[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 107: Chương 107: Nhiều điều khó khăn (4)




Rõ ràng là đã đuổi theo ngay phía sau, nhưng khi Thiên Yết chạy ra đến cổng bệnh viện, cậu đã hoàn toàn mất dấu Thiên Bình từ lúc nào không biết. Trong lúc Thiên Yết còn đang tìm kiếm dáo dác khắp nơi, tiếng động cơ mô tô quen thuộc đã vang lên bên tai cậu, rồi cứ thế chạy vụt đi mất. Thiên Yết thở ra một tiếng đầy bực dọc, sau đó lập tức chạy đến chỗ một chiếc taxi, may thay đang đỗ cách đó không xa.

“Bệnh viện trung ương, chi nhánh khoa thần kinh học.”

***

Suốt từ hôm qua đến giờ, Nhân Mã hoàn toàn không ngủ được chút nào. Cả đêm cậu thức trắng để trông Bảo Bình, theo dõi cẩn thận từng hơi thở của cô. Nhân Mã muốn chắc chắn rằng Bảo Bình vẫn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra thì cô ấy vẫn đang ở ngay bên cạnh cậu. Đó là tất cả những gì cậu cần.

Hôm qua Song Ngư ở lại bệnh viện với Nhân Mã đến khi hết giờ cho phép thăm bệnh. Trước đó, nó còn hằn học dùng mắt lườm cậu một cách thù ghét, trong khi thẳng tay dúi một cái bánh mì vào miệng cậu, mặc kệ mọi sự phản kháng của Nhân Mã. Khi đã chắc chắn cậu chịu ăn uống đàng hoàng, Song Ngư mới rời đi, không quên bỏ lại vài câu mắng chửi xỉa xói cho đã miệng như mọi khi.

Nhưng nhờ đó, Nhân Mã bây giờ mới không phải là một thằng vật vờ thức trắng đêm với một cái bụng trống rỗng.

“Nhân Mã?”

Tiếng gọi tên kéo ngược Nhân Mã trở về lại thực tại. Trong khi cậu còn đang chìm trong mớ suy nghĩ của mình, cánh cửa phòng bệnh đã mở ra từ lúc nào, để lại một Xử Nữ đang đứng đối diện cậu. Và khi Nhân Mã vô tình lướt mắt sang hướng khác để tránh ánh mắt ngạc nhiên của chị ấy, cậu lại nhìn thấy Bảo Bình.

“Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi cơ đấy! Có biết là cả ngày hôm nay ai cũng chạy khắp nơi tìm em không hả?”

Một lần nữa, vẫn là giọng của Xử Nữ khiến cậu sực tỉnh. Nhân Mã chớp mắt vài cái, rồi cứ thế cúi gầm mặt, gật đầu.

“Cho em xin lỗi ạ.”

“Gì thế, lễ phép quá mức rồi đấy.”

Nhân Mã nghe thấy tiếng thở dài của Xử Nữ.

“Đến thì cũng đến rồi, mau vào trong đi chứ. Em định đứng đó mãi hay gì? Chị về đây, hai người cứ nói chuyện đi.”

Nhân Mã bắt đầu tự hỏi, liệu có quá sớm khi cậu quyết định đến đây hay không. Nhưng ngay khi cậu vừa định lên tiếng ngăn Xử Nữ lại, chị ấy đã nắm tay kéo cậu vào trong, quay sang chào Bảo Bình lần nữa rồi bỏ đi mất. Và cứ thế, cánh cửa phòng bệnh đóng lại trước khi cậu có thể kịp nói bất cứ điều gì.

“Thế, cậu đến để lấy balo để quên hả?”

Phản chiếu trong đôi mắt của Nhân Mã lúc này là hình ảnh Bảo Bình đang ngồi trên giường bệnh, một tay chống xuống đỡ lấy cằm, và bình thản nhìn cậu nở một nụ cười. Gần như trái ngược hoàn toàn với vẻ khó xử của cậu từ nãy đến giờ.

“Gì cơ?”

“Đùa thôi.”

“Tôi-”

“Nếu không muốn thì không cần phải ép mình đến đâu.”

“Không phải!”

Mắt Nhân Mã khẽ giật lên ngay khi nhận ra bản thân vừa vô thức cao giọng. Cậu mím chặt môi, sau đó lại cắn mạnh, cả hai bàn tay cũng bất giác siết lại. Nhân Mã cứ thế cúi gầm mặt nhìn xuống sàn nhà.

Dựa vào chẩn đoán của bác sĩ trước đó, cậu biết Bảo Bình sẽ ổn thôi, cô ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi. Điều mà Nhân Mã không ngờ chính là nó lại sớm đến như thế. Mặc kể sức khoẻ luôn tốt đến lạ lùng của Bảo Bình, duy nhất một đêm bất tỉnh cho một vụ tai nạn giao thông, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó tin.

