[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 72: Chương 72: Những lý do




Khương Ngư Nhân không tài nào có thể ngồi yên một chỗ được. Thay vào đó, cô liên tục đi đi lại lại, khuôn mặt xinh xắn rơi vào đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.

Chợt, chân đang bước đi của Ngư Nhân bị gì đó đụng vào. Cho đến khi nhìn xuống, cô nhận ra đó là một quả bóng.

“Chị gì ơi, đá lại cho bọn em đi!”

Nhìn về phía bọn nhóc con đang chạy tới chạy lui vẫy tay với mình, sau đó lại nhìn xuống trái bóng lần nữa, Ngư Nhân vui vẻ cười tươi. Cô một chân trụ lại, một chân đưa ra sau lấy đà sút một phát vào quả bóng. Đáp lại lời cảm ơn của chúng, cô vẫy tay chào trong khi miệng nhoẻn ra thành một nụ cười.

Tuy nhiên, chỉ vài giây sau đó, nụ cười ấy tắt ngúm đi ngay, Ngư Nhân bất giác thở dài một tiếng. Quay sang chiếc ghế đá nãy giờ mình ngồi, cô bỗng nhiên nổi giận, chân đá mạnh vào nó, để rồi sau đó lại đơ mặt ôm chân la toáng lên vì đau. Ngư Nhân cắn môi mình một cái, một cách hằn học khó chịu ngồi phịch xuống ghế.

Cô đang ở trong công viên thị xã, ngồi nhìn bọn nhóc con chơi đùa vui vẻ trong khoảng sân nhỏ xíu với vài cái cầu trượt chán ngắt thay vì đi với lớp tham quan một khu làm gốm sứ nổi tiếng.

Rốt cuộc thì, Ngư Nhân đang làm cái quái gì ở đây vậy?

Từ ngày hôm đó đến giờ cô không lúc nào không bị mớ hỗn độn kia chiếm hữu suy nghĩ, suốt ngày cứ nghĩ về việc đó suốt. Bởi vì dù phía công an bắt đầu “sờ gáy” Thuý Liên rồi, thậm chí bắt nhỏ tạm giam, Ngư Nhân vẫn chưa có bất kì động tĩnh gì.

Mặc dù suy cho cùng, dù lớn hay nhỏ, cô cũng góp một phần trong việc bắt cóc Triệu Song Tử và Lâm Sư Tử. Chính Ngư Nhân là người đã hẹn Sư Tử ra, khiến cô dính vào vụ bắt cóc do gia đình Thuý Liên đứng đằng sau. Cô biết, tụi bạn kia đã nhận ra cô có dính vào, khi trong số những ánh mắt vui vẻ của mọi người, chỉ có mỗi tụi nó là lạnh lùng nhìn cô. Ngư Nhân cũng biết, cô không bị vạ lây một phần cũng là nhờ tụi nó.

Nói đi cũng phải nói lại, trừ những ánh mắt lạnh lùng và hành động gượng gạo ra, tụi nó chưa một lần gặp mặt Ngư Nhân nói chuyện, hay tức giận hỏi tội cô. Về chuyện này, cô nghĩ mình không biết lý do.

Thật sự thì từ hôm xảy ra sự việc đến bây giờ, Ngư Nhân cứ liên tục nghĩ đến Sư Tử. Ý cô là, dù cô thật sự rất ghét cô ta, nhưng nếu vì lẽ đó mà lôi kéo Sư Tử vào việc này thì có lẽ là Ngư Nhân không đúng.

Nghe nói Sư Tử bị thương đến nguy kịch. Một phần nào đó, Ngư Nhân nghĩ mình cũng nên đến thăm cô ta.

Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Bởi vì dù nghĩ như vậy, thậm chí còn lên tận thị xã, Ngư Nhân cuối cùng lại ngồi đây, từ khi trời chiều còn sáng trưng mà giờ đã chuyển tối từ lúc nào.

“Ngư Nhân?”

Ngư Nhân khẽ giật mình, hai tay bất giác cầm chặt chiếc túi đeo chéo, đến nỗi quên luôn giọng nói quen thuộc vang lên bên tai mình cho đến khi quay sang nhìn thử.

“Ngư - Song Ngư?”

Ban đầu, Ngư Nhân định gọi là Ngư Vũ, nhưng ngay sau đó lập tức bịt miệng mình lại. Cậu đã bảo cô phải giữ bí mật về chuyện này, vậy mà cô cứ quên khuấy đi mất.

