Sự trở về của “Cự Giải” khiến A Mạ hoàn toàn suy sụp. Thái Thượng Hoàng Đế Thiên Hồng Quốc cùng Thái Hậu sau khi giao hết trọng trách lên vai Thiên Tử Hoàng thì cũng nắm tay nhau phiêu bạc tứ hải. Đúng hơn là họ không còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa cho dù Thiên Tử Hoàng có đem về trăm “Cự Giải“. A Mạ nhìn Thiên Tử Bảo An đang nghịch đất với hai tên thái giám mà lòng nàng quặn lên từng cơn. Chẳng phải Thiên Tử Hoàng đã từng khẳng định với nàng sẽ không thú thêm ai sao? Nước mắt nàng cứ rơi xuống môi mùi vị mặn chát, đắng nghét cả tâm khảm.
Dù rất đau khổ nhưng A Mạ chưa từng có ý định hãm hại bất kỳ ai đến giành lấy thứ mình muốn, cho nên nàng chỉ cười buồn. Hiện tại Bảo An chính là điều quan trọng nhất của nàng. A Mạ được sắc phong Hoàng Quý Phi, Thiên Tử Bảo An là Thái tử cũng là người kế vị tương lai.
Thiên Nguyệt Mộng đi theo Thiên Tử Hoàng nhập cung, khung cảnh rộng lớn nơi cung cấm chính là thứ khiến nàng tròn mắt, lòng tham càng lớn.
Ba tháng trôi qua, Thiên Nguyệt Mộng dần hiểu hết luật lệ trong cung, ngoan ngoãn đi theo Thái Giám Tổng Quản để học cách đi đứng thực hành lễ nghi. Xong nàng cũng bắt đầu nắm bắt hầu hết câu chuyện ngày trước của Thiên Tử Hoàng và Cự Giải. Mặc dù bị y kể sai hết tất thảy sự thật.
Thiên Tử Hoàng không lập Thiên Nguyệt Mộng trở thành Hoàng Hậu mà chỉ sắc phong Hoàng Quý Phi thứ hai trong cung. Đây là lần đầu tiên Thiên Hồng Quốc có Hoàng Quý Phi, đến hai Hoàng Quý Phi.
Thiên Nguyệt Mộng chề môi, nũng nịu bên cạnh Thiên Tử Hoàng: “Tại sao chứ? Ngươi bảo ngươi là phu quân của ta chỉ yêu một mình ta nhưng lại thú một nữ nhân khác? Còn bảo là hứa với nàng ta nên không thể sắc phong ta thành Hoàng Hậu nữa!”
Thiên Tử Hoàng cực kỳ thích bộ dạng lúc này của “Cự Giải”, bởi lẽ y vẫn tin rằng nàng bị mất trí nhớ còn trở nên ghen tuông vớ vẩn nữa. Thiên Tử Hoàng vỗ về Thiên Nguyệt Mộng: “Ta chẳng phải đã kể nàng nghe rồi sao? Chúng ta đã gặp nạn trong lúc đó ta bắt gặp A Mạ!”
“Hứ!” Nàng vẫn không chịu chu chu cái mỏ nhỏ xoay mặt hướng khác giận hờn: “Nhưng ngươi hiện tại là Vua đấy!”
Y đưa tay lay người nàng: “Chứ nàng muốn như thế nào?”
“Hưu nàng ta!”
“Không được!”
Nàng lạnh lùng nói: “Nam nhân các ngươi lúc nào cũng tham lam.”
Nói rồi nàng nhanh chân chạy ra ngoài, mất hút sau cánh cửa cao.
Thái Giám bên cạnh Thiên Tử Hoàng có mối quan hệ rất tốt với A Mạ, một phần vì nàng ta hiền lành lúc nào cũng cười nhưng ai biết nàng đau đớn đến mức nào. Sau khi Thiên Tử Hoàng cảm thấy mệt mỏi cho hắn lui, hắn liền đến chỗ A Mạ thuật lại mọi việc cho nàng nghe. A Mạ nghe xong chỉ cắn nhẹ môi dưới rồi mỉm cười cảm ơn. Thái Giám bên cạnh Thiên Tử Hoàng tên A Thập, hắn nhìn nàng chăm chăm rồi bảo: “Nương nương, người định như thế này đến bao giờ?”
