[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 90: Chương 90: Quà sinh nhật




Để chuẩn bị cho món quà dành tặng sinh nhật bạn trai mình, Bạch Dương đã phải đắn đo rất nhiều. Ban đầu cô chỉ định đi cùng Ngư Nhân tới những chỗ bán đồ mà cô nàng giới thiệu để kiếm gì đó thích hợp làm quà cho Ma Kết, thế mà rốt cuộc chẳng nhớ nổi là vì lý do gì, xung quanh cô bây giờ rõ ràng không chỉ có mỗi mình cô bạn thân. Vài điển hình có thể kể tên như Song Tử và Kim Ngưu đang ríu rít nói chuyện ở dãy hàng bên kia, hay Xử Nữ và Bảo Bình cũng liên tục cười nói vui vẻ không ngừng.

“Ai đó có thể nói cho tôi biết tại sao các người lại có mặt đầy đủ ở đây không hả?”

Hành động của năm cô gái lập tức dừng lại và nhìn về phía Bạch Dương, sau đó lại quay sang nhìn nhau và nhoẻn miệng cười tươi tắn. Đối với Xử Nữ, đó là một nụ cười nửa miệng, trong khi Song Tử và Ngư Nhân chạy đến ôm lấy hai cánh tay cô bạn hoa khôi.

“Bọn này đi theo làm người tư vấn hộ cậu! Chẳng phải công chúa của chúng ta khá kém trong vấn đề chọn quà còn gì.”

Tớ sẽ rất cảm kích nếu cậu gọi là nữ hoàng, thay cho cái danh công chúa nhỏ bé đó. Là ai đã gọi cái danh này đầu tiên vậy nhỉ?

“Nhóc đừng quên, chị đây chính là chị gái của bạn trai em, là con người vô cùng đáng thương đã sống cùng thằng ôn con hách dịch khó ưa đó tận hơn mười bảy năm trời!”

Đầu vừa ngước cao tự dương tự đắc, miệng vừa liên tục buông lời nói xấu đến mức tệ nhất cậu em trai quý hoá của mình, nụ cười nửa miệng ranh mãnh của Xử Nữ vẫn y nguyên như vậy, thậm chí còn híp mắt lại cười với cô. Trong vài giây, Bạch Dương khẽ rùng mình.

“Ma Kết đâu có hách dịch khó ưa, cậu ấy tốt bụng mà.”

Sau khi Bạch Dương vừa dứt lời, bầu không khí lập tức chuyển sang yên tĩnh đến đáng sợ.

“Ôi trời Dương ơi, nói cậu nghe, đến cả bạn thân là Sư Tử còn chưa một lần nói về nó như thế đấy! Cho nên công chúa à, cậu là người đầu tiên và chắc chắn là duy nhất có thể nói rằng thằng Kết- eo, tốt.”

Một tay bá vai Bạch Dương như anh em thân thiết từ thuở nào, Nhân Mã nhảy ra từ phía sau một quầy gần đó và vui vẻ cười lớn thích thú, mặc kệ gương mặt xinh đẹp của nàng hoa khôi đã đen kịt lại từ bao giờ.

Ngoại trừ Nhân Mã ra, hầu như ai cũng che miệng cố nhịn cười trong bất lực, để rồi bật cười như trường hợp của Bảo Bình, hay kể cả những cô tiểu thư như Song Tử và Ngư Nhân.

“Cậu im đi! Công chúa cái đầu cậu! Cái đồ não rỗng mà bày đặt tỏ vẻ biết tuốt!”

Cái cặp trong tay Bạch Dương lập tức quất mạnh vào Nhân Mã, lúc này vẫn còn cười ngặt nghẽo.

“Đáng đời! Cho cái tội nói xấu bạn trai người ta.”

“Nếu ông chỉ có thể nói ra những lời vô tâm gây tổn thương trái tim bé nhỏ của tôi như thế, thì im đi hoàng tử điện hạ!”

