Trời xanh êm dịu, mây trắng bồng bềnh thành từng đóa. Thỉnh thoảng, một quả bóng lơ lửng bay lên, đuổi theo sau là những tràng reo hò thảng thốt.
“Lục Song Tử!!!!” Khuôn mặt Bạch Dương nổi đầy hắc tuyến, tay nắm chặt cổ áo Song Tử như muốn xách lên “Cậu có biết những quả bóng này tôi mua hết bao nhiêu tiền không?”
“Hơ...”
“Đừng có tưởng quan hệ tốt với Kim đại tiểu thư rồi muốn làm gì thì làm.”
Song Tử lập tức hoá đá: “Hơ...”
Sau đó, thầy giáo đẹp trai Bạch Dương đã rất không nể tình mà giựt lại từ tay hotboy Song Tử chùm bóng bay rực rỡ sắc màu rồi bỏ đi một mạch.
Song Tử không cam tâm! Đám nữ sinh mê trai thì quyết không để anh đụng vào bất cứ việc gì: “Không sao, Lục tiền bối chỉ cần đứng đó cho tụi em ngắm thôi là được rồi.”
Mặc dù anh biết thể chất nữ sinh trường Mỹ thuật & Kiến trúc phải thuộc hàng lực sĩ, nhưng cứ duy trì tình trạng này thì chẳng phải anh sẽ trở thành kẻ vô dụng sao?
_______________
Khác với trường Đại học Khoa học Tự nhiên của Ma Kết và Song Ngư không coi trọng hình thức lắm, chỉ tổ chức một buổi họp mặt nhỏ cho tân sinh viên rồi chính thức nhập học, trường Đại học Mỹ thuật & Kiến trúc lại đặc biệt yêu thích các sự kiện. Chính vì thế, lễ hội khai giảng mùa thu được coi là hoạt động thường niên và là một đặc sản mỗi khi nhắc đến ngôi trường nghệ thuật nổi tiếng bậc nhất đất nước này.
Công tác chuẩn bị diễn ra trước đó hai tuần. Mỗi khoa có nhiệm vụ tổ chức một buổi triển lãm chuyên ngành nho nhỏ (ví dụ khoa Mỹ thuật thì trưng bày tranh, khoa Thủ công mỹ nghệ thì trưng bày các thành phẩm gốm, sứ,...) kèm theo một hoạt động giải trí tuỳ theo sở thích và điều kiện tài chính (quán cafe, hoá trang, nhà ma,...). Nghe thoạt qua thì chẳng khác gì cưa sừng làm nghé, bắt chước mấy lễ hội loè loẹt của đám học sinh cấp ba, nhưng trên thực tế, sự kiện này vẫn đem lại một khoản lợi nhuận rất lớn cho ngôi trường, kể cả về tiền bạc lẫn công tác PR*.
[*Viết tắt của từ Public Relations, tạm dịch sang tiếng Việt là quan hệ công chúng, là từ ám chỉ một cá nhân, tổ chức nào đó chủ động giao tiếp với cộng đồng qua nhiều hình thức nhằm đẩy cao, xây dựng được hình ảnh, thương hiệu riêng của mình.]
_______________
Song Tử hoà vào đám người đông đúc đến tham dự lễ hội, một chút hứng thú cũng không có. Anh đây đã là sinh viên năm cuối, cơ bản là chẳng còn chút háo hức, náo nức của thuở sinh viên ban đầu. Anh ở đây chỉ đơn thuần là vì nhiệm vụ.
Ban tổ chức sớm đã phát hiện ra “khuôn mặt tài tử” của chàng hotboy, không chút chần chừ do dự mà điều anh ra khu vực hướng dẫn khách tham quan lễ hội. Năm ngoái anh còn cảm thấy nở mày nở mặt với vị trí này, nhưng giờ đây anh đã có một sự giác ngộ vô cùng vĩ đại. Nhan sắc này có thể gây nên biết bao nghiệp lớn, vậy tại sao phải chịu chạy lăng xăng làm không công ở đây? Thế là bạn Song Tử rất tự nhiên bãi công, hoá thân thành khách tham quan đi chơi hết từ gian hàng này sang gian hàng khác.
_______________
Trong khi đó thì Kim Ngưu đang khá là vất vả.
Với tư cách con gái cưng của nhà tài trợ lớn nhất cho lễ hội, Kim Ngưu nghiễm nhiên được cưng chiều, không phải động tay động chân vào bất kỳ công cuộc chuẩn bị nào. Nhưng cô tự cảm thấy như vậy rất vô vị, liền xin được làm việc.
