Thiên Bình tay ôm chặt chiếc túi đựng máy tính xách tay, mắt bắt đầu nhìn lơ đễnh đâu đâu. Đến khi chiếc xe máy đang chở mình dừng lại, cậu mới sực tỉnh và bước xuống xe, sau khi trả tiền cho chú xe ôm tốt bụng.
Nơi Thiên Bình đang đứng là trước cửa nhà trọ nơi trường thuê. Tai đeo tai phone gắn với điện thoại để chắc chắn không bỏ qua bất kì cuộc gọi nào từ tụi nó, cậu bắt đầu bước vào trong, tay thỉnh thoảng lại che miệng ngáp vài cái.
Mắt nâu cafe nhìn xung quanh, Thiên Bình chợt dừng lại ở chỗ một nhóm những cô gái đang bước về hướng này trong khi miệng cười nói rôm rả. Thiên Bình hơi cười.
“Mấy em, không phiền nếu cho anh hỏi một chút chứ?”
“T-Thiên Bình! Anh Thiên Bình?!”
“Đùa chứ, anh sao lại ở đây vậy ạ?”
Mấy cô nàng hết nhìn nhau lại lúng túng nhìn sang người con trai trước mắt, mắt sáng rỡ liên tục đảo tới đảo lui. Nhìn thế nào cũng thấy rất rõ sự vui vẻ lộ trên khuôn mặt.
Ai mà không biết Thiên Bình cùng với những người bạn của cậu ở một chỗ khác thay vì nhà trọ trường thuê.
Hoàn toàn không có chút để tâm nào đến mấy cô nàng kia, Thiên Bình trước sau như một vẫn trưng ra nụ cười hoàn hảo. Mặc kệ những câu hỏi liên tục dồn vào mình, cậu thản nhiên hỏi một câu duy nhất.
“Cho anh hỏi, các em biết phòng của Thuý Liên ở đâu không?”
Nếu Thiên Bình nhớ không nhầm, mấy cô bé này cũng là học sinh lớp 10-4, cùng lớp với Thuý Liên.
“Ở kia đó anh! Phòng ngay cuối hành lang ấy ạ!”
“Cảm ơn em.”
Không để bọn con gái kịp lên tiếng ú ớ gì, Thiên Bình sau khi để lại nụ cười của mình liền quay bước bước đi ngay. Nhìn theo cậu, mấy đứa con gái bắt đầu quay sang nhìn nhau xì xào xì xầm.
“Anh Thiên Bình tìm Thuý Liên chi nhỉ?”
“Không biết, mà hình như ban nãy có ai cũng tìm Liên phải không?”
“Ừa, nhỏ học sinh mới của lớp 10-3 thì phải, trông điệu bộ hình như đang bực tức lắm!”
***
“Chúng ta đã chạy nãy giờ rồi, tại sao vẫn không thấy lối ra vậy?”
Song Tử một cách bất an đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn từng nơi trong cánh rừng hoang vu hẻo lánh dần bị bóng tối bao trùm, cuối cùng nhìn cô bạn mình đang chạy phía trước. Cô hơi nhíu mày.
“Tớ không biết... Nhưng chúng ta cứ chạy đường thẳng, có lẽ sẽ ra được mà.”
Tuy không giỏi thể thao nhưng thể lực Sư Tử từ trước đến giờ không phải là quá kém đến mức chỉ mới chạy một chút đã đuối sức. Dù vậy, cô phải thừa nhận một điều, Sư Tử hiện tại cảm thấy rất mệt, hơi thở cũng chẳng đều đặn được nữa.
“Sư!!”
Song Tử lập tức chạy nhanh hơn, lập tức đỡ được Sư Tử bỗng dưng khựng lại và khuỵu xuống đất. Hai tay đỡ lấy cô bạn, Song Tử lay nhẹ. Nhìn bạn mình cứ thở hồng hộc liên tục, tay cô đặt khẽ nên trán Sư Tử, trong khi tay còn lại luồn ra sau đầu.
“Nóng quá!”
Có thể vì lúc nãy bị tạt nước, lại còn phải chạy liên tục như vậy. Nếu Song Tử nhớ không nhầm thì Ma Kết từng nói, độ chịu lạnh của Sư Tử rất kém.