Một cái nhếch mép thích thú của Thiên Bình là lời đáp lại duy nhất cho sự bực dọc đáng thương của Nhân Mã, và cậu gần như không hề để tâm gì đến cậu nhóc hậu bối luôn chỉ biết mở mồm mà không chịu suy nghĩ trước sau. Nhún vai một cách hờ hững và bình thản bước tới bên cạnh Song Tử, Thiên Bình hơi ghé tai cô nói nhỏ gì đó trong khi nụ cười vẫn cứ túc trực trên khuôn mặt điển trai. Có vẻ đó cũng không phải điều gì nghiêm túc cho cam, khi mà cậu lập tức bị cô nàng huých mạnh vào hông với vẻ mặt đầy cảnh cáo. Mặc kệ điều đó, như mọi khi, Thiên Bình vẫn cười khì.

Mắt nhìn một lượt những người trong tầm mắt mình một cách chán nản, Bạch Dương thở ra một cái. Tai cô có thể nghe văng vẳng những tiếng nói thuộc về anh Cự Giải và chị Xử Nữ đằng kia.

Thật là, đúng là hết nói nổi.

***

“Anh biết cô Lưu hả, anh Yết?”

Thiên Yết ngẩng đầu khỏi quyển sách đang đọc, đồng thời quay sang nhìn Sư Tử đang đi bên cạnh mình, kế bên là Xà Phu. Cả hai đứa đều nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn dò hỏi, trong khi tay mỗi đứa cầm một cây kem vừa mua ban nãy. Gập sách lại, đôi mắt màu khói vờ ra chiều suy nghĩ, sau đó mới lần nữa liếc sang hai đứa vẫn cứ nhìn mình chằm chằm chờ đợi câu trả lời.

“Anh có quen cô ấy trước đây. Cũng đã khá lâu không gặp rồi.”

Trong một lần khi Song Ngư ở lại nhà chơi cùng cậu, Sư Tử và Thiên Bình, mẹ thằng bé có đến đón, đồng thời gửi mọi người lời cảm ơn vì đã chơi cùng con trai bà. Thiên Yết nhớ khi đó bà ấy đẹp vô cùng, vẻ đẹp nhẹ nhàng đến mê hồn, nhất là nụ cười dịu dàng ấm áp, đối lập hoàn toàn với vẻ đẹp vô thực sắc sảo lạnh lùng của bà Lâm đã gần như in sâu vào trí nhớ cậu từ những ngày còn là một thằng nhóc con.

Tuy nhiên bây giờ khi gặp lại, sự tiều tuỵ và xanh xao trên khuôn mặt bà khiến cậu dù ít dù nhiều cũng không thể không cảm thấy ngạc nhiên. Chắc chắn điều này có liên quan đến sự thay đổi của Song Ngư, từ tính tình đến cách mà nó xử sự, khi mà rõ ràng thằng bé vẫn nhớ rõ mọi thứ, nó lại chọn cách vờ như không quen biết bọn cậu. Mặc dù cậu nhóc đó đã luôn độc lập từ khi còn nhỏ xíu, nhưng so với bây giờ rõ ràng chỉ có tệ hơn chứ chẳng hề tiến bộ lên được chút nào, hệt như cứ mãi bị kìm hãm bởi điều gì đó. Thiên Yết đã không ngừng nghĩ như vậy từ nãy đến giờ.

“Mà nhắc mới nhớ, lần đầu khi em gặp cô Lưu, hình như cô ấy đã nhầm em với ai đó.”

Không cần Sư Tử phải nói hết, Thiên Yết cũng có thể đoán được, dù vậy, cậu vẫn chọn không nói cho cô biết. Vì kể cả cậu có nói, thì con bé cũng chẳng có ấn tượng gì về những chuyện lúc đó cả. Vậy thì thà im lặng còn hơn khơi mào những thứ đã trở nên mờ nhạt trong ký ức của nó, như vậy chỉ càng khiến mọi chuyện thêm khó khăn mà thôi.

“Tớ thích cô Lưu cực, nhưng thằng Ngư thì không. Cái thằng đó, ôi trời, tớ sẽ chẳng bao giờ ưa được mất. Chỉ nhìn bản mặt nó thôi là đã phát bực rồi.”

Vừa nói, Xà Phu vừa ăn nhanh hết phần kem của mình rồi tiện tay vứt que gỗ vào thùng rác gần đó. Vẻ mặt vẫn bình thản như không, đôi mắt màu hổ phách vẫn điềm đạm như vậy, vậy mà từng lời từng chữ dù hết sức hờ hững nhưng lại chứa đầy sự khó chịu.

