[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 97: Chương 97: Dang dở




Trong suốt mười bảy năm tồn tại trên đời, đến bây giờ Song Ngư mới nhận ra cậu ghét rất nhiều thứ. Từ đám trẻ con lúc nào cũng ồn ào và rắc rối đến bọn con gái ẻo lả chướng mắt, từ những người đồng nghiệp luôn miệng dạy đời cậu và không ngừng bảo cậu phải nghỉ ngơi đầy đủ đến những- những- thôi được, những-người-bạn-tự-phong cứ ưa kéo cậu vào mấy chuyện phiền nhiễu. Song Ngư đoán cậu chính kiểu người hận cả thế giới.

Trong số đó, cậu căm ghét nhất hai thể loại. Thứ nhất là đám lương y cứ luôn miệng nói ra những điều nhân đức nhưng sẽ chẳng làm gì nếu chưa ngửi được mùi tiền. Và thứ hai, chính là những kẻ đó.

Từ ngày hôm ấy, ông Khương không còn xuất hiện trước mặt mẹ con Song Ngư nữa, kể cả những lúc cậu không có mặt ở bệnh viện. Đúng là điều này có khiến cậu thoả mãn, nhưng hài lòng thì không, thậm chí còn ngược lại. Sự xuất hiện đột ngột của ông ta nằm ngoài dự đoán của cậu. Nó khiến Song Ngư chợt nhận ra, những gì cậu suy tính từ trước đang dần đi chệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Ông ta còn muốn phá huỷ cái gì nữa đây? Lão già chết tiệt. Đúng là những kẻ phiền phức đều y hệt như nhau. Khốn kiếp.

Song Ngư đột ngột dừng bước, nhắm hờ mắt và hít sâu một hơi. Cậu cần trấn tĩnh bản thân, cần tạm dẹp phăng mớ hỗn độn đó sang một bên, cần điều hoà hơi thở bỗng dưng trở nên gấp gáp của mình lại. Bây giờ không phải lúc để nghĩ về những chuyện này. Thay vào đó, điều Song Ngư cần làm nhất bây giờ chính là đi thẳng đến phòng bệnh gặp mẹ, và cậu không thể gặp bà với cái bản mặt khó ở này được. Cậu muốn nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm xua tan đi mọi mệt nhọc trong cậu của bà, cậu muốn nói với mẹ rằng sau một thời gian dài làm việc kiếm tiền, lần này cậu thật sự đã có thể cho bà phẫu thuật. Mỗi lần nghĩ đến cảnh mẹ mình có thể khoẻ mạnh trở lại như trước đây, Song Ngư không tài nào ngăn được bản thân cảm thấy hạnh phúc. Chỉ trong một khắc, toàn bộ những chuyện bực tức trước đó trong đầu cậu đã biến đi đâu mất. Cậu vô thức mỉm cười.

Nhưng không lâu sau, nụ cười ấy bỗng chốc đông cứng lại, cuối cùng tắt hẳn, chỉ còn lại một gương mặt ngơ ngác.

“Mau! Lập tức gọi bác sĩ tới đây!! Khẩn trương lên, tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân đột ngột chuyển xấu! Mau lên!!!”

Theo sau giọng nói gấp gáp của ai đó là hàng loạt những âm thanh và tiếng nói ồn ào không ngừng vang lên, hỗn loạn đến mức dù căng tai lên để nghe cho rõ, cậu vẫn chỉ nghe được chữ có chữ không. Đúng lúc Song Ngư còn đang khó hiểu chồng chất khó hiểu, cậu đột ngột bị một y tá đang vội vã chạy tới đụng trúng. Dù vậy, có lẽ bởi vì bận rộn quá, cô ta thậm chí còn không nhận ra.

“Lạ thật đấy, rõ ràng mấy bữa nay thần sắc chị ấy trông tốt lắm kia mà!”