“Tìm đi! Mấy con nhỏ đó chắc chắn chỉ trốn quanh đây thôi!! Mau lên, tụi bây muốn chết hả?!!”
Một loạt âm thanh truyền vào tai khiến Song Tử giật nảy mình, đầu cũng vì đó mà liên tục quay tới quay lui liên tục. Không chỉ cảm giác bất an, đôi mắt cô bây giờ chứa cả sự sợ sệt.
Mình phải làm gì? Chúng sẽ tìm thấy bọn mình mất!
“Chạy thôi, Song Tử.”
Trân trân nhìn cô bạn đang lách khỏi vòng tay mình mà cố gắng đứng dậy, lại còn mỉm cười nhìn cô, Song Tử vừa ngạc nhiên vừa lúng túng vì sợ hãi.
“Chạy đâu bây giờ? Chúng ta còn không biết bản thân mình đang đi đâu!”
Song Tử chịu hết nổi rồi. Cô sao lại dính vào những việc rắc rối thế này cơ chứ? Cô còn không phải người thừa kế của Triệu tộc, vậy tại sao lại nhắm mục tiêu vào cô! Song Tử còn chẳng gây thù chuốc oán với ai. Cô cũng là con người mà, sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn chứ!
“Song-”
“Đủ rồi! Tớ chịu hết nổi rồi!”
Dù Song Tử không khóc, nhưng cô bất lực, cả cơ thể cứ vô thức run rẩy lên vì sợ hãi. Suy cho cùng, Song Tử dù mạnh mẽ ra sao vẫn còn con gái. Đối với những tình huống mà cô chưa một lần trải qua, Song Tử đương nhiên cảm thấy sợ, rất sợ. Cô cứ thế ngồi xổm xuống đất, hai tay bịt chặt tai trong khi mắt cứ nhắm tịt lại mà lắc đầu nguầy nguậy.
Cứu với. Cứu tôi... Thiên Bình!
Sư Tử mắt vẫn nhìn cô bạn cùng bàn của mình, hoàn toàn bình thản và không có lấy một tia khó chịu. Cô ngồi xổm trước mặt Song Tử, hai tay cầm lấy hai bàn tay run rẩy của cô. Trước vẻ mặt và ánh nhìn kinh ngạc của bạn mình, cô cười.
“Sẽ không sao đâu. Tớ sẽ ở cạnh cậu, được chứ?”
...
“Sẽ không sao đâu.”
...
“Tôi sẽ ở cạnh em, được chứ?”
...
“Tại sao?”
Những giọt nước mắt Song Tử kiềm chế nãy giờ vô thức tuôn ra, cô nấc lên theo tiếng khóc.
“Tại sao lại giống quá vậy? Cậu, và Thiên Bình?”
Có lẽ vì tâm trạng quá mệt mỏi, Song Tử đã không hề để ý đến ánh mắt kì lạ của bạn mình, mặc dù nó lập tức biến mất ngay sau đó và thay vào bằng một nụ cười trấn an.
“Tao nghe thấy tiếng động! Mau qua đó tìm!!”
Một lần nữa, loạt âm thanh kia cắt ngang dòng suy nghĩ của cả Song Tử lẫn Sư Tử, kéo lại hai đứa trở về với thực tại. Người này kéo người kia đứng dậy, dẹp bỏ luôn sự yếu đuối vớ vẩn nãy giờ, cả hai tiếp tục chạy đi.
Và hiện tại, Sư Tử vẫn đang sốt. Sốt rất cao.
Còn một chuyện nữa,
***
Khương Ngư Nhân một cách thô bạo bị đẩy ngã xuống sàn nhà, tay đập mạnh vào bức tường phía sau sứt da chảy máu. Cô nhíu mày, nhưng sau đó lại lập tức lườm nguýt cô gái đang kiêu ngạo đứng trước mặt mình.
“Đây không phải điều chúng ta đã thoả thuận!”
Cô gái kia vẻ mặt có phần ngạc nhiên rồi chuyển ngay sang thích thú. Đôi mắt nhỏ hơi nheo lại, cuối cùng bật cười to như chuyện gì đó vui vẻ lắm.
“Cậu ngây thơ quá! Thoả thuận? Có sao? Tôi đâu nhớ có nói sẽ không gây thương tích gì cho con nhỏ đó!”