“Không sao, dù sao ở đây cũng không có ai.”

Như mọi khi, Song Ngư đối với Ngư Nhân lúc nào cũng niềm nở dịu dàng, điển hình là nụ cười híp mắt vui vẻ của cậu hiện giờ.

“Em làm gì ở đây thế?”

“Em... Còn anh?”

Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp phía sau cặp kính vẫn bình thản như không, Song Ngư tiếp tục mỉm cười thay cho câu trả lời. Trong khi ấy, tay cậu lại thò vào túi lấy gì đó, và điềm nhiên giơ ra trước mặt Ngư Nhân.

“Nói cho anh, đây là gì?”

Đôi mắt vui vẻ thích thú vì được gặp cậu của Ngư Nhân đột nhiên mở to, đôi bàn tay nhỏ nhắn vì vậy mà siết chặt lấy mép váy. Môi hơi mở ra, run run cho đến khi lên tiếng hỏi lại một cách khó khăn.

“Anh làm sao... có cái này?”

Ngư Nhân biết tụi nó đã nhận ra rằng cô có dính vào, nhưng chỉ nghĩ vì Lâm Thiên Bình đã nói chứ không hề nghĩ vì mảnh giấy hẹn mà cô gửi cho Lâm Sư Tử. Cô càng không biết, nó ở trong tay của Song Ngư.

Tuy nhiên, đôi mắt kinh ngạc và vẻ mặt thảng thốt của Khương Ngư Nhân vài giây sau đã biến mất ngay, thay vào đó là một ánh nhìn bình thản như không và một nụ cười nửa miệng lạnh tanh. Cô hừ giọng.

“Em viết đó! Em hẹn để cô ta dính vào vụ bắt cóc đó! Vậy thì đã sao? Anh cũng biết từ trước rằng em rất ghét cô ta mà!”

Trước thái độ trở mặt của Khương Ngư Nhân, Song Ngư vẫn trưng ra bộ mặt điềm đạm như vậy, chỉ có mỗi bàn tay cầm mảnh giấy là siết chặt đến bấu vào da thịt. Không quá lâu để cô nhận ra sự kì lạ của cậu, Ngư Nhân hơi nhíu mày.

“Anh sao vậy? Hay là, anh giận em vì chuyện cỏn con đó? Không thể nào đâu đúng không, hả Trà Xanh. Anh chắc chắn, sẽ không về phe con nhỏ đó, phải không Trà Xanh?”

Sẽ không phản bội em, phải không?

Lưu Song Ngư vì lời lẽ của Khương Ngư Nhân mà khẽ giật mình, bàn tay cũng nới lỏng dần ra, đến mức đánh rơi luôn cả mảnh giấy đã nhăn nhúm lại xuống đất. Vẻ mặt bình tĩnh lạnh lẽo lập tức bị thay bằng sự vui vẻ ấm áp.

“Đương nhiên là không rồi. Đó là chuyện của em! Anh chỉ sợ, nó sẽ khiến em gặp nguy hiểm. Một ngày nào đó.”

Nhìn sự căng thẳng khó chịu dần rời khỏi Ngư Nhân, Song Ngư lén thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì Sư Tử là người cô ghét, rất ghét, cậu nhất định không bao giờ được bênh vực cô ta trước mặt Ngư Nhân. Song Ngư không sợ, cậu chỉ là có lý do riêng của mình.

“Vậy nói cho anh biết, nếu ghét cô ta, tại sao em lại có mặt ở đây?”

“Cái gì? Em không-”

“Anh biết hôm nay có lịch tham quan. Vả lại hơn ai hết, em biết rằng không thể nào nói dối trước mặt anh được mà!”

Ngư Nhân lần nữa im bặt, hai môi hơi mím vào nhau như đang bận suy nghĩ gì đó. Em muốn nói rõ phải trái với cô ta. Làm sao nói như thế được!

A, cô nên làm gì đây?

Bởi vì quá bị phụ thuộc bởi câu hỏi của Song Ngư, Ngư Nhân hoàn toàn quên mất sự thắc mắc đầy khó chịu mà mình muốn hỏi cậu. Rằng Song Ngư, tại vì sao mà lại ở đây, giống như cô.

***

Đinh Xà Phu đưa tay che miệng ngáp ngủ, sau đó lại dụi dụi mắt cho tỉnh táo. Những ngón tay luồn vào vò vò mớ tóc màu nâu sáng của mình, cậu vươn vai một cái.