“Cô nói phải. Tôi còn nghĩ cô ấy sẽ khỏi nhanh thôi. Vậy mà không hiểu sao lại...”

“Chị ấy tốt bụng và dịu dàng vô cùng. Ở đời đúng là có lắm chuyện không công bằng.”

“Này mấy cô! Nếu rảnh rỗi đứng tám chuyện thì sao không chạy đi làm việc đi!?”

Nếu là bình thường, Song Ngư có rảnh rỗi cũng không rảnh đến mức bận tâm đến chuyện thiên hạ, nhưng trong một khắc khi nhìn theo những cô y tá vừa nói chuyện ban nãy đang hối hả chạy đi làm việc, cậu chợt nhìn thấy vị bác sĩ quen thuộc. Ngay khi nhận ra ông vừa bước vào đâu, trong phút chốc, đôi mắt màu hổ phách bỗng mở to hết cỡ, cả bàn tay đang cầm túi thức ăn cũng buông thõng trong vô thức.

Song Ngư có thể cảm thấy cổ họng của mình đang nghẹt lại không rõ lý do. Chết tiệt, cậu không thở được.

Chết tiệt.

***

“Ông chủ, xin thứ lỗi cho tôi khi hỏi thế này, tôi biết tôi đã hỏi câu này rất nhiều lần, nhưng... Cô chủ là đứa con duy nhất của ông, ông chủ tại sao lại lạnh nhạt với cô bé đến thế vậy ạ?”

Lẽ ra Ngư Nhân không nên đến phòng tìm ba mình.

“Tôi không có sự lựa chọn. Chị biết không, thỉnh thoảng tôi còn không chắc liệu nó có thực sự là con gái của tôi hay không.”

Lẽ ra Ngư Nhân không nên đứng bên ngoài đợi ông để rồi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện vốn không dành cho mình.

“Chúng tôi quá khác nhau để là cha con.”

Lẽ ra- Thôi bỏ đi, chẳng có cái lẽ ra nào ở đây hết.

Đưa mắt nhìn lên trần phòng, Ngư Nhân không ngừng lăn qua lăn lại trên giường. Dù cho cô đã lập tức quay lưng chạy thẳng về phòng, khoá cửa lại, và nằm vùi trong đống chăn từ nãy giờ đến giờ, nhưng cô không hề thấy buồn. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những điều như vậy, và cô xem đó là bình thường. Cô bị chối bỏ bởi chính ba mình, và cô xem đó là bình thường.

Ừ thì, chẳng phải mọi chuyện đã luôn diễn ra theo cách đó hay sao?

Nó khiến cô bất giác nhớ về chuyện lúc sáng.

...

Nằm dài trên sàn sân thượng trường, bàn tay Ngư Nhân vô thức vươn lên cao như muốn chạm vào những đám mây đang trôi lơ lửng trên bầu trời, để rồi vội đưa tay che mắt vì một tia sáng đột ngột chiếu thẳng vào mặt. Cô chợt cảm thấy, thỉnh thoảng cúp tiết một lần cũng không phải là chuyện gì quá tồi tệ.

Trong lúc còn đang mơ màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, một tiếng động từ phía sau bất chợt thu hút sự chú ý của cô. Ngay khi Ngư Nhân vừa lười biếng vừa tò mò chống tay ngồi dậy xem thử, cô lập tức bắt gặp một đôi mắt màu hổ phách quen thuộc.

Ngư Nhân chớp mắt vài cái, thậm chí không ngừng dụi mắt, lại còn liên tục tự hỏi bản thân liệu có phải do nghĩ ngợi nhiều quá mà sinh ảo giác hay không. Đến tận khi đã chắc chắn người vừa mở cửa bước ra là người thật chứ không phải ảo ảnh do tâm trí cô tạo nên, cô mới chịu quay sang nhìn cậu.

“Trà Xanh.”

