[12 Chòm Sao] Thanh Xuân Đẹp Tựa Giấc Mơ

Chương 117: Chương 117: Kết thúc




“Đại Hùng?” Song Ngư ngạc nhiên, chẳng ngờ họ có thể tìm thấy mình nhanh như vậy “Cả bạn học An Điểu Nha nữa.”

“Ầy, tiểu thư cứ gọi tôi là Điểu Nha thôi.”

Song Ngư cười cười, cũng không biết nói gì thêm. Đại Hùng hơi trầm ngâm, chút nghi ngại xẹt qua nơi đáy mắt. Song Ngư thường ngày luôn giữ vẻ trầm ổn và thái độ hờ hững - không quá lạnh lùng, cũng không tỏ vẻ bao đồng tất cả mọi thứ, nhưng lúc này đây, Song Ngư cười nhiều hơn, mà đáy mắt lại thoáng qua chút chua xót. Đại Hùng dường như cũng đoán được đã có chuyện gì. Anh nắm cổ tay cô kéo đi, vẻ mặt không được chan hoà cho lắm.

“Có chuyện gì sao?” Song Ngư hỏi, giọng hơi run run như đang sợ.

“Cậu chia tay Trịnh Ma Kết rồi?”

Song Ngư mím môi, rụt cổ tay lại, cúi gằm mặt xuống như muốn lẩn tránh ánh mắt của Đại Hùng.

Cô không hiểu, vì sao Đại Hùng lại quan tâm thái quá đến chuyện của cô và Ma Kết như vậy. Mặc dù Ma Kết có không ít thành kiến xấu đối với Đại Hùng, nhưng quãng thời gian qua tiếp xúc, cô không thấy Đại Hùng có bất cứ biểu hiện gì là đang thích cô, hay có ý đồ bất chính với cô. Tất cả những gì Đại Hùng làm, đều đem lại cho cô cảm giác như một người anh trai đang cố gắng bảo bọc em gái của mình vậy.

“Cậu không nên làm như vậy.” Đại Hùng làm vẻ mặt rất khổ sở “Diệp Song Ngư, cậu không nên làm như vậy.”

Song Ngư giương mắt lên nhìn Đại Hùng như muốn hỏi.

“Bởi vì cậu không muốn như vậy. Cậu thực sự không muốn như vậy mà, đúng không?”

Song Ngư bật cười: “Là tớ tự nguyện. Tớ không muốn bản thân tiếp tục bị ràng buộc trong mối quan hệ không rõ ràng này.”

“Nhưng cậu còn chưa nói rõ tình cảm của mình cho anh ta biết.”

“Tớ nói rồi.” Song Ngư cười, nụ cười mong manh như thể chỉ cần chạm vào là có thể ngay lập tức vỡ tan thành nghìn mảnh “Tớ nói rằng tớ rất thích thầy ấy.”

“Thật không?”

Song Ngư im lặng một lát. Cô vuốt tóc, mắt mắt nhìn lơ đãng xa xăm: “Thật.”

“Song Ngư, cậu phải yêu bản thân mình.”

“Tớ yêu bản thân hơn bất cứ ai.” Song Ngư đanh giọng “Đại Hùng, làm ơn đừng nói nữa.”

Không gian xung quanh đột nhiên đông cứng lại. Khuôn mặt Song Ngư lấp đầy đáy mắt anh, mang nhiều phần buồn bã và tuyệt vọng. Cô ngoái đầu, nhìn về phía Ma Kết. Anh đang nói chuyện với Điểu Nha, nét mặt vẫn trầm tĩnh như mọi ngày, không có gì thay đổi. Đối với anh, có lẽ mọi lời cô nói ra đều bị xem như trò đùa của một đứa trẻ không hơn không kém.

“Hồi nãy hai người nói gì với nhau thế?” Điểu Nha hỏi, mắt nhìn về phía Song Ngư và Đại Hùng đầy vẻ hiểu kỳ “Có vẻ hơi căng thẳng đấy.”

Ma Kết im lặng, ánh mắt hờ hững không chút xúc cảm đặc biệt nào. Điểu Nha dường như cũng quen với phản ứng lạnh nhạt của anh, chỉ thở dài thườn thượt: “Cậu xem, cậu mà không cẩn thận coi chừng lại mất bạn gái đấy.”

“Kết thúc rồi.”