“Hai đứa không thể ngừng là kẻ thù được hả?”

Ngả người ra sau một chút, Thiên Yết không chút bận tâm vươn tay qua Sư Tử và gõ quyển sách của mình vào đầu Xà Phu. Đôi mắt màu khói điềm tĩnh nhìn cậu nhóc đang sưng sỉa mặt mày ôm lấy đầu, sau đó thản nhiên mở sách tiếp tục đọc, đương nhiên là vẫn tiếp tục bước đi cùng Xà Phu và Sư Tử.

“Làm ơn đi, còn lâu em mới cho thằng đó vừa mắt được! Vừa giả tạo vừa khó ưa, nhìn thế nào cũng là một kẻ không ra gì.”

“Tớ nghĩ cậu ta cũng đâu xấu xa tới mức đó.”

Lời vừa phát ra khỏi miệng là lời trong vô thức, vì lẽ đó nên Sư Tử mới chớp mắt liên hồi trong khi môi bặm chặt vào nhau. Cô dừng bước, đôi mắt màu nâu cafe đảo vòng vòng liên tục.

Cái gì vậy chứ, cô đâu có ý định nói đỡ gì cho cậu ta đâu.

Rời mắt khỏi Sư Tử, Xà Phu lén thở ra một tiếng rồi quay đi. Cố dẹp tan sự bực bội dấy lên trong lòng, cậu nhíu mày, những gì nói ra cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể. Nhưng có lẽ vì nhẹ nhàng quá, nó lại thành ra hơi lạnh nhạt.

“Dù sao, tớ ghét nó! Tớ vô cùng ghét cái bản mặt của thằng đó.”

Không phải Thiên Yết nghĩ gì nhiều hay (thật sự) muốn móc mỉa gì Xà Phu đâu, chỉ là suy nghĩ thoáng lướt qua trong đầu cậu mà thôi. Ý cậu là, không phải khuôn mặt của Xà Phu với Song Ngư - chẳng biết vì sự trùng hợp quái quỷ gì của tạo hoá - gần như là giống nhau như đúc hay sao. Vậy thì ghét bản mặt của Song Ngư có khác nào ghét bản mặt của chính nó đâu. Có một khuôn, y chang.

Đúng là đã ghét rồi thì cái gì cũng tìm ra mà ghét cho kì được.

Nhìn theo Xà Phu có chút hằn học bước đi, Sư Tử nhanh chóng đuổi kịp cậu và Thiên Yết. Cô có thể nhìn thấy cậu đang rất khó chịu, đến mức dùng răng cắn mạnh môi mình. Sự thật mà nói, cô cũng không hiểu tại sao lại nói ra lời bênh vực cho Song Ngư nữa, trong khi Sư Tử biết rất rõ Xà Phu ghét cậu ta như thế nào.

Cả cô cũng vậy mà, không phải sao?

Tuy nhiên, không hiểu tại sao, Sư Tử cứ cảm giác chuyện Xà Phu bực bội, có gì đó không hề liên quan đến cô.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt màu khói vẫn chỉ im lặng quan sát hai đứa trong khi cứ vờ là đang đọc sách, và chỉ khi đã chắc chắn là mọi thứ tạm ổn, cậu mới bình thản tiếp tục việc của mình. Thiên Yết bất giác thở ra một tiếng, rồi lại chẹp miệng một cái.

Hai đứa này càng ngày càng không bình thường thì phải.

***

Sau khi xuất viện, Sư Tử dọn đến sống chung nhà với Thiên Yết và Thiên Bình. Dù cô ban đầu từ chối, nhưng với căn nhà bây giờ đã không còn gì ngoài một đống cháy đen, bản thân lại không có chỗ nào ở được, cô chỉ còn cách đồng ý. Với tư cách là bạn trai, Xà Phu còn cả gan đề nghị cô đến ở cùng mình, cho đến khi bị Bạch Dương và Thiên Bình người gõ vào đầu người kẹp cả cổ dạy cho một bài học.

À, trong đó có cả Ma Kết cậu nữa.