Như mọi khi, đôi mắt ấy vẫn hờ hững đến lạnh lùng, chẳng hề có lấy một tia cảm xúc nào khi nhìn cô. Nếu có đi chăng nữa thì có lẽ chỉ là sự khó chịu khi đôi mày kia bỗng dưng nhíu chặt mà thôi.

“Tôi đã nói cậu nhiều lần rồi, đừng có dùng cái biệt danh vớ vẩn đó của cậu để gọi tôi.”

Ngư Nhân lập tức mím chặt môi, nhưng mắt không dời đi, lòng cũng không dậy sóng. Đúng là cô có hụt hẫng trước câu nói vô tình của cậu, nhưng cô không cảm thấy buồn. Cô đoán là mình đã dần quen với một Trà- một Xà Phu lạnh lùng ra mặt - chỉ với cô, thôi được, với cả anh Thiên Bình nữa - rồi.

Vẫn tiếp tục quan sát cậu, Ngư Nhân nhìn thấy Xà Phu chợt đưa mắt nhìn lơ đễnh khắp nơi, sau đó mới nhận ra là cậu rõ ràng đang tránh nhìn vào cô. Dù cho Xà Phu hầu như luôn như thế, nhưng lần này, cô biết cậu đang khó xử. Không phải tội lỗi hay hối hận, chỉ là khó xử thôi.

Suốt ngần ấy năm, so với khi còn là một cậu bé con nhỏ xíu, đặc điểm đó của cậu ấy vẫn không hề thay đổi. Rất khó để cậu ấy nhận sai hay ân hận kể cả khi là cậu ấy không đúng, trừ những người mà cậu ấy thật sự trân trọng. Đương nhiên, cô biết mình không còn- không hề nằm trong số ít những người đó.

Ngư Nhân chợt nhớ đến lần gặp ngày hôm ấy, cũng vì nó mà cả hai vốn đã không tự nhiên lại càng thêm xa cách. Không phải do cô, mà là cậu. Đúng là Xà Phu luôn lạnh nhạt với cô, nhưng trước mặt những người khác, thậm chí dù cho đó có là đám bạn của họ đi chăng nữa, cậu không bao giờ để lộ sự căm ghét của mình. Dù cho họ có biết cậu ghét cô hay không, Xà Phu vẫn tỏ ra hoà nhã và vui vẻ với Ngư Nhân.

Nhưng bây giờ thì không, cậu thậm chí còn không thèm nhìn chứ đừng nói là cười với cô dù chỉ một nụ cười gượng gạo xã giao.

Dù sao chuyện hôm đó là cô sai. Cậu có thể luôn miệng nói ra những lời tàn nhẫn hơn cả dao găm, nhưng vẫn rất dịu dàng khi sơ cứu vết thương cho cô. Khi đưa dù cho cô, ừ thì cậu hơi độc mồm một chút, nhưng cậu không hề có ý xấu. Chỉ có cô là kẻ đã vô lý nổi giận lớn tiếng với cậu, thậm chí còn thẳng tay quẳng nó vào cậu.

Là do cô cả.

“Còn đau không, vết thương trên trán cậu ấy? Tớ-”

“Cậu không cần xin lỗi, vì tôi cũng không có ý định xin lỗi cậu.”

Đinh Xà Phu cũng không thích nợ người khác bất cứ điều gì, dù cho đó chỉ là một lời cảm ơn hay lời xin lỗi đơn thuần.

Ước gì cậu ấy có thể bớt vô tình và lạnh nhạt với cô một chút thì hay quá.

Trong lúc Ngư Nhân còn đang bận bịu suy nghĩ lung tung, một lần nữa, tiếng cửa mở lập tức khiến cô sực tỉnh.

“Cậu đi đâu thế?”

“Tôi tìm chỗ khác, dù gì cậu cũng ở đây rồi cho nên-”

“K-Khoan!”

