Phần 1: Dawn
Định nghĩa: Xảy ra trước khi Mặt Trời mọc. Nó được ghi nhận với sự hiện diện của các tia sáng yếu ớt từ Mặt Trời, trong khi Mặt Trời vẫn còn nằm dưới đường chân trời.
Khi bóng tối còn bao phủ khắp mọi nơi, các tia sáng yếu ớt sẽ liên kết lại tại đường chân trời, từ từ hé lộ những gì bị bóng tối che đậy, mang đến ánh sáng cho sự thật.
Hồi 1: Tia sáng đầu tiên
Người cuối cùng - Song Ngư
Nếu biết trước mọi việc sẽ thế này, tôi thà rằng sẽ không biết gì mà tiếp tục làm một đứa trẻ mồ côi. Ai cũng lừa dối tôi nhưng tại sao ngay cả anh cũng vậy?
Châu Song Ngư - Pisces
Chương 1
Năm 25xx
Vào thế kỉ thứ 26, con người chính thức bước vào thời đại mới. Không có cỗ máy thời gian, không có những loại máy móc phức tạp thay thế con người mà là những hiểu biết và nhận thức mới được đặt ra. Các chương trình học được các nước trên toàn thế giới thống nhất với những môn học quan trọng và cách giảng dạy bài bản theo tài liệu cho dự án "Đào tạo tương lai" đã được nghiên cứu hơn 10 năm với hàng trăm, hàng nghìn trẻ em trên thế giới. Trong số các môn học bắt buộc đặc biệt, có một môn học gọi là "Các chủng loài khác con người".
Việt Nam
"Chạy thật nhanh!"-Trong đầu cô lúc này chỉ có vậy.Chỉ vì sợ cái thứ đang đuổi theo mình mà cô đã chạy rất lâu rồi.Cô thầm cảm phục sự bền bỉ của kẻ đuổi theo,cô bản thân đã là tuyển thủ chạy maraton của trường rồi mà "nó" vẫn có thể đuổi theo sát nút như thế này.Thật sự không thể tin nổi!
Cô lúc nãy vừa quẹo vào một con đường tối,thầm mong bóng tối sẽ giúp cô che chắn mình lại nhưng nãy giờ, tiếng chân bước ở phía sau vẫn cứ vang lên, chưa ngừng lại. Mà nãy giờ cô cũng chạy hoài, chạy hoài,tại sao vẫn chưa ra khỏi con đường này? Rõ ràng con đường quen thuộc này tuy tối nhưng khá ngắn mà! Hơn nữa, trên con đường dài và tăm tối, chỉ có cô và "nó" mà thôi! Chẳng lẽ cô không thoát khỏi đây được sao? Chẳng lẽ cô sẽ bị "nó" bắt sao? Liệu "nó" có ăn thịt người không? Từng câu hỏi hiện ra trong đầu cô, đôi mắt long lanh bắt đầu có điểm hồng. Nhưng cô không dừng lại mà vẫn cố gắng chạy tiếp, thầm mong mình có thể thoát khỏi con đường này, mong có thể nhanh chóng thoát khỏi đây. Nhưng, có vẻ như lần này ông trời không theo ý cô.
- Quá trễ rồi! Con mồi của ta!- Một giọng nói ngạo mạn cất lên xuyên suốt cùng với những trận cười khùng khục nhẹ nhàng.
Chàng thanh niên nãy giờ đuổi theo cô từ lúc nào đã ở trước mắt. Song Ngư không còn cách nào khác là phải dừng lại.
Người này nói tiếng anh rất lưu loát, có vẻ như là người nước ngoài. Song Ngư sợ hãi nhìn anh ta, trong đầu là một mớ hỗn độn không biết phải nói gì mà chỉ có thể chăm chăm nhìn thân hình trong bóng tối ấy.
