(12 Chòm Sao) The Vampire's Legend

Chương 3: Chương 3




Chương 3

- Ha...-Cancer khẽ buột miệng.

Nhưng, nhờ giọng nói nhẹ này, Song Ngư đã nhanh chóng nhận ra có người vào phòng, cô vội quay ra sau thì đập vào đôi mắt màu đen chính là khuôn mặt cuối cùng mà cô nhìn thấy trước khi ngất đi. Nhất thời, cả người cô đều cứng lại, không nói nổi lời nào.

Hình ảnh về khuôn mặt tươi cười của kẻ đáng sợ trước mặt khiến cô cảm thấy run rẩy, cô cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo, nhìn thẳng vào mắt người đối diện nhưng hễ nghĩ tới đôi mắt đó từng nhìn mình ra sao, cô lại cảm thấy sợ hãi.

Thấy cô gái đang hóa đá trước mặt mình, Cancer phì cười. Hóa ra, cô đã nhất thời quên việc đã xảy ra,giờ thấy anh mới sực nhớ ra mọi chuyện. Chậc, đúng là ngày càng thú vị nha! Chẳng mấy chốc, anh lần nữa lại cảm thấy hứng khởi về cuộc chơi vừa sắp đặt của mình.

-Sao thế?- Đút tay vào túi quần, anh thong dong bước về phía cô gái khuôn mặt đang tái đi.

Cô không nói nổi câu nào, chỉ có thể mở to đôi mắt đẹp trân trối nhìn anh. Tuy nhiên, Song Ngư đã lấy lại được ý thức phần nào và rất nhanh, cô đã quay người toan bỏ chạy, thầm cầu mong là hắn sẽ đứng hình vài giây để cho cô chạy thoát.

Nhưng, cô đã tính sai một bước, đó là: Cancer không phải là con người! Hơn nữa, các ý định của cô, anh đã sớm đoán ra được.

Rất nhanh,thân thể cô đã dán chặt vào người anh.Hơi thở lạnh của Cancer phà vào chiếc cổ trắng nõn của cô nhưng hiện tại, cô vẫn chưa định thần được chuyện gì.

-Trò vui vẫn còn đó, sao lại bỏ chạy nhanh thế?- Giọng nói ma mị đầy ghê rợn khiến toàn thân Song Ngư nổi lên một trận run rẩy. Lúc này, cô cũng có thể hiểu được vài thứ giúp cô biết được là đang có chuyện gì xảy ra.

Vội tránh xa con người nguy hiểm này, Song Ngư nhìn anh ta với ánh mắt hoài nghi, lo sợ và đề phòng:

- Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?

Phì cười trước câu hỏi ngu ngơ của Song Ngư, Cancer nói:

- Ta là chủ nhân của cô! Cô đang ở lâu đài Santi Clare của gia tộc Santi Clare.

Bây giờ thì Song Ngư ngớ người, một lúc sau, cô hét toáng lên

- Anh bị điên à?

- Cô nghĩ ta bị điên? - Cancer cười cười hỏi lại cô nhưng đôi lông mày nhíu chặt cho thấy rõ sự tức giận của Cancer vừa được Song Ngư ươm mầm.

Anh bực bội rút ra một quả cầu thủy tinh màu tím than bên ngoài và, bên trong quả cầu óng ánh là một viên đá màu đỏ sáng lấp lánh được chạm trổ rất cẩn thận và đẹp mắt.

Cancer lẩm nhẩm đọc một câu thần chú, cả thân thể Song Ngư bỗng bay lên không trung, lơ lửng nhưng cô không hề la lên tiếng nào nữa từ khi cơ thể được nhấc lên. Một sự im lặng đáng sợ đến rợn người.

