CHAP 25: Dạ vũ (1)
[Lời kể của Song Ngư]
- Xin lỗi thưa cô, nhưng nếu muốn gặp ngài Michaelson, cô phải có hẹn
trước. - Một tên vệ sĩ mặc áo vest đen và đeo kính râm che khuất mắt
chặn tôi ở trước cửa.
Dựa và nước da trắng nhợt và đôi môi hơi tái của hắn tôi cũng đoán được hắn là một con ma cà rồng. Tôi cũng không
lấy làm lạ, Ma Kết và Thiên Yết luôn duy trì một cuộc sống của một gia
đình ma cà rồng thượng lưu, mọi thứ từ lớn đến bé trong sinh hoạt luôn
cần phải có người hậu hạ. Nếu không phải là một con ma cà rồng thì làm
sao có thể phục vụ chu đáo a cà rồng nguyên thủy. Hơn nữa có những tên
thuộc hạ này hết thảy đều có năng lực siêu nhiên, nếu tập hợp lại có thể tạo thành một đạo quân đáng sợ. Chính vì vậy mà gia đình Michaelson nắm trong tay hơn nửa quyền lực tại thành phố Lockwood này, bất kể là con
người hay những sinh vật siêu nhiên khác cũng đều phải e dè họ vài phần.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của tên thủ vệ, tôi bấc giác cảm thấy hồi hộp. Cố gắng trưng ra bộ mặt tội nghiệp nhất của mình, tôi nài nỉ.
- Bây giờ vẫn còn sớm, tôi chỉ cần gặp anh ấy vài phút thôi. Anh có thể vào trong thông báo giúp một tiếng được không ?
Chẳng hiểu tại sao tôi lại cố chấp đến như vậy. Trước đây tôi vẫn không
thường mặt dày làm bất cứ chuyện gì, vậy mà hôm nay, ý nghĩ được nhìn
thấy Ma Kết, được tận tay trao cho anh vài cái bánh táo lại khiến cho
tôi vô cùng háo hức. Tôi thích anh ta thật rồi sao ? Cảm giác thích một
người thì ra là như vậy hay sao ?
- Cô bé à, cô đang làm tôi khó
xử đấy ! Tôi chỉ thực hiện đúng mệnh lệnh được giao mà thôi. - Tên vệ sĩ cũng đổi giọng không còn lạnh lùng như trước.
Tôi cảm thấy thất
vọng vô cùng, đúng thật là tôi đang làm khó hắn, nếu vì tôi mà hắn bị Ma Kết hay Thiên Yết trách phạt, như vậy lòng tôi cũng rất khó chịu. Nghĩ
tới nghĩ lui một hồi, tôi định bỏ cuộc quay về thì đột nhiên nghe thấy
một giọng nói quen thuộc cất lên.
- Ngươi quay về vị trí đi, ở đây để ta giải quyết.
Đúng là người không muốn gặp nhất cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng thực tình
tôi đối với cô ta chỉ là e dè chứ không hề thù địch. Thiên Yết ghét tôi
nhưng tôi không hề ghét cô ta.
- Cô đến đây làm gì ? - Thiên Yết ném cho tôi một cái nhìn khó chịu.
Tôi cố gắng nở một nụ cười thật tươi, giơ giỏ bánh lên nói.
- Tôi có làm một ít bánh táo muốn mời cô và Ma Kết ăn xem như lời cám ơn đã cứu tôi hai lần trong hang động ở sau núi.
Thiên Yết khoanh tay trước ngực, ánh mắt xanh biếc tuyệt đẹp không buồn liếc qua giỏ bánh.
- Đừng có lôi tôi vào, mục đích cô tìm tới đây chẳng qua chỉ là muốn gặp Ma Kết. Tôi nói không sai chứ ?
Bị Thiên Yết nói trúng tim đen, tôi mở miệng định chối, nhưng nghĩ lại
càng nói sẽ càng khiến cho bản thân trở nên bao biện, thế nên tôi im
lặng không đáp.