Cô nhìn anh ta. Con người phía trước đã được bóng tối rủ xuống làn váy sẫm màu che đi khuôn mặt bí ẩn nhưng theo Song Ngư nghĩ anh có một khuôn mặt rất đẹp vì cô có thể thấy được dáng vẻ cao ráo mà săn chắc cùng với chân và tay thon, dài và trông rất khoẻ mạnh, săn chắc nhưng cảm giác bị áp bức và sợ hãi lại không biết từ đầu chui ra, như một con sâu đen ngòm ngoe nguẩy những cái chân nhỏ xíu bao quanh tim cô, nhấm nháp từng chút một.
Hoảng sợ! Trong đầu cô bây giờ thật sự rất rối rắm,không thể suy nghĩ được gì. Tại sao người này lại nhanh đến như vậy? Thầm nghĩ cách thoát thân, nhưng sự hoảng sợ đã khiến cô rơi vào trạng thái vô vọng. Hắn có thể vượt lên nhanh như vậy thì khả năng cô thoát được sẽ bằng 0. Cô phải làm sao đây?
Song Ngư cảm thấy hoang mang và bối rối, đôi chân cô run rẩy lên từng đợt và không tài nào di chuyển được, cô có cảm giác cô sẽ té xuống bất kì lúc nào với những cơn chân động nhỏ do hai chân cô tạo ra. Đôi mắt đen xinh đẹp chực khóc.
- Sao thế? Tại sao không nói gì?- Anh ta cười như không nhưng giọng nói chứa đầy sự thích thú, chăm chăm nhìn cô gái đang ở trước mặt mình.
Tò mò, anh bước ra đứng ngay phía dưới của chiếc đèn đường, để ánh sáng lập lờ màu vàng nhạt hắt thẳng xuống khuôn mặt của anh. Khuôn mặt cao ngạo mà hoàn mĩ với chiếc cằm luôn được hất lên. Đường nét khuôn mặt không quá mềm mại như con gái mà cũng không quá thô, cứng. Anh như một tác phẩm hoàn mĩ bước ra từ những bức tranh của Michelangelo. Mái tóc vàng nâu hơi dài của người phương Tây đã bị gió làm cho rối lên nhưng vẫn vừa đủ để che đi sự sắc sảo cũng như sự gian manh của mình khiến cho Song Ngư mặc dù đang hoảng loạn vẫn có thể dành cho anh một suy nghĩ :"Anh ta thật hoàn mĩ!"
Khẽ bước tới gần, Cancer nhìn Song Ngư đang chết đứng mà đôi mắt mở ra với sự lém lỉnh, chứ không giống cái giọng lạnh lùng vài phút trước:
- He he!- Khẽ cười vài tiếng, anh chàng vui vẻ cầm lên lọn tóc đen bóng mượt của Song Ngư- Xem ra, ta đã tìm ra đồ chơi mới rồi!
Chưa kịp để Song Ngư định thần lại...
"Bốp"
Cancer đánh mạnh vào gáy cô khiến đôi mắt đẹp hoảng loạn bắt đầu chùng xuống. Cả thân người nhỏ nhắn của Song Ngư bắt đầu đổ dồn về phía trước và nằm gọn trong vòng tay của Cancer. Và lần nữa,anh nở nụ cười.
Cancer dùng hai tay bế cô lên một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Anh gồng người lại, đôi mắt nhắm chặt, bờ vai run lên. Xung quanh anh, từng trận gió nổi lên dữ dội, khiến cho cây cối ở gần đó đều bị rét run, những tán lá từ xanh ươm đến vàng khô đều bị đánh bại, rời khỏi những cành cây to lớn bay lượn trên bầu trời.
Những cơn gió dần dần trở nên mạnh hơn, mà trung tâm của những trận gió lốc này chính là Cancer. Tuy nhiên, anh vẫn mặc kệ những cơn lốc, tập trung nhắm chặt hai mắt mình lại.