Cũng vì lý do đó, dần dà chuyện chở Sư Tử đến trường không còn thuộc về phận sự của Ma Kết nữa. Ban đầu thì cậu vẫn sang nhà anh Thiên Yết chở cô đi học bình thường, nhưng gần đây, nhất là khi Sư Tử thỉnh thoảng lại nghỉ học vài ngày (mà cậu vẫn cho rằng là do phải sắp xếp vài thứ sau khi chuyện đó xảy ra, như việc toàn bộ giấy tờ tuỳ thân của cô đã cháy rụi chẳng hạn), mọi thứ dần thay đổi hẳn. Thay vì cùng Ma Kết đến trường như trước giờ vẫn vậy, cô hoặc là đi cùng anh mình là Thiên Bình và Thiên Yết, hoặc là đi cùng bạn trai là Xà Phu.

Không phải Ma Kết bực bội khó chịu hay ganh ghét vớ vẩn gì, cậu chỉ là cảm thấy không thoải mái một chút. Bởi vì không chỉ không còn cùng cậu đi học, Sư Tử gần đây dường như tránh tiếp xúc với cậu hết mức có thể. Không chỉ mỗi cậu, còn là đối với hầu hết cả đám bao gồm cả Thiên Bình, và bằng cách nào đó, theo những gì cậu cảm nhận được, trừ Xà Phu và anh Thiên Yết ra.

Đã là bạn thân từ hồi tiểu học tới giờ, cách cư xử gần đây của cô khiến cậu thấy rất lạ. Và Ma Kết đổi lại lời ban nãy, phải là rất khó chịu mới đúng.

Sư Tử chắc chắn, một lần nữa, đang có chuyện gì đó giấu cậu.

Nhưng vừa tạm dẹp bực bội đó sang một bên, Ma Kết lại nhớ tới một sự bực bội khác, mặt mày lập tức nhăn lại. Hôm nay vì phải ở lại phụ thầy chủ nhiệm vào điểm nên cậu về khá muộn, đến lúc xong xuôi thì đã chẳng nhìn thấy ma nào. Nói là muộn cũng không đúng, chỉ là trễ hơn giờ tan học gần một giờ. Bạch Dương thì không ngạc nhiên, vì cậu đã nhắn tin bảo cô không cần (mặc dù thừa nhận là Ma Kết có hơi hụt hẫng chút). Nhưng còn mấy đứa kia lại khác, nhất là Nhân Mã và chị Bảo Bình. Bình thường giờ đó hai người họ vẫn còn hăng say luyện tập, thế mà lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Cả đám mười mấy đứa chẳng biết có rủ có hẹn gì nhau không mà tự dưng biến mất không nói không rằng, hỏi Ma Kết làm sao không bực cho được!

Nhà Ma Kết cách trường học không quá xa, nhưng không có nghĩa là cậu không mệt, nhất là khi ngoài vác thân mình đi, cậu còn phải dắt theo một chiếc xe đạp thủng bánh. Trước khi Ma Kết quá sức chịu đựng, cũng là lúc cậu vừa về đến nhà.

Nhìn ngôi nhà tối đèn, cậu chợt nhíu mày. Chẳng nhẽ ba mẹ và chị gái lại ra khỏi nhà mà chẳng báo cho cậu biết?

Ôi, vớ vẩn.

“Con về rồi!”

Thôi thì cứ chào cho có đi vậy. Trong lúc vươn tay ra tìm công tắc đèn ở phòng khách, cậu nghĩ bâng quơ như vậy.

Đúng lúc này, ngay khi ánh đèn điện vừa sáng lên, một âm thanh như pháo nổ vang bên tai Ma Kết, ngay sau đó là một đống những mảnh giấy bóng kính nhỏ đủ màu từ khắp phía bay vào cậu. Một tay phất phất trước mặt, Ma Kết lúc này mới bắt đầu mở mắt và nhìn xung quanh.

“Chúc mừng sinh nhật!”

Trước mắt Ma Kết là chiếc bàn trong bếp đã được kéo ra giữa phòng, và trên đó là rất nhiều những món ăn khác nhau, cùng với một cái bánh kem. Đứng xung quanh chiếc bàn có khá nhiều người, bao gồm chị gái cậu là Xử Nữ, ba mẹ và cả những đứa bạn quý hoá của cậu. Hai tay vỗ liên tục vào nhau, trong khi mặt ai nấy đều hiện rõ sự vui vẻ.