Điểu Nha đơ người, nhất thời không biết nên có biểu cảm thế nào cho phù hợp, chỉ có thể ngắc ngứ mấy câu: “Kết thúc... Chuyện tình cảm, chứ có phải game... đâu mà kết thúc?”

Ma Kết lúc bấy giờ mới hoàn hồn.

Game?

Phải chăng từ lúc bắt đầu mối quan hệ với Song Ngư đến giờ, anh vẫn luôn xem nó là một trò đùa? Không phải! Anh không bỉ ổi đến vậy, chỉ là anh chưa bao giờ xác định tình cảm với Song Ngư. Trong mắt anh, Song Ngư vẫn mãi là một cô học trò bé bỏng cần anh để tâm chăm sóc. Anh như người đứng ra đảm bảo cho mọi nhu cầu về mặt kiến thức và tinh thần của cô. Anh ôn thi cho cô đậu vào đại học. Anh đứng ra làm bạn trai cô khi cô cần. Anh nghĩ cô chỉ xem đây là một trò chơi, nên thái độ đối với nó cũng gần như tương tự.

Nếu lúc đó Song Ngư không đùa giỡn với anh, nếu lúc đó cô nói cô thích anh là thật, thì có phải lúc này cảm xúc của anh sẽ khác không?

Thật ra, anh cũng có một chút buồn khi quãng thời gian qua người ta làm bạn gái mình mà chẳng dành cho mình chút xíu xiu tình cảm.

“Này, tôi hỏi, hai người sao thế?”

Giọng nói của Điểu Nha đã kéo Ma Kết về thực tại. Anh cúi đầu: “Cậu chưa có bạn gái bao giờ à? Kết thúc chính là chia tay đấy.”

Này, bạn Ma Kết thân mến, đúng ra bạn chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi, bạn không nhất thiết phải mở miệng ra công kích người ta như vậy chứ.

“Ai nói chia tay trước?” Điểu Nha hỏi.

Ma Kết thản nhiên đáp lời: “Là cô ấy.”

Điều này không nằm ngoài dự liệu của Điểu Nha. Chỉ chờ có thế, anh chàng liền reo lên: “Biết ngay mà! Cái đồ ngốc Trịnh Ma Kết này.”

Ma Kết rùng mình, ánh mắt kinh dị: “An Điểu Nha, cậu sao thế?”

“Trịnh Ma Kết, cậu không tâm lý gì cả.”

Ma Kết im lặng, chờ Điểu Nha nói tiếp: “Khi con gái nói chia tay, bao giờ họ cũng mong người con trai níu kéo. Dù gì khoảng thời gian qua đã cùng bên nhau, con gái lại dễ mềm lòng nữa, chỉ cần cậu chủ động, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Ma Kết chống cằm thơ thẩn ngắm lá rơi, không có ý định đáp lại lời Điểu Nha. Cho đến khi cậu chàng giãy đành đạch lên, anh mới buông một câu hờ hững: “Chắc không cần đâu.”

Điểu Nha giật lùi về sau, nhìn Ma Kết bằng ánh mắt mà người ta chỉ dùng trước một sinh vật lạ, cất giọng thảng thốt: “Trịnh Ma Kết, rốt cuộc cậu có thích Diệp Song Ngư không thế?”

Cơn gió đầu thu khẽ lướt qua, lại một đợt lá rụng. Lá đậu lại trên tóc anh, trên vai anh, lướt qua chóp mũi anh rồi trượt xuống. Lá vàng trải thảm khắp mặt đất, khiến anh trong vô thức mà di di chân, để nghe tiếng rào rạo vang lên, yên bình và mộc mạc.

Anh có thích Song Ngư không?

Chắc là không thích đâu nhỉ?

“Sao cậu không hỏi ngược lại?” Ma Kết thở nhẹ ra “Rằng rốt cuộc là Diệp Song Ngư có thích tôi không?”

Điểu Nha thảng thốt nhìn Ma Kết. Rốt cuộc người trước mặt này muốn gì đây? Muốn một sự khẳng định cứu vớt, hay muốn một lời phủ nhận để dứt khoát buông tay?

Điểu Nha thở dài: “Diệp Song Ngư thích cậu, là điều còn rõ hơn ban ngày nữa...”

“Cậu sai rồi.” Ma Kết dứt khoát ngắt lời Điểu Nha “Hồi nãy cô ấy vừa nói với tôi xong, là cô ấy không thích tôi.”