“Thuý Liên, cậu còn chẳng có thù oán gì với Sư Tử!”
Nụ cười rạng rỡ của Thuý Liên vì câu nói của Ngư Nhân mà vụt tắt, thay vào đó là nụ cười nhếch mép tỏ vẻ khinh thường.
“Phải, cậu nói đúng, tôi với cậu ta không thù không oán, chỉ có cậu là căm ghét cậu ta! Nếu thế, cậu chẳng phải nên cảm ơn tôi hay sao?”
Ngư Nhân cắn mạnh môi mình đến suýt bật máu, đôi mắt run lên liên hồi giận dữ nhìn Thuý Liên. Cảm ơn cô ta? Vì cái gì? Vì đã giúp cô trừ khử cái gai trong mắt? Vì đã giúp cô loại bỏ Lâm Sư Tử?
Vớ vẩn, đó còn không phải điều Ngư Nhân mong muốn!
“Còn Song Tử?”
Vẻ bình thản thích thú trên gương mặt của Thuý Liên lần nữa thay đổi, trở nên chán ghét lộ rõ. Nhỏ tặc lưỡi, miệng thở mạnh ra một cái.
“Tôi vốn có ưa gì con khốn Song Tử đó đâu. Vả lại, ba tôi cũng bảo tôi giúp ông khử con nhỏ đó, rõ ràng là dịp tốt, tôi chắc chắn phải nắm lấy rồi! Bắt cóc nó, đả thương nó, cho đến khi tôi hả dạ thì thôi!”
Vẻ mặt thản nhiên như không của Triệu Song Tử, ánh mắt cứ như muốn chế giễu nhỏ của cô, cả cái tính khí khó ưa đó. Cô ta còn có lần khiến nhỏ bẽ mặt trước Thiên Bình, nhỏ làm sao không ghét được Song Tử.
Chưa tới mức căm hận, nhưng chắc chắn không cho vừa vào mắt!
“Mấy trò ganh tỵ vớ vẩn của bọn nhỏ mọn.”
“Cô vừa nói gì? Hả!?”
Thuý Liên mới giây trước còn thản nhiên ngạo mạn, giây sau đã đùng đùng nổi giận chỉ vì một câu nói của Ngư Nhân. Nhỏ một bước tiến lại, tay tức giận vung cao quá đầu, chỉ chờ giáng xuống cô một bạt tay.
Tuy nhiên, bàn tay của Thuý Liên lại bị một bàn tay khác nắm cổ tay giữ lại, chặt đến mức khiến nhỏ phải nhíu mày vì đau. Thuý Liên lập tức quay phắt sang “vị khách không mời” nào đó, và không ngăn được mình mở to mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu nâu cafe trước mặt.
“Anh... Thiên Bình?”
Thiên Bình làm gì ở đây? Anh ta rõ ràng còn không phải ở lại nhà trọ này.
Hoàn toàn bỏ qua vẻ kinh ngạc trên gương mặt của Thuý Liên hay ánh mắt nhìn mình chòng chọc của Ngư Nhân phía sau, Thiên Bình lãnh đạm hất mạnh tay nhỏ đi, sau đó phẩy phẩy tay mình vài cái.
Hành động đó khiến Thuý Liên khó chịu, và phải khó khăn lắm mới có thể kìm nén không tức giận.
“Anh làm gì ở đây? Chẳng lẽ em vinh hạnh đến nỗi được hoàng tử điện hạ ghé thăm?”
Con nít ba tuổi cũng nhận ra hàm ý mỉa mai trong lời nói của Thuý Liên, Thiên Bình chỉ là không thèm để ý tới.
“Thông minh xảo trá như cô, thật sự không biết lý do tôi tới đây?”
Ngư Nhân đứng phía sau thu vào mắt mình hình ảnh người con trai đẹp đến ma mị trước mặt, rồi lại nhìn sang Thuý Liên mới vài giây trước còn hùng hồn lại đang bặm chặt lấy môi mình. Cô có thể dễ dàng nhận ra hấp lực kì lạ từ đôi mắt màu nâu cafe kia.
Ngư Nhân biết đôi mắt đó.