- Hừ. - Thiên Yết nhếch miệng. - Chẳng phải tôi đã nói với cô, nhưng gì mà cô cảm thấy với Ma Kết chẳng qua là do cô trúng phải lời nguyền của ma cà rồng nguyên thủy hay sao ? Cảm giác đó không
có thật đâu cô gái à. Và tôi cũng chắc chắn rằng anh trai tôi không bao
giờ thích loại con gái như cô, tôi rất hiểu khẩu vị của anh ấy.
Nghe mấy lời vừa rồi của Thiên Yết, trái tim tôi đột nhiên nhói một cái như
bị người ta dùng kim châm phải. Trong lòng tôi gào thét tự phủ nhận.
Không thể nào ! Rõ ràng lúc ở bên trong hang đá, anh ấy nhìn tôi...ánh
mắt của anh ấy rõ ràng là có cảm tình với tôi. Nhưng cho dù là như vậy,
phải chăng tôi đã tự suy diễn tình cảm của Ma Kết ? Anh ấy chưa từng nói lời yêu tôi, thế mà tôi đã mơ thấy anh. Có lẽ Thiên Yết nói đúng, có lẽ lời nguyền ma cà rồng nguyên thủy đã thực sự điều khiển tâm trí của
tôi.
Những giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán tôi, tôi có cảm giác hai chân mình không thể đứng vững nữa. Tôi ráng gượng cười nói với Thiên Yết.
- Nếu...nếu vậy, hay là thôi, không nhất thiết phải
gặp anh ấy nữa. - Tôi chìa giỏ bánh về phía Thiên Yết. - Nhờ cô chuyển
lại cho anh ấy giúp. Tôi cảm thấy không được khỏe, xin phép về trước.
Tôi cố gắng rời đi thật nhanh, nhưng hai chân tôi càng đi càng thấy yếu.
Hai hàng nước mắt nóng hổi chảy ra khỏi mi nhưng tôi không dám dừng
bước, tôi không thể để Thiên Yết thấy mình đang khóc. Khi tôi chạy ra
đến được trạm xe buýt thì cơ thể tôi không còn chịu đựng được nữa, tôi
quỳ sụp xuống khóc nức nở. Tôi tự trách mình sao quá ngu ngốc, từ trước
đến giờ tôi vẫn tự đặt mình vào những ảo mộng, tự vẽ ra bức tranh tình
yêu lãng mạn hư ảo rồi đắm chìm trong nó. Thiên Yết nói đúng, tôi chỉ
mới gặp Ma Kết có vài lần, thậm chí tôi còn không biết được sinh nhật
của anh, không biết anh thích ăn gì, thích nghe loại nhạc nào. Giữa
chúng tôi làm sao có thể có thứ gọi là tình yêu kia chứ ? Cảm giác mà
tôi dành cho Ma Kết nếu như không phải là do lời nguyền quái ác kia gây
ra thì cũng chỉ là sự rung động trẻ con của một cô gái tuổi mới lớn mà
thôi.
[Lời kể của Thiên Yết]
Tôi mang giỏ bánh táo của Song Ngư đến chỗ cái sọt rác to ở trong bếp, định bụng vứt toàn bộ chỗ bánh
đi một lượt. Trước khi trút số bánh nọ vào giỏ rác, tôi còn ngửi qua một lần. Đúng là rất thơm, nhưng tiếc là loại bánh tầm thường này không
xứng để cho tôi và Ma Kết bỏ vào mồm. Tôi nhếch miệng cười rồi ung dung
thả tay ra để giỏ bánh rơi xuống cùng vô vàng thứ rác thải ở trong sọt.
Thế nhưng ngay lúc đó, một bàn tay rất nhanh phóng vụt tới chộp lấy giỏ
bánh. Tôi kinh ngạc nhìn lên thì thấy Ma Kết đã đứng ở bên cạnh từ lúc
nào. Anh ngắm nghía giỏ bánh một lúc rồi đưa lên mũi ngửi, ánh mắt
thoáng có vẻ thích thú.
- Sao lại vứt đi ? Bánh thơm thế này, nếu em không ăn thì để lại cho anh.
Tôi nhìn Ma Kết với ánh mắt kinh ngạc tột độ.
- Anh có uống nhầm thuốc không vậy ? Từ trước tới giờ chỉ mỗi cái bữa
sáng của anh thôi cũng đã là những thức ăn thượng hạng. Hôm nay sao lại
có hứng thú với loại bánh rẻ tiền này ?
