A Mạ vẫn mở đôi mắt khô lệ nhìn lên trần, Thiên Tử Hoàng bên cạnh ôm nàng nhắm mắt ngủ ngoan. Đến khi mặt trời qua đỉnh sào, Thiên Tử Hoàng tỉnh giấc nhìn người bên cạnh. Y vẫn nhớ rất rõ những gì mình đã làm đêm qua, trong lòng dấy lên tia tội lỗi rồi biến mất vì y chắc chắn sẽ bảo hộ nàng quãng đời còn lại thật êm ấm.
Tháo những mảnh vải cột chặt tay chân, miệng nàng ra, Thiên Tử Hoàng thấy A Mạ vẫn bất động, y hoảng loạn lay người nàng: “A Mạ?”
A Mạ hé môi, âm thanh thoát ra nhỏ đến mức không nghe rõ: “Cút đi!”
Thiên Tử Hoàng xuống khỏi giường nhặt chiếc chăn bị rơi trong lúc kịch liệt hoan ái đắp lên người A Mạ. Định thay nàng mặc y phục, nhưng trông nàng như thế...
Đêm qua da tiếp xúc da, hai cơ thể quyện thành một vẫn còn ám ảnh trong đầu A Mạ, làm sao nàng có thể chấp nhận nổi chứ? Hiện tại A Mạ không phát điên giết chết hay tự tử là may lắm rồi!
Y nhặt lại y phục của mình, vừa vặn bận xong liền nghe tiếng gõ cửa. Y cau mày: “Ai?”
Bên ngoài vang lên giọng nói khá quen thuộc: “Là lão phu!”
Là đại phu hôm trước A Mạ nhờ đến, y nhanh chóng bước ra ngoài mở cửa: “A, đại phu! Mời đại phu ra ngoài nói chuyện, bên trong hiện tại không tiện lắm!”
Đại phu gật đầu đứng bên ngoài cùng Thiên Tử Hoàng, cửa khép hờ. Đại phu đưa cho y một lọ thuốc, căn dặn: “Ta quên mất lọ thuốc này, chỉ cần dùng trong bảy ngày cơ thể ngươi sẽ không còn nóng như lửa đốt nữa. Và, hãy cho nữ nhân bên trong uống ba ngày nếu như hai ngươi đã...”
Vẻ mặt đại phu cực kỳ bí hiểm, giọng nói đang ám chỉ đến việc đêm qua. Thiên Tử Hoàng vừa nghe đã hiểu, vẻ mặt y đực ra ngơ ngốc: “Vậy đây là...”
“Là do bệnh của ngươi, chỉ cần dùng điều độ trong vòng bảy ngày.” Nói rồi đại phu tức tốc rời đi vì lý do có người cần cứu chữa rất gấp ở làng bên, lão chỉ là tiện đường nên ghé qua thôi.
A Mạ bên trong nghe hết được toàn bộ câu chuyện hoặc có lẽ vị đại phu ấy cố tình nói để nàng nghe thấy được. Việc xảy ra đêm qua chỉ là cớ sự từ bệnh của y, chứ y không hề mong muốn? Nhưng mà... đến bốn lần ư?
...
Đại phu đi một đoạn xa liền dừng lại, đằng sau thân cây to lộ ra bóng nữ tử bước lại gần: “Hắn có nghi ngờ gì không?”
Đại phu liền gỡ lớp mặt nạ ra: “Không có, nhưng ta không hiểu... sao phải cứu hắn?”
Nữ tử đó không ai khác ngoài Ma Kết, nàng bĩu môi: “Dù gì hắn cũng vì cứu tỷ tỷ ta mới ra cái nông nỗi này. Hắn cũng chỉ bị một chút Cổ Trùng thôi, chẳng phải ngươi nói nhiêu đó đủ trị hết Cổ Trùng trong thân thể hắn sao?”
“Thì tất nhiên... Cổ Trùng sẽ được đẩy ra hết!” Nhân Mã thầm thở dài, từ bao giờ hắn lại giúp người khác không lấy phí như này thế nhỉ?
Ma Kết khoanh tay trước ngực, hừ lạnh: “Ta thật muốn biết ngươi đang tính toán cái gì đấy!”
Nhân Mã làm như vô tội: “Ta có tính cái gì đâu?”
Ma Kết định đớp chát cái gì đó nữa nhưng đã bị Nhân Mã cản lại, hai tai hắn chợt cử động, đầu chân mày cau lại: “Có người gọi ta!”
Nhân Mã liền nắm lấy cổ tay Ma Kết kéo thẳng vào lòng, một cái nhún chân liền lướt gió bay nhanh về hướng phát ra tiếng còi kêu inh ỏi bên tai.
...
Quay lại phía Cự Giải, Thiên Yết.
Sau bảy ngày cuối cùng Thiên Yết cũng tóm được Thiên Nguyệt Mộng cùng Tạ Bối. Không phải hắn yếu kém, mà trong khoảng thời gian đuổi bắt hai kẻ bướng bỉnh này hắn đã tranh thủ mang Cự Giải đi thăm thú non sông tươi đẹp. Hành động này của hắn chính là xây dựng thêm tình cảm phu thê trước giờ chưa có.
Trước đó.
Ngày thứ nhất Thiên Yết đã nói với Cự Giải thế này: “Giờ chúng ta đã là phu thê rồi cho nên lúc nào cũng phải như hình với bóng mà đi cùng nhau!”