Không! Đúng hơn là cô không thể nói được. Từng làn khói đen ngòm, mờ đục đang kết nối với nhau, đan xen lại, tạo nên một sợi dây thừng chắc chắn quấn chặt lấy chiếc cổ của Song Ngư khiến cô không thể nào nói gì. Những đoạn dây dài oằn trườn từ từ xuống eo cô, siết chặt tạo nên những vết hằn đỏ khó thấy nhờ đống khói đen ngòm.

Đáng đời! Cancer thầm rủa cô gái đang bị treo lơ lửng trên không trung. Nếu có ai đó nghĩ rằng anh sẽ dịu dàng với một cô gái anh bắt về thì đã nhầm to! Đừng bao giờ mong anh đối tốt với ai ngoại trừ người thân của mình. Và dĩ nhiên, cô gái này cũng không phải ngoại lệ. Thậm chí anh còn chưa biết tên cô ta, bắt cô ta về chỉ vì anh đã ngửi dược mùi hương của cô và thích nó và cũng là theo ý của con bé Capricorn chết tiệt mà thôi! Anh là người làm việc thật sự rất tùy hứng. Ai cũng biết! Chính vì vậy,đừng nên nghĩ sẽ có một lí do cho việc chọn một nô lệ.

Song Ngư lúc này đang rất khó thở, hai tay cô bấu chặt vào làn khói đen với chút hi vọng có thể nới lỏng nó ra một chút nhưng vô vọng.Từng ngụm khí ít ỏi đang dàn biến mất khỏi cuống họng, cổ họng cô đau rát.

Khẽ hừ mạnh một tiếng, Cancer rút tay về và gần như lập tức, các sợi dây leo thu về phía quả cầu, trả tự do cho Song Ngư khiến cô ngã mạnh xuống nền đất lạnh lẽo.

”Crắc” - Nhói đau, từng đợt đau đớn đến tê dại truyền thẳng đến cổ chân trái của Song Ngư khiến cô ứa nước mắt.

Liếc nhìn cổ chân hơi đỏ lên, cô cố gắng gượng đứng dậy nhưng các cơn đau đớn bắt đầu nhiều hơn, công kích vào cổ chân cô. Cơn đau như rút cạn sức lực của Song Ngư khiến cô không tài nào nhấc chân lên nổi.

Trên người cô có nhiều vết xước, đặc biệt là ở cổ chân, có lẽ là do cô quẫy đạp quá nhiều, từng giọt máu đỏ sẫm, ấm nóng bắt đầu chảy xuống, tạo nên sự ghê rợn, đau buốt.

Bỗng, cả thân thể Song Ngư được thảy lên chiếc giường lớn một cách nhẹ nhàng khiến cả đầu cô cứ ong lên, không hiểu gì cả.

"Phập"- Cancer cắm hai chiếc răng nanh nhọn hoắt của mình vào phần cổ chân của Song Ngư. Tuy biết rõ là đây không phải là chỗ có nhiều máu nhưng, lần đầu tiên có loại máu khiến anh kích động đến vậy, đến mức anh không thể nào kìm chế bản thân mình được.

Thoát đi đôi răng nanh nhọn hoắt, Cancer nhìn cô, thấy cơ thể cô đang mềm nhũn xuống, không có chút sức lực. Bây giờ, cô đã tin rồi! Chính mắt cô đã thấy đôi mắt vui vẻ đó biến thành màu đỏ tươi của máu, chính cô đã cảm nhận nỗi đau khi bị hút máu và khi bị cắm hai chiếc răng nanh ấy vào chân mình. Làm sao cô có thể nghĩ rằng mình nằm mơ đây?

Hắn ta là một vampire!

Những tưởng đã kết thúc nhưng Cancer vẫn không thỏa mãn mà ghé đầu về phía cổ cô, hơi thở trầm đục nhiễm mùi máu tươi phả phanh cổ cô, kéo theo một giọn nói chưa được thỏa mãn:

- Nhớ cho kĩ, tên ta là Cancer.