Suy cho cùng, Bảo Bình tỉnh lại vẫn là điều đáng sợ nhất đối với Nhân Mã lúc này.

“Cậu sao vậy, Mã? Nhìn cậu thế này, tôi không quen đâu.”

“Lẽ ra tôi nên giữ chị lại.”

Mặc dù không hề ngẩng đầu lên để quan sát Bảo Bình hay biểu cảm của cô ấy, Nhân Mã vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt của Bảo Bình đang trông như thế nào.

“Ý cậu, là lúc trên xe buýt phải không?”

Nhân Mã một lần nữa mím chặt môi, băn khoăn không biết phải trả lời câu hỏi kia như thế nào. Đúng lúc này, như một phản xạ tự nhiên, Nhân Mã lập tức ngẩng mặt nhìn về phía trước. Nhưng thay vì đưa tay ra chặn lại vật đang bay đến như thường lệ, cậu lại bị nó đập thẳng vô mặt rồi mất đà ngã hẳn ra phía sau.

Một cái gối. Bay đến từ phía của Bảo Bình.

“Ngay cả một cái gối cậu cũng không đỡ được. Nói mau! Từ hôm qua đến giờ cậu đã hành hạ bản thân cậu đến mức nào rồi hả?!”

Nhân Mã ngồi bệt dưới sàn đưa mắt nhìn Bảo Bình, sau đó lại quay đi ngay. Bảo Bình nói đúng, chỉ mới một đêm trôi qua thôi mà Nhân Mã đến sức để đẩy một cái gối bay về phía mình ra cũng không còn, thậm chí còn bị nó làm cho ngã xuống như thế này. Chính cậu cũng cảm thấy cậu dường như không còn là cậu nữa.

“Mấy người điên hết rồi phải không?! Tôi mới là người phải chịu đựng chuyện này, tôi mới là người đang phải nằm yên một chỗ trên giường bệnh, tôi mới là phải người đau khổ vì đôi chân tàn phế này! Và các người đang làm cái quái gì vậy chứ? Hả? Hết Xử Nữ rồi đến cả cậu! Đùa tôi ư? Các người điên hết rồi! Tôi không mượn các người phải thấy có lỗi một cách vớ vẩn như vậy! Tôi không cần!”

Bảo Bình vừa lớn tiếng, vừa không ngừng vơ hết tất cả những thứ trong tầm tay và cứ thế ném thẳng về phía Nhân Mã không chút thương tiếc. Khi cậu mở mắt ra nhìn cô, trong bàn tay đang trong tư thế sẵn sàng ném của Bảo Bình lúc này đang siết chặt một cái bình hoa.

Nhưng điều Nhân Mã quan tâm hơn hết thảy chính là khuôn mặt của Bảo Bình. Khuôn mặt ấy nhăm nhúm cả lại, răng cắn chặt môi đến suýt bật máu, và đôi mắt ầng ậc nước đang chực bật khóc.

“Một lũ điên! Các người là một lũ điên!”

“B-bình tĩnh lại một chút, Bảo Bình. Chị bỏ cái đó xuống đã.”

“Không bỏ!”

Nhân Mã đã đứng bật dậy, hai bàn tay giơ hờ ra giữa không trung trong khi tìm cách kiềm chế Bảo Bình lại. Cậu cứ lúng túng một hồi lâu, rồi cuối cùng buông thõng hai tay xuống.

“Nhưng dù chị có nói thế đi nữa, tôi thật sự vẫn không tha thứ được cho chính mình. Tôi đã gặp ác mộng trước đó, và tôi lại bỏ qua dấu hiệu-”

“Giờ thì cậu mê tín luôn đấy hả?”

“Không phải! Đ-đó là bởi vì, trước khi tai nạn của ba mẹ tôi xảy ra, tôi... tôi cũng gặp ác mộng như vậy.”

“...”

“Tai nạn giao thông” đối với Nhân Mã luôn luôn là một cụm từ cấm kỵ. Chỉ cần nghe đến nó đã quá đủ để khiến cậu rùng mình, thậm chí có thể khiến cậu từ trạng thái vui vẻ trở nên hằn học, giận dữ và bất ổn chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Nó đã cướp đi gia đình từng rất đầy đủ và hạnh phúc của cậu, đã cướp đi nụ cười vô ưu vô lo của chị hai và cậu suốt một khoảng thời gian rất dài, cứ thế tàn nhẫn đè lên vai hai chị em cậu hàng tá thứ gánh nặng mà đáng lẽ ra không nên thuộc về trẻ con. Cậu không thể tượng tưởng được nếu nó một lần nữa cướp đi người quan trọng khác của cậu.

