Song Tử đứng phía sau sân khấu dựng lên của buổi lễ khai giảng, cầm sách đọc trong khi tai vẫn vểnh lên nghe rõ từng chữ của lễ. Mà phải công nhận một điều, ở đây thật nóng. Mới sáng sớm đã mồ hôi mồ kê chảy cả ra.
Mắt Song Tử hơi ngước lên một chút, đồng thời quay lên xem thử trên sân khấu. Cô đoán không sai, người đang phát biểu đích thực là hội trưởng hội học sinh Thiên Yết, người đồng thời là anh họ của cô.
Song Tử thật ra là trốn khai giảng, nhưng lại muốn tận mắt xem cách mà buổi lễ diễn ra. Thật quá mâu thuẫn. Cô ghét những cái chỗ mà cứ chen chen chúc chúc bên dưới kia, dù sao xem lén thế này vẫn thoải mái hơn nhiều.
Mà không biết, cô sẽ bị xử thế nào nếu việc này lọt đến tai Thiên Yết nhỉ. Thật sự không dám tưởng tượng tới đâu.
Đúng lúc này, Song Tử tự nhiên cảm thấy có bàn tay ai đó đang đặt trên đỉnh đầu mình, lại còn vỗ vỗ vài cái.
“Em cũng gan lắm mới dám chui ra đây đấy, bé con!”
Mái tóc nhuộm vàng, lại còn đôi mắt nâu cafe đầy thách thức kia, không ai khác ngoài Thiên Bình. Song Tử không ngốc, cô đương nhiên hiểu rõ ý mà cậu đang muốn nói đến. Tay thô bạo hất tay cậu ra, đồng thời đóng quyển sách đang cầm lại.
“Anh định chơi trò mách lẻo chắc!”
Đối với thái độ ngang ngược của Song Tử, Thiên Bình từ lâu đã quá quen thuộc. Cậu chỉ nhếch mép cười cho có, và thật sự cũng chẳng lấy đó làm để tâm.
Song Tử không phải không để ý đến sự có mặt của Thiên Bình. Ý cô là, anh ta cũng là đang trốn lễ nên mới ở đây cùng cô còn gì.
Biết rõ buổi lễ sắp kết thúc, đúng hơn là phần phát biểu của Thiên Yết sắp kết thúc, Song Tử lập tức lượn đi ngay. Cậu sẽ xuống, và chắc chắn sẽ phát hiện nếu cô vẫn còn nấn ná lại đây.
Nhìn cô nàng chạy mất ra sân sau, Thiên Bình che miệng ngáp dài ngáp ngắn. Tay dụi dụi mắt, cậu vẫn còn buồn ngủ quá. Hôm qua có lẽ Thiên Bình uống hơi nhiều mất rồi.
Mắt Thiên Bình chợt dừng lại nơi lòng bàn tay. Ngón trỏ chảy máu, hẳn là vì chuyện lúc sáng.
Nghĩ một lúc, cậu bỏ hai tay vào túi quần, lười biếng rời đi tìm chỗ nào đó đánh một giấc.
***
Song Tử vẫn bước đi đều đều trong khi mắt chẳng rời quyển sách của mình lấy một giây. Những dòng chữ này thật sự rất hay, hay đến cô chẳng muốn phải bỏ ra.
Chẳng biết có phải vì quá chú tâm đến nỗi lơ là xung quanh hay không, Song Tử không chú ý đâm vào một thân cây to ở sân sau. Tay xoa xoa đầu, cô thầm nguyền rủa.
Trong lúc Song Tử ngẩng đầu lên, cô chợt nhìn thấy một người con trai đang ngồi tít trên cành cây to kia. Mắt nhắm, có vẻ đang ngủ. Cũng là trốn khai giảng sao, cô thầm nhủ.
Do mải mê ngắm anh chàng nam sinh lạ mặt kia, Song Tử quên cả thông báo kết thúc buổi lễ vừa vang lên. Trước khi rời đi, cô bất giác nhìn ra sau.
Mắt mở, còn đang nhìn cô. Cậu ta tỉnh rồi. Tuy nhiên cậu ta lại quay đi ngay, và nhảy xuống khỏi cây ở phía bên kia.
Một con người kì lạ.
***
“Cậu nghĩ sao hả Sư Tử? Tớ thật sự phân vân giữa hai quyển sách đó!”
Ma Kết vừa đi vừa trò chuyện cùng cô bạn thân đi cạnh mình nãy giờ, đề tài hiện tại là về hai quyển sách cậu đang ưng ý và có ý định mua.
“Cứ hốt hết đi!”
Sư Tử tay chỉnh lại tai phone đang nghe cùng Ma Kết, thản nhiên đáp một cách vui vẻ.