Cự Giải nhếch một bên môi, khinh bỉ bảo: “Phu thê? Ta với ngươi đã bái đường bao giờ?”
Thiên Yết nhìn trái nhìn phải: “Nàng đã có hài tử với ta, như thế vẫn chưa được gọi là phu thê sao?”
Cự Giải lắc đầu: “Tất nhiên là chưa, vì ta sẽ không bái đường thành thân với ngươi đâu. Rõ chưa?”
Cự Giải chống nạnh, hừ vào mặt Thiên Yết rồi quay lưng đi hướng ngược lại với hắn. Thiên Yết gãi mới tóc dài sau ót, khó hiểu: “Tại sao chứ?”
Nàng không thèm giải thích đôi co hay phân bua với hắn nữa, không phải vì muốn được cứu chữa, muốn được sống để quay về nơi nàng sống thì... Cự Giải nàng nhất định sẽ không đêm ngày ăn ngủ chung với Thiên Yết như này đâu!
Ngày thứ hai Thiên Yết vẫn tiếp tục nhẫn nại cài một bông hoa chẳng rõ tên hái bên đường lên tóc Cự Giải. Khung cảnh cực kỳ lãng mạn cho đến khi Cự Giải nắm lấy bông hoa đó ném xuống đất: “Đừng có cài bậy bạ lên tóc ta, mới gội xong!”
Thế là Thiên Yết lại lẽo đẽo theo sau bảo: “Nhưng đó là tấm chân tình của ta!”
Cự Giải liền quay đầu lại phía bông hoa bị ném không thương tiếc, nàng cười giễu, giơ chân lên cao rồi dẫm lên thật mạnh, vừa đạp nàng vừa nghiến răng: “Tấm chân tình à? Tốt! Thế ta càng phải đạp chết nó!”
“Tổn thương thật đấy!” Thiên Yết xịu mặt, bình thường hắn đã phát điên lên đánh chết kẻ dám từ chối lòng tốt của hắn rồi. Vậy mà giờ đây hắn chỉ biết đứng đó, bất lực nhìn nàng trút giận lên bông hoa vô tri vô giác và vô tội.
Ngày thứ ba, Thiên Yết mang nàng đến một bến thuyền. Trước giờ hắn không đi thuyền, cũng chẳng nhẫn nại, nhẹ nhàng với ai bao giờ. Cự Giải là người ngoại lệ đầu tiên cũng là duy nhất. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy nhu tình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cố gắng giữ nàng không té khi bước lên mũi thuyền chông chênh. Thế mà, Cự Giải hất tay Thiên Yết ra: “Không cần! Ta có mắt, có chân còn rất mạnh khỏe không tàn tật đau yếu!”
Ngày thứ tư, Thiên Yết tự tay nấu cho nàng một bát cháo thịt thơm phức, nhưng mùi vị khi nuốt vào bụng thì chưa biết như nào. Cự Giải nheo mắt, đoán già đoán non rằng có khi nào hắn bỏ xuân dược vào đây để lừa nàng không? Nàng liền đưa tay đẩy chén cháo ra, từ chối: “Không đói!”
Thiên Yết vẫn mỉm cười, nhịn nhục múc một thìa cháo đưa lên môi thổi nhẹ cho bớt nóng rồi gọi nàng: “Nương tử, “a” đi nào!”
Cự Giải lườm hắn rách mắt: “Ta không ăn, cũng không phải nương tử của ngươi!”
Thiên Yết mếu máo, vẻ mặt này thật không hợp với hắn tý nào.
Ngày thứ năm, Thiên Yết đặt nàng ngồi xuống một mỏm đá to bằng phẳng, phía trước là con suối nhỏ chảy róc rách luồn qua từng khe đá nhọn, nơi đây có bóng cây rất to che đi những tia nắng gắt gao có thể nuốt chửng lấy làn da mỏng manh của Cự Giải. Hắn lấy ra từ tay áo chiếc lược gỗ tự tay mài, sau đó tỉ mỉ, dịu dàng chải mái tóc dài Cự Giải, vừa chải hắn vừa hỏi: “Nàng có thích trâm cài không?”
Cự Giải để yên cho hắn chải, lạnh nhạt đáp: “Không.”
Thiên Yết liền xụ mặt, chẳng qua hắn vừa mua một cây trâm cài hoa sen rất đẹp, cứ ngỡ rằng nữ nhân nào cũng sẽ thích trâm cài...
“Nàng thử cài xem, sẽ thích lắm đó!” Thiên Yết huơ chiếc trâm cài ra trước mặt nàng, cố tình dụ dỗ.
Cự Giải lại lườm hắn: “Ta không biết vấn tóc, ngươi biết không?”
“Không biết.”
“Vậy thì cài làm gì?”
“...” Thiên Yết không còn lời gì để nói.
Không phải Cự Giải không thích trâm cài, mà là vì nàng vô tình thấy hắn cười tủm tỉm trước quầy ông chủ bán trâm. Mà nàng lại không thích Thiên Yết phô bày dáng vẻ hạnh phúc, vui vẻ đó ra ngoài như thế. Nàng muốn hắn phải dằn vặt, đau khổ từng giây từng phút trong cuộc đời khốn nạn của hắn. Cho nên... nàng không thích trâm hắn mua thôi!