Cậu không dám.

“Mã, nghe tôi này. Tôi-”

Trước khi Bảo Bình kịp lên tiếng nói gì đó, Nhân Mã đã bước tới và vòng tay kéo cô vào lòng ôm thật chặt.

“Nhưng may quá. Chị vẫn ở đây. May quá, không giống như ba mẹ đã bỏ tôi mà đi, chị vẫn ở đây.”

Sẽ ra sao nếu Bảo Bình không còn ngồi đối diện với cậu như lúc này? Sẽ thế nào nếu cậu lại đổ lỗi cho ai đó dù họ không có lỗi? Chính vì điều đó, Nhân Mã đã vô thức trở nên hèn nhát, cậu cố đẩy tội lỗi về phía mình. Nhân Mã luôn nghĩ tất cả mọi chuyện trước kia là lỗi của cậu, chuyện này chưa từng thay đổi, và rõ ràng là bây giờ cũng như vậy.

Không rõ từ lúc nào, Bảo Bình đã đặt cái bình hoa kia xuống, sau đó chậm rãi choàng tay ôm chầm lấy cậu. Một tay cô đều đặn vỗ nhẹ vào lưng Nhân Mã, một tay còn lại dịu dàng xoa đầu cậu.

“Thế nào mà lại thành ra tôi an ủi cậu thế này.”

“... Ngớ ngẩn. Tôi có phải trẻ con đâu.”

“Cậu không có quyền có ý kiến.”

***

Thời điểm khi vừa nhận được cuộc điện thoại, nó gợi nhắc Thiên Bình nhớ lại khoảnh khắc khi cậu nhận ra tương lai mà chính mình vốn đã nắm rất chặt trong lòng bàn tay bỗng chốc vỡ vụn thành từng mảnh rồi cứ thế tan biến mất. Mọi thứ trước mắt cậu đột nhiên tối sầm lại, cùng với gần như toàn bộ ý thức trong cậu không rõ đã trôi dạt về phương trời nào.

Thế là Thiên Bình chạy đi. Cậu chạy trước cả khi bản thân kịp nhận ra hành động của chính mình. Cậu không nhớ mình đã gấp gáp đến mức nào, không nhớ những câu mắng chửi của những người cậu vô tình đụng phải trong bệnh viện, không nhớ bản thân suýt chút nữa đã gây tai nạn trên đường đi, chỉ biết khi cậu vừa lấy lại được một chút sự tỉnh táo còn sót lại thì trước mặt cậu đã xuất hiện một khuôn mặt đã trở nên quen thuộc từ bao giờ.

Trong khi Thiên Bình vẫn còn thở hồng hộc vì mệt, giọng nói của ông ấy vang lên bên tai cậu, cung cấp cho cậu những thông tin chi tiết hơn của những gì ông ấy đã nói với cậu qua điện thoại ban nãy. Đến tận khi ông ấy dẫn cậu vào căn phòng nào đó, Thiên Bình vẫn chưa thể mở miệng nói bất cứ điều gì.

Khi cánh cửa mở ra, sự lạnh lẽo bên trong lập tức vồ vập ập đến nơi cậu đang đứng. Thiên Bình bỏ mặc tất cả mọi thứ, nhất là khi đôi mắt của cậu đã nhìn thấy một người nào đó đang nằm trên giường, cùng với một tấm khăn trắng trùm cả người, trùm kín cả khuôn mặt. Không rõ có phải do nhiệt độ ở đây hay không, Thiên Bình cảm thấy hai bàn tay cậu đang dần đông cứng lại.

Từng bước bước về phía đó, Thiên Bình dừng lại ngay bên cạnh chiếc giường. Cậu cứ đứng yên đó một hồi, đến tận khi cánh cửa lần nữa mở ra, đến tận khi có vài người cứ liên tục nói gì đó bên tai cậu, cậu vẫn chưa hề có động tĩnh gì cả. Phải rất lâu sau đó, Thiên Bình mới bắt đầu chần chừ dùng những ngón tay run rẩy đã lạnh buốt đi từ lúc nào của mình, nhẹ nhàng kéo tấm khăn trùm xuống.

Để rồi xuất hiện trước mắt Thiên Bình, chính là khuôn mặt tuyệt đẹp vô cùng thân thương trong suốt những ngày tháng tuổi thơ của cậu.

...

“Mẹ yêu con. Mãi mãi yêu con, chỉ mình con thôi, không một ai có thể thay thế con của mẹ được. Dù có như thế nào đi chăng nữa, Thiên Bình, con vĩnh viễn là báu vật của mẹ, vĩnh viễn là ước mơ cả đời của mẹ.”