"Phập"- Một lần nữa, Cancer lấy đi một lượng máu khá lớn của cô. Khiến đầu cô bắt đầu ong lên, hai mắt bắt đầu hoa đi, không còn tí sức lực. Mắt cô bắt đầu mờ rồi tối dần đi, đến lúc nào cô ngất đi cô cũng không biết, nhưng cô cảm nhận được, dòng máu đỏ tươi ấm nóng trong cơ thể cô đã bị mất đi khá nhiều.

May mắn cho cô, Cancer có vẻ vẫn còn chút lí trí, không mất tự chủ đến mức hút cạn máu của Song Ngư mà vẫn giữ lại một lượng đủ để duy trì mạng sống cho cô gái nhỏ. Tuy sống sót nhưng Song Ngư đã sớm lịm đi vì mất quá nhiều máu, khiến cho cả cơ thể cô đổ dồn về phía Cancer và được anh ôm trọn vào lòng mà không biết...

Cancer bế cô lên, đôi môi anh vẽ nên nụ cười hài lòng, bàn tay vô thức xoa nhẹ mái tóc dài đen nhánh của Song Ngư. Cancer không hề nhận ra rằng từ khi anh nhận được những giọt máu của Song Ngư, cảm giác của anh về cô đã thay đổi, sự thay đổi nhẹ nhàng, mềm mại như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua trái tim anh...

~o0o~​

Trên bầu trời rộng lớn hơi hửng tối, từng đợt gió lạnh buốt se lại vây hãm thân thể nhỏ bé của một cô gái. Cô mặc chiếc đầm liền màu trắng với vài bông hoa nhung màu vàng nhạt đính trên đầm - Leo.

Do quá nóng vội, vừa ra khỏi Santi Clare, cô lập tức rời khỏi Canada và bay đến New York mà không chuẩn bị bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, đôi cánh xám của gia tộc cô không có được sức mạnh và tốc độ như của gia tộc Santi Clare.

Cô phải bay từ nửa ngày mới gần tới được New York. Mà giờ ở đây, trời đã là đêm đen, di chyển rất bất lợi đối với cô nàng. Vậy mà, từng cơn gió buốt buổi đêm không ngừng bao vây cô khiến cả thân thể chao đảo vì lạnh nhưng vẫn không dám hạ cánh ở độ cao này mà chỉ từ từ sà xuống, tìm chỗ thích hợp để đáp. Nhưng như là bị ếm bùa, các cơn gió liên tục ngăn cản kế hoạch của cô, cứ thuận đà kéo cô lên cao, một chút cũng không nhích xuống được. Chúng cứ quấn quanh cô như những con vật khát máu rút đi từng từng từng chút một sức lực của cô. Không hối hả, mà chỉ từ từ, như là chực chờ cô kiệt sức đẻ mà hiến dâng cô cho biển cả bao la.

Nhưng dầu gì Leo cũng là một vampire đặc biệt thuần chủng, có sức mạnh hoàng tộc, làm sao mà vì vài cơn gió có thể dễ dàng bị biển cả nuốt chửng chứ?

Có điều, cô đã sử dụng toàn bộ sức lực của mình vào việc bay tới đây và bây giờ, cô lai gặp rắc rối.

Trời đã bắt đầu hửng dần, cô lại bắt đầu kiệt sức. Cô nhìn xuống phía dưới thì cũng dư sức tự hiểu được, nếu rơi ở độ cao này, cho dù là vampire S cũng sẽ tan xương nát thịt. Bây giờ cô còn một cách nhưng trong lòng cô tự hỏi với tốc độ này liệu, có kịp hay không?

”Vụt” - Đôi cánh của cô đã khép lại, bao vây cơ thể chủ nhân của nó như là nguyện vọng cuối cùng của mình. Nó mất sức rồi! Và cả cơ thể cô cũng vậy. Cũng đúng, đã bay lâu lắm rồi.

Bây giờ, có lẽ chỉ có cách này cứu được cô thôi!