A Mạ tiếp lời: “Đa tạ A Thập nhưng ta ổn!”
“Hừ!” A Thập cực kỳ không chịu nổi dậm chân vài cái rồi bỏ ra ngoài.
Cứ như thế Thiên Tử Hoàng không hưu A Mạ cũng không phế “Cự Giải” trong lòng y cho đến một ngày. Thiên Nguyệt Mộng vốn đã tính kế từ trước để Thiên Tử Hoàng trông thấy một cảnh tượng khủng khiếp. Chuyện là A Thập bên cạnh Thiên Tử Hoàng chưa từng tự thân, hắn từ bé đã sống trong cung lại là trưởng tôn của một vị tội thần đã bị xử tử cách đây hơn hai mươi năm trước.
Không tự thân, lại có tình cảm đặc biệt với A Mạ, cảnh mà Thiên Tử Hoàng thấy là lúc hai người nằm trên giường không một mảnh vải che thân. A Mạ dụi mắt bởi ánh sáng bên ngoài cửa chiếu vào. Chưa hiểu rõ việc gì xảy ra đã phải đối diện khuôn mặt tức giận của Thiên Tử Hoàng, sau đó nàng cảm thấy lành lạnh. Một chốc sau mới nhận ra việc đang diễn ra, lúc này A Thập vẫn còn mê man trên giường do tối qua ăn phải tô cơm kỳ lạ.
A Mạ vội thanh minh: “Không phải... không phải như những gì chàng thấy đâu... không phải đâu!”
Thiên Tử Hoàng nghiến răng: “Không phải!? Vậy ngươi bảo ta mù ư? Chính mắt ta thấy còn chối!?”
A Mạ nước mắt giàn giụa nhớ đến tối hôm qua “Cự Giải” tìm nàng sau đó thì...
A Mạ đưa mắt đẫm nước nhìn “Cự Giải” miệng thốt lên hai chữ: “Tại sao?”
Tại sao lại hãm hại nàng? Tại sao chứ?
Thiên Nguyệt Mộng đứng sau lưng Thiên Tử Hoàng cười xảo quyệt. Thiên Tử Hoàng truyền ra ngoài rằng A Mạ hiệu Uyển Thục Hoàng Quý Phi qua đời do bệnh nặng, nhưng thật chất nàng bị đuổi khỏi cung. Còn A Thập cũng đồng thời bị lưu đày. Riêng Bảo An vẫn ở lại trong cung yên bình trên ngôi Thái tử coi như ân huệ cuối cùng của Thiên Tử Hoàng dành cho A Mạ. Dù vậy Bảo An vẫn không biết sự thật đang diễn ra...
Năm Thái tử Thiên Tử Bảo An hai mươi hai tuổi cũng là lúc Thiên Tử Hoàng lâm bệnh không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Trước ngày Thiên Tử Hoàng băng hà y cho truyền Bảo An đến tẩm điện cốt có lời căn dặn.
Trong những năm Thiên Tử Hoàng tại vị Thiên Nguyệt Mộng không biết đã làm biết bao nhiêu việc ác, tung hoành ngang dọc khiến ai cũng ngao ngán, có lẽ thế nên nàng ta không thể sinh con, sợ bị thất sủng cho nên ả vờ mang thai. Thiên Tử Hoàng nói thích công chúa, cho nên ả đã hại chết một gia đình vô tội rồi cướp nữ nhi của họ. Đáng trách hơn chính là việc ả đã làm với A Mạ cùng A Thập hãm hại Bảo An sống trong hờn trách phụ mẫu mình, nuôi lòng trả thù. Thiên Nguyệt Mộng không được trở thành mẫu nghi tiên hạ nên luôn cay độc trút giận lên bất cứ người nào làm ả thấy chướng mắt. Nhất là những cung nữ sở hữu nhan sắc tạm ổn trở lên. Có cung nữ mới vào sở hữu ngũ quan tinh xảo, thấp bé nhưng lớn họng dõng dạc tự đắc bản thân sẽ quyến rũ được Thiên Tử Hoàng. Nhưng rồi nàng ta bị ả cắt trụi hết tóc, rạch mặt, xô xuống giếng cạn rồi sai người đổ đầy nước vào. Từ đó không ai dám làm bất cứ chuyện gì mích lòng ả, ác thế đấy nhưng Thiên Tử Hoàng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Không những vậy y vẫn sủng ái ả hết mực...