...

Giây tiếp theo, Thiên Bình nghe thấy một âm thanh ồn ào đinh tai vang lên. Đến lúc ấy, cậu mới nhận ra đó là âm thanh khi cậu vừa đột ngột bước lùi về phía sau và đập người vào một vài dụng cụ chuyên dụng gần đó khiến chúng rơi xuống. Đến cả bản thân Thiên Bình cũng ngã nhoài xuống sàn nhà đã phủ đầy hơi lạnh.

Tại sao?

“Chúng tôi cần cậu xác nhận rõ ràng. Đây chính xác là mẹ cậu đúng chứ?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Cậu Thiên Bình?”

“Chúng tôi biết cậu đang đau buồn, nhưng vì lợi ích chung, cũng là lợi ích của bà ấy và cậu, xin vui lòng hợp tác với chúng tôi.”

“Xin hỏi-”

“Đừng có khủng bố tinh thần của nó thêm nữa! Các người phải nhận ra là bây giờ không phải lúc chứ. Lập tức đi ra ngoài cho tôi!”

Hình như là giọng của Thiên Yết.

Bây giờ mới để ý, những người kia, là ai thế? Nãy giờ bọn họ đang hỏi cậu cái gì vậy? Tại sao Thiên Yết lại tức giận?

Thiên Bình không biết. Không biết. Cậu không biết gì cả.

Làm sao mà cậu biết được gì nữa cơ chứ,

Khi mà thế giới của cậu, lại một lần nữa sụp đổ rồi...?

***

“Vậy là Kim Ngưu biết chuyện rồi ư?”

“Ừm, là tôi kể chị ấy nghe.”

“Tức là cậu đến đây sau khi đã tham khảo ý kiến của Song Ngư và Kim Ngưu hả?”

Nhân Mã cười trừ, ánh mắt có hơi đánh sang hướng khác một chút. Khi cậu gọi điện cho Kim Ngưu, ban đầu, tất cả những gì cậu muốn là được nghe giọng nói ấm áp của chị ấy để giúp cậu phần nào bình tĩnh lại. Nhưng càng nói chuyện với chị ấy thêm lâu, càng được chị ấy động viên, Nhân Mã không biết từ lúc nào cứ vô thức nói mọi chuyện ra cho chị ấy. Ban đầu, Kim Ngưu im lặng một hồi, đến mức cậu sợ chị sẽ mắng mình. Tuy nhiên, Kim Ngưu vẫn tiếp tục nhẹ nhàng với cậu, nhẹ nhàng trấn an tâm trạng gần như hoảng loạn của cậu, vỗ về đứa em trai ngốc nghếch là cậu.

“Chị ấy có nhờ tôi gửi lời đến chị, nhớ giữ gìn sức khoẻ và an tâm nghỉ ngơi thật tốt.”

Nghe đến đây, Bảo Bình mỉm cười vui vẻ.

Thật ra, người góp phần khuyên răn cho cậu tỉnh ra còn có Thiên Yết nữa. Trong lúc cậu còn đang tự bình ổn cảm xúc sau những lời nói của chị hai, cũng như, ừm, nhớ lại mấy lời dạy đời của Song Ngư, thì tin nhắn của Thiên Yết gửi đến. Nhân Mã đã bỏ qua mọi cuộc gọi từ những người khác, nên cậu cũng định bỏ qua tin nhắn của anh ta. Nhưng không hiểu sao, cậu vẫn đọc. Không giống như Song Ngư hay Kim Ngưu, lời của Thiên Yết cũng ngắn như cái sự ít nói của anh ta vậy.

“Đừng có hèn nhát.”

Quả thật, cậu vẫn ghét anh ta.

“Tự nhiên cười tủm tỉm, thấy ghê quá đi mất!”

“...”

“Mà, tính ra Song Ngư cũng tốt bụng đó chứ.”

“Cái gì?”

Chỉ một câu nói duy nhất, Bảo Bình đã lập tức kéo ngược Nhân Mã từ mớ suy nghĩ của mình trở về thực tại. Cậu chớp mắt nhìn cô gái đang ngồi trên giường bệnh, hai tay ôm chặt ly nước ấm cậu vừa rót cho, khuôn mặt tỏ ra băn khoăn nghĩ ngợi.

“Ai tốt bụng cơ?”

“Thằng bé Song Ngư ấy. Nó khuyên cậu hay ho thế còn gì.”

Đùa hả? Nó chửi từ trên đầu cậu chửi xuống thì có.

“Nhân sinh quan của chị kì dị quá.”

“Nhìn lại bản thân đi! Cậu mới là cái thằng bám dính thằng nhóc đó đòi làm bạn thân nó không tha thì có.”

“Ê cái đó khác!”