Những ngón tay thon dài xinh đẹp bấm chặt vào lòng bàn tay đã tê buốt vì lạnh, cảm giác đau đớn từng đợt từng đợt truyền đến não bộ khiến cô không khỏi nhíu mày nhưng vẫn hết sức bấm chặt vào lòng bàn tay khiến nó bật máu chứ tuyệt nhiên, không làm gì nữa để cứu mạng của mình.

Nhưng, thứ chất lỏng lấp lánh, ấm nóng, dòng máu thơm ngào ngạt ấy chính là máu của Vampire thuần chủng hoàng tộc. Bất kì vampire nào cũng mong được thưởng thức nó - Loại máu đặc trưng không bao giờ khô có thể cứu được bách bệnh, giải được mọi loại độc, tăng năng lực cho các vampire khác. Loại máu đặc biệt không phải ai cũng có đặc ân được ngửi thấy một lần.

"Phịch"

- Xin chào! Tôi tự hỏi sao lại có người để dòng máu quý giá của mình rơi lãng phí vậy chứ?- Một chàng trai bịt kín mặt đã đỡ được cô hỏi.

Kì thật anh là ngửi được mùi máu đặc trưng này nên mới tới đây và tình cờ thấy chủ nhân của nó - Tức Leo đang rơi xuống - Nên mới ra tay giúp đỡ, dĩ nhiên là cũng với mong muốn được thưởng thức dòng máu này.

Hóa ra là cô sử dụng loại máu quý của mình để dụ dỗ một vampire nào đó tới đây giúp đỡ cô. Thật la một cô gái thông minh đến đáng sợ. Anh thì cũng không phải xấu xa gì nên giúp cô thôi! Có điều, lát nữa anh phải xin lại một chút ân huệ chứ?

- Nếu anh đưa tôi tới địa chỉ này, tôi sẽ cho anh máu của tôi!- Leo dùng hết sức gồng tay lại, lập tức máu ngừng chảy. Cô nói với anh ta nhưng lập tức sửa lại - Dĩ nhiên là chỉ một ít.

Ha! Anh thầm cảm thán cô gái này rồi! Nếu không phải hôm nay theo lệnh tên ấy đi tuần tra, chắc sẽ không có cơ may gặp được người của dòng dõi hoàng tộc thế này. Mặc dù không phải hoàn toàn của hoàng tộc, nhưng chắc chắn có khả năng như vậy. Anh thầm tự hỏi cha mẹ cô là ai, và chắc chắn một trong hai người đó chính là dòng dõi hoàng gia chính thống. Thật đáng tò mò! Nhưng địa chỉ cô gái này đưa, chẳng phải là...

- Cô là người của gia tộc Anis Shatow? Con gái của công chúa hoàng thất Nguyên Mị Tử và chủ nhân gia tộc Anis Shatow Deline Ren?- Anh khẽ hỏi.

”Thịch”

~o0o~

- Scorpius à!

- Cậu có gì muốn nói? - Scorpius hiện ra, trước mặt Cancer mà không hề báo trước, nhưng cậu tuyệt nhiên không chút giật mình.

- Tại sao cô không tới? - Cancer nhíu mi chất vấn cô.

Nếu nói cậu không biết lí do, là nói dối! Cậu biết rất rõ nhưng cậu vẫn muốn Scorpius nói cho cậu nghe, suy cho cùng, chính cậu là người chấp nhận cho cô vào đây mà không màng tới sinh mạng của mình mà! Ít nhất phải có một chút ảnh hưởng chứ!

Tên đó mặc dù cậu đã hủy hẹn nhưng vẫn cứ tìm đến, vậy mà Scorpius lại không hề xuất hiện.

- Cậu nhất thiết phải hỏi? Chẳng phải cậu là người hiểu rõ nhất sao?- Scorpius không nhìn thẳng vào mắt Cancer mà lại nhìn về phía khác, như đang trốn tránh đôi mắt của một người trẻ tuổi nhưng rất thông minh.