Điểu Nha nghệch mặt. Hai con người này, thật là muốn chọc tức chết anh mà!

“Tình cảm của đối phương mà cậu dựa vào lời họ nói ra để khẳng định sao? Có con gái nào lại huỵch toẹt ra cho cậu biết người ta đang thích cậu? Người ta cũng có giá của người ta chứ.” Điểu Nha gay gắt thuyết giáo “Huống hồ Song Ngư thích cậu nhiều như vậy, hy sinh vì cậu nhiều như vậy, mà cậu không biết.”

Ma Kết ngẩn người, lại ngước lên nhìn Điểu Nha như chờ đợi một lời giải thích.

“Ánh mắt của cô ấy lúc nào cũng hướng về cậu, một cách đầy dịu dàng và trìu mến, là ánh mắt mà cậu sẽ không bao giờ thấy được khi cô ấy nhìn tôi hay nhìn Đại Hùng, hay bất cứ một sinh vật nào khác trên thế giới này. Mỗi lần cậu cười, cô ấy cũng trong vô thức mà cười theo. Thỉnh thoảng đi mua đồ ăn trưa, cô ấy cũng suy nghĩ xem cậu thích gì, mua về để còn có cớ chia cho cậu...”

Trái tim Ma Kết đột nhiên đập rộn. Mặt anh đỏ lên và mồ hôi bắt đầu túa ra nơi bàn tay lạnh toát. Nếu lời của Điểu Nha là thật, thì có phải cô đã thích anh thật không?

“Tôi cảm thấy có điều hơi kỳ lạ, rằng tại sao cậu lại chú ý đến Song Ngư nhiều như vậy?”

Điểu Nha khoanh tay, ra dáng đàn anh: “Cần gì phải chú ý. Con người ta một khi thích ai, sẽ không bao giờ có thể che giấu được.” Ngừng một lát, cậu chàng lại làu bàu “Còn cái thích của cậu che giấu kỹ quá, tôi nhìn mãi vẫn không ra. Nè, cậu rốt cuộc là có thích cô gái nhà cậu không thế?”

“Nếu tôi nói không thì có bị chửi không?”

Điểu Nha đen mặt: “Tất nhiên! Trịnh Ma Kết, cậu là giống loài gì thế? Heo à?”

Ma Kết ậm ừ: “Nếu đặt tôi vào một giống động vật thì nên cho là dê thì đúng hơn...”

“...” Con người này, quả thật là không có một chút EQ nào rồi!

Cuối cùng, Điểu Nha thở dài: “Ma Kết, cậu đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của Song Ngư chưa?”

Cô vẫn đứng đó, mái tóc đen bồng bềnh xoã dài ngang lưng, ánh mắt long lanh ánh nước như chực khóc, môi hơi mím lại, má hơi hồng hồng. Hôm nay cô vận váy trắng tinh khôi, kết hợp với áo khoác cardigan mỏng, trông rất thanh lịch. Cô lúc nào cũng xinh đẹp, xinh đẹp hơn bất cứ ai anh đã từng gặp qua.

Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy? Rõ ràng là anh thích Sư Tử. Hoặc có lẽ vì anh tiếp xúc với Sư Tử quá nhiều, nên mọi thứ gắn với Sư Tử đều quen thuộc, thành ra anh không thấy Sư Tử đẹp như Song Ngư.

Chỉ có Song Ngư là vẫn thật xa vời, thật xa vời như thế.

Anh biết hoàn cảnh gia đình cô, nhưng chưa một lần tìm hiểu cô đối với chuyện đó là đang có cảm xúc như thế nào. Anh biết cô học Toán, nhưng chẳng rõ đam mê cô đến đâu. Anh biết cô vẫn luôn hiện diện và tồn tại bên cạnh mình như một lẽ tự nhiên, như không khí, lặng lẽ và nhẫn nại, mà chẳng hề nghĩ đến việc cô xem mình là gì.

“Thật ra cảm xúc của Song Ngư rất đơn giản: cô ấy thích cậu.”

Ma Kết mím môi, chẳng biết nên đáp lại thế nào cho phải.

“Cậu mà cứ như vậy, cậu sẽ mất Song Ngư đấy.”

“Như kiểu Kiều Đại Hùng sẽ cướp cô đi khỏi tôi?”

Anh định nói, vốn dĩ cô chưa bao giờ là của anh. Nhưng lời còn chưa bật ra khỏi môi, anh đã thấy Điểu Nha hếch mặt lên trời: “Nếu là Đại Hùng thì không phải đâu.”