“Khác chỗ nào?”

Cái gì mà bám dính? Cậu không có làm mấy cái việc biến thái như kẻ bám đuôi đó!

“Mà kể cũng lạ.”

Bảo Bình ngồi trên giường, hai tay ôm chặt lấy chiếc gối ôm mà nghiêng đầu nghĩ ngợi.

“Dù cho tôi cũng không tiếp xúc nhiều lắm với Song Ngư, mà đừng nói đến tôi, ngay cả một người hoàn toàn xa lạ nhìn vào cũng thấy thằng bé đó khó gần đến mức đáng sợ luôn ấy. Mỗi lần nó lườm lườm thôi là tôi cũng đã thấy lạnh sống lưng rồi.”

“Thì?”

Vẫn nghe Bảo Bình nói, Nhân Mã quay người với tay lấy một quả táo gần đó, kèm theo con dao đặt ngay bên cạnh. Cậu nhìn cô một lần nữa, tỏ ý vẫn chưa hiểu lắm.

“Ý tôi là, kiểu người thù hận đến mứ muốn phá huỷ cả thế giới như Song Ngư mà cũng có ngày chịu mở lòng với cậu. Không phải lạ lắm hay sao?”

Bàn tay cầm dao của Nhân Mã khựng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ngẩng đầu nhìn Bảo Bình một vài giây, đút cho cô ấy một miếng táo, rồi lại chuyển tầm nhìn trở về quả táo trên tay mình.

Nói thật lòng, cậu cũng đã từng tự hỏi mình như Bảo Bình vậy.

Có lẽ do bản thân là một người đã trải qua đau khổ tột cùng, nên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Song Ngư, cậu đã cảm thấy một cái gì đó rất quen thuộc. Giống như Nhân Mã đã từng nói với nó, cảm giác đó đủ gần để thu hút cậu, hơn là xa vời không rõ lý do như Sư Tử. Đó là lý do cậu chủ động tiếp cận kết bạn với Song Ngư, bất chấp mọi ánh nhìn, lời nói cay độc hay thái độ thù địch của nó. Đúng là Nhân Mã có hy vọng một ngày nào đó hai đứa có thể trở thành bạn thân, nhưng chỉ cần nghĩ đến bản mặt và cái tính khí khó chịu của nó, cậu cũng đã dần không quá hy vọng điều đó sẽ thành hiện thực.

“Nghĩ lại thì, nếu không kể đến mấy lần nó liên tục nguyền rủa tôi, hay mấy lần nó gần như sẵn sàng cầm dao giết tôi vì tôi cứ lải nhải bên tai nó, thì so với dạo trước, nó đúng là hình như đã bắt đầu dễ chịu hơn với tôi rồi thì phải.”

“Trời ơi thật luôn.”

“Gì?”

Nhân Mã không hiểu tại sao Bảo Bình lại nhíu mày nhìn chằm chằm cậu như người ngoài hành tinh như vậy.

“Mà hình như Song Ngư còn cho cậu số điện thoại nữa nhỉ?”

“Ừ.”

Nếu hành động giật điện thoại của người khác để gọi ngược vào điện thoại mình lấy số sau khi đòi mãi mà người đó không đồng ý là được cho số thì ừ, Nhân Mã được Song Ngư cho số.

“Cậu nói lầm bầm gì trong miệng thế? Tôi không nghe thấy.”

“Không có gì!”

Nhân Mã đảo mắt sang hướng khác, thuận tay bỏ vào miệng một miếng táo, đồng thời đút thêm một miếng cho Bảo Bình.

“Vậy xem ra cậu thành công ngoài mong đợi luôn rồi đó.”

Được rồi, giờ thì không chỉ hành động mà đến cả lời cậu cũng không hiểu nổi Bảo Bình có ý gì nữa.

“Đừng có dùng ánh mắt kiểu “Chị đang nói cái quỷ quái gì vậy?” mà nhìn tôi! Cậu muốn kết bạn với nó còn gì. Tôi không dám nói chắc là thằng bé có xem cậu là bạn hay chưa, nhưng mà nhìn xem, giờ Song Ngư hơi bị quan tâm đến cậu luôn rồi đấy!”

Nhân Mã thật sự vẫn không cách nào hiểu nổi. Từ bao giờ mà hành động đòi giết người, chặt thi thể, rồi đốt xác, huỷ xương, sau đó là đổ xuống cống rác thải phi tang chỉ vì người ta cố lấy cho bằng được số điện thoại của mình hay dăm ba trò trêu chọc này nọ được xem là một dạng của sự quan tâm vậy?