Dần dần, những cơn gió lốc bắt đầu quay cuồng quanh anh, tập trung tại hai lưng. Những cơn gió như bị đồng cứng lại, rồi lại kết tụ lại thành những sợi lông vũ đen tuyền như mái tóc suông dài như gỗ mun của cô gái trước ngực mình. Những sợi lông vũ được tạo ra từ những cơn gió dần dần trở thành một đôi cánh lớn bao phủ cả tấm lưng anh.
Đến khi những sợi lông vũ cuối cùng được gắn vào đôi cánh, cơn gió lốc mời dừng lại và đôi mắt nhắm chặt của Cancer mới mở ra. Anh nhìn đôi cánh mà mỉm cười, thầm nghĩ sau này phải tập luyện phép triệu hồi này tốt hơn một chút.
Phe phẩy đôi cánh vài lần, anh bắt đầu đập cánh thật mạnh. Những trận gió lớn do đôi cánh anh gây ra cũng gây thiệt hại tương tự như trận gió lốc vừa rồi, các tán cây phát ra âm thanh xào xạc nhiều hơn, mạnh hơn trước làm ta có cảm giác như chúng đang kêu gào anh dừng lại để bảo vệ những chiếc lá vừa sinh nhỏ xíu mà xanh ươm nhưng Cancer không hề quan tâm, anh đập cánh càng ngày càng mạnh như để thử nghiệm đôi cánh của mình rồi mới bắt đầu vỗ cánh bay lên.
Đến khi con đường tối om được thay thế bằng những ngôi nhà nhỏ như đồ chơi trong mắt anh, Cancer mới bắt đầu cười, với nụ cười thoả mãn và vui vẻ nhất có thể:
- He he, trò vui vừa bắt đầu thôi! Nô lệ của ta!
Đêm đó, trong không gian yên tĩnh của đêm bao la,tiếng cười của Cancer như vẫn còn vang vọng trong màn đêm rộng lớn... Như một cơn ác mộng nhanh đến sớm đi, nhưng lại cuốn đi trái tim của người khác...
Vùng ngoại ô Canada,lâu đài Santi Clare, trực thuộc gia tộc Santi Clare.
Cancer khi đã thấy được cánh cổng xám lớn của lâu dài thì từ từ vỗ cánh đáp xuống. Và Song Ngư đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy, còn đang thiêm thiếp trong vòng tay anh. Anh nhìn cô, không biết tại sao lại cảm thấy tò mò và muốn bảo vệ cô khỏi những âm thanh lạnh lẽo đang vây quanh họ, những tiếng rít gào của côn trùng trong đêm và những tiếng tru dài của loài sói trong khu rừng.
Anh dùng ép chặt cô vào ngực mình, dùng tay che đi một tai còn lại của cô, chậm rãi đi về phía cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ mà rộng lớn được bao phủ bởi một màu đen âm u.
- Ta là Bá tước của gia tộc Santi Clare, mau mở cửa!- Lớn giọng nói, Cancer thu đôi cánh đen lại và bước lên phía trước cánh cổng.
Lâu đài này được các pháp sư tài ba ếm bùa để ai đi qua cũng chỉ thấy cánh cửa đen kịt to sừng sững. Cho dù có bước qua cánh cổng thì tất cả những gì thấy được chỉ là khu rừng thông cao to và hiu quạnh không có một bóng người. Chỉ trừ khi bên trong mở cửa, không một ai có thể bước vào lâu đài.
"Két....."- Cánh cửa được mở ra. Đằng sau cánh cửa là một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc màu nâu màu hạt dẻ. Cô có một vẻ đẹp rất cuốn hút, hấp dẫn và động lòng người-Scorpius.
- Chào mừng bá tước quay lại!- Cúi đầu, cô kính cẩn nói nhưng khi ngẩng mặt lên thì- Cô gái đó là....