“Tớ sạc nghiệp rồi..”
Nhìn bộ dạng thểu não của Ma Kết, Sư Tử thấy buồn cười ghê ý.
Trò chuyện vui vẻ một hồi, cả Sư Tử và Ma Kết đều bước đến cửa lớp. Thật may là cả hai người họ đều học chung lớp, cô thầm nghĩ.
Tuy nhiên, có vẻ như chẳng hề ngồi cạnh nhau. Đó là những gì mà cái sơ đồ chỗ ngồi dán trên góc bảng đen cho biết.
Thật chán. Trong khi Ma Kết ngồi ở đầu dãy phía cửa ra vào, cô lại ngồi tận dãy bên trong áp cuối lớp.
Nhưng mà, người chán hình như chỉ có mỗi Ma Kết mà thôi.
Nhìn nhỏ bạn thân lon ton lon ton chạy về chỗ ngồi, cậu đâm ra thở dài một cái. Chỗ ngồi ngay trung tâm lớp học, điển hình là hiện tại mấy cái người có vẻ như đã quen nhau rồi đang túm tụm nói chuyện, cậu thật sự cảm thấy ngột ngạt. Những chuyện kết bè kết bạn, Ma Kết thật sự không giỏi.
Hình như lớp học tự nhiên ồn ào hẳn lên thì phải.
“A! Tìm ra cậu rồi~!”
Ban đầu, Ma Kết còn nghĩ mình nghe nhầm, cho đến khi cậu quay lại nhìn thử, thậm chí còn trỏ ngón tay ngược vào mình để xác nhận.
Bạch Dương mặc kệ ánh mắt của mọi người từ khi mình bước vào lớp đã dõi theo, cô cười tươi với người con trai trước mặt. Thật không ngờ bọn họ chung lớp, ông trời là đang giúp cô mà!
“Có quen cậu hả?”
Ánh mắt hơi nhíu lại, lòng dâng chút không thích nghi. Ma Kết không giỏi nói chuyện với con gái, trừ mẹ hay chị gái, đặc biệt là Sư Tử, còn lại cậu đều ghét. Cô gái này hoàn toàn không ngoại lệ.
Bạch Dương trong vài giây cứ ngớ người ra, mắt còn chớp chớp vài cái liên tục. Cô không hề biết, những thứ bé tí không quan trọng Ma Kết có thể lập tức quên đi mất.
Lúc này, Ma Kết tự nhiên nhớ ra gì đó.
“Ê Sư! Chút có gì ra căng tin ăn, tớ nói cái này!!”
Bạch Dương đưa mắt nhìn về phía mà Ma Kết đang nhìn, lập tức nhìn thấy cô bạn lúc đó đi cùng cậu ta.
“Đồng ý!!”
Gì chứ ăn thì cô thích nhất.
Khuôn mặt dễ thương của Bạch Dương trong vài giây xuất hiện nụ cười nửa miệng. Thật là thú vị ghê cơ!
Tiếng trống lúc này lập tức vang lên.
Mất một lúc để cả lớp ổn định chỗ ngồi, và Bạch Dương nhận ra chỗ ngồi của mình ở phía sau xéo với Ma Kết.
Một lúc sau, có một người bước vào, tay cầm tập hồ sơ. Là giáo viên chủ nhiệm.
Sau màn tự giới thiệu bản thân như thường lệ, thầy nhìn xuống lớp học một lượt. Trong lúc còn nhận ra là thiếu hai chỗ ngồi, từ bên ngoài lập tức có tiếng chạy vào.
“Xin lỗi thầy, em đến muộn!”
Song Tử gập gối thở hồng hộc vì mệt. Cô vì để bay mất quyển sách lúc chạy đến lớp mà trễ giờ, thật tức!
Người còn lại là một nam sinh, Song Tử lập tức nhận ra là người cô nhìn thấy ban nãy. Khác với thái độ xin lỗi lễ phép của Song Tử, cậu ta chỉ đơn thuần cúi đầu một cái.
“Hai em cứ về chỗ đi! Nhớ rút kinh nghiệm cho lần sau!”
Sư Tử phía bên dưới đưa mắt nhìn hai học sinh kia, nhìn đến tận khi họ đồng loạt bước về phía mình. Cô bạn kia ngồi cạnh cô, trong khi người con trai nọ chỗ ngồi cuối lớp ngay sau Sư Tử.
Trong lúc cậu ta bước xuống, chẳng hiểu làm sao ánh mắt hai người họ lại giao nhau. Đôi mắt màu nâu hổ phách thấp thoáng sau cặp kính, phần nào dâng trong Sư Tử một chút vừa quen vừa lạ.
