[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 65: Chương 65: Manh mối (1)




Trong khi vài đứa trong số nó vừa ra ngoài để hỏi thăm những người xung quanh, lúc này trong nhà chỉ còn mỗi mình Thiên Yết và Thiên Bình. Bà và dì từ sớm đã lên thị trấn, khoảng một lúc nữa mới về.

Thiên Yết đứng dựa người vào cột nhà, hai tay khoanh trước ngực trong khi mắt cứ lơ đễnh nhìn đâu đâu. Dù ngoài mặt bình tĩnh như không, nhưng trong lòng lại mãnh liệt dao động, khiến cậu một giây cũng không thể ngừng lo lắng.

“Chết tiệt!”

Mắt khói chậm rãi di sang tên con trai đang ngồi buông thõng hai chân trên giường gỗ, tay liên tục bấm nút trên máy game cầm tay. Khuôn mặt đẹp trai vì tức giận mà nhăn lại khó chịu, thiếu điều muốn vứt luôn thứ trong tay đi.

Không quá lâu để Thiên Bình nhận ra Thiên Yết đang nhìn mình, nhưng cậu hoàn toàn không hề lấy đó làm để tâm.

“Mày vẫn còn có thể bình thản chơi game?”

“Vậy mày muốn tao làm gì? Khóc lóc? Cầu nguyện? Hay điên cuồng chạy khắp nơi tìm Song Tử?”

Dù là trên phương diện nào đi chăng nữa, Song Tử suy cho cùng vẫn đang giữ vai trò là bạn gái của Thiên Bình, chuyện cô bỗng dưng mất tích không rõ lý do, cậu có lo lắng thì cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng kể cả khi Thiên Bình là lo cho Song Tử em họ cậu, kể cả khi cậu biết rất rõ điều đó, Thiên Yết vẫn không ngăn mình cảm thấy bực tức.

Đột nhiên, chiếc máy game trong tay Thiên Bình bị Thiên Yết giật mạnh và quẳng sang bên. Trong khi còn chưa kịp lên tiếng, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cổ áo mình bị xốc ngược lên, cảm nhận cả ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào cậu.

“Chỉ mỗi Song Tử?”

Thiên Bình bình thường rất sợ Thiên Yết, nhất là khi thằng bạn thân chí cốt của mình nổi giận. Tuy nhiên lúc này thì không, cậu thậm chí còn thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt màu khói lạnh nhạt một tông của Thiên Yết, miệng thở hắt ra một cái.

“Ha, chứ mày muốn tao phải lo cho ai? Ai cũng được trừ con nhóc đó!”

“Nó là em gái mày! Em của mày!!”

Thiên Bình một tay hất phăng tay Thiên Yết khỏi mình, chán nản tặc lưỡi một cái. Đôi mắt màu nâu cafe của cậu chứa đầy sự khinh thường.

“Khỏi cần mày nhấn mạnh! Và đừng có đem điều vớ vẩn đó ra nói với tao! Em gái? Hứ! Tốt lành gì ở con nhỏ đó! Tao-”

“Câm đi!”

Trước khi Thiên Bình kịp nói hết câu, Thiên Yết vì quá giận dữ đã không ngăn được mình đấm vào mặt bạn thân một cái, khiến cậu vì không đề phòng mà ngả ra sau, đầu đập một cái vào bức tường phía sau.

Mày Thiên Bình hơi nhíu lại vì đau, tay ôm hờ lấy sau đầu.

“Đau? Mày thấy đau, với một đụng chạm nhỏ xíu như vậy? Mày đâu có bao giờ chịu tìm hiểu, chịu ở bên con bé?!”

Thiên Yết rất hiếm khi tức giận vì một điều gì đó, nhưng khi đã giận dữ thì chắc chắn điều đó phải to lớn khủng khiếp lắm. Dù vẫn không hề thể hiện ra ngoài mặt, nhưng từng lời từng chữ cậu thốt ra và cả đôi mắt lạnh lẽo kia đã đủ để nhận thấy Thiên Yết đang giận đến mức nào.