Còn chưa cho bản thân một giây nghĩ kĩ lưỡng, Ngư Nhân đã lên tiếng ngay rồi. Trước ánh nhìn khó hiểu của cậu, cô bất giác mím chặt môi.

“Cậu có thể ngủ ở đây, dù gì cậu cũng đến muộn rồi mà, cứ đợi đến ra chơi rồi vào lớp luôn-”

“Làm sao cậu lại biết thế hả?”

“Tớ không phiền đâu!”

Được rồi, cô đúng là đồ ngu ngốc. Nhìn đôi mắt nheo chặt lại của cậu là đủ biết cái miệng vừa hại cái thân rồi. Cái tật lanh chanh đánh đến chết cũng không bỏ được!

“Cậu không thể mang bản tính vô tư ngốc nghếch đó mà sống trên đời này được đâu.”

Trong một khắc, Ngư Nhân nhìn thấy khoé miệng Xà Phu hơi nhếch lên, cả tông giọng cũng nhẹ nhàng hơn vừa nãy. Mặc kệ có phải cô đang tưởng tượng hay không, nhưng chỉ một hành động nhỏ thôi đã khiến tim Ngư Nhân như muốn đập tung lồng ngực mà nhảy bổ ra ngoài rồi.

Phận đơn phương đã khổ, đơn phương người căm ghét mình lại càng khổ hơn. Dù vậy, mỗi khi người ta dịu dàng với mình một chút, mỗi khi người ta nhìn mình bằng ánh mắt không pha lẫn sự chán ghét như bình thường, mình lại vui sướng đến mức bay cao đến tận chín tầng mây. Cô nhớ có ai từng nói, đơn phương là mỗi ngày mỗi yêu, nhưng cũng là mỗi ngày mỗi thất tình, đến giờ cô mới thấm thía được câu nói này. Nghĩ đến đây, Ngư Nhân bất giác thở dài.

“Thở dài sẽ khiến cậu già sớm đấy.”

“Làm gì có! Tớ vẫn xinh đẹp mà.”

Đôi mắt bình thản lạnh lùng của cậu lập tức dâng lên một tia khó tin xen lẫn khinh thường. Ngư Nhân bĩu môi, bất mãn nhìn đi chỗ khác, nhưng cuối cùng lại không tự chủ được mà quay sang nhìn người ta.

Giờ mà Bạch Dương ở đây, thế nào cậu ấy cũng đánh ngay vào đầu Ngư Nhân mấy phát và mắng cô một trận te tua. Đồ dở hơi, đồ khùng, đồ mê trai không có tiền đồ, hoặc tương tự như vậy.

Bất giác nhìn Xà Phu một tay chống lên lan can sân thượng, một tay buông thõng đâu đâu và đưa mắt nhìn lơ đễnh khắp nơi, trái tim trong lồng ngực của Ngư Nhân bỗng dưng đập loạn xạ. Nhìn từ đây, cậu đẹp đến ma mị, đẹp đến mê hồn, đẹp đến mức khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ. Có thể cũng do cô đang thần thánh hoá cậu lên, nhưng sao mà chẳng được, trong mắt cô thì cậu luôn đẹp! Mặc dù đó là gương mặt quen thuộc mà Ngư Nhân luôn thấy ở Ngư Vũ - khi mà hai người họ trùng hợp lại có khuôn mặt gần như giống nhau như đúc - nhưng bằng cách nào đó, ở Xà Phu đem lại cho cô cảm giác rất khác.

Thì ra, đó là sự khác biệt giữa thích và yêu.

Vậy thì cô có không có tiền đồ cũng chẳng sao!

“Ngư Nhân này, cậu có còn thích tôi không?”

Trong vài giây, đôi mắt to tròn trong veo hơi mở ra một cách ngạc nhiên. Cô cười tươi, đầu lắc qua lại vài cái.

“Tớ đâu có thích cậu! Tớ yêu cậu mà!”