“Ý cậu là sao?”

“Cậu ta thích tôi.”

“...” Ma Kết trợn mắt “Hả?”

____________

Thiên Yết cố để tâm trí thoát ra khỏi Điệp Phàm đang đứng trước mặt, nghe Song Tử thuật lại toàn bộ diễn biến đầy kịch tính vừa rồi trên sân khấu, khi Kim Ngưu suýt chút nữa đã rơi xuống từ độ cao 2 mét trong trạng thái mắt bịt kín, thần trí mơ hồ. Mặc dù người ngoài nhìn vào đơn thuần chỉ coi là tai nạn, nhưng trực giác mách bảo Song Tử rằng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Hơn nữa, lời Kim Ngưu kể lại về giọng nói của người giữ vai trò dẫn dắt lúc ấy thật quá sống động, Song Tử không thể không tin.

“Thật ra, đối với một người bình thường, thẩm định giọng có thể chịu sự tác động của giới tính. Bởi vốn dĩ nam và nữ có hai tone giọng riêng biệt. Có những giọng đối với nam nghe qua thì rất bình thường, nhưng đối với nữ lại hơi trầm. Cũng có những giọng đối với nam được nhận xét là cao, nhưng đối với nữ lại thấy không có gì đặc biệt.” Với chuyên môn nhất định về âm thanh của Thiên Yết, anh lập tức đưa ra ý kiến “Kim Ngưu nói giọng cô ấy nghe được thuộc âm vực đại trà, là đã nói đúng trọng tâm. Nhưng cô ấy tiếp xúc với giới âm thanh nhiều quá, nên mớ lý thuyết chuyên môn này đã bị áp dụng quá đà, khiến cô ấy thắc mắc không biết là đã nghe được giọng nam cao hay giọng nữ trung thường thấy.”

Song Tử vẫn ù ù cạc cạc.

“Nói cụ thể cho dễ hiểu thì, khi một người phụ nữ nhận xét giọng nói mình nghe được là giọng bình thường, theo lý thuyết thì đó là giọng nữ trung hoặc giọng nam cao. Còn nam nghe một giọng bình thường, theo lý thuyết thì đó là giọng nữ trầm hoặc nam trung. Nhưng trên thực tế, hễ nghe được một giọng nói, thông thường người ta sẽ nhận ra ngay đó là giọng nam hay giọng nữ. Để tớ lấy ví dụ cho cậu, giọng của Hoa Linh Lan là một ví dụ điển hình của giọng nữ trầm.” Thiên Yết hắng giọng, khẽ điều chỉnh thanh quản “Còn tớ lúc này là giọng nam trung. Nắm rõ chưa?”

Song Tử gật, não bắt đầu vận hành, hoạt động hết công suất.

Thiên Yết lấy điện thoại ra, cho Song Tử nghe một đoạn ghi âm rất đơn giản: “Ngươi là ai lại dám chặn đường của bổn vương?” được thu lại bởi hai người khác nhau, yêu cầu Song Tử hãy xác định đâu là giọng nam, đâu là giọng nữ.

Giọng thứ nhất cường điệu, luyến láy rất ghê, nhưng âm vực chung quy lại vẫn được nhận xét là bình thường dưới khả năng thỉnh âm của Song Tử.

Giọng thứ hai hơi lạnh, có chút hờ hững, ẩn giấu bên trong là cả một sự khiêu khích đe doạ, âm vực giống y chang âm vực vừa nãy, cũng là thông thường dưới khả năng thỉnh âm của Song Tử.

Anh nhớ lại lời Thiên Yết nói với anh, hai giọng này: một là nam trung, hai là nữ trầm. Thông thường thì giọng nam trung nghe sẽ thanh hơn giọng nữ trầm, nên luyến láy sẽ tốt hơn chăng (đoạn ghi âm thứ nhất), nhưng thanh hơn, thì thái độ hờ hững cũng thể hiện dễ hơn (đoạn ghi âm thứ hai). Giọng nữ trầm luôn mang lại cảm giác kỳ lạ, cường điệu hoá để che giấu thân phận nữ nhi (đoạn ghi âm thứ nhất), mà dù có là giọng nữ trầm, thì sự thanh thoát ở đoạn ghi âm thứ hai vẫn có thể được thể hiện tốt.

Song Tử... loạn thật rồi!