Điều đó kéo theo cả sự giận dữ của Thiên Bình.

“Ở bên nó? Làm ơn đi! Một đứa huỷ hoại cuộc sống của tao, mày bảo tao bỏ qua tha thứ? Tao không cao thượng tới mức đó!!”

“Huỷ hoại cuộc sống của mày? Cướp mất tất cả của mày? Mày còn không hiểu nó đã phải khổ sở bao nhiêu! Đùa tao chắc, mày mới là thằng cướp mất tất cả của nó!!”

“Tao? Vớ vẩn! Nhảm nhí!! Mày yêu con quỷ nhỏ đó quá nhỉ?!”

Thiên Yết thừa nhận một điều rằng bản thân luôn luôn lúc nào cũng chịu đụng sự cứng đầu cứng cổ nhảm nhí của Thiên Bình, lúc nào cũng cố gắng cảm thông cho những nỗi đau khiến Thiên Bình trở nên như bây giờ. Nhưng lúc này thì khác, cái hận thù vớ vẩn của thằng đó khiến Thiên Yết cực kì giận dữ, đặc biệt là những lời nói vô tình kia.

“Mày biết, đó đâu phải lỗi của con bé!”

“Vậy thì của ai?! Của ba mẹ? Của tao!?”

“Mày nghĩ chỉ mình mày bị đả kích thôi hả?! Tiểu Sư Nhi cũng đã dằn vặt suốt bao nhiêu lâu, con bé còn mất cả kí ức trước năm sáu tuổi kìa!”

“Vậy thì sao?! Liên can quái gì đến tao?! Mày nghĩ bấy nhiêu là có thể trả giá cho những gì con nhỏ đó gây ra sao?!!”

Đối với Thiên Bình mà nói, kể từ khi bắt đầu nhận thức được, cậu yêu gia đình mình bao nhiêu, trong đó bao gồm cả đứa em gái nghịch ngợm của cậu. Nhưng rồi thì sao. Thiên Bình càng yêu nó, nó lại càng khiến cậu thêm phần thù hận. Không phải lỗi của nó? Cậu biết chứ. Biết rất rõ. Nhưng, mỗi khi nhìn nó, đầu cậu lại đau nhức, lại nhớ về những chuyện đã xảy ra.

Nếu có thể quên đi và tha thứ, Thiên Bình đã làm điều đó từ lâu rồi. Từ rất lâu rồi kìa!

“Đó là bởi vì mày quá cố chấp!”

Thiên Bình lần nữa vì cú đấm của Thiên Yết mà loạng choạng lùi về sau. Lau đi vết máu ở khoé miệng, cậu tức giận cắn mạnh môi mình.

“Mày cũng có em mà, lo cho Tiểu Song đi! Đừng có xen vào chuyện gia đình của người khác!!”

Lần này là cú đấm từ Thiên Bình, đấm mạnh vào mặt Thiên Yết.

“Câm đi, thằng khốn ích kỷ xấu xa!!”

Thiên Bình vì chưa kịp đứng vững đã nhận đòn từ Thiên Yết khiến bản thân mất đà ngã chiếc giường gỗ phía sau. Còn chưa kịp ngồi dậy, cậu đã bị thằng bạn thân mình một tay giữ chặt không nhúc nhích được.

“Thằng hèn! Mày đã bao giờ chịu lắng nghe con bé hay chưa? Mày đã bao giờ chịu nhìn thẳng con bé hay chưa? Mày đã bao giờ chịu nhận ra nụ cười gượng gạo của con bé hay chưa? Mày đã bao giờ, chịu hỏi han nó hay chưa?!! Mày còn chẳng biết Tiểu Sư Nhi đã phải chịu đựng những gì, đã phải chống chọi với điều gì, chỉ vì thằng vô trách nhiệm như mày, chỉ bởi vì thằng chỉ biết trốn tránh như mày!!!”

Cứ mỗi một câu thốt ra, Thiên Yết lại tức giận đấm liên tục vào mặt Thiên Bình, khiến gương mặt đẹp trai của cậu chẳng mấy chốc đã đầy vết thương. Nhưng Thiên Yết quá giận dữ để nhận ra điều đó.

