Chiến sự căng thẳng đến mức những nước láng giềng Khang Vương Quốc phải bấn loạn theo, vậy mà... ở một nơi ven sông mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, cuộc sống bình bình yên ả trôi. Không ai buồn bận tâm ngày mai sẽ có điều gì chờ đợi họ.
Thiên Tử Hoàng sau một thời gian ngắn sống cùng A Mạ đã dần dần thích nghi, không những vậy y lại nảy sinh tình cảm cùng nữ nhân đơn thuần, mộc mạc chân chất kia. Hôm nay, trời nóng hơn những ngày trước, A Mạ cùng mấy cô thôn nữ ở làng đi tắm tiên gần đó. Thiên Tử Hoàng ban đầu có xin đi cùng, nhưng A Mạ nhất quyết không đồng ý, y cũng chỉ biết lủi thủi quay lại góc giường chờ nàng về.
Lúc sau A Mạ trở về mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, nàng bảo: “Phụ ta một chút!”
Thiên Tử Hoàng liền vui vẻ xoắn tay áo giúp nàng.
Ngồi vào bàn ăn, A Mạ có hỏi: “Nếu sau này ngươi hồi phục trí nhớ, thì việc đầu tiên ngươi sẽ làm gì?”
Y cười cười: “Báo đáp nàng!”
A Mạ bĩu môi: “Ta không cần tấm lòng tốt của ngươi đâu, ta chỉ mong ngươi sớm hồi phục rồi đi, chứ nuôi ngươi tốn cơm quá đấy!”
Thiên Tử Hoàng biết nàng không có ý xấu, y ôn nhu nhìn vào đôi mắt A Mạ: “Có lẽ ta thích cuộc sống này hơn!”
A Mạ im lặng, Thiên Tử Hoàng cũng không nói thêm, không khí xung quanh dường như ngừng lại, mặt chạm mặt, mắt đối mắt. Y lại cong khóe môi: “Nếu lúc đó ta rời đi, nàng có muốn đi cùng ta không?”
Chợt A Mạ hừ lạnh: “Tất nhiên là không.”
Câu trả lời thẳng thắn đó không những không làm Thiên Tử Hoàng khó chịu, ngược lại còn khiến y bật cười thật to. Nữ nhân A Mạ này thật khiến cho y càng lúc càng cảm thấy thích thú.
...
Bảy ngày trước.
Thiên Yết không lo đến việc Cốt Dạ có thể giết chết hắn cùng Tạ Bối bất cứ lúc nào, hắn hiện tại chỉ biết đến Cự Giải, một bước cũng không rời khỏi nàng. Từ lúc nàng từ cõi chết trở về bên cạnh, còn mang theo hài tử của hắn, Thiên Yết bỗng thấy những tháng ngày qua chém chém giết giết thật vô nghĩa.
Hắn nằm xuống ngủ một giấc rồi mơ, trong giấc mơ ấy Cự Giải ôm một bó rau xanh hái từ vườn, hắn xẻ củi giúp nàng, hai đứa trẻ một nam một nữ chạy nhảy nô đùa bên trong nhà ra đến vườn. Ngôi nhà của hắn và nàng không to cũng chẳng nhỏ, vừa đủ để cả hai cùng hai hài tử sinh sống yên bình. Nhà của Thiên Yết dựng trên một ngọn núi cao, gần đó là một con suối chảy dọc theo dòng thành thác. Xung quanh không có người, thật tốt khi chẳng ai quấy rầy họ. Ở suối có rất nhiều cá, hắn ngoài việc xẻ củi còn đi hái lượm, bắt cá, bắt thỏ mang về. Trong vườn có nuôi mấy con gà, con heo rồi trồng kèm theo nhiều thực phẩm khác. Cự Giải ngồi đó dạy nữ nhi may vá, nấu ăn. Hắn dạy tiểu tử quậy phá săn bắt, luyện võ. Ngày ngày trôi qua cho đến cuối đời, hắn ôm nàng cùng ngắm hoàng hôn buông xuống, trên mái tóc đã bạc phơi hắn giúp nàng cài nhẹ một đóa hoa.
Tạ Bối cảm thấy không ổn, ả muốn đi nhưng ả lại không chắc có thể một mình chống đỡ được Cốt Dạ không. Thế là... ả quyết định dụ dỗ Thiên Nguyệt Mộng đi theo.
Thiên Nguyệt Mộng sau khi có hình hài, nó không còn muốn trở thành thanh đao Thiên Sát nữa. Sự trở về của Cự Giải càng khiến nó trở nên u uất, suốt ngày ngồi thừ ở đâu đó trên những cành cây bất kỳ.
Tạ Bối tìm thấy Thiên Nguyệt Mộng khi nó đang ngâm đôi chân ở một cái hồ nhỏ, ả vỗ nhẹ lên vai nó: “Ngươi đang buồn sao?”
Nó gật đầu.
“Có muốn rời đi không?” Tạ Bối ngồi xuống cạnh nó nhưng không muốn hài bị dính nước: “Dù gì giờ đây hắn cũng không cần ngươi hay ta nữa. Chi bằng chúng ta cùng rời đi, lúc đó hắn sẽ phải đi tìm ngươi.”
Thiên Nguyệt Mộng im lặng, thật chất nó đâu thể nói chuyện được.
Tạ Bối tiếp tục thuyết phục: “Không phải đi luôn đâu, chỉ là cho hắn biết ngươi quan trọng thế nào. Dạy dỗ hắn xong chúng ta sẽ trở về, đồng thời đuổi ả hồ ly kia đi.”
Trước giờ Thiên Nguyệt Mộng đều nghe theo sự sai bảo của Thiên Yết, ngay cả đêm đó... cũng nghe theo Thiên Yết cả... chỉ là ý của Tạ Bối nói cũng có lý, nó liền vui vẻ chấp thuận. Hù hắn một trận để hắn lo sót vó đi tìm nó, như vậy mới thấy được tầm quan trọng của nó như nào chứ!?
Thật đáng tiếc cho Tạ Bối, nàng không hề hà biết rằng Thiên Nguyệt Mộng chính là một nửa linh hồn của Thiên Yết, vì Thiên Yết mà thành. Những điều Thiên Nguyệt Mộng biết, Thiên Yết cũng biết, nó rời đi càng xa Thiên Yết lại càng dễ dàng tìm thấy, nói đúng hơn. Thiên Nguyệt Mộng và Thiên Yết đã được gắn kết bởi một sợi dây vô hình không thể tách rời.
Thiên Yết giật mình tỉnh giấc, Cự Giải vẫn ôm chặt lấy hắn ngủ say. Trời vào chiều man mát, gió lùa vào cửa sổ lại càng khiến cho Cự Giải thoải mái đánh giấc dài. Thiên Yết không muốn phá giấc ngủ của nữ nhân yêu kiều, hắn nằm xuống mặc kệ Thiên Nguyệt Mộng đang dần rời đi rất xa. Hắn nghĩ: “Để chốc nữa đi lôi hai kẻ cứng đầu đó về cũng không muộn, xem ta trừng phạt các ngươi như thế nào. Càng lúc càng to gan!”