Thiên Yết cho Điệp Điệp, Oa Oa và Sunshine nghe đoạn ghi âm. Họ đều cảm thấy rất lúng túng. Rốt cuộc là tại sao?

Trong khi đó thì Thiên Yết đã rất nhanh chóng giữ lại một anh chàng sinh viên nào đó đi ngang qua, cho anh ta nghe thử hai đoạn ghi âm vừa rồi, kêu anh ta chỉ ra đâu là giọng nam, đâu là giọng nữ.

“Giọng đầu là giọng nữ, giọng thứ hai là giọng nam.”

“Sao có thể?” Song Tử suýt chút nữa đã nhảy dựng lên “Dựa vào cơ sở nào mà cậu lại khẳng định thế?”

“Cần gì cơ sở, không phải đã rõ như ban ngày rồi sao?”

Đối diện với biểu cảm thất thần của đám người thất bại, Thiên Yết chỉ cười khẩy: “Thật ra, nếu không phải là tôi biết chủ nhân của hai giọng nói này, tôi cũng không đoán được đâu.”

“Cậu đưa cái này ra, là muốn ám chỉ điều gì?”

Thiên Yết trầm ngâm, ánh mắt xa xăm hướng về sân bóng rổ ngập nắng, tay mân mê con chim cánh cụt màu tím bằng bông. Giọng anh vang lên, hơi mông lung, nửa mơ nửa thực: “Con người ấy mà, đôi khi biết nhiều lại thành ra chẳng có tác dụng gì cả. Có những thứ, không thể dựa vào lý trí mà suy đoán được, chỉ có thể dựa vào trái tim, vào trực giác của bản thân thôi.”

Mọi người im lặng một lát, nhìn nhau, không hiểu Thiên Yết hôm nay là muốn giảng đạo lý gì đây.

“Tôi chỉ đang muốn nói Kim tiểu thư thật ra đã suy nghĩ nhiều quá rồi. Nếu cô ấy không phải bị chúng ta tiêm nhiễm mớ kiến thức ấy vào đầu, thì đã nhận ra ngay giọng nói đó là của nam hay nữ.”

“Thật thế á?” Oa Oa xoa cằm “Điệp Điệp đại tỷ, à nhầm, đại ca có dẫn dắt Tiểu Ngưu Ngưu đúng chứ?”

Điệp Phàm gật đầu: “Mỗi lần dắt ai đó, tôi thường đặt tay lên vai họ, vừa dễ điều khiển, cũng tránh tiếp xúc quá thân mật.”

Song Tử nhớ lại: “Nếu đúng như lời anh nói, thì anh là người thứ hai dẫn Kim Ngưu, cũng là người cuối cùng tiếp xúc với Kim Ngưu trước khi cô ấy tiến đến gần hơn đến mép sân khấu.”

Ánh mắt Song Tử đột nhiên trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Anh nhét tay vào túi quần, hơi ngả lưng về phía sau, môi mím lại, chăm chú nhìn đối phương như đang dò xét. Chỉ có Lưu Tinh Vũ vẫn thất thần: “Chuyện động trời như vậy, sao cậu không nói với tôi hả?”

“Cậu không liên quan.” Song Tử nghiến răng, quác mắt “Điều tôi quan tâm lúc này, chính là, Châu Sinh đại nhân, giọng của ngài vốn là thứ đặc biệt hơn cả thảy những người ở đây, cũng là giọng nam cao ấy nhỉ? Xem ra, sắp xếp lại, mọi thứ có vẻ hợp lý quá rồi.”

“Cậu nghi ngờ tôi cũng không có gì quá bất ngờ.” Điệp Phàm thở nhẹ ra “Có điều, tôi không quen biết vị tiểu thư ấy, cũng không có động cơ ra tay.”

“Cái đó... ai mà biết được, chỉ có thể đợi ngài chính miệng nói ra.”

Ấn tượng đầu tiên chính là một thứ vô cùng quan trọng. Ngay từ lúc ở trên sân bóng rổ, Song Tử đã cảm nhận được sát khí hoà lẫn với hàn khí, sự vô cảm toát ra nơi ánh mắt của Điệp Phàm. Mọi thứ quá thoả đáng. Trực giác của Song Tử đang vin vào điều gì, mà lại trở nên ghét bỏ con người này đến vậy?