Mặc dù gần đây hay thức khuya, nhưng Xà Phu luôn luôn tỏ ra bình thường trước mặt Sư Tử. Cậu không muốn cô lo, càng không muốn cô tức giận vì cậu chỉ lo cho cô đến quên cả sức khoẻ của mình. Sư Tử không biết, rằng chỉ cần nhìn thấy cô cười thôi là đã quá đủ cho cậu rồi.

Xà Phu thừa nhận, thời gian từ khi cậu gặp và quen biết với Sư Tử rất ngắn, thậm chí không đủ lâu như đám bạn của cô, nhưng cậu rất chắc chắn về việc tình cảm của mình là dành cho Sư Tử. Dù chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh, nhưng khi gặp rồi mới biết, mới hiểu được. Cậu biết mình thích cô, có thể vì cô mà làm mọi thứ. Và đương nhiên, tình cảm đó của Xà Phu không hề có chút gì là giả dối cả.

Một thằng lúc nào cũng khinh thường tình thương bao gồm cả tình bạn như Xà Phu, vậy mà cũng có ngày rung động trước một cô gái năng động quá mức - loại người mà cậu luôn rất ghét. Gia đình cậu mà biết được, có khi làm thành truyện cười kể rêu rao khắp nơi mất. Tính ra, đời cũng lắm cái kì lạ thật.

Nhưng Xà Phu cũng biết, Sư Tử không đơn thuần chỉ là “một cô gái năng động quá mức“.

Xà Phu đang bước đi trên hành lang dẫn về phòng bệnh của Sư Tử, sau khi đến phòng làm việc nói vài chuyện với bác sĩ về việc xuất viện của cô. Vì sắp tới ngày phải về lại thành phố nên dù muốn hay không, vẫn phải làm thủ tục cho Sư Tử xuất viện.

Đúng lúc này, khi bước đến một khúc rẽ, Xà Phu vô tình đụng trúng một người nào đó đang chuẩn bị rẽ vào khúc hành lang cậu vừa bước qua, thành ra cả hai mất đà ngã ra hai phía ngược lại. Mặc dù rõ ràng là người kia cứ ngó đông ngó tây gì không biết nên mới đụng nhau, nhưng một phần cũng có lẽ do Xà Phu không chịu để ý trước sau trái phải.

Tuy nhiên, dù biết nhận lỗi như thế thì cũng chỉ là trong thâm tâm. Nói ra thì thô lỗ, nhưng Đinh Xà Phu cậu đó giờ không quen nói chuyện với người lạ, dù cho là xin lỗi hay cảm ơn đi chăng nữa.

Cho đến khi, cậu nhận ra người mình đụng trúng là ai, đôi chân mày vì đó mà hơi nhíu lại.

“Khương Ngư Nhân?”

Ngư Nhân một tay còn đang ôm hờ lấy đầu mình, đôi mắt nhắm lại hơi mở ra nhìn đối phương. Có lẽ vì ngã nên mắt còn chưa kịp nhìn rõ, cô mới đầu nhầm tưởng người trước mặt là Ngư Vũ, cho đến một hồi định thần lại.

“Đinh Xà Phu?”

Chẳng biết đâu cái thói gọi thẳng tên thẳng họ của đối phương như hai người này nữa.

“Xin lỗi, tớ vô-”

“Cậu, làm gì ở đây?”

“Hả?”

“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Công an không bắt cậu, không có nghĩa là chúng tôi không biết việc cậu đã làm.”

Đôi mắt kinh ngạc của Ngư Nhân mơt to. Quả nhiên, cô đoán không sai. Nhưng đôi mắt ấy, vì lời của Xà Phu mà lập tức ngoảnh đi, đến mức quên luôn cả đứng dậy hay việc cậu ta không thèm đỡ mình dậy. Bởi vì đôi mắt giống hệt Ngư Vũ của Xà Phu cứ nhìn cô lạnh lùng, Ngư Nhân không chịu được.

Dù cho cô nàng này là bạn cùng lớp, nhưng Xà Phu với cô ta cũng không phải loại thân thiết gì, đó là chưa kể những gì mà cô ta đã làm. Thật đáng tiếc, cậu không phải lúc nào cũng là loại người thèm nghĩ đến lý do tại sao, kể cả khi cậu đã biết.