“Thiên... Thiên Yết!”

“Hai người đang làm cái quái gì vậy hả?!”

Sau khi giọng vừa cất lên, Thiên Yết và Thiên Bình đã bị kéo ra xa và giữ chặt.

“Kim Ngưu, buông tớ ra! Để tớ dạy cho thằng cứng đầu đó một bài học!!”

“Thôi mà. Yết, bình tĩnh lại!”

Đây là lần đầu tiên Kim Ngưu nhìn thấy bạn trai mình giận dữ như vậy, giận dữ đến mất kiểm soát bản thân. Không phải chỉ mỗi cô, mà cả tụi nó cũng vậy.

“Giờ cả cậu cũng làm loạn hả Triệu Thiên Yết?! Bớt khùng và ngừng gây rối đi!”

Ngay lúc này, nhìn bộ mặt tức giận hiếm có của Thiên Yết mà lẽ ra thường ngày Xử Nữ sẽ phải thích thú lắm, cô chỉ hận không thể chạy tới ụp một xô nước đá lên cái đầu đang yên đang lành nóng rực của cậu ta.

Sau khi đi một vòng khắp thôn hỏi thăm và quay về, chỉ mới bước đến ngoài cổng thôi, tụi nó đã nghe thấy âm thanh lớn tiếng như đang cãi nhau vang lên từ trong nhà. Cho đến khi chạy vào tụi nó mới biết - mặc dù không dám tin kể cả khi đã thấy tận mắt - Thiên Yết và Thiên Bình đang đánh nhau kịch liệt vì chuyện gì đó không rõ.

Dù rõ ràng là Thiên Yết chiếm ưu thế nhiều hơn.

“Cậu có sao không, hoàng tử điện hạ?”

“Ông anh bị thương rồi nè, quá trời luôn!”

Bảo Bình và Nhân Mã chạy đến chỗ Thiên Bình, hai bên phụ nhau đỡ cậu dậy.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra lúc bọn này đi vậy hả?”

“Hai anh có biết chúng ta đã ở hoàn cảnh như thế nào không?”

Hai chị em Xử Nữ và Ma Kết lần lượt lên tiếng, trong lòng cực kì khó chịu.

Tuy nhiên, Thiên Bình và Thiên Yết vẫn kiên quyết giữ yên lặng. Nếu anh chàng hội trưởng giờ đã bình tĩnh lại và một nước không nói không rằng quay mặt đi, thì Thiên Bình vẫn cứ ngồi một chỗ, tay thỉnh thoảng lau đi vết máu ở khoé miệng.

Mắt khói nhìn cô bạn gái nãy giờ nhất định ôm chặt lấy mình không buông, cốt là để ngăn cậu và trấn tĩnh cậu lại. Gỡ nhẹ tay Kim Ngưu ra, Thiên Yết cười nhẹ.

“Xin lỗi, tớ không sao rồi. Cảm ơn Ngưu nhé!”

Dù nói là nói vậy, nhưng Kim Ngưu vẫn không thể không dùng ánh mắt kì lạ dành cho bạn trai mình. Trong lòng cô bắt đầu thắc mắc lý do khiến cậu có thể giận dữ đến mức đó.

“Sao rồi?”

Tụi nó đưa mắt nhìn nhau một lượt, rồi lại nhìn Thiên Yết, đôi khi lại nhìn Thiên Bình đang ngồi yên trên giường gỗ cho Xử Nữ chăm sóc vết thương.

“Bọn em có đi hỏi mọi người, nhưng không ai nhìn thấy hai cậu ấy hết.”

“Bọn em hỏi rất nhiều, thậm chí còn đưa ảnh cho họ nhận dạng, nhưng mà...”

Ma Kết và Bạch Dương không biết đã chạy đôn chạy đáo bao nhiêu chỗ, càng không biết đã hỏi thăm bao nhiêu người. Già trẻ lớn bé đều có, nhưng kết quả thu được vẫn chỉ là số không tròn trĩnh.

“Bọn này cũng không khác gì, hoàn toàn chẳng có chút manh mối nào cả!”

