Cuộc chiến chấm dứt, Cát Thượng Bình bị bắt, Dương Thiên Tuệ cùng xác Kim Vương gia được thiêu đốt cùng những thây binh sĩ khác. Khi mọi thứ đã bình yên, Sư Tử cũng không qua khỏi, Ma Kết định lên tiếng nhờ vả Nhân Mã, nhưng Xử Nữ đã lên tiếng từ chối: Ta phải thực hiện di nguyện cuối cùng của người!
Bảo Bình mang Cát Thượng Bình cùng Cát Ngọc Hương trở về Cát Bình Quốc, Cát Ngọc Vân ở lại Khang Vương Quốc dưới sự bao dưỡng của Kim Gia Đông Xưởng một thời gian ngắn. Song Ngư không đi cùng Bảo Bình, hắn với Thiên Tử Ninh chuẩn bị sẵn sàng trở về Thiên Hồng Quốc nhờ sự giúp đỡ của phụ mẫu tìm kiếm tung tích Thiên Tử Hoàng. Còn Bạch Dương nguyện ý nắm tay Nam Cung Mễ Tình chu du thiên hạ, nàng không cần danh công chúa, cũng chẳng có cảm tình sâu sắc gì với những người ở Thiên Hồng Quốc. Coi như nàng trả lại danh phận công chúa ấy cho Thiên Tử Ninh, trước khi rời đi Bạch Dương có chuyển lời: Tử Ninh, giúp ta tìm hoàng huynh và tạ lỗi với phụ mẫu nhé! Đa tạ!
Nàng lấy từ tay áo nửa mảnh đá ngũ sắc trao cho Thiên Tử Ninh, nàng nghĩ người thích hợp giữ nó không còn là nàng nữa. Bạch Dương quay lưng nắm lấy bàn tay thon dài chìa ra từ phía Mễ Tình, cả hai người họ cứ thế bỏ mặt tất cả mọi thứ rời đi.
Tam Vương phi sau khi đoàn tụ cùng Tam Vương gia, nàng òa khóc nức nở sau đó kể lại sự tình vì sao đôi mắt nay lại sáng. Khuôn mặt cũng không còn những vết sẹo đáng sợ nữa, thay vào đó là làn da mịn màng tuy không trắng hồng như Xử Nữ nhưng lại hoàn hảo giống như đúc nàng.
Lúc đấy...
Hai tỷ muội nhận nhau, một màn nước mắt đoàn viên rơi lã chã. Đoàn tiếp viện do Kim Gia Đông Xưởng cùng Lâm Á Hân đến trễ một bước, lão vừa thấy cảnh Xử Nữ ôm Kim Phụng khóc ngất, lão xúc động nhưng không biểu hiện mấy ra ngoài. Chỉ gọi hai chữ: Hài nhi!
Xử Nữ đưa mắt nhìn lão, dù vẫn còn gượng ép những vẫn tiến đến cúi đầu thưa: Phụ thân!
...
Triều chính sau ba ngày, Tam Vương gia thiết lập lại trật tự xáo trộn trong cung. Kẻ có tội cần phải trị, người có công cần phải thưởng. Mười ngày sau y sẽ chính thức lên ngôi Hoàng Đế Khang Vương Quốc đời thứ chín. Nói đến Cát Ngọc Vân, nàng không muốn ở trong cung nữa mà thỉnh cầu với Xử Nữ rằng: Ta muốn cùng muội tiễn người một đoạn!
Cát Ngọc Vân sau khi nói ra nguyện vọng của mình với Tam Vương gia, y đã cho phép nàng trở về Cát Bình Quốc sống quãng đời còn lại. Không phải ở lại trong cung, chết già chết mòn. Nàng mong được trở về Cát Bình Quốc, muốn sống cạnh Cát Ngọc Hương, Bảo Bình và phụ hoàng cho dù người đời có phỉ nhổ, hay chê cười nàng đến cỡ nào cũng được.
Bảo Bình nhiều năm trốn tránh Cát Bình Quốc nay phải trở về, không những vậy còn là hoàng tử cuối cùng mang huyết thống Đế Vương ngoại trừ Song Ngư nay yên vui làm phò mã nước bạn. Bảo Bình sớm muộn cũng phải trở về thừa kế ngôi vị, trị vì Cát Bình Quốc sau này.
Ba ngày sau khi Sư Tử mất.
