Ma Kết dường như đã chấp nhận số phận, nàng mệt mỏi cười khẩy: “Lúc đến đây muội đã chết rồi, hiện tại cũng chỉ mượn tạm thân xác này tồn tại qua ngày... cho nên... tỷ tỷ bình an nhé! Chúng ta sẽ gặp lại!”
Cự Giải sau cái vòng lắc đầu nguầy nguậy: “Không, chúng ta sẽ cùng trở về!”
Cự Giải vươn tay định kéo Ma Kết qua nhưng cái vòng ban nãy dễ dàng cho tay qua thụt về nay giống như tấm kính vậy, ngăn cách Cự Giải với thế giới bão lửa bên kia. Ma Kết cười cười, chống tay đứng dậy, tướng đi của nàng xiêu quẹo vô cùng hướng đến phía Nhân Mã. Miệng nàng không ngừng nói: “Đồng quy vu tận!”
Cốt Dạ nhìn thấy dáng vẻ Ma Kết đang cố gắng lết đến gần thì mất cảnh giác bị Thiên Sát Đao đâm xuyên qua lồng ngực. Hắn “hự” một tiếng rồi ngã khuỵu xuống nền tuyết đang tan cũng vừa lúc Ma Kết đã đứng trước mặt Cốt Dạ. Nàng nhìn hắn cười khổ: “Tại sao ngươi lại là Ma Tôn? Tại sao cứu ta? Tại sao bắt ta chờ ngươi giết tỷ tỷ? Tại sao?”
Đôi mắt Cốt Dạ không còn ánh trắng nữa chỉ còn le lói màu vàng nhạt, yêu đan của hắn đã bị Thiên Sát Đao phá hủy hoàn toàn, giờ chỉ còn lại mảnh hồn tàn. Cốt Dạ đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ma Kết, hắn đáp: “Ta muốn cùng nàng cai trị tam giới. Không muốn bị đuổi giết, phong ấn. Cũng không muốn luân hồi chuyển kiếp xa cách trùng trùng. Ta không dám nói bản thân đã yêu nàng, nhưng nàng là người duy nhất ta muốn giữ đến phút cuối cùng!”
Ma Kết chầm chậm choàng tay vào cổ Cốt Dạ, nàng nói: “Vậy thì chúng ta cùng đồng quy vu tận!”
Câu nói nàng vừa dứt cũng là lúc mạch yêu đứt hóa thành một nhát dao cực đại xuyên qua cơ thể Ma Kết. Đầu nàng gục trên vai Cốt Dạ, mắt nhắm nghiền. Cự Giải an toàn trong vòng tròn nhìn thấy cảnh Ma Kết mất khiến Cự Giải phát điên như cô mèo liên hồi cào vào thành kính. Nàng hét lên: “Ma Kết! Ma Kết! Ma Kết!”
Nhưng giờ đây chỉ còn một mảnh ảm đạm bao trùm...
Thiên binh thiên tướng đồng loạt tung lưới kim ấn, tóm trọn cơ thể vô lực của Ma Tôn và mảnh hồn tàn của Ma Kết ẩn dật bên trong cơ thể đang dần hóa thành bụi hòa vào cùng tuyết.
Cốt Dạ nhìn mảnh hồn đang ở trong bàn tay cười khổ: “Sau này ta có nàng bầu bạn ở chốn U Minh rồi!”
...
Thiên Yết cũng có tội phải về trời nhận tội. Thiên Sát Đao đâm xuyên ngực Cốt Dạ giờ cũng tan biến theo mạch yêu, duy chỉ có Thiên Sát Đao còn lại hóa thành hình nữ nhân diễm lệ nằm gục dưới làn tuyết trắng mê man.
Thiên Yết đi đến trước mặt Cự Giải, cách nàng một cái vòng tròn hắn áp tay lên muốn vươn tới thì bị ngăn lại. Cự Giải cũng áp năm ngón tay lên song song Thiên Yết. Hắn vỗ về nàng rằng: “Ngoan, ta sẽ sớm tìm được nàng thôi! Chúng ta sẽ gặp lại! Muội muội của nàng cũng sẽ không sao đâu!”
Cự Giải lại lắc đầu, khóc ngất: “Không, ta không muốn!”
Mặt nàng ướt đẫm nước mắt trông tội nghiệp làm sao, nhưng Thiên Yết không còn cách nào khác nữa. Cuối cùng hắn chỉ biết trao cho nàng nụ cười ôn nhu rồi bay lên cao nơi thiên binh thiên tướng đang đợi.
Không gian trở nên yên ắng, mọi thứ trở lại bình thường như nãy giờ chưa có gì xảy ra, bầu trời vẫn đen, hơi lạnh từ gió tuyết cứ lùa vào trong vòng tròn khiến nàng bất giác lùi về sau. Vuốt nước mắt nàng theo lối đi về phía trước, đầu bên kia cũng là một vòng tròn còn có hình ảnh của cành cây cao. Cự Giải thổn thức từng bước nhanh hơn chạy về phía vòng tròn, ánh sáng chiếu đến làm nàng đau mắt đưa tay lên che lại...
“Có người bị thương ở đây!” Một giọng thét vang lên, nàng vội nhìn qua khẽ ngón tay, đây giống như một căn hầm đá bị sập và đám người ở trước mặt bận những bộ đồ xanh vàng quen thuộc. Những bộ đồ này nàng từng thấy trong mấy cuốn sách xưa, họ là “cứu hộ”?
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen
...
Thiên Nguyệt Mộng tỉnh dậy nhìn quanh, đầu thì đau, tay chân mình mẩy cũng ê ẩm không kém. Nàng mắng: “Cái quái gì thế này?”
Xong mới nhìn đến y phục trên cơ thể, hai mắt mở to trừng trừng: “Xuyên không? Xuyên không rồi ư?”
Ấy, nàng không biết nên vui hay nên buồn nữa. Rõ ràng nàng đang nhảy xuống vách đá tự tử, sao lại tỉnh dậy ở nơi này? Hay đây là thiên đường? Không đúng, nhìn quanh tối và lạnh chắc chắn là địa ngục rồi. Bất giác Thiên Nguyệt Mộng rùng mình, cố gắng đứng dậy bước đi trong vô thức. Cơ mà sao địa ngục lại mặc đồ cổ trang thế này? Vừa đi nàng vừa nghĩ vẩn vơ mà không biết bản thân đã chạm mặt phải một đoàn quân di hành của Thiên Hồng Quốc.
Người bước ra khỏi xe là Thiên Tử Hoàng, y nheo mắt nhìn nữ tử bầm dập trước mặt: “Ngươi là nữ nhân đi cùng Thiên Sát Lang?”
Thiên Nguyệt Mộng cong môi, hếch một bên miệng chửi: “Đồ điên!”
Sau đó né qua một bên lườm lườm, ba chân bốn cẳng chạy trối chết vì Thiên Nguyệt Mộng tưởng Thiên Tử Hoàng chính là Quỷ Sai đến bắt nàng. Phải chạy thật nhanh để không cho y bắt được. Thiên Tử Hoàng lại nheo mắt chặt hơn nhìn dáng chạy ba bước vấp một lần, thật không giống dáng vẻ quỷ dị của nàng lúc trước. Y cười cười nói thầm: “Chúng ta sẽ gặp lại!”