[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 9: Chương 9: Đưa về




Thiên Yết như mọi khi, vẫn túc trực ở phòng hội học sinh kể cả khi đã tan học. Mắt nhìn vào màn hình máy tính trong khi tay không ngừng lướt trên bàn phím, cậu thò tay lấy cái điện thoại gần đó vừa reo lên.

Vài giây cho dòng tin nhắn vỏn vẻn trên màn hình, mắt Thiên Yết lại nhanh chóng rời đi. Kiểu tin nhắn này, cậu đã bắt đầu quen thuộc rồi.

Đặt dấu chấm hết cho bản báo cáo đầu năm, Thiên Yết ngả người ra sau vươn vai một cách mệt mỏi. Phòng hội học sinh giờ chỉ còn mỗi cậu, dù sao cũng đã giờ về, không thể bắt người khác ở lại được.

Có tiếng gõ cửa thì phải. Thiên Yết có chút thắc mắc, giờ này ai lại tới nữa chứ nhỉ.

“Mời vào!”

“X-Xin phép!”

Cánh cửa vừa mở ra, Thiên Yết đã nhìn thấy cô bạn cùng lớp lúc nào cũng trực ở thư viện.

Kim Ngưu nhẹ nhàng đóng cửa lại sau khi bước vào. Mắt đảo xung quanh một lượt, cô nhanh chóng tiến lại bàn hội trưởng trong khi tay vẫn cầm khư khư một tờ giấy gì đó.

“Mọi người về hết rồi sao?”

Có thể nhút nhát và kém giao tiếp, Kim Ngưu lại rất thoải mái với những người mà cô thân thiết. Đối với Thiên Yết, thân thiết thật sự hơi quá. Ngoài bạn cùng lớp, chỉ là cùng trao đổi về những quyển sách ở thư viện. Dù sao, tài giỏi như cậu, cô cũng không dám bảo mình là bạn cậu.

“Chắc vậy, mà kệ! Còn cậu, tới đây có gì sao?”

Vẫn chất giọng điềm tĩnh xen phần lạnh nhạt ăn vào trong máu, đôi mắt màu khói lướt qua Kim Ngưu một chút rồi lại thôi.

Đưa ra trước mặt Thiên Yết tờ giấy cầm nãy giờ, cô mỉm cười rồi vui vẻ lên tiếng.

“Đây là danh sách những quyển sách thư viện nhận được trong tuần qua!”

Nhận lấy tờ giấy từ tay Kim Ngưu, Thiên Yết cũng có xem qua đôi chút. Thật sự ba cái việc tổng hợp này không thuộc phạm vi việc làm của cậu, thường thì không phải hội phó cũng là thư kí phụ trách. Vì vậy, Thiên Yết cũng không quan tâm nhiều cho lắm.

“Vậy tớ về trước nhé!”

Kim Ngưu quay người và bước đi sau khi chào Thiên Yết. Nhân Mã cũng đang cầm cặp cô đợi bên ngoài, để thằng nhóc chờ cô cũng cảm thấy không ổn.

Nhìn cánh cửa mở ra rồi khép lại, Thiên Yết ngả người ra sau xoay ghế một vòng. Khi vô tình lướt mắt nhìn xuống sân trường, hình ảnh cô gái nhỏ đi cạnh cậu bạn đang dắt chiếc xe đạp chợt lọt vào mắt cậu. Nhớ lại tin nhắn ban nãy, cả về những lời hôm đó nữa, Thiên Yết đâm ra thở dài.

Chẳng phải quá ích kỷ và nhẫn tâm sao?

Mà, cậu cứ thích lo chuyện bao đồng!

“Về thôi!”

***

“Tối về muộn.”

Đó là vỏn vẹn dòng tin nhắn mà Thiên Bình gửi cho cậu bạn thân Thiên Yết, như là để nói trước rằng cậu sẽ không ở nhà tối nay.

Chuyện Thiên Bình rời nhà đi chơi lang thang thâu đêm suốt sáng cũng chẳng phải chuyện lạ gì. Thỉnh thoảng Thiên Yết có càu nhàu này nọ nhưng rồi cũng mặc kệ, vốn cậu bạn thân ấy cũng chẳng thèm lấy đó làm để tâm.

Thiên Bình không trách, nhưng đúng thật như lời Thiên Yết gần đây mắng mỏ, cậu dạo này thường xuyên đi chơi nhiều hơn. Mà, cả hai người họ đều hiểu rõ lý do tại sao.

Từ khi bắt đầu vào cấp hai, Thiên Bình dần trở nên lêu lỏng hơn. Cậu thường xuyên trốn học, gây hấn đánh nhau, thậm chí giao du cùng bạn bè xấu. Thật sự thì, điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu quá nhiều.

Cũng có ai thèm quan tâm cậu đâu, kể cả khi Thiên Bình có chết đi chăng nữa.

A, đôi lúc cậu cũng muốn chết đi cho xong, chết cho đỡ mệt óc.