Trước khi Cát Ngọc Vân rời khỏi, nàng có đến nơi Xử Nữ thực hiện di nguyện cuối cùng cho Sư Tử. Nơi đây là dòng sông Thượng Thủy, nằm bên cạnh Thượng Thủy trấn, con sông to nhất nhì Khang Vương Quốc nối liền nhiều cường quốc, nơi nó chu du chính là cửa biển mênh mông rộng lớn.
Sư Tử được đặt trong một chiếc thuyền rồng cỡ trung, trên thuyền có trải rất nhiều hoa tươi, bảo vật đáng giá mà lúc còn sống Sư Tử trân quý. Nhìn người nhắm mắt đánh giấc ngàn thu mà lòng Xử Nữ không giấu được nỗi niềm chua xót. Sư Tử ra đi khi tuổi đời quá trẻ, người cũng không muốn an táng theo lễ Vua, chỉ muốn được ngắm nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia. Phơi xác cũng nắng mưa, trở thành mồi ngon cho cá, chim,...
Buổi tang lễ tuy không lớn long trọng nhưng có mặt đủ những người thân thiết nhất, mọi người đều dành cho Sư Tử những cảm xúc khác nhau. Tam Vương gia có lẽ là người cảm thấy bức rức, đau xót nhất. Phu nhân và cả hoàng đệ của mình mà y cũng không bảo vệ nổi. Nén cơn xúc động của bậc Đế Vương tương lai, y chỉ biết trông mắt xa xăm cầu mong Sư Tử an yên nơi chín suối.
Giờ lành tới, Xử Nữ tháo dây buộc thuyền ra khỏi cọc, Cát Ngọc Vân phụ nàng một tay đẩy thuyền Sư Tử trôi theo dòng nước.
Không khí dần chìm vào yên lặng chỉ còn sự tôn kính bao quây lấy đoàn người cùng con thuyền đang dần trôi ra xa.
Cuối cùng, Sư Tử cũng đã có thể thực hiện được ước nguyện mà y hằng mong muốn...
...
Tam Vương gia sau khi biết chuyện tình của Bảo Bình cùng Xử Nữ ngày trước liền ngỏ ý ban hôn. Nhưng Xử Nữ đã vội khước từ, nàng bảo sẽ ở lại Khang Vương Quốc lo hôn sự cho Lâm Á Hân và phụ thân xong xuôi liền theo Cát Ngọc Vân về Cát Bình Quốc. Lần này đi không phải nối lại tình xưa, chỉ đơn giản là muốn cả đời chăm lo cho hài tử duy nhất của Sư Tử. Bầu bạn với Cát Ngọc Vân, vì hai người họ thật sự rất thân thiết kể từ lúc chiến sự rối rắm.
Riêng Bảo Bình, trong lòng y sớm đã có hình bóng nữ nhân khác không phải Xử Nữ, y cũng chỉ muốn nguyện ý giữ lấy tình bằng hữu với nàng. Có như vậy sẽ không khiến ai trong chuyện này trở nên khó xử.
Chỉ riêng tung tích Nhân Mã với Ma Kết đột ngột biến mất, Nhân Mã sau khi nhìn thấy Tam Vương phi sáng mắt, dung nhan trở lại như xưa liền hô lên hai tiếng: Không tốt! Rồi nắm lấy cổ áo Ma Kết, dùng khinh công bay đi đâu mất tiêu.
Mười ngày sau, sau lễ sắc phong Tam Vương gia trở thành Hoàng Đế Khang Vương Quốc.
Song Ngư hộ tống Thiên Tử Ninh trở về Thiên Hồng Quốc nhưng đến nửa đường thì gặp được Thiên Tử Hoàng. Ban đầu, y nhìn bọn họ như kiểu không quen biết, đến một lúc sau mới hốt hoảng nắm chặt bả vai Thiên Tử Ninh mặc nàng đau đớn: Phải cứu nàng ấy!!!
Ở phía sau Thiên Tử Hoàng là một thiếu nữ mang làn da chắc khỏe, khuôn mặt non nớt, đôi mắt hoen mi ngấn lệ tuyệt vọng nhìn chăm chăm vào vai cao lớn của Thiên Tử Hoàng.
Thiên Tử Ninh không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Thiên Tử Hoàng càng dùng sức nhiều hơn, cả người gồng lên lộ cả gân cổ, vân máu đỏ trong lòng trắng mắt: Mau cứu nàng ấy!!!