Ma Kết nheo mắt cười, cẩn thận đặt giỏ bánh lên bàn.
-Mùi bánh này rất giống với loại bánh mà mẹ của chúng ta khi xưa vẫn làm.
Lúc đó em vẫn còn nhỏ nên chắc không nhớ, anh và Xà Phu khi ấy thường
vào rừng hái táo mang về, mẹ lựa những quả chín nhất để làm bánh cho năm anh em chúng ta cùng ăn.
Ánh mắt Ma Kết tràn ngập niềm vui khi
nhắc lại những kỷ niệm đó. Ngừi ta thường nói, ký ức về khứu giác và vị
giác là những ký ức sâu sắc nhất, quả không sai. Đôi khi chúng ta muốn
nhớ về gương mặt của một ai đó, nhưng lại không thể hình dung ra được.
Thế nhưng hương vị của một món ăn thời thơ ấu lại không bao giờ phai
nhạt trong trí nhớ của chúng ta. Đúng vậy, khoảng thời gian khi chúng
tôi còn nhỏ quả nhiên rất đẹp và hạnh phúc. Tôi không nhớ gì về những
cái bánh táo của mẹ, nhưng tôi vẫn còn nhớ mỗi buổi sáng, Ma Kết và Xà
Phu thường vận y phục thợ săn, cùng cha chúng tôi đi vào rừng để tìm
thức ăn. Tôi thường chờ đợi cả ngày để được gặp lại Ma Kết bởi vì tôi
biết mỗi khi anh trở về đều mang cho tôi một thứ gì đó đặc biệt mà anh
tìm được ở trong rừng, tôi luôn giữ thật kỹ những món quà của anh và
trân trọng chúng như báu vật.
- Lạ thật, cái giỏ này... - Ma Kết
bất chợt lên tiếng, tay nâng giỏ bánh lên ngang mặt để săm soi. - Hình
như anh chưa từng thấy qua. Chỗ bánh này dường như là bánh tự làm. Của
ai mang đến vậy ?
Nghe câu hỏi của anh, trong lòng tôi chợt cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi trả lời cộc lốc.
- Là của Song Ngư. Con bé ấy muốn cám ơn chúng ta đã cứu nó lúc ở trong hang đá.
- Thật à ? Thế cô bé đâu rồi ?
Vừa nghe thấy cái tên ấy, gương mặt Ma Kết liền có sự biến đổi. Đôi môi
xinh đẹp của anh nhỏe thành một nụ cười, anh đưa giỏ bánh lên ngắm nghía thêm lần nữa.
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh. Hơn một ngàn năm nay,
tôi chưa bao giờ thấy biểu tình này của Ma Kết, ánh mắt của anh sau khi
biết giỏ bánh là của Song Ngư tự làm cho thấy dường như anh trân trọng
món quà kia như là báu vật. Trong lòng tôi chợt bùng lên một ngọn lửa
giận dữ và ghen tị.
Trước đây tôi cũng đã từng vì anh mà một mình đi sang Pháp để học nấu ăn, tôi mất tổng cộng mười bốn năm để hoàn toàn thành thục cách làm những món ăn thượng lưu nhất, vậy mà lúc trở về
chuẩn bị cho anh ăn thì Ma Kết lại vô tâm nói rằng tôi vốn dĩ là một
tiểu thơ, không thích hợp động tay động chân trong việc bếp núc. Anh
cũng chưa một lần khen những món ăn do tôi làm. Vậy mà ngày hôm nay anh
lại vì mấy cái bánh táo tầm thường của Song Ngư mà vui vẻ đến như vậy.
Có phải là lời nguyền ma cà rồng nguyên thủy đã ảnh hưởng ngược lại Ma
Kết rồi hay không ?
- Thiên Yết ? Em làm sao vậy ? - Giọng nói của Ma Kết vọng tới kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi chợt nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình hết sức kinh ngạc. Tôi tự nhìn
lại thì giật mình nhận ra hai tay tôi đã siết chặt thành nắm đấm từ lúc
nào, cơ mặt cũng căng cứng, hai hàm răng nghiến chặt.
- Em có nghe anh nói gì không ? - Ma Kết hỏi.