“Lục Song Tử.” Thiên Yết gọi tên anh. Anh biết, khi bị gọi như vậy, Thiên Yết đang nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt ấy như có thể đốt cháy anh bất cứ lúc nào “Trong một vấn đề, cậu không thể suy nghĩ một cách phiến diện như vậy. Cậu quên nhắc tới hai người kia rồi.”

Song Tử im lặng một lát, hơi cụp mắt, suy nghĩ gì không rõ, chỉ thấy sự bình tĩnh đã bắt đầu trở lại nơi khuôn mặt điển trai.

“Ái chà!” Oa Oa đến toát mồ hôi với mấy kẻ này “Tốt hơn rồi! Lục Song Tử, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp Kim Ngưu nhà cậu.”

Từ phía Lưu Tinh Vũ, sát khí bắt đầu toả ra. Oa Oa thấy thế, lập tức chữa lời: “Của Tiểu Tinh Vũ nữa.”

Kim Ngưu từ lúc nào đã trở thành của chung thế này? Song Tử không kiềm được mà phì cười: “Cô ấy sẽ không thích điều này đâu.”

Lưu Tinh Vũ lập tức xù lông: “Ý cậu là sao?”

Song Tử nhún vai: “Nhột ai thì người đó chịu chứ?”

“Lục Song Tử!!!! Tôi nhịn cậu đủ rồi!!!!”

“Muốn đánh nhau à? Được rồi, anh chấp đấy, nhào vô!”

Không gian lại được lấp đầy bởi sự nhốn nháo của hai kẻ không chút màng đến hình tượng, trực tiếp lao vào một cuộc ẩu đả chốn công cộng như vậy, nhưng vẫn đỡ hơn là bị cái cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở bao trùm nãy giờ.

Oa Oa kinh ngạc: “Lưu Tinh Vũ đại nhân vốn luôn giữ dáng vẻ phớt đời lúc này lại vì một cô nương mà đánh mất hình tượng như vậy...”

Sunshine cũng kinh ngạc không kém, thở dài ngao ngán: “Tình yêu có thể khiến người ta đi xa đến đâu?”

Thiên Yết chỉ mong chuyện này có thể kết thúc cho nhanh, để anh còn về kèm toán cho Nhân Mã. Anh cúi đầu, trong vô thức lại mân mê con chim cánh cụt, đầu óc nghĩ vẩn vơ, không biết về nhà sẽ để ở đâu đây. Tủ đầu giường, kệ sách, hay sọt rác mới là vị trí thích hợp dành cho nó?

“Tôi vui vì xung quanh cậu có những người như vậy.”

Giọng nói của Điệp Phàm tràn về, lấp đầy thính giác anh. Anh ậm ừ, cũng không tiện đáp lại gì cả.

“Cậu có nghĩ tôi chính là người đã cố tình hại Kim tiểu thư không?”

Thiên Yết suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Không.”

“Tại sao?” Điệp Phàm hỏi lại, nơi đáy mắt thấp thoáng chút mừng rỡ.

Thiên Yết định nói gì đó, nhưng lại thôi. Rồi định nói gì đó, rồi lại thôi.

“Cứ cho qua vậy.”

Điệp Phàm đưa tay lên, định vỗ vai Thiên Yết, nhưng lại thôi.

Đúng lúc đó, Thiên Yết cất giọng: “Tôi là đang dùng trực giác, chẳng có cơ sở gì cả. Từ lúc bấy cho đến giờ, tôi vẫn luôn tin tưởng cậu vô điều kiện.”

Một cơn gió thổi qua, làm lay động mái tóc dài chấm eo của Điệp Phàm. Mái tóc che đi nhiều thứ, che đi cơ thể gầy gò của anh, che đi khuôn mặt anh lúc này đã xuất hiện vài vệt đỏ hồng kỳ lạ. Anh cúi đầu, đút tay vào túi, môi hơi mím lại, cuối cùng cũng thốt ra được mấy câu khách sáo không thể đơn giản hơn: “Cảm ơn. Nghe được cậu nói như vậy, tôi rất vui.”

_____________

Từ cửa sổ phòng y tế vẫn có thể thấy được lá bạch dương bay vòng vèo trong luồng không khí mùa thu mát mẻ. Không gian xung quanh yên tĩnh, tiếng huyên náo của đám đông cũng chẳng còn. Lễ hội khai giảng hình như đã kết thúc.