Thật hiếm thấy, không ngờ bá tước lại mang con người trở về, sau gần 500 năm ăn chay, cuối cùng hắn ta cũng bắt đầu bị quyến rũ bởi máu người rồi sao? Scorpius khẽ hít hà hương thơm trong không khí, mùi hương của hương đêm se lạnh và mùi hương của cô gái kia, một thứ mùi hương làm cho cô cảm giác giác ấm áp đến tận cùng cuống phổi.
- Không cần quan tâm!- Cắt ngang lời nói của Scorpius, Cancer cười nói- Khi nào Aquarius tới thì bảo hắn ta mai ta sẽ gặp. Ta về phòng trước.
Scorpius ngạc nhiên nhìn Cancer, tên này lại mời hắn ta đến nữa sao?
Không nói hai lời, Cancer xoay người về phía hành lang và sải bước đi. Sự thật thì anh không muốn giải thích nhiều về cô gái này với Scorpius nên tốt nhất là cứ lảng đi. Từ từ rồi cô ta cũng sẽ biết thôi!
Nhìn theo vị công tước trẻ, Scorpius mỉm cười:
- Có vẻ như, ngài sắp gặp rắc rối rồi đây!
Đến bây giờ, cô đã hơn 500 tuổi rồi! Cancer làm sao qua mắt được cô chứ?
~o0o~
- Libra!- Một giọng nói hết sức bực tức vang lên trong căn phòng xa hoa mĩ lệ dành cho vua chúa trong lâu đài Santi Clare. Nhưng chẳng có gì xảy ra- Libra! Anh ra đây ngay! Tôi biết anh đang ở đây!- Cô lần này hét lớn hơn, đôi mắt thể hiện rõ sự tức giận.
Sự không hài lòng và cuồng nộ xâm chiếm lấy tâm trí Aries khiến cho cô dẹp đi một phần sợ hãi trong tim mà kêo gào thẳng tên anh.
- Aries à, tốt nhất em nên cẩn thận với lời nói của mình thì hơn!- Một chàng trai da trắng hiện ra trên chiếc ghế nâu nạm ngọc được đặt kế chiếc giường. Anh ta có mái tóc nâu nhạt và đôi đồng tử màu đen thuần khiết như hai viên pha lê.
Thót tim! Câu nói chứa đầy sự đe dọa và cảnh cáo của Libra đã khiến Aries đông cứng và sợ hãi. Nó nhắc cô nhớ đến một sự việc rất đau khổ, đau khổ đến nỗi cô chỉ mong là có thể mãi mãi quên nó đi.
Aries có mái tóc vàng óng ả-Đặc trưng của gia tộc Santi Clare và làn da trắng nõn với đôi chân thon dài. Dĩ nhiên, cô là một Vampire nhưng cô cũng đồng thời là một vampire may mắn và đặc biệt khi sở hữu trong mình sức mạnh đáng sợ và được săn đón nhất trong thế giới vampire - Khả năng chúc phúc. Cô có thể cầu chúc mọi thứ cho mọi người nếu như cô muốn và biến điều ước đó trở thành sự thật, nếu như cô nói ra. Tuy nhiên, do sự ép buộc mà các vampire có khả năng chúc phúc khác đều đã bị lợi dụng hoặc dùng cả sinh mạng của mình để chúc phúc cho người khác.