Về điều này, chủ nhiệm khoa lấy làm lúng túng: “Hay là em tham gia vào vở kịch chung của trường vậy.”
Tất nhiên là Kim Ngưu từ chối. Giao tiếp đối với cô đã là khó khăn, thì đừng hòng bắt cô diễn kịch trước hàng ngàn khán giả.
Nhưng Kim Ngưu vẫn cảm thấy rất vô vị. Thế là cô lại đi tìm chủ nhiệm khoa.
“Thật sự là chỉ còn vở kịch thôi.”
“Em vẫn có thể giúp các bạn khác làm gian hàng mà.”
Chủ nhiệm khoa day day thái dương ra chiều mệt mỏi: “Gian hàng? Quán cafe ấy hả?” Đột nhiên, ánh mắt chủ nhiệm loé lên một tia nham hiểm “Thế này! Em sẽ đảm nhận vị trí chạy bàn, được không?”
Gì chứ chạy bàn là nghề của Kim Ngưu. Cô không chút chần chừ do dự mà gật đầu cái rụp. Nhưng ngay sau đó, Kim Ngưu đã phải hối hận.
Vì gian hàng của khoa Thủ công mỹ nghệ là maid cafe*, nên nhân viên chạy bàn buộc phải mặc trang phục hầu gái và nói những câu mà lúc bấy giờ Kim Ngưu đã thuộc nằm lòng: “Meow, xin hân hạnh được phục vụ chủ nhân!”
[*Một mô hình nhỏ của nhà hàng cosplay, đa số là ở Nhật Bản. Trong những quán cà phê này, nữ phục vụ ăn mặc như nàng hầu và phục vụ các khách hàng như những người đầy tớ phục vụ ông/bà chủ ở nhà, chứ không phải như những cách phục vụ khách hàng bình thường.]
Kim Ngưu còn lạ gì hình thức phục vụ này cơ chứ khi chính mẹ cô là người phát cuồng vì các nàng hầu gái. Cô chỉ không ngờ có ngày mình phải mặc những bộ váy ngắn ngủn đó, đội kẹp tai mèo đó, nói những câu sến súa đó...
Đây có được xem là quả báo không nhỉ?
Nhưng công việc này thì Kim Ngưu phải đợi đến tận hôm lễ hội mới được động tay động chân. Cô cũng muốn được bận-chết-mấy như những bạn khác. Thế là cô lại mặt dày đi tìm chủ nhiệm khoa.
Thầy chủ nhiệm đáng thương có cảm giác bản thân thật muốn về nhà ngay lập tức mà đập mặt xuống gối: “Kim tiểu thư, thật sự chỉ có thể diễn kịch thôi.”
Kim Ngưu đỏ mặt cúi đầu: “Nhưng em không thể đọc thoại trước mặt đám đông đâu.”
Về chuyện này thì chủ nhiệm khoa có thể lường trước được. Thầy suy nghĩ một lát, rồi nói: “Hay tìm vai nào không có thoại cho em vậy.”
Cuối cùng, Kim Ngưu vào vai cái cây trong bức hoạ Starry Night* của Van Gogh**, và cô cảm thấy rất hài lòng với nhân vật này, nếu cái cây cũng được gọi là “nhân vật“.
[*Tiếng Việt: Đêm đầy sao, là một bức tranh của họa sĩ hậu ấn tượng người Hà Lan Vincent van Gogh.
**Tên gọi ngắn gọn của hoạ sĩ Vincent van Gogh.]
_____________
Thầy-giáo-đẹp-trai-hay-đi-trễ Bạch Dương, dù chẳng phải chủ nhiệm khoa nhưng cũng đủ bận bù đầu bù cổ.
Khoa Mỹ thuật sau mấy buổi họp bàn luận kỹ lưỡng đã quyết định tổ chức gian hàng trò chơi đi tìm nhân vật hoá trang. Luật chơi cũng khá đơn giản: Một số người của khoa mỹ thuật sẽ cosplay thành những nhân vật khác nhau rồi hoà mình vào đám đông lễ hội, người chơi tìm được nhân vật nào sẽ được đóng cho một con dấu nhỏ, ai đem theo tờ phiếu đủ tất cả các con dấu về trình cho ban tổ chức sẽ được tặng quà.