Nếu thế thì thế giới này loạn thật rồi.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa. Khi Nhân Mã nhìn sang Bảo Bình, cô ấy cũng vừa lúc chuyển ánh mắt sang cậu, chậm rãi lắc đầu rồi nhún vai, miệng vẫn còn nhai nhồm nhoàm miếng táo cậu vừa đưa cho. Nhân Mã đặt dao xuống, đi ra mở cửa.

“Xin chào, cho hỏi cô Bảo Bình có ở đây không ạ?”

Đứng trước mặt Nhân Mã là một người đàn ông người ngoại quốc. Trong vài giây, cậu thực sự bị choáng ngộp bởi thân hình cao lớn, cũng như có phần ngạc nhiên trước khả năng nói tiếng trôi chảy như người bản xứ của anh ta.

“Cậu gì ơi?”

Lần này giọng của phụ nữ. Người đàn ông kia không đi một mình, anh ta đẩy theo cùng một người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn. Họ cùng đứng trước mặt Nhân Mã, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu.

“À, thành thật xin lỗi. Chỉ là, không biết hai người là ai vậy ạ?”

Cậu không dám nói chắc cậu biết hết tất cả người quen của Bảo Bình, nhưng cậu không nghĩ cô ấy thực sự có quen biết gì hai người này.

“Cái đó, thật ra, chúng tôi là-”

“A, là chị.”

Giọng nói của Bảo Bình từ bên trong truyền ra khiến Nhân Mã càng thêm khó hiểu. Trong lúc đó, người đàn ông đã kịp đẩy người phụ nữ kia vào trong. Mang theo hàng tá câu hỏi vừa nảy ra trong đầu, cậu nhanh chóng đóng cửa, rồi bước theo họ.

Đứng một bên theo dõi cuộc nói chuyện của cả ba người, mà đặc biệt là người phụ nữ nọ và Bảo Bình, Nhân Mã dần nắm được nội dung. Người phụ nữ đó chính là người mà Bảo Bình đã cứu, còn kia là chồng cô ta. Sau khi tai nạn xảy ra, người phụ nữ cũng được đưa đến bệnh viện, trùng hợp là cũng ngay tại đây. Khi biết được điều này, cô ta cùng chồng đã lập tức đến để cảm ơn Bảo Bình.

“Nếu không có cô, e rằng vợ và con tôi đã không bảo toàn được tính mạng. Tôi thành thật cảm ơn cô từ tận đáy lòng.”

Nói thành thạo ghê, dùng cả từ khó nữa. Nhân Mã thầm nghĩ.

“Không cần khách sáo như thế đâu ạ. Ý em là, có lẽ ai trong trường hợp đó cũng sẽ làm như vậy thôi, không phải chỉ có em đâu.”

Không hiểu sao, Nhân Mã tự dưng thấy bực mình.

“Vậy đứa bé thế nào rồi ạ?”

“Nhờ có em, nên mẹ con chị đều không sao. Mặc dù vì sinh thiếu tháng nên đang được chăm sóc đặc biệt, nhưng ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ đều ổn lắm.”

“Đứa bé là trai hay gái ạ?”

Nếu Nhân Mã nhớ không nhầm, Bảo Bình khá là thích trẻ con.

“Là một bé trai đó.”

“E-em có thể gặp bé khi bé khoẻ hơn không-”

“Trước khi nghĩ đến chuyện em bé khoẻ hơn, chị nên lo chị khoẻ hơn trước đi.”

Nhìn Bảo Bình giật nảy mình, sau đó lại quay sang bĩu môi lè lưỡi với cậu, cậu đoán có lẽ cậu có hơi gằn giọng một chút.

Bọn họ tiếp tục nói chuyện. Ban đầu là ba, rồi hai khi người đàn ông ra ngoài để nhận một cuộc điện thoại vừa gọi đến. Nhân Mã ngồi một góc, quan sát bọn họ nói chuyện rôm rả. Trong lúc buồn chán, đột nhiên trong đầu cậu nảy ra ý gọi cho Sư Tử, điều mà chính cậu cũng không hiểu lý do tại sao. Nhưng dù có gọi bao nhiêu cuộc, lạ là cậu ấy vẫn không hề bắt máy.

Bận gì chăng? Nói đến, trong những người đã đến thăm Bảo Bình, mình hình như vẫn chưa nhìn thấy Xà Phu với Sư Tử.

“Vậy chị về nhé. Khi khác chị lại đến thăm em có được không?”

“Được! Được chứ ạ! Chị mang theo cả bé nữa nha chị.”

Trong lúc Nhân Mã đang nghĩ vẩn vơ, họ có lẽ đã nói chuyện xong rồi. Nhìn hai người họ rời đi rồi, cậu mới ra đóng cửa, rồi đi trở lại vào phòng.