Đúng vậy. Cái giá để lời cầu chúc của một người trở thành sự thật là gì? Chính là sinh mạng! Tuy vampire có sinh mạng bất tử nhưng nếu thực hiện những lời cầu chúc có giá trị lịch sử hay ảnh hưởng đến sinh mạng người khác thì họ sẽ dễ dàng mất mạng ngay tức thì. Sau khi con người lần nữa biết đến sự tồn tại của vampire thì những vampire có khả năng chúc phúc nếu bị bắt sẽ bị lợi dụng cho chiến tranh, đó là lí do tại sao có những đất nước luôn luôn lăm le chiếm các nước khác mà không chút sợ hãi, không phải vì họ là những nước mạnh nhất mà là do thành công của họ đều do khai thác từ các vampire chúc phúc này đây! Tuy nhiên, nếu thực hiện một lời cầu chúc và bảo vệ sinh lực của mình trong 100 lần trăng tròn thì có thể tiếp tục chúc phúc mà không sợ bị mất đi sinh mạng bất tử nhưng do thời gian chờ đợi quá dài và không phải ai cũng biết việc này nên chính phủ luôn luôn có sở thích tra tấn và ép buộc các vampire mang trên mình sức mạnh này phải cầu chúc cho đến khi chết. Do các vampire mang trên mình sức mạnh đặc biệt này luôn phải trả một cái giá rất đắt song song với sức mạnh to lớn này nên việc giam giữ và quản lí họ dễ dàng hơn so với các vampire bình thường. Cái giá đó có khi là sức mạnh hoặc tốc độ hoặc một thứ gì đó quan trọng của loài vampire.
Aries là vampire chúc phúc nhưng cô lại may mắn hơn vì sinh ra đã là thành viên trong gia đình quý tộc, một trong tứ đại gia tộc luôn đi phò tá cho hoàng gia - Santi Clare. Sức mạnh của cô được phát hiện từ khi cô còn nhỏ và cô luôn được dạy cách kiềm chế sức mạnh của mình và không dùng nó vào những việc không nên và nhờ là người của Santi Clare nên cô luôn rất thoải mái và chưa từng sử dụng khả năng của mình nhưng dù vậy thì cô vẫn được Cancer phong làm thần quan chúc phúc của gia tộc, một chức danh để bảo vệ cô khỏi những vampire tham lam và gian xảo đang ẩn nấp ở khắp mọi nơi.
- Tại sao tôi lại kết hôn với anh?- Cô bực tức hỏi. Mặc kệ hôm nay có bị gì thì cô cũng phải hỏi cho bằng được. Tối qua vừa dậy, chủ nhân đã báo cho cô nghe chuyện kinh thiên động địa này. Tại sao chứ?
- Gia tộc Santi Clare cần quân đội hùng mạnh của gia tộc tôi. Còn gia tộc tôi thì cần quyền lực tại thế giới con người ở gia tộc này. Một cuộc trao đổi không tồi chứ?- Libra cười cười giải thích mà không để ý rằng khuôn mặt thanh tú của Aries đang tối sầm lại.
"Bộp"- Chiếc bình sứ được đặt trên chiếc bàn kế bên Aries đã được cô sử dụng để quăng thẳng vào mặt của anh chàng đang ung dung tự tại ngồi trên giường cô. Nhưng anh chàng chụp lại chiếc bình một cách dễ dàng.
- Anh thích thì đi cưới cái bình ấy đi!- Aries hét lớn rồi lập tức chạy ra khỏi phòng.
Cô sợ nếu ở lại nữa thì mình sẽ khóc thét lên mất! Tại sao? Tại sao chứ? Đã 47 năm rồi mà anh vẫn còn muốn hàn hạ cô hay sao? Tại sao anh không cho cô một con đường sống chứ? 47 năm trôi qua không là gì đối với anh sao? Cô cay đắng mỉm cười- Nụ cười chua sót cho số phận bấp bênh của mình.
Còn người vừa mới bị bỏ lại chỉ lặng yên nhìn chiếc bình trên tay rồi lại cười, nhưng, nó khiến người ta lạnh gáy và hoảng loạn hơn là vui vẻ. Khẽ lầm bầm vài câu, anh nở một nụ cười, nụ cười của ác ma:
- Dám quăng đồ tôi tặng, chuẩn bị chết đi là vừa!
Thoáng chốc, anh cũng biến mất!
"Aries à, ngoài ta ra,chẳng ai hiểu em đâu!"- Suy nghĩ này là do Libra dùng sóng niệm truyền đến tai Aries khiến cô sởn tóc gáy.