“Em? Xảo trá? Em không hiểu anh đang muốn nói về điều gì!”
Thiên Bình phải khó lắm mới nhịn không bật cười. Không hiểu hay là không muốn hiểu, không muốn thừa nhận?
“Tôi không phải loại người thích đùa, cô biết mà phải không~?”
Đúng là Thiên Bình rất hay trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng thích buông lời bỡn cợt, nhưng trong một số trường hợp mà bao gồm cả lúc này thì không. Vẻ ngoài vẫn cười nói vui vẻ, nhưng bên trong đang cực kì khó chịu.
Thuý Liên biết rất rõ điều đó, và nhỏ thấy sợ. Một chút, nhỏ nghĩ vậy.
Thiên Bình tặc lưỡi một cái, mấy ngón tay lười nhác luồn vào mớ tóc màu nâu sáng của mình, sau đó lại che miệng ngáp một cái. Biểu hiện trước sau như một của Thuý Liên quá dễ đoán, dễ đoán đến mức khiến cậu phát chán.
“Sức chịu đựng của tôi có giới hạn. Cô biết không, thứ này,“
Chiếc điện thoại đang giơ lên của Thiên Bình thu hút sự chú ý của cả Thuý Liên lẫn Ngư Nhân. Cậu hơi cười, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình đang bật sáng.
“Tôi vốn có ưa gì con khốn Song Tử đó đâu. Vả lại, ba tôi cũng bảo tôi giúp ông khử con nhỏ đó, rõ ràng là dịp tốt, tôi chắc chắn phải nắm lấy rồi! Bắt cóc nó, đả thương nó, cho đến khi tôi hả dạ thì thôi!”
Đó là một phần trong đoạn nói chuyện ban nãy giữa Ngư Nhân và Thuý Liên, cũng là phần quan trọng nhất.
“Tại sao? Từ lúc nào mà-!?”
“Tôi định sẽ nói nhẹ một chút với thằng Yết, nhưng coi bộ cô đâu cần lòng tốt của tôi có phải không?”
Ngư Nhân nãy giờ hoàn toàn im lặng, chỉ đứng đó quan sát từng biểu hiện của Thiên Bình và Thuý Liên. Trong khi nhỏ cứ đảo mắt với nét mặt liên tục thay đổi thì vẻ mặt của anh ta hoàn toàn bình thản như không có gì xảy ra, khác hẳn với đôi mắt dao động lạnh lùng đến run người.
“Tôi cho cô cơ hội cuối. Nói hết ra! Mọi thứ.”
Thuý Liên cắn mạnh môi mình.
“Cô nhốt bạn gái tôi ở đâu?!”
“Em-”
Nhưng trước khi Thuý Liên kịp lên tiếng, điện thoại nhỏ đột nhiên reo lên. Sau khi đưa đôi mắt có phần căm phẫn nhìn Thiên Bình, nhỏ bắt máy. Tuy nhiên, nó lại bị cậu thản nhiên giật lấy mất.
“Cô chủ, thật xin lỗi! Bọn tôi... Bọn tôi vô ý để hai đứa nó trốn mất! Cô chủ đừng lo, bọn tôi nhất định tìm ra chúng!! Cô chủ? Cô chủ? Cô vẫn đang nghe chứ? Cô-”
Cuộc gọi bị ngắt đi.
“Chết tiệt! Khốn kiếp!”
Thuý Liên còn đang đảo mắt lại bị mắt Thiên Bình lườm trúng, nhỏ giật nảy mình.
“Ở đâu? Nói mau!”
Chỉ mới vài giây trước thôi, Thiên Bình chắc chắn vẫn còn bình tĩnh lắm.
“Căn nhà hoang phía tây khu rừng.”
“Khốn nạn!”
Ngư Nhân hơi giật mình khi nhận ra Thiên Bình đang quay người chuẩn bị bỏ đi. Tay cô đột nhiên vươn ra và vô thức nắm lấy tay áo khoác của Thiên Bình.
“Tôi... Em có thể đi cùng không? Ý em là-”
Ánh mắt Thiên Bình trước sau không hề thay đổi, kể cả khi đối phương giờ là Khương Ngư Nhân. Lạnh, rất lạnh.