Sư Tử khẽ cựa mình, rồi ngồi thẳng dậy, tóc tai rũ rượi, mặt mũi bơ phờ. Lớp trang điểm đã trôi đi hết, cả hình tượng của bản thân cũng theo đó mà biến tan luôn, cô chẳng còn gì cả. Thật sự là chẳng còn gì cả!

Đúng lúc đó, một tiếng két đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của Sư Tử. Cô ngẩng đầu, thấy Bạch Dương đang từ từ tiến vào, mặt không khỏi đỏ bừng vì xấu hổ.

Lúc nãy cô vừa bày tỏ tình cảm của mình đối với anh, mặc dù là bày tỏ cho một con chim cánh cụt nghe, nhưng chung quy lại vẫn là bày tỏ. Trước một người mà bản thân đã xác định tình cảm, cô vẫn không biết phải đối xử với anh như thế nào mới hợp lý. Theo đuổi anh vồ vập? Từ bỏ? Hay cứ để mọi thứ lửng lơ cá vàng?

“Tôi đã ngủ ở đây bao lâu rồi?”

Bạch Dương giơ tay lên như muốn xem đồng hồ, nhưng chợt nhận ra mình làm gì có đồng hồ, liền hạ tay xuống, đáp: “Chắc khoảng 3-4 tiếng gì đó rồi.”

“Á!” Sư Tử che mặt. Trời ơi! Cô là con heo hay sao, lại có thể ngủ ngày nhiều như vậy? Hơn nữa, ý định ban đầu của cô là tới đây thu thập tài liệu cho bộ phim sắp tới. Xem ra ngày hôm nay thành công cốc rồi.

Đúng lúc Sư Tử định cố lục lại trong trí óc xem thần linh có cung cấp tí thông tin nào cho cô trong mơ không, thì Bạch Dương đã ngồi xuống giường. Đối với cô nam quả nữ mà nói, thì khoảng cách giữa hai người lúc này có hơi mờ ám, nhất là khi anh hình như đang từ từ cúi đầu xuống.

Trong ngôn tình, nam chính đột nhiên có hành động như vậy, chính là muốn hôn, phải không?

Sư Tử ngay lập tức căng thẳng tột độ. Tuy đây chẳng phải lần đầu họ hôn nhau, nhưng mỗi lần hôn vẫn nên chuẩn bị trước một chút sẽ tốt hơn. Và thế là cô nhắm tịt mắt lại.

“Gì vậy?”

Câu hỏi đã ngay lập tức xua tan mọi tạp niệm trong đầu Sư Tử. Cô mở mắt, bắt gặp bộ dạng đang nhịn cười đến nội thương của Bạch Dương, thiếu điều muốn nhào đến mà vác anh quăng ra ngoài sân qua cửa sổ.

“Cô như vậy, là tưởng tôi muốn hôn sao?”

Sư Tử đỏ mặt, cười ha ha: “Bổn cô nương chỉ là muốn đền anh lại vụ ở suối nước nóng ngày hôm đó. Nếu không, anh sớm đã bị bổn cô nương thiến luôn rồi.”

“Cô xem bổn thiếu gia lại là người nhỏ mọn vậy sao?” Bạch Dương cúi người, nhặt lên từ chỗ đống chăn lộn xộn một chiếc đồng hồ đeo tay rất đẹp “Tôi chỉ đang chú ý đến cái này thôi.”

“À, đó là của tôi đấy!”

Thật ra Sư Tử không thích chiếc đồng hồ này lắm, vì kiểu dáng của nó hơi cổ điển, đeo vào khó khăn mà lại dễ rơi ra. Theo lời mẹ Sư Tử thì đây là chiếc đồng hồ được truyền từ thời bà nội cô. Hạ tiên sinh cũng đã cầu hôn Hạ phu nhân bằng chiếc đồng hồ này, thay cho nhẫn.

“Anh có vẻ thích nó?”

Bạch Dương không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu.

Sư Tử thở ra, ngẩn ngơ nhìn nắng hoàng hôn soi vào đáy mắt anh lấp lánh. Bạch Dương từ lúc nào lại có dáng vẻ như vậy? Mái tóc anh bồng bềnh và đôi môi anh mấp máy, tựa muốn nói gì đó, mà lại thôi.

“Không thể tặng anh đồng hồ, chỉ có thể tặng tôi thôi.”

Bạch Dương giật mình, thảng thốt nhìn cô như muốn hỏi. Sư Tử đỏ mặt, trực tiếp thoái thác lời mình: “Topic chuyện phiếm mới trên mạng. Anh như vậy là vừa suy nghĩ gì thế hả?”