Hai mắt Ma Kết được dịp chớp liên hồi sau khi vừa đưa mắt suy nghĩ đâu đâu. Một tay đưa ra trước mặt ra hiệu dừng lại, tay còn lại vẫn đang phủi phủi mớ giấy bóng kính dính trên tóc mình, cậu khẽ nhíu mày nhìn tất cả một cách nghi hoặc.

“Khoan. Sinh nhật ai cơ? Chúa hả? Đâu có cần tổ chức giáng sinh linh đình thế này! Còn không biết Chúa nhân từ có chứng giám hay không, trước mắt là thấy tốn kém chết đi được. Cái gì đây? Lại còn có bánh kem nữa cơ.”

Ngay khi vừa dứt lời, bên cạnh tiếng thở dài ngao ngán của đấng phụ mẫu và chị gái, đầu Ma Kết đột nhiên đau nhói lên. Cậu có thể cảm nhận được mình vừa bị cốc mạnh một phát, vì lẽ đó mà lập tức quay ra sau sưng sỉa mặt mày.

“Bị gì mà đánh em hả, Thiên Bình?!”

“Tự nhiên anh thấy khuôn mặt của mày rất khó ưa và đáng đánh.”

Ma Kết răng cắn chặt lấy môi, trước khi kịp chạy đến chỗ Thiên Bình đang nham nhở nở nụ cười trêu tức, cậu đã bị Nhân Mã từ đâu chạy tới, tay rất vui vẻ và thản nhiên như không choàng qua vai cậu.

“Nói tao nghe, hôm nay ngày gì?”

“Điên hả, thằng khùng? Còn không phải là giáng sinh sao!”

“Biết ngay mà. Thường lệ rồi. Quen rồi.”

Rời tay khỏi cổ Ma Kết, Nhân Mã mắt nhắm mắt mở tỏ vẻ bất lực. Sau khi gõ lên vai cậu vài cái, Nhân Mã quay người bước về phía cả đám đang chán nản lắc đầu.

“Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy hả?”

“Ngu thiệt hay giả ngu vậy trời?”

“Không đâu, thật ra thằng con này của cô chú luôn như vậy mọi năm luôn đó con.”

“Thật khổ tâm.”

“Và thử không có ai nói cho nó xem, nó sẽ để ngày này cứ thế trôi qua như bao ngày bình thường khác.”

Mặc dù Xử Nữ nghe nói, Sư Tử luôn nhắc và chúc sinh nhật thằng bé cực kỳ sớm, thậm chí là người đầu tiên, nên mọi năm dù Ma Kết có quên cũng không đến mức này. Không lẽ con bé chưa nhắc sao?

Ngư Nhân đưa mắt nhìn sang ông bà Nguyễn và Xử Nữ đang bất lực đứng một góc, sau đó lại nhìn sang cậu lớp trưởng luôn nổi tiếng là học sinh nhất khối với trí nhớ siêu phàm và sự thông minh tuyệt hảo. Phải chăng vì thông minh quá nên não cậu ta tự bão hòa trước những thứ nhỏ nhặt này?

Đáng sợ thật, Ngư Nhân chẹp miệng.

Sau một hồi đứng một góc che miệng cười thích thú, Song Tử chạy từ chỗ Kim Ngưu tới trước mặt Ma Kết. Hai tay cô bình thản đặt lên hai vai cậu, mắt đối mắt trong khi vẻ mặt lại rất nghiêm trọng.

Đúng hơn là đang cố gắng nén cười hết mức có thể với những con người đang bặm môi nhịn để không bật cười nhưng lại thành ra một đống dáng đứng vô cùng tức cười phía sau lưng Ma Kết.

“Tớ nói này, lớp trưởng. Tớ hỏi nhé, làm sao cậu có thể nhớ được ngày sinh của Chúa, vậy mà lại không nhớ ngày sinh của mình hay quá vậy? Cậu, chẳng lẽ lại là một kẻ sùng đạo tới mức đó sao?”