Chỉ là một trò chơi nhạt nhẽo vậy thôi mà hình như ai cũng hào hứng. Số người đăng ký tham gia rất nhiều. Vì ngoài nhận được quà, họ còn có cơ hội chụp hình cùng các nhân vật mascot* siêu đáng yêu nữa.
[*Xuất phát từ “mascotte” (may mắn) của nước Pháp, hiểu theo bối cảnh ở đây là linh vật]
Bạch Dương cũng nằm trong số các nhân vật cosplay. Anh bốc thăm trúng phiếu “chim cánh cụt” nên từ sáng đã phải mặc đồ chim cánh cụt chạy lăng xăng khắp khuôn viên trường. Vì bộ đồ hoá trang màu xanh da trời rộng thùng thình trông rất nổi bật, nên chim cánh cụt trở thành nhân vật dễ tìm thấy nhất. Anh cũng mong sao trò chơi vô vị này nhanh kết thúc, để anh còn đi tham quan triển lãm và ghé qua mấy gian hàng ẩm thực nữa.
Để bớt nhàm chán, Bạch Dương mua thêm một chùm bóng bay thật lớn và phát cho người nào tìm thấy anh. Nhờ thế mà nhân vật chim cánh cụt đột nhiên trở nên hot hơn bao giờ hết.
“Lại tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân rồi!” Bạch Dương lẩm bẩm, muốn đưa tay quẹt mồ hôi mà không được.
Đột nhiên, giữa đám đông xô bồ, anh nhận ra thân ảnh ấy. Mặc dù thị giác bị ngăn cách bởi một lớp lưới nhỏ ở vị trí mắt chim cánh cụt, nhưng anh quả quyết bản thân không thể nhầm lẫn được.
Là Sư Tử.
Cô mặc một chiếc áo kiểu hoạ tiết hoa lưu ly, quần ống loe vải kaki đơn giản nhưng sành điệu. Mái tóc màu vàng nâu được cột cao, mắt kính đen to sụ che hết gần nửa khuôn mặt.
Sư Tử nhìn thấy chú chim cánh cụt khổng lồ đứng trơ như phỗng giữa đám đông mặc kệ bị mọi người va phải, thì rất hào hứng. Cô tung tăng chạy đến, chìa tờ phiếu nhỏ khổ A5 ra.
“Tìm thấy bạn rồi nhé, chim cánh cụt!”
Bạch Dương đơ mất một hồi lâu.
“Sao vậy?” Sư Tử ngạc nhiên “Bạn chim cánh cụt không đóng dấu cho tôi à?”
Lúc bấy giờ anh mới sực tỉnh, chìa một quả bóng bay ra.
Đôi mắt Sư Tử lập tức sáng lên: “Ô, quả nhiên bạn là chim cánh cụt tặng bóng bay trong truyền thuyết!”
Bạch Dương suýt chút thì sặc.
Sư Tử lắc lắc sợi dây để trái bóng đung đưa trong không trung, cất giọng hồ hởi: “Thật ra tôi tới nhận phiếu chỉ là để tìm bạn thôi, bạn chim cánh cụt.”
Bạch Dương đâm ra ngơ ngẩn.
“À, nhưng mà tôi cũng cần con dấu.”
Bạch Dương suy nghĩ một lúc rồi quyết định bắt lấy cổ tay Sư Tử, kéo cô ra khỏi đám đông xô bồ.
“Ớ...?”
Qua lớp đồ thú bằng bông mềm mại, cô vẫn cảm thấy nơi cổ tay mình, một luồng ấm áp đã bao phủ, rồi lan toả đến tận trái tim.
_____________
Lễ khai giảng đã bắt đầu.
Vì hội trường khu B không rộng lắm, nên ban tổ chức quy định: sinh viên năm nhất được tham gia hết, còn các đàn anh đàn chị thì chỉ được một số lượng nhất định, đến mà hội trường kín rồi thì phải ở ngoài. Thật ra chẳng ai thèm quan tâm đến lễ khai giảng tẻ nhạt và chán ngắt, so với các gian hàng thú vị ở ngoài thì họ không dại gì mà chôn chân nơi hội trường B chật chội này.
Duy chỉ có Song Tử. Vì đã lâu lắm rồi anh chưa tham dự lễ khai giảng của trường, vả lại anh đã bãi công ngoài kia, thôi thì vào đây hưởng ké máy lạnh, đánh một giấc cũng không tồi.