Aries hiện đang ở trên ban công lầu một. Cô không tìm thấy Scorpius nên đành lên đây ngồi cho bình tĩnh lại. Quả thật, nơi này giúp cô tỉnh táo rất nhiều. Nhưng Libra đã tìm được cô rồi. Thật là bực quá!
Lau sạch nước mắt, cô bước tới chiếc cột xám bên phải và đi xuyên qua nó.
Bên trong là một căn phòng rộng với rất nhiều đồ đạc và được trang trí theo phong cách chỉn chu nhưng có chút cô đơn. Điều đặc biệt là, tất cả đều được làm bằng bạc. Theo truyền thuyết, bạc là vũ khí mà vampire sợ nhất nhưng thật ra bạc chính là nguồn năng lợng lớn nhất của chúng. Cũng như lâu đài này, bên ngoài là gỗ nhưng bên lõi bên trong lại được làm bằng bạc.
Ngã người trên chiếc giường lớn,bây giờ Aries chỉ muốn di ngủ thôi!
- Sao lại ngủ sớm thế?- Một giọng nói hơi trầm vang lên bên tai cô với đầy ý trêu chọc khiến Aries giật mình tung chăn lên.
Libra đã nằm ở đó tự lúc nào. Cô sợ hãi nhảy xuống giường và chạy thật nhanh về phía cửa. Nhưng, Libra không ngăn cô lại. Điều này khiến một tia nghi vấn vụt qua đầu cô nhưng lập tức được bỏ qua. Bây giờ, quan trọng nhất là thoát khỏi đây! Nhưng, khi cô chạy đến phía chiếc cột xám thông với thế giới bên ngoài thì...
"Xoẹt"
Hoàn toàn không thể ra khỏi. Bây giờ, căn phòng này như một không gian đóng kín tách biệt với bên ngoài.
- Aries, đừng hòng trốn khỏi tay ta!- Libra cười nhẹ, gồng tay lai. Lập tức, cơ thể mảnh mai của cô gái được ném trả về phía chiếc giường, lọt thỏm vào lòng anh.
- Bỏ ra!- Aries bắt đầu giãy dụa.
- Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tay ta sao?
Libra hừ nhẹ, tay vòng lên cổ cô, thoát đi 2 chiếc cúc áo đầu tiên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Cô mãi mãi sẽ không bao giơ thắng được anh. Đơn giản là vì anh là một trong số những vampire tài giỏi nhất trong hoàng tộc. Không thể nào có chuyện một cô gái có thể thắng anh chỉ bằng vài lời đe dọa.
"Phập"- Hai chiếc răng nanh sắc nhọn cắm thẳng vào cổ cô, nhưng, không hề hút một giọt máu nào.
Cô rền rỉ kêu lên, lúc nào cũng vậy! Đầu tiên là làm cho cơ thể cô nhức nhối và choáng váng vì cái đau từ hai cái răng nanh của anh khiến cô không thể chống cự rồi mới hút máu. Lần nào cũng thế! Anh luôn làm những gì mình thích: Hành hạ cô! Làm cho cô khổ sở!
- Tôi... không phải... thức ăn của anh!- Nói được vài chữ, Aries lịm đi, không hay biết gì nữa.
Thấy người trong lòng mình đã ngất, Libra mới hài lòng rút hai chiếc răng nanh ra, nói:
- Đây, đều do em tự chuốc lấy!
Bàn tay thô to, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chăm vào cô gái đang trong lòng mình. Libra khẽ thở dài, khi nào thì cô mới chịu buông bỏ lớp vỏ tự vệ này đây?
Nhẹ nhàng vuốt ve hai vết đo đỏ trên cổ cô, Libra không khỏi cảm thán, anh chưa bao giờ hút máu cô khi cô không muốn cả, nhưng mà có phải cô gái này quá ngu ngốc rồi không khi vẫn không chịu thừa nhận anh đây?
Hôn ước là do anh đề xuất, chỉ vì muốn cô hoàn toàn thuộc về anh, nhưng tại sao, cô không chịu hiểu?