Hai năm trước Thiên Nguyệt Mộng rời cung cùng vị công chúa giả kia đến Khang Vương Quốc tham dự yến tiệc, không ngờ trên đường đi gặp phải thổ phỉ, chúng không những đông còn giỏi võ. Thế là kết cục cực kỳ bi thảm, tất cả nam nhân đều bị giết, của cải bị cướp trắng trợn, còn nữ nhân thì bị chúng thi nhau cưỡng bức đến thừa sống thiếu chết.
Thiên Tử Hoàng biết chuyện cũng phái binh truy bắt nhưng quá muộn màng. Thiên Nguyệt Mộng bị chúng cưỡng bức, chán chê chúng dùng một cái cọc gỗ nhọn đâm từ hậu môn lên ruột Thiên Nguyệt Mộng để ả chết một cách từ từ, cuối cùng là cắm xác như con bù nhìn giữa đồng không mông quạnh hoang vắng...
Công chúa cùng các cung nữ thì mất tích không rõ tung tích chỉ biết bị chúng cưỡng bức liên tục không tha. Cáo thị cứ dán nhưng như chỉ để cho có chứ triều đình có lẽ đã không còn muốn tìm họ nữa...
Thiên Tử Hoàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thiên Tử Bảo An: “Ta có lỗi với con, với mẫu hậu con rất nhiều. Bảo An, sau khi ta chết hãy làm thay ta thực hiện nghi lễ an táng Hoàng Hậu Uyển Thục ở chính tẩm lăng của Hoàng Đế.”
Sáng hôm sau, chiếu chỉ của Thiên Tử Hoàng đã ban xuống sắc phong Uyển Thục Hoàng Quý Phi thành Uyển Thục Hoàng Hậu án táng tại lăng tẩm Hoàng Đế. Thái tử Thiên Tử Bảo An lên ngôi Hoàng Đế lấy hiệu Vĩnh Tước sau khi Thiên Tử Hoàng băng hà. Giờ khắc đó lòng hận thù của Bảo An hoàn toàn biến mất vì cuối cùng vị Hoàng Đế bị người đời luôn mồm mắng chửi cũng chỉ là một kẻ si mê, một đấng Quân Vương lụy tình.
Dù y biết “Cự Giải” bên cạnh đã thay đổi, nàng trở nên tự tiện, độc ác nhưng y vẫn yêu, yêu nàng như lúc ban đầu. Chỉ là y không biết rằng Cự Giải vốn dĩ đã đi rồi, còn người đó là Thiên Nguyệt Mộng, Thiên Nguyệt Mộng của một thế giới khác xuyên qua thời không đến đây. Cũng có thể y biết... đó không phải Cự Giải nhưng sự ích kỷ của y đã không cho phép bản thân chấp nhận.
Bảo An tưởng chừng mọi thứ đã êm đẹp trở về đúng với trật tự vốn có của nó, cho đến một ngày hắn thấy được bút tích cuối cùng của Thiên Tử Hoàng để lại trước khi y mất.
“Hoàng nhi của ta, ta biết rằng không nên nói với con những lời này nhưng vẫn phải nói ra. Thật ra mẫu thân con vẫn chưa mất, nàng hiện tại đang sống rất tốt bên cạnh người yêu thương nàng ấy thật lòng. Vốn ta không để cho con biết cũng như không để mẫu thân con trở về là vì an nguy của cả hai người. Hãy hiểu cho ta, khi con đọc được những dòng này chính là lúc ta đã về nơi chín suối đoàn tụ cùng tổ tiên. Nếu con muốn gặp lại mẫu hậu hãy đến Thượng Thủy.”
Tay Bảo An run run, hóa ra bao năm qua hắn không hiểu gì cả. Hắn châm lửa đốt lá thư thành tro bụi, sau đó hạ lệnh di hành đến trấn Thượng Thủy Khang Vương Quốc vào ngày mai. Mười bảy năm ròng rã Thiên Tử Bảo An sống trong cô độc hận thù phụ hoàng nhớ thương mẫu thân, nay hắn sắp được gặp lại người mà mình luôn yêu thương nên cả đêm háo hức đến khó ngủ: “Liệu mẫu hậu có nhớ thương con như con nhớ người không?”