Song Tử chọn một góc khuất trong hội trường, ngả lưng trên chiếc ghế mềm êm ái, chuẩn bị cho giấc ngủ ập đến nơi mí mắt đã nặng trĩu. Khắp không gian, tiếng nhạc nền khai mạc đã vang lên đầy vui tươi và phấn khởi.
“Chào mừng quý vị quan khách, quý thầy cô cùng toàn thể các bạn sinh viên, tân sinh viên đang có mặt tại buổi lễ khai giảng của trường đại học Mỹ thuật & Kiến trúc ngày hôm nay!”
Song Tử thầm khâm phục vị MC nào đó có cột hơi thật dài và khoẻ.
Tiếp theo sau đó là một loạt nghi thức rườm rà: mời hiệu trưởng lên phát biểu, mời chủ tịch hội sinh viên lên phát biểu, mời chủ nhiệm các khoa lên phát biểu... Chẳng mấy chốc mà Song Tử đã rơi vào giấc ngủ thật dài, thật sâu.
________________
Bãi đất trống như hoàn toàn bị cô lập với không khí náo nhiệt của lễ hội. Hàng bạch dương đung đưa mình trên cao, thả những chiếc lá vàng rực xuống mặt đất, đậu lên tóc Sư Tử, đậu lên vai Bạch Dương.
Sư Tử bị nắm tay hồi lâu, hơi mỏi nên vùng lại. Chú chim cánh cụt trước mặt hình như hơi bất ngờ một chút, rồi đứng im.
Sư Tử hỏi: “Bạn đưa tôi đi đâu thế?”
Không có tiếng đáp lời.
Vì bộ đồ mascot nên Bạch Dương không thể quay đầu, đành phải xoay người vòng vòng như tìm một cái gì đó. Hình ảnh chú chim cánh cụt mập mạp với hành động ngộ nghĩnh đã lọt vào mắt Sư Tử. Cô bật cười giòn giã.
Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp không gian yên tĩnh khiến Bạch Dương đỏ mặt. Anh thầm cảm thấy may mắn, vì dưới lớp mascot này, cô sẽ không thấy được những biểu cảm của anh.
Cuối cùng thì Bạch Dương đã tìm thấy một chiếc ghế đá sạch sẽ có thể ngồi được. Anh lạch bạch chạy lại bên chiếc ghế, làm động tác “mời“. Sư Tử cảm thấy rất thú vị, liền làm theo lời chim cánh cụt, ngồi xuống.
Một buổi trưa mùa thu, tiết trời mát mẻ. Gió khẽ lay động những tán cây trên cao, phiêu diêu qua những chiếc lá, khiến những âm thanh xào xạc bay xa.
Sư Tử ngồi dưới hàng bạch dương trĩu lá, tâm hồn nhẹ tênh. Tiếng huyên náo thỉnh thoảng vọng lại thật mơ hồ, dội vào lòng tĩnh lặng những gợn sóng lăn tăn.
“Bạn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Sư Tử rụt rè cất tiếng, như sợ làm kinh động người bên cạnh.
Bạch Dương lúc bấy giờ mới có động tĩnh. Anh cột chùm bóng bay vào tay ghế bên cạnh, rồi quay sang, cột quả bóng của Sư Tử vào cổ tay cô.
“A, làm vậy thì bóng sẽ không bay mất, đúng không?”
Bạch Dương lắc đầu, và bộ đồ mascot lập tức khiến hành động đó trở nên vô cùng đáng yêu.
“Chứ... ý bạn là sao?”
Bạch Dương chỉ tay về phía túi xách Sư Tử, rồi làm hành động viết viết. Cô lập tức hiểu ra, đưa cho anh cuốn sổ tay của mình, cùng một cây bút máy.
Tiếng sột soạt vang lên nghe thật bình yên. Sư Tử cúi đầu, chăm chú đọc từng chữ cái hiện ra trên mặt giấy trắng.
Nếu làm vậy thì tôi sẽ luôn có thể nhận ra bạn giữa đám đông.
Đôi mắt cô liền bừng sáng, và trái tim cô đập rộn ràng.
“Sao bạn không nói trực tiếp với tôi?”
Bạch Dương định viết gì đó, liền khựng lại.
Tôi nói thì sẽ rất khó nghe.
“À...!”
Sư Tử ngân dài tiếng cảm thán, thích thú nhìn nét chữ xiêu vẹo trên trang giấy trắng của cuốn sổ tay.
Hơn nữa, có nhiều chuyện... nếu truyền tải bằng chữ viết sẽ dễ hơn.