Điều đó xảy ra y hệt với cậu.
***
Sau khi phổ biến vài ba luật lệ rồi nội quy này nọ, bắt đầu đến phần bầu chọn ban cán sự lớp.
Không còn là những đứa nhóc cấp một cấp hai đua đòi làm lãnh đạo, lớn rồi nên suy nghĩ cũng cao hơn. Ban cán sự suy cho cùng cũng chỉ là tay chân sai vặt cho giáo viên, lại còn mấy cuộc họp khối lớp này nọ nữa. Thật sự thì chẳng ai rỗi hơi mà rước nợ vào thân.
Nhìn lớp học chẳng có lấy một cánh tay đưa lên, thầy chủ nhiệm trẻ tuổi thở dài ngao ngán.
“Có em nào đề cử ai không?”
Một giây. Hai giây. Ba giây dần trôi qua. Một lúc sau, ngay đầu lớp có một cánh tay giơ lên của một cậu nam sinh.
“Thưa thầy, em đề cử Ma Kết!”
Ma Kết đang ngồi giật thót một cái. Đang yên đang lành, cậu thậm chí còn chưa đụng chạm đến ai cơ mà!!
Nhưng câu hỏi của Ma Kết lập tức có lời giải đáp. Cậu nhận ra tên nam sinh kia, còn ai khác ngoài cái tên náo nhiệt ồn ào Nhân Mã, cái tên suốt năm cấp hai học cùng cậu và Sư Tử.
Thật khó chịu.
“Không ai phản đối, còn em thì sao Ma Kết?”
Ma Kết trong bụng cũng đã biết thể nào cũng dính cậu mà thôi. Không cần bầu chọn gì gì đó, thử hỏi chỉ lật bảng thành tích ra thì cậu tự tin tên mình đứng đầu. Trường này là trường điểm mà, chọn lớp trưởng dựa theo đầu vào là thường.
Kể cả khi trong thâm tâm rất muốn từ chối, Ma Kết vẫn chẳng thể nói ra được.
“Em ổn thưa thầy..”
Đáng ghét!!
“Tốt! Vậy còn lớp phó?”
Sẽ chẳng có ma nào thèm giơ tay đâu, Ma Kết nhủ thầm.
Tuy nhiên, khác hoàn toàn với ban nãy, lúc nãy lại có một cánh tay khác hùng hổ giơ lên.
“Để em làm cho thầy!!”
Nụ cười tươi tắn thản nhiên, là Sư Tử.
Đáp lại ánh mắt của Ma Kết, cô vui vẻ cười toe với cậu bạn thân. Cậu thở hắt ra, vừa cười vừa không.
Cô lúc nào cũng vậy hết.
Song Tử ngồi cạnh Sư Tử cũng có chút bận tâm mà nhìn sang cô bạn cùng bàn. Thật sự trong bụng cô cũng biết ơn lắm lắm, nếu không có cô bạn đó thì chắc chắn trách nhiệm sẽ bị đẩy sang Song Tử cho coi.
Sư Tử còn đang ngâm nga ngâm nga thì bị khều khều từ phía sau. Cậu bạn kia truyền lên cho cô một tờ giấy gì đó, sau đó lại gục đầu xuống bàn ngủ tiếp.
Là cái sơ đồ lớp học, lại còn có chữ kí học sinh bên cạnh.
“Chắc là ba cái điểm danh khai giảng ý!”
Song Tử nói trong vô thức, ngay sau đó mới nhận ra ánh mắt cô bạn kia nhìn mình. Cô cười tươi.
“À, tớ tên Song Tử, rất vui được làm quen!”
“Sư Tử, hân hạnh là bạn cùng bàn!!”
Cười cười nói nói, Sư Tử thò tay vào cặp lấy ra cái hộp bút. Trong lúc dò tên mình kí, cô chợt nhìn thấy một cái tên ngay trên mình.
Vậy ra tên cậu ta là Song Ngư, Sư Tử thầm nghĩ.
***
Trong lúc lớp học dần tự nhiên trở nên ồn ào hẳn đi, cậu nam sinh cuối lớp vẫn giữ nguyên sự khó gần khi cứ gục đầu xuống bàn ngủ. Song Tử có chút để ý, nhưng không hẳn là bận tâm quá mức.
Điện thoại vứt trong hộc bàn tự nhiên reo lên âm báo tin nhắn, Song Ngư theo đó mà tỉnh giấc. Chán nản lấy ra xem thử, cậu vẫn chẳng hề ngẩng mặt lên.
Cuối cùng, Song Ngư bỏ lại điện thoại vô hộc bàn, nhưng chẳng ngủ nữa. Cậu thay vào đó mải mê suy nghĩ bâng quơ điều gì đó.