“Tôi không biết nơi cậu đang định đi tới có phải là nơi tôi đang nghĩ hay không, nhưng nếu định giở trò đạo đức giả thì tôi không hoan nghênh cậu đâu! Im lặng và an phận đi, là lời khuyên tốt nhất dành cho cậu đấy.”

Tay phủi phủi quần áo mình, Xà Phu lạnh giọng điềm nhiên bước đi ngay, để mặc cô gái đang ngồi dưới nền sàn hành lang với đôi mắt mở to kinh ngạc. Cho đến khi cậu khuất bóng rồi, Ngư Nhân mới chống tay đứng dậy. Cắn mạnh môi mình đầy giận dữ, cô bực tức ném chiếc túi xách của mình vào bức tường đằng kia.

Chết tiệt! Cậu ta nghĩ mình là ai cơ chứ!?

Đột nhiên, khi đôi mắt lướt khắp nơi vì khó chịu, Ngư Nhân chợt dừng lại ở một điểm dưới sàn hành lang. Từ thắc mắc tò mò chuyển sang ngạc nhiên rồi cuối cùng là khó tin, cô một tay bịt chặt miệng mình trong khi mắt mở to. Sau một hồi phân vân, Ngư Nhân một chân quỳ xuống sàn, tay còn lại đưa ra cầm lấy vật trong tầm mắt.

Đó là một chiếc móc khoá với dòng chữ MILK.

“Cái này lẽ nào, là của cậu ta đánh rơi ban nãy? Nhưng-”

Nhưng thứ này, đáng lẽ ra thuộc về Ngư Vũ, thuộc về Trà Xanh cơ mà?

Tại sao. Tại sao nó lại ở đây được cơ chứ...!

***

“Cảm ơn đã hợp tác! Xin lỗi vì đã làm mất thời gian nghỉ ngơi của cháu!”

Sư Tử tay xoà xoà trước mặt, miệng nở nụ cười trừ và đôi mắt hơi híp lại trước lời cảm ơn của những chú mặc quân phục công an đang đứng bên giường mình.

Hôm nay, họ đến lấy lời khai. Nhưng như những ngày trước, cô không tài nào có thể trả lời tất cả thảy câu hỏi của họ được, kể cả những câu bản thân Sư Tử biết rất rõ câu trả lời. Đa phần trong lúc lấy lời khai, cô chỉ toàn im lặng.

“Để cháu tiễn các chú.”

Nhìn theo Xà Phu với vẻ mặt bình thản như không đi theo các chú công an ra đến tận cửa phòng bệnh, Sư Tử chồm người rót cho mình một ly nước lọc. Cô uống một hơi, sau đó thở ra một cái.

“Bọn họ thật phiền! Thay vì cứ hỏi miết có nhiêu đó câu, sao họ không đi mà tiến hành điều tra đi nhỉ.”

Trước thái độ bất bình và có đôi phần khó chịu của Xà Phu, Sư Tử vui vẻ nhoẻn miệng cười tươi. Nụ cười đó lọt vào mắt cậu, nhưng Xà Phu chỉ thở ra một cái, một tay bỏ lại chiếc điện thoại của mình vào túi.

“Sao thế? Tớ tưởng cậu và Yết đang nói chuyện?”

“Anh ấy tự dưng cúp ngang hông, bảo là có điện thoại của em gái gì đó. Dù sao, Thiên Yết bảo cậu phải giữ gìn sức khoẻ cho đến khi xuất viện!”

Đôi mắt màu nâu cafe của Sư Tử chứa đầy tia thích thú, đầu theo đó gật gù liên tục. Cô không hề thắc mắc khi Xà Phu và Thiên Yết gọi điện cho nhau, vì hơn ai hết, Sư Tử biết rất rõ lý do. Cô chỉ là không nhắc tới mà thôi.

Xà Phu chợt thò tay vào túi áo khoác, mò mẫm một hồi rồi khẽ nhíu mày, trong suy nghĩ bắt đầu dâng lên sự thắc mắc, cho đến khi nhớ ra sự việc lúc nãy. Cậu chán nản thở dài.

Vì Xà Phu quay lưng lại với Sư Tử nên cô hoàn toàn không nhìn thấy gì ở vẻ mặt hay đôi mắt của cậu, chỉ thấy mỗi sự kì lạ mà chính cô cũng không biết phải giải thích ra sao. Nhưng trước khi Sư Tử kịp lên tiếng hỏi, cậu đã nói trước và ngắt lời cô rồi.