Nói thật sự là cô khâm phục thật, mặc dù cái này rõ ràng không phải cái gì đáng để khâm phục cho lắm. Kể cả khi Song Tử quanh năm suốt tháng lúc nào cũng dày kín lịch học thêm, cô còn chưa đến nỗi quên mất sinh nhật của chính mình nữa là. Cô đang nghiêm túc băn khoăn liệu bản thân có nên bái sư học đạo lớp trưởng đại nhân hay không.

Mặt Ma Kết từ bực tức dần giãn ra, đôi mắt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ, cả mày cũng hơi nhíu lại. Rồi cũng chính đôi mắt đó, đột nhiên mở to một chút như vừa nghiệm ra được điều gì, lập tức dùng nắm đấm đấm vào lòng bàn tay mình.

“Ờ ha, quên! Nay là sinh nhật tớ mà, nhỉ?”

Thế đấy! Lại còn “nhỉ” nữa cơ chứ! Đáng sợ. Đáng sợ quá đi mất!

“Có hơi sớm một chút, nhưng tớ nghĩ nên đưa luôn cho cậu sẽ tốt hơn.”

Sau khi quay phắt ra sau mắng mỏ Ngư Nhân, người cũng là đứa bạn thân thiết đã thẳng tay đẩy Bạch Dương ra trước mặt cậu, tay cô càng nắm chặt món quà đang cầm, tận khi đang đưa cho cậu.

Một cô gái luôn tự tin đến mức gần như tự cao, vậy mà giờ lại khốn đốn ngại ngùng trước một thằng con trai (mặc dù thằng con trai đó là người yêu mình)! Cô chẳng còn lời gì để nói nữa rồi.

“Của tớ? Cho tớ sao?”

Nhìn Bạch Dương ngượng nghịu cúi gầm mặt gật đầu, Ma Kết cũng thôi không truy hỏi làm khó cô nữa. Mặc kệ mấy ánh mắt của những con người đã vô tình và sớm trở thành nhân vật quần chúng, cậu vui vẻ mỉm cười khi đưa tay nhận món quà từ Bạch Dương.

Đó là một thứ gì hình chữ nhật khổ vừa được bọc bằng giấy kính màu gói quà, phía trên còn điểm một chiếc nơ rất dễ thương.

“Tớ mở nhé?”

Một lần nữa, Bạch Dương gật đầu thay cho câu trả lời. Tim cô bây giờ đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khuôn mặt xinh đẹp cúi gầm nãy giờ đã sớm đỏ lựng như quả cà chua, hoàn toàn không còn chút sức lực nào đáp lại cậu nữa.

Không chỉ hai nhân vật chính, nhân vật quần chúng cũng đóng vai trò rất quan trọng, nhất là khi lúc này một đám người mà ai cũng biết là ai đó, bao gồm cả đấng phụ huynh quyền lực và người chị gái luôn sẵn sàng bán đứng em trai mình (trong vài trường hợp), đang bàn luận rất sôi nổi về thứ ẩn giấu đằng sau lớp giấy gói quà kia.

Một cách từ tốn và chậm rãi, Ma Kết dùng tay tháo lớp nơ và giấy gói ra, đôi mắt trước sau vẫn bình thản như vậy, kể cả khi đã nhận ra món quà Bạch Dương tặng sinh nhật mình là gì.

“Sách tham khảo?”

Ban đầu, cả đám bạn lẫn nhị vị phụ huynh họ Nguyễn đều tưởng mình nghe nhầm, đến mức từ người ngoài cuộc, họ phải chạy ngay vào để kiểm chứng sự thật. Thiên Bình và Cự Giải mỗi người một tay đè lên lưng đu bám trên người Ma Kết, người lúc này - thực sự - đang cầm một quyển sách toán nâng cao tham khảo trên tay.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô bạn gái, người nãy giờ vẫn cố giấu đi gương mặt ửng đỏ của mình. Tròn xoe và đầy kinh ngạc, và khó tin.

“Tớ chọn mãi mà cũng không chọn được món gì thích hợp để tặng cậu. Dù sao Kết cũng đang ôn tập cho kì thi học sinh giỏi toán quốc gia sắp tới, nên tớ nghĩ cái này khá hợp với cậu.”