Bạch Dương lại im lặng, để mặc nắng hoàng hôn nhuộm vàng mái tóc bồng bềnh như mây. Thật ra anh muốn hỏi về những hành vi của cô lúc nãy. Có thật là cô thích anh không?

“Á! Bóng bay của tôi đâu rồi?”

Sư Tử hoảng hốt nhìn quanh, rồi lại leo xuống giường, xỏ giày vào chân, như muốn đi tìm, nhưng thực chất là đang chạy trốn.

“Đừng tìm nữa, vì tôi thấy vướng víu quá nên đã gỡ đi rồi.”

Bạch Dương chụp lấy cổ tay Sư Tử, hơi ghì lại như không muốn cô đi. Cô khựng người, cả cơ thể run lên: “Thế à?”

“Cô có vẻ rất quan tâm đến quả bóng đó?”

“À, không phải. Chỉ là...” Sư Tử cúi đầu, buồn bã đáp “Chỉ là... con chim cánh cụt đó nói: nếu tôi đeo quả bóng đó trên tay như vậy, tôi sẽ không bị chìm giữa đám đông, người ấy sẽ nhận ra tôi dễ dàng hơn.”

Bạch Dương thở dài: “Ấu trĩ!”

Sư Tử giật phắt tay mình lại, quay đầu nhìn Bạch Dương, mắt đỏ hoe ngấn nước, cả giọng nói cũng trở nên gay gắt, nhưng vẫn không che dấu được sự nghẹn ngào: “Anh biết gì mà nói chứ hả?”

Anh thì biết gì chứ! Dù anh có ở bất cứ đâu, thì tôi vẫn nhận ra anh. Còn tôi luôn đứng trước mặt anh, nhưng chẳng được anh một giây để vào mắt.

Sư Tử khóc. Giữa bóng chiều chập choạng, tiếng huyên náo xa dần, chỉ có lá cây xào xạc. Nước mắt cô lăn dài trên gò má, lấp lánh như kim cương.

Tay Bạch Dương run lên. Anh đứng dậy, định lau nước mắt cho cô, nhưng cô đã kịp lùi lại.

“Đừng chạm vào tôi.”

Hình như anh đã bị cô giận thật rồi.

“Ngốc quá đi mất!” Bạch Dương thở dài, vẻ mặt vô cùng khổ sở “Cô đừng như vậy. Cô vẫn luôn rất nổi bật. Cho dù không có bóng bay, thì tôi vẫn tìm ra cô mà.”

Sư Tử oà khóc: “Anh đừng có xạo sự với tôi.”

“Thật!” Bạch Dương phì cười “Cô ngốc quá.”

“Anh mới ngốc.”

“Tôi mà ngốc?”

“Tôi chưa từng thấy ai đần độn, chậm hiểu, lại khù khờ như anh.”

Khoé môi Bạch Dương giật giật liên hồi: “Nè, đừng thấy tôi nhịn nãy giờ rồi làm tới nha.”

“Ai cần anh nhịn chứ?” Sư Tử lại càng khóc tợn “Mau cút đi!”

Xem như hôm nay Bạch Dương anh đem tự trọng đi cầm đồ một ngày: “Để lau nước mắt cho cô đã, gớm quá đi mất.”

“Anh lại còn dám nói tôi gớm?” Sư Tử gào lên “Cút đi!!!!”

Sau đó thì Bạch Dương cút thật, nhưng không phải cút một mình, mà chung với Sư Tử. Hai người đã bị đuổi ra ngoài vì tội làm ồn.

Sư Tử bước đi, lòng nặng trĩu nhiều nỗi niềm. Cô cố tình đi chậm hơn, anh liền bước chậm lại. Cô cố tình đi nhanh hơn, anh cũng đuổi kịp theo.

“Rốt cuộc anh muốn gì?”

Bạch Dương ngừng lại, nhìn cô một lát. Rồi anh đưa tay lên, gỡ chiếc lá bạch dương trên tóc cô xuống, mỉm cười: “Hồi nãy là tôi đùa đấy. Thật ra cô rất đẹp.”

Người con trai này thật biết cách giày vò trái tim cô. Về khoảng thời gian tiếp theo, cô phải làm thế nào đây, phải làm thế nào đây?

=*=*=*=*=*=*=*=

8/4/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.