Trước mắt Ngư Nhân, khuôn mặt vừa thấp thoáng sự nhẹ nhõm của Xà Phu đã bỗng chốc đông cứng lại một cách gượng gạo, cuối cùng thở hắt ra một tiếng.

Cô vừa khiến cậu khó chịu phải không?

“Cậu còn không định nghĩa được thế nào là thích thế nào là y-”

“Đương nhiên là tớ biết rồi! Tớ có thể chưa trưởng thành, nhưng tớ cũng không phải con nít!”

“Ngư Nhân, nghe này. Có thể trước đây chúng ta là bạn, bạn thân, bạn tri kỉ, sao cũng được, đến mức từng hẹn ước cùng nhau, nhưng đó là lời của trẻ con. Vì thế đừng tiếp tục bám víu vào chúng mà giữ lấy tình cảm của cậu nữa, có được không? Cậu có thể nói tôi ích kỷ, nói tôi bội tín, nói tôi là kẻ hứa mà không biết giữ lời, có thể mắng chửi tôi tuỳ thích. Nên Ngư Nhân, làm ơn, từ bỏ đi.”

“Trẻ con thì sao, trẻ con thì sao chứ, tớ không tin là cậu chưa từng có cảm giác gì với tớ! Trà Xanh, cậu không thể cấm tớ yêu cậu được! Cậu không có quyền! Cậu không-”

“Tôi sợ cậu tổn thương!”

Ngay khi Ngư Nhân chỉ vừa mới đứng bật dậy vì bất mãn, giọng nói của Xà Phu đột nhiên trở nên cao vút. Bất giác, cô chỉ có thể đứng đó, và trơ mắt nhìn cậu.

“Cậu nghĩ tôi sắc đá đến mức có thể mặc kệ một đứa con gái chỉ vì mình mà đau khổ sao? Cậu nghĩ tôi sung sướng với điều đó lắm hả!? Cậu nghĩ tôi có thể làm ngơ như không nhìn thấy gì, như không biết gì được chắc! Nếu là mấy đứa con gái dở hơi ngoài kia thì không sao, tôi không quan tâm, nhưng đó là cậu mà!”

“Tớ không-”

“Đừng có chối! Tôi đã quen cậu từ khi chúng ta còn là đám con nít miệng còn hôi sữa kìa, cậu nghĩ tôi có thể không biết sao! Cậu chẳng thay đổi cái quái gì so với ngày đó cả!”

“Tớ-”

“Làm ơn đi, đừng lãng phí thanh xuân của cậu nữa. Tôi không chịu trách nhiệm được đâu.”

Từng lời từng chữ của Xà Phu Ngư Nhân đều nghe rất rõ. Và như mọi khi, lời nói của cậu khiến cô rất đau, đủ đau để cô không còn cảm nhận được gì kể cả khi bản thân đang cắn mạnh môi mình đến bật máu.

“Có ai mượn cậu phải chịu trách nhiệm đâu. Tớ đâu có mượn! Tớ đâu có mượn cậu tiếc thanh xuân giùm tớ. Cậu đâu hiểu thế nào mới là lãng phí thanh xuân đối với tớ. Chẳng lẽ ngay cả việc yêu cậu thôi, cậu cũng cấm tớ sao?”

Chẳng lẽ bây giờ chỉ yêu một người thôi, cô cũng không được phép ư?

“Xà Phu cậu- cậu có bao giờ có bất kỳ tình cảm nào với tớ chưa?”

Cậu ấy im lặng. Cậu ấy dùng đôi mắt màu hổ phách ngơ ngác nhìn cô, sau đó lại đảo tròn chúng một cách khó xử.

“Tôi nghĩ mình đã từng thích cậu.”

Đã từng, tức là chuyện của quá khứ. Nhưng Ngư Nhân không hiểu, tại sao cậu ấy lại không thể nói một cách chắc chắn cơ chứ.