“Tôi còn chưa hỏi tội cô, còn muốn đi cùng? Trừ khi cô muốn bị tụi nó xé xác cô ra.”
Sự quen thuộc kì lạ khiến Ngư Nhân không khỏi rùng mình. Cô im bặt.
***
Theo sự phân chia của Xử Nữ thì tụi nó sẽ chia thành hai nhóm, mỗi nhóm đi đến một căn nhà để tìm kiếm, còn ba nơi còn lại sẽ do người của Thiên Yết đảm nhận.
Nhóm của Ma Kết được giao tìm ở căn nhà hoang phía tây khu rừng, cũng là căn nhà to nhất.
Bạch Dương gần như lục tung cả căn phòng nơi mình đang tìm kiếm, tâm trạng theo đó mà chuyển xấu hẳn đi, đến mức nơi này dần trở nên âm u vì bị bóng tối bao trùm cũng chẳng thèm bận tâm tới. Khó chịu, bực bội, cô quay người rời khỏi phòng, và vô tình gặp Kim Ngưu cũng vừa đi ra từ phòng đối diện.
“Ở đây không có! Em đã tìm cả dãy rồi!”
“Chị cũng vậy, chỉ có mỗi mấy con chuột mấy con gián gì đó cứ chạy vòng vòng thôi!”
“Còn Ma Kết?”
Ma Kết vừa bước ra từ một căn phòng khác và hiện tại đang dùng tay liên tục phủi phủi quần áo mình. Cậu nhìn Bạch Dương và sau đó là Kim Ngưu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu.
“Tớ đoán, thật sự không có ai trên này đâu.”
“Hay chúng ta xuống nhà xem? Có khi Song Ngư và Xà Phu, hai cậu bé ấy tìm được gì cũng nên!”
Nhưng khi cả ba vừa bước xuống tầng trệt và định lên tiếng gọi Song Ngư cùng Xà Phu thì trước mắt họ lại là một người khác, đang cầm đèn pin rọi khắp nơi.
“Anh Thiên Bình?”
“Thiên, cậu làm gì ở đây?”
Thiên Bình giờ phải ở nhà đảm nhận việc giữ liên lạc của cả bọn chứ.
Khác với mấy gương mặt ngạc nhiren kia, cậu trông cực kì bình thản. Và không mất quá nhiều thời gian để Thiên Bình có thể thuật lại toàn bộ cho tụi nó.
“Ý anh là, theo lời Thuý Liên nói, cô ta cho người nhốt Sư Tử và Song Tử ở đây?”
“Tao đoán anh ta không nói sai đâu.”
Ma Kết đưa mắt nhìn sang người vừa lên tiếng, cũng là người vừa bước ra từ một căn phòng nào đó nằm tít tận nhà sau. Trước ánh nhìn của tụi nó, Xà Phu mở lòng bàn tay mình và chìa ra trước mặt tụi nó một chiếc điện thoại bị vỡ nát.
“Của con Sư mà!”
“Mày tìm thấy ở đâu?”
Khi bước theo Xà Phu, bọn nó nhìn thấy một căn phòng có cả một cánh cửa mở toang dẫn ra bên ngoài. Ngồi cách đó không xa là Song Ngư, vẫn ngồi khuỵu một gối dưới đất.
“Ngư, em đang làm gì vậy?”
Nghe tiếng Kim Ngưu hỏi, Song Ngư hơi giật mình, tay vì thế lập tức bỏ ngay thứ gì đó vào túi áo khoác, sau đó quay sang nhìn cô lắc nhẹ đầu.
Kim Ngưu có chút khó hiểu, nhưng rồ lại thôi.
“Tớ nghĩ có giằng co giữa hai bên, sau đó hai cậu ấy mở cửa chạy trốn!”
“Nhưng Dương, ngoài đó là rừng mà em! Lại còn âm u đến như vậy.”
“Mày làm gì mà cứ ngồi đó hoài vậy, bốn mắt?”
Nếu là bình thường, câu nói của Thiên Bình chắc chắn khiến Song Ngư tức giận, nhưng giờ thì không. Thay vào đó, mắt cậu cứ tập trung mãi vào một điểm trên bức tường.
Bởi vì trời khá tối nên mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo. Tuy nhiên, nhìn thế nào cũng nhận ra được.
Đó là máu.