Tôi cố gắng hết sức để kiểm soát âm thanh phát ra từ cổ họng, nhưng giọng tôi rốt cục lại run run không thể kiềm chế được.
- Anh nói gì ?
- Anh hỏi em vì sao lúc nãy Song Ngư đến lại không gọi anh.
Lúc này cơn giận dữ trong lòng tôi đột nhiên sôi sục, lấn át toàn bộ lí trí, tôi hét vào mặt Ma Kết.
- Anh đi mà hỏi đám thuộc hạ của anh ấy ! Tôi không phải là người hầu của anh Ma Kết !
Nói rồi tôi đùng đùng rời khỏi bếp trước ánh mắt kinh ngạc của Ma Kết.
Trước khi hoàn toàn đi khỏi, tôi còn nghe tiếng anh bối rối nói vọng
theo.
- Chuyện gì thế Thiên Yết ? Sao lại nổi cáu với anh ?
[Lời kể của Song Ngư]
Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại học sau kỳ nghỉ ngắn tại Đại học Lockwood. Ở trên bục giảng, giáo sư Watson liên tục huyên thuyên về cách vận hành bộ máy kinh tế hiện đại, nhưng không một từ nào lọt được vào tai tôi.
Cứ mỗi khi tôi nhắm mắt lại thì hình ảnh Ma Kết trong giấc mơ đêm trước
lại hiện ra rất chân thực, từng ánh mắt, từng lời nói của anh cứ ám ảnh
lấy tâm trí của tôi.
- Ngư ! Ngư ! - Tiếng Cự Giải vọng đến đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ.
- Chuyện gì ? - Tôi uể oải đáp.
- Vẫn còn nghĩ tới Ma Kết sao ? - Cự Giải nói như đọc được ý nghĩ của tôi.
Tôi khổ sở gục đầu xuống mặt bàn.
- Tớ không thể gạt anh ấy ra khỏi đầu. Tớ đã cố hết sức rồi.
Cự Giải thở dài đặt một tay lên vai tôi.
- Haizz tội nghiệp cậu. Từ trước đến giờ chuyện tình cảm của cậu bao giờ cũng lận đận. Thế hôm qua cậu có gặp Ma Kết hay chưa ?
- Tốt nhất là không gặp thì hơn. - Tôi lắc đầu đáp.
Cự Giải nhìn tôi với ánh mắt cảm thông. Sau chừng vài giây im lặng, đột nhiên Cự Giải quay sang tôi, vẻ mặt hớn hở nói.
- Ngư này ! Tớ nghĩ là tớ có thể giúp cậu.
Tôi nheo mắt nghi ngờ.
- Bằng cách nào ?
- Cậu quên tớ là một con ma cà rồng hay sao ? - Cự Giải nở nụ cười nham
hiểm. - Tớ có thể dùng thuật thôi miên để giúp cậu quên đi Ma Kết.
Tôi ngẩng đầu hẳn lên, ném về phía Cự Giải ánh mắt nửa nghi ngờ nửa hy vọng.
- Thôi miên ? Cậu nghĩ nó sẽ giải được lời nguyền trên người tớ sao ?
Cự Giải nuốt nước bọt rồi đáp.
- Phải thử mới biết được.
Không đợi Cự Giải kịp phản ứng, tôi liền bật dậy khỏi ghế, nắm tay cô nàng
kéo ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của thầy Watson và những sinh viên
khác.
- Đi mau, thôi miên tớ ngay đi. Tớ không thể chịu được cảm giác này thêm một giây nào nữa.
Chúng tôi đi vòng ra phía sau trường, lúc này các lớp học vẫn đang diễn ra vì vậy khu vực bên ngoài không có bóng dáng của bất kỳ ai khác. Tôi nắm
lấy hai vai Cự Giải nói.
- Được rồi, cậu làm đi !
Cự Giải gật đầu rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi đồng tử của cô khẽ dãn.
- Khoan đã ! - Tôi lên tiếng.
Cự Giải ngạc nhiên hỏi.
- Sao thế ?
- Đừng khiến cho tớ quên Ma Kết, chỉ thôi miên tớ quên đi tình cảm với
anh ấy thôi có được hay không ? - Tôi lí nhí nói, cảm thấy yêu cầu của
mình thực đáng xấu hổ.