“Là thích, hay yêu?”

Đáp lại Ngư Nhân, một lần nữa, là một khoảng không gian im lặng. Đến tận một lúc sau, cậu mới chậm rãi trả lời cô.

“Có lẽ chỉ là thích thôi.”

Ngư Nhân bất giác mỉm cười. Ghét thật, mắt cô cay quá.

“Nếu là trước đây, tớ sống chết cũng muốn ở bên cậu, thậm chí dù có phải gạt bỏ mọi trở ngại, thậm chí có phải hãm hại cậu ấy, tớ cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ, một người là bạn, một người là người tớ yêu, tớ không làm được!”

Rốt cuộc đến bao giờ cô mới có thể mạnh mẽ mà đương đầu với tất cả mọi chuyện đây. Yếu đuối thế này, cô đúng là vô dụng.

“Đừng nói về những chuyện này nữa, được không? Cậu muốn chúng ta là bạn, vậy thì ta là bạn.”

Xà Phu nãy giờ đều chỉ im lặng nghe cô nói, đến khi đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, cậu cuối cùng lại mím chặt nó lại.

“Trà Xanh?”

Hơi cúi người, Xà Phu một tay xách quai đeo balo đeo vào một bên vai, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt Ngư Nhân đang hướng về mình. Cậu cứ thế bước về phía cánh cửa duy nhất trên sân thượng, tay chậm rãi xoay nắm cửa.

“Những gì cần nói tôi đều nói rồi, cậu nghe hay không thì tuỳ. Và đừng có gọi tôi bằng cái biệt danh đó của cậu nữa.”

Không để Ngư Nhân kịp phản ứng, Xà Phu đã biến mất ngay sau cánh cửa kia. Trước mắt cô, cánh cửa cứ thế đóng lại, một lần nữa trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có của nó.

Bất giác, Ngư Nhân mỉm cười. Cũng chẳng rõ là cười vì vui hay buồn, chỉ biết lòng cô cứ lặng sóng đến lạ.

...

Xem ra cô thực sự quen với chuyện này mất rồi.

***

“Chúc anh buổi tối tốt lành!”

“Thật sự không cần anh đưa về sao? Con gái thì không nên về một mình vào tối muộn đâu.”

“Em biết võ mà, bác sĩ yên tâm! Lúc nhỏ em đã từng hạ cả đám người to con hơn mình đấy! Anh quên rồi sao, em đã-”

“Chẳng phải lúc đó có cả anh trai em sao? Và theo anh nhớ thì cậu ta mới là đánh chúng, em chỉ đứng ngoài cổ vũ thôi. Chuyện hai đứa được họ hàng dạy võ anh đã nghe cả trăm lần rồi.”

“Nói- nói chung là, em đi đây!”

Mang theo một gương mặt gượng gạo đỏ gấc, Sư Tử lập tức quay người chạy đi trước khi anh ấy có thể kịp cằn nhằn thêm điều gì nữa. Anh ấy và Thiên Yết thật sự là bản sao hoàn hảo của nhau về tính cách và sở thích thích giảng đạo cô.

Hôm nay cô chỉ đi một mình. Thiên Yết thì ở Mĩ chưa về, cô lại không muốn lúc nào cũng phải làm phiền đến Xà Phu. Dù sao, những việc này thì tự mình Sư Tử đi cũng chẳng sao.

Mà nhắc đến Xà Phu, hôm nay cô không đi học, không biết ở trường cậu ấy thế nào. Cô phải gọi điện cho cậu khi về đến nhà mới được.

Từ phòng làm việc của bác sĩ để ra đến cổng chính của bệnh viện phải đi qua một phòng phẫu thuật. Với thói quen ưa ngó quanh quẩn xung quanh, đôi mắt màu nâu cafe của Sư Tử vô tình nhìn thấy một cậu con trai rất quen cứ đứng ngồi không yên trước cửa phòng phẫu thuật đang sáng đèn.