“Sao cậu cứ mang cái khuôn mặt khó chịu hầm hầm đó thế hả? Chơi thân riết bị lây tính của thằng bé Song Ngư hay gì?”

“Vì tôi bực đó. Rồi sao?”

Ban đầu, Nhân Mã cứ nghĩ Bảo Bình sẽ bật lại cậu ngay, với tính cách nóng nảy không lẫn vào đâu được của cô ấy. Nhưng trong khi cậu còn đang đinh ninh là như vậy, thì Bảo Bình lại im lặng một lúc lâu.

“Bảo Bình?”

“Sau cùng thì, quả thật tôi vẫn không hối hận vì lúc đó đã lao ra cứu chị ấy.”

“Nếu vậy, tại sao chị lại mang một vẻ mặt như thế?”

Trước mặt cậu, vẫn là Bảo Bình lúc nào cũng luôn tràn đầy sức sống. Cô ấy vẫn đang cười. Nhưng không phải nụ cười nhiệt huyết như ánh nắng mặt trời thường ngày. Vẫn đứng yên một chỗ, Nhân Mã chuyển tầm mắt, nhìn xuống đôi bàn tay đang siết chặt lấy tấm chăn của Bảo Bình.

“Nếu được quay lại, tôi vẫn sẽ cứu chị ấy. Tôi thực sự rất vui khi chị ấy có thể mẹ tròn con vuông. Rõ ràng là thế, nhưng mà...”

“Nhưng?”

“Mỗi khi nhớ lại lúc ấy, tôi lại không thể không nghĩ đến ước mơ của mình. Mục tiêu cả đời của tôi, sẽ mãi mãi không bao giờ có thể trở thành hiện thực được nữa...”

Khuôn mặt Bảo Bình cúi gầm xuống, phần tóc mái che đi đôi mắt khiến Nhân Mã không thể biết được trong đó rốt cuộc đang chứa đựng điều gì. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, cậu vẫn có thể tưởng tượng được. Khi Nhân Mã nhìn xuống đôi bàn tay đang run lên bần bật từng hồi của Bảo Bình, cậu nhìn thấy những giọt nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay, dần thấm ướt vài chỗ trên giường.

Nhân Mã nghe thấy rất rõ tiếng nức nở của Bảo Bình. Và chuỗi âm thanh hỗn loạn ấy càng trở nên rõ ràng hơn khi Nhân Mã bước đến, ngồi bên giường, vòng tay ôm chầm lấy cô.

“Dù cho tôi không tàn phế đi nữa, dù cho tôi có tập vật lý trị liệu chăm chỉ đến thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể chạy nhảy thoải mái trên sân bóng được. Không bao giờ hết...”

Nhân Mã không hiểu được chuyện này. Cậu yêu Bảo Bình, yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy, luôn luôn cố gắng để thấu hiểu cô ấy, nhưng riêng chuyện này, cậu biết mình sẽ không thể nào hiểu được. Cậu không dám nói trước tương lai sẽ như thế nào, nhưng cho đến hiện tại, cậu chưa từng trải qua mất mát giống như Bảo Bình, nên những lời như “Tôi hiểu mà”, “Sẽ ổn cả thôi”, “Đừng buồn nữa, quên chúng đi”, toàn là thứ sáo rỗng và vô nghĩa. Lại thêm việc Nhân Mã không nghĩ mình là loại người biết cách an ủi người khác. Vì vậy, càng suy nghĩ thật lâu, càng lo lắng thật nhiều, Nhân Mã càng không biết phải làm gì để trấn an Bảo Bình. Và cứ thế, cậu im lặng, mặc kệ những giọt nước mắt bắt đầu thấm ướt cả áo, cậu cứ thế ôm lấy cô thật chặt.

Nhưng im lặng và để cho ai đó khóc mãi bên cạnh mình thực sự càng không phải điều dễ dàng đối với Nhân Mã.

“Tôi sẽ thực hiện thay chị.”

Ngay khi Nhân Mã vừa dứt lời, thân thể run rẩy trong lòng cậu như vừa khựng lại trong vài giây. Bảo Bình khụt khịt mũi, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi cậu. Vẫn đôi mắt đỏ hoe ầng ậc nước, vẫn thỉnh thoảng nấc vài tiếng, cô ấy dùng cặp mắt khó hiểu nhìn cậu.

“... Gì cơ?”

“Ước mơ của chị, tôi sẽ thực hiện thay cho chị.”

“Cậu bị điên hả?”

Bảo Bình dùng tay lau nước mắt trên khuôn mặt tèm nhem của mình, sau đó tức thì cao giọng mắng cậu.

Đáp lại biểu cảm dữ dội và khẩn trương kia, Nhân Mã mỉm cười.