“Thiên Bình, dạo gần đây chăm học hẳn ra! Sao thế? Quay lại làm trò ngoan hả?!”

Nhìn đám bạn mình vừa cười sặc sụa vừa buông giọng trêu đùa, Thiên Bình tay nhận lấy ly rượu từ tay một cô gái đang õng ẹo ngồi bên cạnh, uống một hơi.

“Dở hơi! Chỉ là tao muốn đổi không khí một chút!!”

Cô gái xinh đẹp ngồi cạnh người bạn kia, môi nhếch lên thích thú.

“Làm gì mà anh giận dữ vậy? Bọn em đùa chút cho vui ấy mà!~”

Thiên Bình thật ra cũng không biết tại sao mình lại giận nữa. Bực mình, cậu lại uống thêm một ly rượu nữa. Cầm lên chai rượu rỗng, Thiên Bình tâm trạng vốn xấu càng thêm tức tối, chẳng chút bận tâm quẳng mạnh chai rượu thuỷ tinh đi.

Người phục vụ đang đứng gần đó, vì vô ý mà để chai rượu bay vào tay.

“Mày có sao không Ngư Vũ? Quý khách, xin anh bình tĩnh lại một chút! Chúng tôi lập tức mang rượu cho anh!”

Ngư Vũ cùng bạn vừa định ra khỏi phòng đã bị gọi lại, đúng hơn là bị cô gái còn lại trong nhóm nắm tay níu lại.

“Có gì phải vội? Trông anh không tồi, rất đẹp trai! Không tiếc thời gian cùng chúng tôi làm vài ly chứ?”

Cô gái xinh đẹp cười híp mắt, chiếc lưỡi liếm nhẹ đôi môi tô son quyến rũ. Tay cô ta, nhanh chóng đặt lên bàn vài tờ tiền.

Ngư Vũ đưa mắt hổ phách nhìn cô gái, trong lòng có chút phân vân. Trong lúc còn chưa biết hành xử ra sao đã bị giọng nam kia lấn át.

“Không muốn uống cùng, hay là chê không đủ?”

Ngư Vũ lén thở ra một cái, quay sang người bạn đồng nghiệp thầm thì gì đó. Trong khi cậu bạn đã rời khỏi phòng, cậu mới nở nụ cười đầy sát thương, thêm nốt ruồi dưới mắt càng khiến khuôn mặt điển trai thêm thu hút.

Nhìn sang Thiên Bình, vừa khiêm nhường vừa thách thức, cậu cầm lên một trong những tờ tiền trên bàn, phe phẩy trước mặt và nháy mắt một cái.

“Rất sẵn lòng, chỉ sợ tửu lượng kém khiến quý khách chê cười!”

Thiên Bình đưa mắt nhìn tên phục vụ ngồi xuống cạnh bạn mình, ánh mắt chán nản tỏ rõ vẻ khinh thường chán nản.

***

Song Tử như mọi ngày, sau khi tan học lại đến lớp học thêm. Trí thông minh này không phải tự nhiên mà có, đều là vì những ngày cố gắng học hành mà thu được. Dù vậy, Song Tử vẫn cảm thấy chán nản.

Trên đường trở về nhà từ trung tâm, Song Tử đưa mắt nhìn đồng hồ. Lớp tan muộn, trời cũng đã tối. Không phải Song Tử sợ sệt gì, nhưng thật sự vẫn thấy không quen.

Bất giác, cô chợt nhớ đến chuyện gần đây mà Thiên Yết nói với cô, chuyện của Thiên Bình. Làm cho anh họ đáng kính của cô bực mình, cái tên đó đúng là đáng chết!

Có khi giờ này, hắn ta vẫn còn lang thang ở mấy cái quán rượu cũng nên. Cô thật sự không ưa nổi anh chàng chơi bời lêu lỏng đó.

Trong lúc Song Tử còn nuôi ý nghĩ ước rằng sẽ không gặp Thiên Bình trên đường về nhà, cô lại nghe rõ mồn một tiếng nói nhè nhè say rượu vang lên bên tai.

Làm lơ đi. Làm lơ đi! Làm lơ đi!!

“Tao chưa muốn về!! Buông hết ra!!!”

“Thằng này hôm nay sao ấy nhỉ? Hệt như bữa trước, uống cho lắm vào!!”

Cuối cùng, Song Tử vẫn thua trong cuộc tranh đấu tư tưởng của chính mình, điển hình là hiện tại chân cô đang bước về phía họ.

“Cho em hỏi một chút có được không ạ?”

Nhóm bốn người hai nam hai nữ lập tức nhìn sang Song Tử, trong khi vẫn cố đỡ Thiên Bình trong tình trạng say khướt. Một cô gái chợt reo lên với đôi mắt sáng rỡ.

“Em là Song Tử phải không? Bữa trước chị có thấy em nè!”

Hình như, Song Tử có gặp bà chị này trong một lần bắt gặp Thiên Bình say rượu hệt như lúc này.

Đời thật trớ trêu.