Hợp cái gì mà hợp? Bảo Bình không ngừng gào thét trong lòng, chỉ hận cô bạn thân Xử Nữ cùng Kim Ngưu đang dùng tay bịt chặt miệng không cho cô một giây ú ớ nào.

Ai lại dùng sách tham khảo làm quà tặng sinh nhật? Con bé này quen với thằng nhóc mọt sách điên khùng nên khùng điên theo rồi hả?! Không chấp nhận được, không chấp nhận được mà!!

“Cậu tìm thấy nó ở đâu thế?”

Bạch Dương hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn Ma Kết, cũng giống với những đôi mắt lập tức chuyển từ cô sang cậu. Anh chàng lớp trưởng mặc kệ trên lưng mình bị hai kẻ nào đó liên tục đu bám, vẻ mặt đầy rạng rỡ nhìn Bạch Dương.

“Tớ đã tìm cuốn này rất lâu! Gần như là bới tung cả thành phố luôn. Còn là bản giới hạn xuất bản lần thứ nhất, cậu làm sao mà hay vậy hả Dương?”

“Cậu ấy đã lên mạng đặt đó! Kì công dữ lắm.”

Chuyện đặt quà thì Ngư Nhân có biết, còn biết cả việc cô nàng dùng mọi cách để hàng về ngay lập tức trong vòng một ngày, đến mức ban nãy vừa tan học đã tức tốc chạy về nhà. Điều duy nhất cô không biết là đó là món quà gì, càng không nghĩ đó lại là một quyển sách tham khảo.

Đây không phải thế giới của cô rồi.

Sau khi lườm nguýt cảnh cáo Ngư Nhân, Bạch Dương lại quay sang Ma Kết. Hơn một năm cùng cậu hẹn hò, cô lần đầu tiên trên đời nhìn thấy bạn trai mình mừng ra mặt đến mức gần như muốn nhảy cẫng lên như vậy. Xem chừng cậu ấy rất vui, Bạch Dương tự nhủ. Nhìn người thương của mình vui như vậy cũng khiến cô thấy vui theo!

“Cảm ơn cậu nhé, Dương! Cậu đúng là bạn gái tuyệt nhất!”

Ngay khi Bạch Dương vừa đỏ mặt xấu hổ và định nổi đoá với Ma Kết vì những lời nói thẳng thắn quá mức, cô ngay tức thì đã bị cậu vòng tay ôm chặt lấy.

“Quả nhiên, tớ thật sự rất thích cậu đó Dương!”

Ôi trời ơi, bình thường Ma Kết không vui vẻ như thế này có phải là phúc muôn nhà không, nếu không cô chắc chắn sẽ vì bệnh tim mà chết sớm. Nghĩ đến đây, Bạch Dương đành mỉm cười cho qua chuyện, dù rằng trong bụng mở hội và hạnh phúc đến mức muốn la lớn cho cả thế giới này biết.

Bạn trai cô đáng yêu quá đi mất! Đúng rồi, bạn trai cô, là bạn trai cô đó!

“Nói nghe này đôi uyên ương, chúng ta bắt đầu nhập tiệc đi có được không?”

“Xin lỗi vì thất lễ, nhưng đúng là chị đói thiệt rồi đó hai đứa à.”

Một lời móc mỉa thẳng mặt của Xử Nữ cùng với câu nói thánh thiện nhưng chứa đầy gai nhọn của Kim Ngưu, hai cô nàng đứng cạnh nhau vui vẻ nở nụ cười híp mắt.

Tận một lúc lâu sau, Ma Kết với nhận ra hành động ngớ ngẩn nãy giờ của mình, nhưng đã quá muộn. Không chỉ mỗi Bạch Dương cứ cười đến muốn toát cả miệng, cả đám bạn nào đó và thật đau lòng, cả ba mẹ cậu nữa, liên tục đem chuyện đó ra làm trò đùa trêu chọc cậu.

Tối hôm đó, nhà họ Nguyễn tổ chức tiệc sinh nhật đầy náo nhiệt cho cậu con trai của mình, với sự tham gia của cả chục đứa bạn ồn ào.

Nhưng hoàn toàn không có sự tham gia của bốn người, Thiên Yết, Xà Phu, Sư Tử, và cả Song Ngư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.