“Ủa?”

Hình như đó là...?

Trước khi kịp nghĩ gì, chân Sư Tử đã tự động chạy tới rồi. Khi hai đôi mắt vô tình giao nhau khi cậu tình cờ nhìn về hướng này, cô lập tức khựng lại. Sau một khắc mất đà, cô liền chạy tới chỗ cậu.

Đối diện với một đôi mắt màu hổ phách như đang bị bao trùm bởi những đám mây đen xám xịt khiến Sư Tử thấy hơi lạ. Cậu ta lúc nào cũng kiêu căng và hống hách lắm cơ mà.

“Cá?”

Song Ngư không trả lời, chỉ có đôi môi khẽ run rẩy trước khi quay đi và tiếp tục nhìn lên cái đèn vẫn sáng của phòng phẫu thuật. Mắt nhìn cùng hướng với cậu trong vài giây, Sư Tử bất giác mím chặt môi mình.

Cô thật sự không dám chắc chuyện gì đã và đang xảy ra, nhưng cô không hỏi. Cô không muốn hỏi, và thật lòng, cũng không muốn biết cho lắm.

Lẽ ra Sư Tử nên đi về, nhưng thay vào đó, cô bước đến dãy ghế gần đó và ngồi xuống. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng lại nhìn về phía cái tên cứ trung thành hướng mắt về phòng phẫu thuật, còn lại cô không hề lên tiếng lấy một lời, cũng không bảo cậu mấy câu vô dụng như nên ngồi xuống hay nên bình tĩnh. Cậu ta mà thèm nghe thì cô đi bằng đầu.

Nói cho cùng, nói chuyện lúc này chỉ khiến mọi việc thêm tồi tệ hơn thôi. Dù sao, cậu ta vốn chưa bao giờ thích được an ủi, nhất là bằng mấy lời sáo rỗng rập khuôn. Cô biết, bởi vì đó cũng là một trong số ít những điểm chung của họ.

Không một lần nhìn sang Sư Tử, Song Ngư trước sau đều im lặng. Đến cả lý do tại sao lại bắt gặp cô ở đây, vào giờ này, cậu thậm chí còn không để tâm tới nữa. Cậu gần như không để tâm chút gì đến sự hiện diện của cô.

Chẳng rõ đã bao nhiêu thời gian trôi qua, chỉ biết rất lâu sau, đèn phòng phẫu thuật mới chịu tắt đi. Ngay sau đó, cửa mở.

Người đầu tiên chạy lại là Song Ngư, hai tay lập tức nắm lấy vạt áo blouse của một bác sĩ. Những người còn lại, sau khi nhìn cậu bằng đôi mắt ái ngại, rất nhanh chóng đã lách đi khỏi.

“Bác, mẹ con... mẹ của con... Bác sĩ.”

Song Ngư cứ liên tục thở dốc, cả lời nói cũng không phát ra một cách trọn vẹn được. Cậu cắn mạnh môi mình, tay vô thức ôm lấy cổ vì khó thở, trong khi đôi mắt màu hổ phách vẫn liên tục dao động.

Vị bác sĩ đưa mắt nhìn cậu nhóc quen thuộc trước mặt, sau đó lại nhìn sang cô bé mà mình có gặp vài lần đang đứng gần đó và cũng đang nhìn về hướng này bằng ánh mắt chờ đợi. Hít một hơi thật sâu, ông nói, cố để giọng mình không lạc đi.

“Ngư, bác xin lỗi con. Nhưng bác- các bác đã cố gắng hết sức. Thật lòng xin lỗi con, Song Ngư. Bác vô dụng, xin lỗi con. Bác...”

Một tay kéo tay Song Ngư khỏi áo mình, một tay khó khăn vỗ vai cậu, vị bác sĩ ấy mím chặt môi, cố dằn lòng và bước đi ngay sau đó, để lại cậu con trai cứ mở to mắt bàng hoàng nhìn đâu đâu trong khi hai tai không khỏi lùng bùng.