“A, là cô bé hôm đó đưa thằng này về!”

Bọn họ quay sang nhìn nhau, cuối cùng quay phắt sang Song Tử với ánh mắt cầu khẩn.

“Vậy em đưa thằng nhóc này về giúp anh chị nhé! Vậy đi ha!!”

“K-Khoan!!”

Nhưng Song Tử còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì đã bị họ “quẳng” cho cái của nợ này vào người. Cô đúng là lo chuyện bao đồng quá mà, cứ thế về thẳng nhà có phải tốt hơn không cơ chứ?!

Cơ mà, Thiên Bình nặng quá!!!

***

Ngồi trên taxi, Song Tử mặc kệ Thiên Bình đang dựa đầu vào cửa sổ ngủ ngon lành trong tình trạng say mèm.

Cô đúng là học quá hoá điên mà, khi không rảnh rỗi đi giúp kẻ như anh ta! Thật sự là tâm trí cô có vấn đề!

Ban nãy cũng may có bác tài xế phụ cô đẩy Thiên Bình vào trong xe, không thì anh ta thế nào cũng đè cô bẹp dí cho coi. Người gì mà cao to nặng thấy ớn!

Chẳng biết vô ý hay cố tình, vì một đoạn đường xốc mà đầu Thiên Bình tự nhiên ngả sang Song Tử, cuối cùng nằm gọn trên vai cô. Cái mùi rượu nồng nặc khó chịu, lại còn nặng! Làm ơn tha cho cô đi!!

Nhưng, Song Tử lại không thể hất đầu Thiên Bình ra. Cô đúng hơn là rất muốn nhưng lại không đủ nhẫn tâm mà làm. Ai lại ác đến nỗi quấy rầy người đang ngủ say cơ chứ, kể cả Song Tử ghét anh ta lắm đi chăng nữa.

Lúc này, Song Tử mới có dịp nhìn kĩ gương mặt Thiên Bình. Cô trước đây không phải không nghe, thậm chí nghe đến lờn tai, nhưng chưa bao giờ biết Thiên Bình đẹp đến mức này. Mi dài như con gái, sống mũi cao, da trắng lại mịn như em bé, đến cô còn ganh tỵ nữa là.

So với cái khi tỉnh táo lúc nào cũng quậy banh, lại còn kiêu căng ngạo mạn, Thiên Bình lúc này hệt như một đứa trẻ vậy. Ngây thơ đến độ khiến cô không kiềm được mà muốn chạm vào.

“Anh.. xin.. lỗi...”

Bàn tay của Song Tử tự nhiên cứng đờ lại, cuối cùng giật mình mà thu về.

Vẫn ngủ, là nói mớ sao?

Đưa mắt ra ngoài, Song Tử nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Tâm trạng bỗng dưng có chút không vui.

***

Chiếc taxi dừng lại trước một ngôi nhà cỡ trung.

Phải đỡ Thiên Bình xuống xe, còn để cậu dựa vào người mình để có tay nhấn chuông, Song Tử khổ quá mà!

Vì lúc này cũng đã khuya, lại còn ở khu an ninh, chưa kể đối với cái ông già mới chín giờ đã đi ngủ như Thiên Yết, Song Tử dám chắc giờ đã “thăng thiên” từ kiếp nào rồi. Hại cô bấm đến muốn vỡ chuông vẫn chẳng có chút động tĩnh nào!

Đúng mười phút sau, nhà mới sáng đèn lên. Thiên Yết tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài mở cửa bước ra, lại còn tay dụi dụi mắt.

Thấy Song Tử, ban đầu cũng có định hỏi nhưng lại thôi. Nhìn cô bé thở muốn không ra hơi, lại còn cái tên đường đường là đàn ông con trai lại mặt dày ngủ gà ngủ gật đè con gái người ta sắp chết ngạt, Thiên Yết cũng dư thông minh để hiểu tất mọi chuyện rồi.

Bước ra đỡ lấy thằng bạn thân say khướt hộ cô em họ, Thiên Yết lại ngáp một cái.

“Cảm ơn đã đưa thằng này về! Em cũng về nhà đi, kẻo chú với thím lại lo!”

“Em cũng có nhắn tin nói qua nhà anh, nên không sao đâu ạ!”

Thiên Yết chắc còn buồn ngủ, mặt lại hầm hầm vì bị gọi dậy đột ngột, Song Tử cũng chả biết có nghe gì không. Đầu gật gật vậy chứ thế nào cũng nghe chữ có chữ không cho coi..

“Vậy, em về nha!”

Nhà cô với nhà anh họ cũng khá gần, chỉ cách mỗi khoảng năm cây số đổ lại, Song Tử cũng rất nhanh chóng tạm biệt Thiên Yết rồi rời đi.

Về nhà, cô nhất định lấy dầu xoa bóp vai. Đau chết mất..

Cô cũng chạm dây mới vì anh ta về nhà muộn. Đáng ghét! Hỏng cả giấc ngủ và kế hoạch hằng ngày của cô!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.