Xử Nữ tay vẫn đều đều chăm sóc cho những vết thương trên gương mặt điển trai của Thiên Bình, đồng thời lên tiếng trả lời. Cô ban nãy đi cùng với Kim Ngưu và Bảo Bình, không chỉ hỏi mà còn chạy đến những nơi Song Tử và Sư Tử có thể đến.

Nhưng lúc này, có một việc khiến Xử Nữ thấy lạ, chính là Thiên Bình. Vẻ mặt của cậu ta hiện tại là vẻ mặt mà cô chắc chắn lần đầu nhìn thấy. Đôi mắt nâu cafe tĩnh lặng không chút dao động, khuôn mặt bình thản không tia cảm xúc, kể cả đau vì những vết thương của mình cũng không có.

Vô cảm đến lạ.

Nhân Mã và Cự Giải đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng phân vân không biết có nên nói ra điều định nói hay không. Còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói khác đã chen vào, hoàn toàn bình thản nói ra điều khiến cả hai băn khoăn nãy giờ.

“Bên em có ghé nhà trọ hỏi mấy bạn vừa về, trong số đó có vài người bảo đã nhìn thấy Sư Sư và Song Tử!”

Mắt nheo lại vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, tựa người ở góc tường, Xà Phu giọng một tông đáp lại, mặc kệ luôn ánh mắt Nhân Mã và Cự Giải nhìn mình chằm chằm.

“Có nhìn thấy? Vậy hai đứa nó có đi cùng không?!”

Trước câu hỏi của chị gái, Nhân Mã chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt theo đó nghiêm trọng hơn một chút.

“Thật ra-”

“Song Ngư!”

Còn chưa kịp nói thành lời, Nhân Mã đã nghe thấy giọng Bạch Dương gọi tên thằng bạn mình. Cậu bực tức, cậu khó chịu, lập tức quay phắt ra sau. Nhưng trước khi Nhân Mã kịp bước tới, Xà Phu vốn nãy giờ đứng một bên đã tiến lại từ bao giờ.

“Mày có nhìn thấy gì không?! Có tìm thấy Sư Sư không?! Trả lời đi!!”

Rõ ràng chỉ vài giây trước thôi, cậu ta còn trông bình tĩnh lắm.

“Phải đó Ngư, ban nãy cậu có thấy gì không?”

“Ngư!!”

Song Ngư chỉ vừa mới bước vào nhà đã bị cả đám tụi nó xúm lại hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhất là Xà Phu cứ liên tục hỏi mà không cho cậu thời gian trả lời. Vốn tâm trạng đã không tốt, Song Ngư càng dễ nổi điên hơn, cậu tức giận quát lớn, đến cả tiền bối cũng chẳng thèm kiêng nể nữa.

“Câm hết đi! Chết tiệt, hỏi không cho thở nữa!! Cứ làm như mỗi mình mấy người lo lắng vậy!”

Mím nhẹ môi mình, Song Ngư hình như hơi vô lý giận dữ thì phải.

“Xin lỗi.”

“Bỏ qua chuyện đó đi! Ban nãy em bảo tìm thấy điện thoại của Song là sao?”

Câu hỏi này là của Thiên Yết, với một sự sốt sắng và cực kì lo lắng. Tụi nó không hẳn là quá ngạc nhiên, khi cậu dù sao cũng là anh họ của Song Tử, đó là chưa kể mối quan hệ giữa hai anh em cũng rất tốt.

Song Ngư không do dự thò tay vào túi áo khoác của mình, tay đặt lên bàn một chiếc điện thoại nứt nhỏ màn hình. Không chần chừ, Kim Ngưu lập tức chạy tới, tay cầm nó mà ngâm nghía.

“Cái này, đúng là của Tiểu Song.”

“Nhóc tìm thấy nó ở đâu vậy hả?!”

Lần này là Bảo Bình.

“Ở khu rừng cạnh thôn, không quá sâu cho lắm.”

Rừng? Song Tử đi vào rừng để làm gì cơ chứ?

“Còn Sư?”