Sư Tử lại “à“. Cô mỉm cười đầy ý vị: “Giống như tỏ tình ấy hả?”
Bạch Dương ngẩn người một lát, rồi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Sư Tử cảm thấy khó hiểu, nhưng không biết hỏi lại như thế nào, đành để mặc thời gian trôi đi trong vô vị.
Yên tĩnh tuyệt đối. Nếu có thứ gì hoạt động lúc bấy giờ, chắc chỉ có gió và lá, nếu không kể trái tim của cả hai đang đập loạn trong lồng ngực.
_____________
Lễ khai giảng đã trôi qua quá nửa.
Trong hậu trường, Kim Ngưu vẫn đang ngồi thu lu một góc, cùng với bộ đồ cái cây đã mặc xong từ lâu. Vai của cô không có nhiều việc, nên cô đành phải ngồi im nhìn mọi người tất bật chạy ngược chạy xuôi mà trong lòng buồn rầu khó tả.
Sở dĩ cô đến đây sớm như vậy, là vì cô muốn trốn thoát khỏi bộ váy hầu gái ngắn cũn cỡn đó. Thật là mất mặt! Cô chỉ sợ nếu bố mẹ có nổi hứng đến tham quan mà thấy cô trong bộ dạng đó, bố sẽ về mắng cô một trận, còn mẹ cô sau này nhất định sẽ bắt cô mặc đồ hầu gái ở nhà luôn.
Khi Kim Ngưu đã hoàn tất cái thở dài thứ 32 và chuẩn bị cho cái thở dài thứ 33 thì một giọng nói đã vang lên đầy thảng thốt: “Không thấy Van Gogh đâu cả! Không thấy Van Gogh đâu cả!”
Kim Ngưu ngẩn người. Van Gogh không phải là tên một danh hoạ nổi tiếng, cùng là nhân vật chính trong vở kịch “Cuộc đời Van Gogh” mà cô sắp diễn sao?
“Có ai nhìn thấy Lưu tiền bối đâu không? Trời ạ! Lúc cần không thấy, lúc không cần thì tên đó lượn trước mặt suốt ngày.”
“Lưu tiền bối” mà mọi người đang hốt hoảng chia nhau đi tìm chính là Lưu Tinh Vũ. Anh chàng đẹp trai cùng giọng nói hút hồn này đã được chọn đóng vai nhân vật chính trong vở kịch chung của trường, mặc dù chưa có tài liệu nào nhắc đến việc Van Gogh đẹp trai và giọng hay cả. Với bản tính tự do phóng khoáng (ưa rong chơi, lang bạt), anh đã khiến cho mọi người nhiều phen mệt mỏi vì đi tìm anh.
Nhưng lần này thì khác!
Đây là một vở kịch quan trọng trong buổi lễ khai giảng của trường. Kim Ngưu biết vai cái cây của cô dù có bứng rễ rong chơi đến tận đẩu tận đâu thì chắc cũng không có vấn đề gì, nhưng nhân vật chính danh hoạ Van Gogh thì khác. Thiếu Lưu Tinh Vũ thì vở kịch sẽ không còn là “Cuộc đời của Van Gogh” nữa.
“Còn một đống việc bù đầu bù cổ đây này! Lưu tiền bối gì chứ? Cái tên đó chẳng xứng với danh xưng cao quý đó gì hết.”
“Có ai rảnh rỗi đi tìm anh ta đi chứ. Chứ tôi mà đi thì diễn viên lên sân khấu sẽ để mặt mộc hết!”
Và Kim Ngưu không đến nỗi ngớ ngẩn để mà không nhận ra câu nói kia đang trực tiếp chĩa vào mình.
“Để em!” Cô đứng lên “Em sẽ đi tìm Lưu Tinh Vũ.”
Mọi người im lặng nhìn nhau. Kim Ngưu đâm ra bối rối. Cuối cùng thì một chị gái đã lên tiếng giải vây: “Đành nhờ Kim tiểu thư vậy!”
Cách xưng hô xa lạ và đầy kiểu cách khiến Kim Ngưu đau lòng khôn xiết. Nhưng giờ không phải là lúc câu nệ mấy chuyện vụn vặt đó. Cô phải đi tìm Lưu Tinh Vũ.
________________
“Bạn làm tôi đột nhiên nhớ đến một người...”
Bạch Dương im lặng.
“Hàng xóm của tôi.” Ngừng lại một lát “Một tên ngốc.”