Rồi cũng chính đôi mắt ấy, bỗng trở lại bình thường ngay sau đó, bình thường đến lạnh lẽo. Mới nãy thôi chúng vẫn còn liên tục dậy sóng, vậy mà bây giờ lại trở nên vô cảm đến đáng sợ.

“Mẹ tôi chết rồi. Bà ấy, chết rồi.”

“Ngư?”

Từ đằng sau, tất cả những gì Sư Tử có thể thấy chỉ là tấm lưng và bờ vai run lên từng hồi của Song Ngư.

“Nếu tôi bỏ qua lời của mẹ và bán quách căn nhà đó đi, thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Không bao giờ.”

Nhưng cậu cũng như cô ấy, cũng rất yêu quý ngôi nhà ấy mà.

“Tôi làm việc điên cuồng vì cái gì cơ chứ? Tôi cố gắng đến ngã quỵ gì cái gì cơ chứ?”

Cô nên làm gì bây giờ? Không phải. Cô, liệu có nên ở đây hay không?

“Tại sao những chuyện này lại luôn xảy đến với tôi?”

Chất giọng Song Ngư vẫn vậy, vẫn lãnh đạm và vô cảm, đều đều vang lên một cách rập khuôn. Nhưng phảng phất đâu đó, Sư Tử cảm nhận được sự tuyệt vọng đau đớn chưa từng có trước đây.

“Tại sao mẹ không đợi tôi? Tôi đã có thể thực hiện ca phẫu thuật cho mẹ rồi kia mà. Chúng tôi đã hứa rồi. Tôi không hiểu. Tôi thật sự không hiểu.”

Cô thật sự có nên im lặng hay không?

“Là tại tôi. Vì tôi lười biếng, vì tôi dành thời gian cho những việc vô bổ. Bởi vì trong một khắc tôi đã cảm thấy mệt mỏi, nên ông trời mới trừng phạt tôi, nên mẹ mới rời khỏi tôi.”

Nếu chất giọng của Song Ngư thay đổi một chút, dù chỉ một chút xíu ít thôi cũng được, thì Sư Tử sẽ không cảm thấy tồi tệ đến thế này.

“Tôi phải làm gì mới đúng đây? Tôi không hiểu, ông trời còn định trừng phạt tôi đến bao giờ? Tôi biết tôi sai, ngay từ khi có mặt trên đời, không, ngay từ trước khi tôi có mặt trên đời, tôi đã biết là tôi không được phép tồn tại rồi. Tất cả là lỗi của tôi. Nhưng, tôi thật sự mệt mỏi rồi. Tôi không chịu đượ-”

Giây phút tiếp theo, Sư Tử đã biết mình nên làm gì để chấm dứt cái chất giọng đều đều vô cảm cứ vang lên không dứt của cậu ta. Đó là lý do cô đi đến từ trước mặt Song Ngư, và ôm chầm lấy cậu. Không ngoài dự đoán, Song Ngư lập tức im bặt. Sau đó, chẳng biết có phải đến tận lúc này rồi mà vẫn muốn trêu tức sự nhỏ bé của cô hay không, cậu ta cũng vòng tay ôm lấy cô thật chặt, hệt như muốn dùng toàn bộ sức lực còn lại để kéo cô vào lòng mình. Chặt đến mức khiến Sư Tử bất giác nhíu mày vì đau.

Nhưng cô không phản ứng, cũng không lên tiếng. Không phải chỉ vì sự run rẩy trên hai bả vai của con người đang gần như che khuất mọi ánh sáng chiếu đến chỗ cô, không phải chỉ vì thứ chất lỏng nóng hổi nào đó đang chảy trên tóc cô, càng không phải do cô thương hại cậu ta.

Chỉ là Sư Tử lười thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.