Nãy giờ Song Ngư rõ ràng chưa hề nhắc gì đến Sư Tử, điều này khiến sự kiên nhẫn trong Ma Kết và Bạch Dương vượt quá mức giới hạn. Hai đứa đương nhiên cũng lo cho cả Song Tử bạn mình, và Sư Tử nữa, nó là bạn thân của cậu và cô mà.

Song Ngư bỗng dưng rơi vào trạng thái chần chừ. Bàn tay đang bỏ trong túi áo khoác còn lại của cậu siết chặt lấy thứ bên trong, vừa muốn lấy ra lại vừa thôi.

Làm sao đây? Nhưng mình cũng không thể đưa thứ này cho bọn họ.

Nhân Mã dễ dàng nhận ra được sự ngập ngừng trong hành động của Song Ngư, và điều đó cậu cực kì không thích, không thích đến mức khó chịu. Trong khi thằng bạn mình còn nghĩ lung tung vớ vẩn gì đó không rõ, Nhân Mã thình lình chạy tới, tay chủ động thò vào túi áo khoác Song Ngư.

“Này-!”

Trước khi kịp phản ứng lại thì thứ trong túi đã bị Nhân Mã giật phăng mất rồi. Nhìn cậu ta mắt di vào từng dòng chữ cho đến khi mở to, Song Ngư chỉ còn cách im lặng mặc kệ.

“Cái gì đây hả!? Đùa chắc!”

“Cậu làm gì mà mặt mày cứng đơ luôn thế! Đưa tôi xem!”

Khi nhận ra Nhân Mã hoàn toàn không bận tâm thứ trong tay vừa bị Bảo Bình ngang ngược giật lấy, cô có chút lấy làm lạ.

...

“Tôi chờ cậu ở khu rừng cạnh thôn. Cậu phải tới, để giải quyết chuyện ân oán giữa chúng ta!

Ngư Nhân.”

...

“Ngư Nhân này, có phải Ngư Nhân chúng ta quen không vậy?”

Bạch Dương vốn ngay từ lần đầu gặp mặt đã không có thiện cảm hay ấn tượng tốt gì với Khương Ngư Nhân, nhưng nếu nói với cô rằng cô ta chính là Ngư Nhân đã viết mảnh giấy này, không hiểu sao Bạch Dương cảm thấy rất khó tin.

Bởi vì chẳng phải người đã viết ra thứ này, Ngư Nhân chính là mối nghi ngờ lớn nhất hiện giờ còn gì? Rằng cô ta chính là người duy nhất gặp Sư Tử lần cuối cùng.

“Chị tưởng, cô bé hiền lành dễ thương lắm cơ mà.”

“Vả lại, ân oán ở đây, là gì vậy?”

Người duy nhất biết được, có lẽ chỉ có hai người duy nhất trong số tụi nó mà thôi. Nhưng thay vì lên tiếng, họ đều chọn cách giữ yên lặng.

Bởi vì họ đều đã hứa cả rồi, hứa sẽ không nói ra.

Đúng lúc này, tiếng rung chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lập tức thu hút tất cả sự chú ý của tụi nó.

Âm thanh bắt nguồn từ điện thoại của Song Ngư. Và số hiển thị trên màn hình, lại là số của người mà cậu đang cực kì lo lắng.

“A lô?”

Bé Nắng!

“Sư Tử?”

Tuy nhiên, dù cho tụi nó đã cố im lặng đến bao nhiêu đi chăng nữa, đầu dây bên kia đến giờ vẫn chưa vang bất kì âm thanh nào, điều đó khiến Song Ngư thấy trong lòng không yên chút nào.

“Sư, trả lời tôi đi! Cậu có nghe-”

Một lần nữa, lời của Song Ngư bị ngắt đi đột ngột. Nhưng không bị ngắt bởi vì giọng nói của ai đó, mà bị ngắt bởi hàng loạt âm thanh chua chát kì lạ vang lên từ đầu dây bên kia.

Chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy?

Và Song Tử với Sư Tử, hai người họ rốt cuộc đang ở đâu...?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.