“Tôi hiểu là chị không muốn ai đó cảm thấy có lỗi khi mà chuyện này xảy ra, nhưng tôi không thể không cảm thấy như thế được. Tôi không chịu đựng nổi. Nên là ít nhất, để tôi thực hiện nó, có được không?”

Nhân Mã biết Bảo Bình đang do dự. Cậu không rõ trong đầu cô ấy lúc này đang hỗn loạn bao nhiêu ý nghĩ, nhưng cậu biết cô ấy đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện mà cậu vừa nói. Ý cậu là, cậu đâu còn xa lạ gì với việc Bảo Bình luôn đảo mắt liên tục không ngừng mỗi khi cô ấy phải lựa chọn để đưa ra quyết định nữa.

“Không được.”

“Bảo-”

“Không phải tôi không tin cậu, thật đấy. Tôi lúc nào cũng tin tưởng cậu hết. Nhưng chuyện này, Mã, không được đâu, thực sự không được.”

Nói thật thì, Nhân Mã cũng không ngạc nhiên gì trước phản ứng như thế này của Bảo Bình cho lắm. Chưa nói đến việc có tin tưởng người khác hay không, cái gọi là “thay một người thực hiện ước mơ”, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nó thực sự rất phi thực tế.

“Tôi không thể lại lấy đi ước mơ của người khác được.”

Hả?

“Hả?”

Hình như cậu vừa thốt ra suy nghĩ bản thân mất rồi thì phải.

Như một phản xạ có điều kiện, Nhân Mã lập tức giơ một tay lên, kịp thời giữ lấy một nắm đấm đang thẳng mặt cậu mà hướng đến.

“Chị lại làm sao đấy?”

“Cậu mới là có sao!”

Nhưng cuối cùng, Nhân Mã vẫn bị tay còn lại của Bảo Bình gõ thẳng một cú vào đầu.

“Cậu không thể thực hiện ước mơ của tôi bằng cách vứt bỏ ước mơ của cậu được.”

Trong vài giây, Nhân Mã nhận ra mắt mình đang mở to hơn bình thường. Cậu nhanh chóng chuyển tầm nhìn sang hướng khác, cùng lúc suy nghĩ xem nên đáp lại Bảo Bình như thế nào là ổn nhất.

“Không sao đâu.” Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán của Bảo Bình, hai mắt nhắm hờ, “Không sao mà. Vì đó là chị nên là sẽ ổn thôi.”

Cậu không nghĩ đến cô ấy lại dùng cách này để nói với cậu.

“Bảo?”

“Cậu thực sự chắc chắn chưa?”

Khi Nhân Mã trở lại và nhìn vào mắt của Bảo Bình, cậu nhất thời đơ người. Không rõ là từ lúc nào, đôi mắt ấy đã trở nên vô cùng kiên định, trưởng thành, và đâu đó cả một sự áp lực vô hình đè lên cậu.

“Chắc. Tôi sẽ không bao giờ đem những chuyện này ra đùa đâu.”

“Nếu thế, thay vì thay tôi thực hiện ước mơ, chúng ta trao đổi.”

“Hả?”

Trao đổi? Trao đổi cái gì?

“Không c-”

Trước khi Nhân Mã kịp lên tiếng phản đối, Bảo Bình đã lập tức dùng cả hai bàn tay áp chặt hai bên má cậu, đồng thời nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cậu.

Nhân Mã thực sự cảm thấy, nếu cậu dám mở miệng từ chối cô ấy, cậu sẽ chết chắc.

“Nhưng mà, có được không đó?”

“Cái ánh mắt khó tin gì đấy?”

“Ước mơ của chị thì không phải vấn đề với tôi, nhưng của tôi thì tôi không chắc đâu.”

Đáp lại sự ngờ vực lộ rõ trong từng câu nói cũng như biểu cảm của Nhân Mã, Bảo Bình lườm nguýt cậu một cái. Sau đó hất cằm, hừ lạnh một tiếng, cả hai tay cũng khoanh lại trước ngực.

“Ý kiến gì đây hả? Cậu làm được, không có lý nào tôi lại không.”

Nghe đến đây, Nhân Mã chớp mắt vài cái, rồi bật cười.

Tiếp theo, cậu cứ thế cầm lấy một tay của Bảo Bình, nhẹ nhàng mà lại đầy trân quý đặt lên môi hôn khẽ một cái. Sau đó lại choàng tay kéo cô vào lòng mình, dùng yêu thương ôm thật chặt lấy người nọ. Bảo Bình không nói gì cả, cô cứ thế vui vẻ mỉm cười trong khi đôi tay cũng ôm chặt người đối diện không buông.

Có lẽ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Vì dù có như thế nào đi chăng nữa, họ vẫn có luôn nhau là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.