Tôi biết tình cảm mà tôi dành cho Ma Kết
không có thực, nhưng một phần trong tôi vẫn lưu luyến không muốn quên
anh. Nếu thực sự quên đi anh, tôi nhất định sẽ cảm thấy trái tim mình
trống rỗng. Chỉ cần quên đi thứ cảm giác rung động mà tôi dành cho anh,
vậy là được rồi. Tôi nhìn Cự Giải, khẽ cắn môi chờ đợi phản ứng của cô
bạn. Thế nhưng Cự Giải chỉ gật đầu.
- Được rồi Song Ngư. Tất cả theo ý cậu.
Tôi cảm thấy hai mắt mình rưng rưng, từ trước đến nay Cự Giải luôn là người cảm thông với tôi nhất. Có đôi lúc tôi điên điên khùng khùng đưa ra
những quyết định như thế này, cô nàng cũng không bao giờ hỏi tôi vì sao, dường như Cự Giải luôn biết được và hiểu được mục đích của tôi và luôn
ủng hộ tôi hết mực.
Cự Giải một lần nữa nhìn vào mắt tôi, đôi đồng tử xanh biếc dãn nở. Giọng của cô nàng từ tốn vang lên.
- Song Ngư hãy nghe kỹ đây. Từ trước đến nay cậu không hề yêu thích Ma Kết, đối với cậu, Ma Kết chỉ là một người xa lạ.
Tôi hơi ngơ ngẩng trước ánh mắt của Cự Giải, nhưng khi quá trình thôi miên
kết thúc tôi lại chẳng cảm thấy bất kỳ một thay đổi nào. Đôi mắt Cự Giải mở to nhìn tôi.
- Thế nào ? Có hiệu quả không ?
Tôi cau mày suy nghĩ một lúc rồi đáp.
- Tớ cũng chẳng biết nữa. Tớ chẳng cảm thấy gì cả.
Tôi quay sang nhìn Cự Giải thì thấy cô nàng đang đăm đăm nhìn về phía bãi
đỗ xe của trường. Tôi định mở miệng hỏi cô ấy đang nhìn cái gì thì Cự
Giải lẩm bẩm nói.
- Chúng ta sẽ biết ngay thôi.
Tôi khó
hiểu nhìn theo ánh mắt của cô nàng thì bắt gặp một hình bóng quen thuộc
khiến trái tim tôi chợt như thắt nghẹt. Anh cả nhà Michaelson đang lững
thững đứng ở trong bãi đỗ xe của trường tôi, bên cạnh anh là chiếc
Mercedes đen bóng. Ma Kết chỉnh chu trong bộ complê đen, lớp sơ mi trắng bên trong để hở hai hàng cúc áo. Ánh mắt anh đen thẳm nhìn chăm chú về
phía sân bóng. Những cô nàng nóng bỏng của đội cổ vũ trường Đại học
Lockwood đang diễn tập trên sân lúc này không khỏi bị sự xuất hiện của
Ma Kết lôi cuốn. Bọn họ đồng loạt chiêm ngưỡng Ma Kết với ánh mắt ngây
ngất như người mất hồn. Một cảm giác giận dữ kỳ lạ bắt đầu xâm chiếm lấy tâm trí tôi. Tại sao tôi lại giận ? Tôi đang ghen ư ? Ghen ? Tôi bàng
hoàng nhận ra mình đang cảm thấy khó chịu khi Ma Kết bị nhìn ngắm bởi
người con gái khác. Như vậy đồng nghĩ với việc tôi vẫn còn tình cảm với
anh. Tôi run rẩy nắm lấy tay Cự Giải nói.
- Không hiệu quả ! Không hiệu quả một tí nào cả.
Tôi siết chặt tay cô bạn thân, nhằm về hướng khác mà kéo đi một mạch.
- Cậu định tránh mặt anh ấy à ? Mà tại sao Ma Kết lại đến đây nhỉ ? - Cự Giải vừa đi theo tôi vừa hỏi.