“Sư này, không phiền nếu tớ hỏi cậu một câu chứ?”

Sư Tử khẽ giật nảy, mắt vì thế được dịp chớp liên tục. Cô gật đầu một cái, vui vẻ nở nụ cười khi nhận ra ánh mắt Xà Phu đang nhìn mình.

Thở ra một tiếng, Xà Phu vốn đang quay lưng lại chợt chuyển hướng ra sau rồi bước đến bên giường Sư Tử. Bỏ qua ánh mắt cô đang nhìn mình, cậu chậm rãi ngồi xuống mép giường ngay cạnh cô.

“Tớ biết hỏi thế này là không đúng, là không tốt, khi mà thay vì cậu gặp nguy hiểm, tớ lại cứ nghĩ mãi thế này, nhưng mà-”

“Có gì sao?”

Sau một hồi ậm ừ, Xà Phu cắn nhẹ lấy môi mình.

“Tại sao khi đó, cậu lại gọi cho Song Ngư, ý tớ là, thay vì tớ? Tớ biết, có khi là cậu bấm bừa! T-Tớ không biết mình đang nghĩ gì nữa.”

Ra là vì chuyện đó, Sư Tử thầm nghĩ.

“Rắn à, tớ-”

“Tớ thật sự xin lỗi, lại đi nghĩ về chuyện như thế. Chỉ là, tớ thấy khó chịu một chút, khi mà cậu lại gọi cầu cứu Lưu Song Ngư, thay vì tớ! Trong khi,“

Tay cậu chợt cầm lấy tay của Sư Tử, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu cafe của cô. Trước mắt Sư Tử, đôi đồng tử màu hổ phách hơi nheo lại.

“Trong khi tớ, Sư Tử à, tớ mới là bạn trai của cậu!”

Sư Tử chưa từng nghĩ, Xà Phu lại vì chuyện này mà khó chịu trong lòng đến như vậy. Nhưng, cô làm sao nói được, rằng lúc đó cô không hề bấm bừa một số nào đó để cầu cứu? Cô làm sao nói được, rằng gọi cho Song Ngư là trong vô thức? Khi mà Sư Tử lúc đó, thay vì bạn trai mình là Xà Phu, lại đi gọi cho một tên oan gia không đội trời chung là Song Ngư.

Cô cũng không hiểu được bản thân mình nữa rồi.

“Rắn, nhìn tớ này.”

Xà Phu có thể cảm thấy bàn tay Sư Tử đang áp vào bên má mình.

“Xà Phu, hôn tớ đi!”

Đôi mắt màu hổ phách đang lảng tránh bỗng chốc trợn tròn vì kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền thu hẹp lại ngay. Tay cậu cầm lấy bàn tay Sư Tử đang đặt trên má mình.

“Cậu chắc không?”

“Cậu là bạn trai của tớ mà, nhỉ? Hôn tớ, và khiến tớ chỉ có thể nghĩ về mỗi mình cậu thôi! Rắn, cậu làm được chứ?”

Vén vài sợi tóc loà xoà ra sau mang tai Sư Tử, tay dịu dàng ôm lấy hai bên má cô, Xà Phu mỉm cười.

“Nếu cậu muốn, tớ luôn có thể thử mà! Chúng ta, luôn có thể thử mà.”

Sau câu nói có phần ma mị đó, Đinh Xà Phu rất nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi mỏng của Lâm Sư Tử. Nụ hôn phớt qua nhanh chóng chuyển sang mãnh liệt, và chính cô cũng đáp lại sự cuồng nhiệt của cậu.

***

Lưu Song Ngư dựa lưng mình vào bức tường cạnh cánh cửa, đôi mắt màu hổ phách bình thản đến lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc khăn tay đang cầm. Cũng chính bàn tay ấy, bất chợt siết chặt lại.

Đó là thứ mà cậu vô tình tìm được ở căn nhà bỏ hoang lúc đó.

Mình không có quyền khó chịu hay tức giận gì cả. Hoàn toàn, không có.

Thở dài một tiếng, Song Ngư nhắm hờ đôi mắt mình lại. Có lẽ trừ bản thân cậu ra, không một ai có thể hiểu được Lưu Song Ngư bây giờ đang suy nghĩ điều gì.

Đứng không xa đó, trong một khúc rẽ hành lang, Khương Ngư Nhân nắm chặt lấy chiếc móc khoá vừa nhặt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.