Sư Tử vừa phun ra hai câu đơn giản vậy, Bạch Dương liền cảm thấy hình như mình đã bị nội thương. Anh cúi xuống, cặm cụi viết vài chữ.
Hàng xóm nào? Sao lại gọi người ấy ngốc?
“Tên hàng xóm chết tiệt sống đối diện nhà tôi. Hắn ta cũng là giảng viên ở đây.” Ánh mắt Sư Tử đầy vẻ bi tráng “Tôi đã thể hiện đến vậy mà anh ta chẳng hiểu gì hết...”
Bạch Dương chột dạ, trái tim chẳng hiểu vì sao mà đập rộn ràng. Sư Tử cũng nhận ra bản thân hơi lố, bèn quay đầu dáo dác như để kiểm chứng những sự hiện diện xung quanh, rồi lại thở dài.
Cô quên mất gian hàng trò chơi này là của khoa Mỹ thuật. Lỡ con chim cánh cụt này là đồng nghiệp hay là sinh viên gì đó, chẳng phải rồi nó sẽ nói lại với Bạch Dương sao? Hoặc trường hợp tệ hơn nữa...
Con chim cánh cụt này chính là Bạch Dương.
Sư Tử quay sang, cất giọng chan chứa hoang mang: “Anh... là ai?”
Vì tư duy liên tưởng khiến cô đột nhiên cất lên câu hỏi như vậy, chứ thật ra, cô cũng không tự tin lắm vào phán đoán của mình. Trong trí nhớ của cô, Bạch Dương chắc chắn không thể là người chịu mặc bộ đồ mascot nóng nực này chạy lung tung, rồi còn phát bóng bay nữa chứ.
Nếu làm vậy thì tôi sẽ luôn có thể nhận ra bạn giữa đám đông.
Nhớ lại nét chữ xiêu vẹo đó, Sư Tử đột nhiên cảm thấy bồi hồi khó tả. Lại liên tưởng đến Bạch Dương. Nếu thật sự con chim cánh cụt này là anh, thì cô phải có suy nghĩ như thế nào đây?
Bạch Dương từ khi nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô, trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn.
Tôi là con gái.
Dòng chữ vừa hiện lên, Bạch Dương đã vạn phần hối hận. Là do anh suy nghĩ chưa thấu đáo mà đã hạ bút viết. Nhưng Bạch Dương vẫn muốn che dấu thân phận của mình. Dưới lớp mascot này, anh có thể nói chuyện thoải mái với Sư Tử hơn, có thể nghe cô thẳng thắn bộc bạch nỗi lòng. Cũng chẳng hiểu vì sao nữa.
Rốt cuộc, anh đang mong chờ điều gì đây?
Sư Tử nhíu mày, tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghi ngờ nhưng thật ra trong lòng đã tin đến tám phần. Đúng vậy! Chỉ có con gái mới có thể hành động và nói mấy câu sến súa như này thôi. Hơn nữa, Bạch Dương là người trọng sĩ diện, lại bị ám ảnh vụ ghép đôi với Song Tử dạo trước, nhất định sẽ không có bất cứ hành vi nào khiến cho đối phương nghi ngờ về giới tính của mình đâu.
Mà nếu giới tính của Bạch Dương có vấn đề thật, thì Sư Tử cô đây sẽ đau lòng đến chết mất!
“Bạn là con gái thật à?”
Chim cánh cụt gật đầu.
“Bạn là giảng viên?”
Chim cánh cụt lắc đầu.
“Vậy là sinh viên?”
Chim cánh cụt lại gật đầu.
Sư Tử thở dài. Hiện giờ tâm trạng của cô hơi hỗn loạn. Cô thật sự có nhiều điều muốn nói, nhưng cô không biết có nên tin con chim cánh cụt này không nữa.
Lúc bấy giờ, Bạch Dương đột nhiên cúi đầu xuống, để lớp vải bông mềm mại của bộ đồ hoá trang chạm vào trán Sư Tử, giữ ở đó một lúc.
Sư Tử mở to mắt, nhìn thấy chiếc mỏ của con chim cánh cụt ở ngay trước mặt mình, không kiềm được mà vòng tay, ôm cả thân hình mập mạp ấy vào lòng. Khoảnh khắc ấy, Sư Tử cảm giác bản thân đã có thể nói ra tất cả.
Trên cao, lá bạch dương vẫn xào xạc, rồi rụng rơi lả tả.
=*=*=*=*=*=*=*=*=
7/2/2019