Hừ! Cô đã tới tận đây mà hắn vẫn còn tìm. Không bao giờ có chuyện cô sẽ xuất hiện trước mắt hắn lần thứ hai, không bao giờ có chuyện đó! Bởi, chính hắn, chính hắn ta đã ruồng bỏ cô, đã đuổi cô đi cơ mà! Xin lỗi Cancer, tôi biết cậu muốn giúp tôi, nhưng e là đã quá muộn. Ngày đó, Aquarius mà tôi biết, đã chết!

~o0o~​

Tại lâu đài King Nostle

- Ưm...- Cô gái với mái tóc dài đen tuyền đang nằm trên giường khẽ nhăn mặt, âm thanh tuy nhỏ mà lập tức đánh thức cô gái đang ngồi trên ghế nệm kế bên giường.

- Virgo à, cậu tỉnh rồi?- Lập tức đến bên cô gái tên Virgo, cô nàng tóc nâu lập tức hỏi.

- Ư, Capricorn à...- Virgo cố gắng mở mắt ra, thâm tâm không khỏi trĩu nặng.

Vừa mở mắt ra, thấy được cảnh vật xung quan, bụng cô không nhịn được mà quặn thắt. Ôi, tại sao cô không chết đi chứ? Tỉnh lại làm gì để cho hắn ta lần nữa giết cô? Mãi mãi cũng vậy, cô chỉ là món đồ chơi của hắn ta mà thôi! Không là gì cả, ngoài món đồ chơi.

Khẽ tự cười nhạo mình, Virgo nhìn Capricorn. Cô biết rõ Capricorn cũng rất cô đơn, như cô vậy, nên mới cứu cô, nhưng sao Capricorn không để cô chết đi? Sống như thế này, chi bằng chết, cô cũng cảm thấy tốt hơn.

- Taurus thật quá đáng! Tại sao lại làm cậu ra nông nỗi này chứ? Cậu có thấy đau ở đâu không? - Capricorn lo lắng lau đi mồ hôi trên trán Virgo.

Virgo vốn là người anh thương yêu nhất mà? Tại sao lần này anh lại hại cô đến mức này chứ?

- Capricorn, tớ muốn ngủ.- Virgo dịu giọng, giọng nói tuy thể hiện rõ sự biết ơn nhưng cũng là áy náy.

Thật ra, nếu cô trở thành vampire, chắc chắn có thể thoát khỏi hắn ta, nhưng cô không muốn mất đi dòng máu này, dòng máu, của một con người. Cô rất biết ơn khi Capricorn tuy là vampire nhưng vẫn coi một con người yếu đuối như cô làm bạn nhưng cô không thể nào trở thành giống Capricorn được. Vì đâu phải vampire nào cũng giống cô nàng Capricorn đáng yêu, tốt bụng mà cô quen biết. Phải may mắn lắm, cô mới có thể gặp được Capricorn, đời đời, cô tự nhủ, sẽ chẳng bao giờ quên.

Nghe Virgo nói thế, Capricorn đắp chăn lại cho cô, cười nhẹ:

- Cậu ngủ đi!

Virgo đối với lời nói của Capricorn cũng chỉ cười nhẹ, không biết là tin được mấy phần.

Nói thế chứ cô cũng không chắc biết được hết những gì anh mình suy nghĩ nhưng cho dù thế nào cũng phải giữ cô lại, vì loài vampire, cũng như là vì cô ấy. Cô là công chúa của vampire, là thần quan tương lai, có thể nhìn thấy được mọi chuyện. Và từ cô gái này, chắc chắn sẽ là thay đổi lớn cho thế giới vampire. Nhưng vẫn còn vài người nữa, vài người nữa là chưa xuất hiện, đến khi nào họ mới xuất hiện đây? Virgo đã bị dày vò hơn 4 năm rồi! Không biết khi nào việc này mới kết thúc? Khi nào Virgo mới tha thứ cho anh cô - Mistami Sessle William Taurus


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.