Tôi không trả lời vẫn cắm cúi đi. Tôi thực sự không còn tâm trí để quan tâm tại sao Ma Kết lại đến trường tôi. Lúc này đây tôi gần như không muốn
mở miệng ra để nói thêm một lời nào nữa. Tôi giận chính bản thân mình
hết thuốc chữa, tôi cảm thấy gần như phát điên vì hy vọng duy nhất của
tôi vào thuật thôi miên rốt cục lại không được như mong muốn. Bây giờ
tôi chỉ muốn chạy thẳng một mạch về đến nhà trọ rồi giam mình ở trong
phòng mà thôi.
Thế nhưng khi đi chưa được mười bước thì đột nhiên một bóng đen đã xuất hiện ở trước mặt hai chúng tôi. Tôi nín thở nhìn
lên thì bắt gặp ánh mắt đen láy của Ma Kết nhìn mình.
- Song Ngư.
May quá, suýt nữa thì đã không gặp em. - Đôi môi Ma Kết khẽ mỉm cười. Nụ cười của anh đẹp một cách hoàn hảo tựa như đường nét điêu khắc trên một bức tượng thạch. - Ban nãy cứ tưởng hai em đã nhận ra tôi, không ngờ
lại đổi hướng đi về bên này.
Tôi có cảm giác không khí xung quanh mình đông đặc lại vô cùng nặng nề. Tôi cố gắng hít lấy một hơi sâu rồi đáp.
- À vâng, anh...anh tìm hai chúng tôi có việc gì ư ?
Ma Kết nheo mắt cười, một làn gió thổi qua mái tóc anh khiến vài sợi tóc ở trước trán nhẹ lay động. Anh đưa tay vào trong túi lôi ra một tấm thiệp màu vàng rồi đưa cho Cự Giải. Cô nàng ngạc nhiên nhận lấy.
- Cuối tuần này tại trung tâm Nghị chính của Lockwood có một buổi tiệc dành
cho những nhà sáng lập của thành phố. Đây là buổi tiệc long trọng nhất
nhằm kỷ niệm 200 năm ngày thành lập nên chính quyền Lockwood. Tôi đặc
biệt muốn mời hai em đến dự. Tấm thiệp vàng này dành cho Cự Giải, em có
thể dẫn theo một người đi cùng.
Ánh mắt Cự giải chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng, cô nàng ôm tấm thiệp vào ngực nói với giọng hớn hở.
- Thật ư ? Ôi vui quá đi mất.
Ma Kết nhe răng cười rồi quay về phía tôi, anh nhìn tôi một lúc lâu khiến cho tôi bất giác cảm thấy hồi hộp.
- Song Ngư, tôi muốn mời em làm bạn đồng hành cùng tôi trong bữa tiệc. Không biết em có đồng ý không ?
Câu nói của anh vừa dứt, tôi cảm thấy cả người lâng lâng như bị nhấc lên
khỏi mặt đất. Cự Giải ở bên cạnh trợn tròn mắt hết nhìn Ma Kết lại nhìn
tôi. Tôi mở miệng định nói, nhưng từ ngữ không biết vì sao không thể
tuột ra khỏi miệng.
- Bạn...bạn đồng hành trong bữa tiệc ư ?
- Phải. - Ma Kết gật đầu. - Em sẽ không ngại chứ ?
Ánh mắt Ma Kết khiến tôi quên bẵng đi rằng mới cách đây vài phút tôi đã
muốn hoàn toàn chấm dứt tình cảm với anh bởi vì tôi cho rằng giữa chúng
tôi không bao giờ có lấy một cơ hội. Vậy mà giờ đây anh lại xuất hiện
trước mặt tôi, đề nghị tôi trở thành người con gái cùng anh hiện diện
tại một bữa tiệc long trong bậc nhất thành phố. Sâu thẳm trong tâm trí
tôi vang vọng một giọng nói kêu gọi tôi hãy lập tức tỉnh mộng. Liệu có
phải tôi đang mơ hay không ? Nếu như đây thực sự là giấc mơ thì tôi ước
gì mình không bao giờ tỉnh dậy. Tôi mặc kệ cái lương tri ra sức kêu gào
ngăn cản, chỉ cần được là người con gái của anh dù chỉ một đêm thôi, tôi nguyện đánh đổi hết thảy mọi thứ trên đời. Tôi nhìn anh, môi mím chặt
lặng lẽ gật đầu.