Trần viên ngoại nộ khí xung thiên, vì chuyện nhi nữ bảo bối của mình bỏ
trốn ngay trong ngày đại hỉ mà ông phải mấy lượt đi tạ lỗi với bên nhà
thông gia, rốt cuộc nhịn không được mắng con gái:
- Bình thường
con bướng như thế nào ta cũng không quản, nhưng mà lần này lại làm ra
chuyện tày đình như vậy, thực sự khiến ta tức chết mà!
- Phụ
thân. - Kim Ngưu tiểu thư ngoan ngoãn quỳ trước mặt ông, vẻ mặt vô cùng
đáng thương bĩu môi nói. - Con đã nói không muốn thành thân với tên công tử chỉ biết ăn không ngồi rồi đó mà! Người lại cứ bắt con.
-
Không lấy cậu ta, vậy con muốn lấy ai? Bao nhiêu người sắp xếp cho con
xem mặt đều không phải bị con đuổi đi hết rồi sao? - Trần viên ngoại hơi gắt giọng, ài, đều là tại ông quá nuông chiều nhi nữ này, - Con đó,
cũng đã lớn rồi, một đại cô nương ở tuổi này mà còn chưa xuất giá, không khéo người ta tưởng con là không gả được đó!
- Đó là chuyện của họ chứ! - Kim Ngưu nhỏ giọng nói một câu lại bị Trần viên ngoại liếc một cái không dám hó hé nữa.
Đúng lúc này, từ bên ngoài vọng vào một tiếng thông báo thật dõng dạc “Đại
vương gia giá lâm”, khiến cho hai phụ tử trợn to mắt nhìn nhau. Trần
viên ngoại thì vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng, không hiểu mình đã làm gì
đắc tội để người ta đến tận nhà tìm. Còn Kim Ngưu sao, này còn không
phải vội vã tìm chỗ trốn sao? Nàng đến phủ vương gia sau đó lại không
nói không rằng bỏ đi mất, bây giờ đến còn không phải tìm nàng tính sổ
sao?
- Phụ thân, người tiếp khách, con còn chưa xuất giá không
tiện gặp người ngoài! - Vội vã tìm cho mình một cái cớ, còn không kịp để Trần viên ngoại phản ứng, Kim Ngưu liền đứng lên muốn chạy. Có điều, cổ nhân có một câu “trời tạo nghiệt có thể tránh, tự tạo nghiệt không thể
sống”, nàng chân trước vừa muốn chạy thì chân sau vị vương gia nào đó đã bước tới nơi:
- Kim Ngưu cô nương không cần lo lắng, dù sao bổn
vương và cô không phải cũng đã gặp mặt rồi sao? - Bạch Dương vương gia
lâu ngày không gặp, giờ đây một thân trường bào trắng, giắt ở đai lưng
là một mảnh ngọc bội vô cùng quý giá. Khuôn mặt anh tuấn hơi cười khiến
cho đám gia nhân tưởng chừng như sắp ngất đến nơi.
Trần viên ngoại cũng vừa kịp hoàn hồn, kéo theo Kim Ngưu còn đang ngơ ngác thực chất đang gào thét trong lòng cùng quỳ xuống:
- Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.
- Ấy, viên ngoại không cần đa lễ, ngài mau đứng lên. - Bạch Dương vội vàng nói.
- Tạ vương gia. - Trần viên ngoại thụ sủng nhược kinh đứng lên. - Không
biết vương gia đại giá quang lâm nên không kịp tiếp đón, mong ngài thứ
tội.
- Không dám, cũng là do ta đường đột đến, không thể trách
Trần viên ngoại. - Bạch Dương khách sáo vài câu, sau đó không vòng vo mà lập tức vào thẳng trọng tâm. - Thực ra hôm nay, ta đến đây là có việc
muốn nhờ Trần viên ngoại ngài nha.
- Giúp được vương gia là vinh
hạnh của Trần gia ta, có điều, - Trần viên ngoại lấp lửng. - Không biết
là việc gì mà phiền vương gia tự mình đến đây vậy?
- Ngồi xuống
trước đã. - Bạch Dương ra dấu mời, cùng với Trần viên ngoại ngồi xuống
ghế bành. Hai hạ nhân cũng không đợi nhắc tự động bước tới châm trà, tâm cũng không quên nghĩ, đại vương gia thực sự quá soái, quá anh tuấn đi.
Duy chỉ mỗi mình Kim Ngưu lại cho rằng người kia không phải đến đây tìm
nàng, liền từng bước từng bước nhân lúc không ai chú ý mà chạy đi mất.
Đáng tiếc, ý định lại không thành, nàng vừa lui tới gần ngưỡng cửa thì
bị phụ thân liếc một cái thật sắc. Tâm không cam tình không nguyện,
phụng phịu quay về bên cạnh Trần viên ngoại đứng yên làm một đứa con gái ngoan.
Khẽ cười một tiếng, Bạch Dương liền hướng Trần viên ngoại lên tiếng:
- Thực ra là như vầy, bổn vương nghe nói Trần viên ngoại là người có
tiếng trong giới đồ cổ, vì vậy, hôm nay đường đột đến là muốn ngài xem
qua một thứ. - Dứt lời, một tùy tùng theo bên cạnh hắn dâng lên một
chiếc hộp gỗ hình chữ nhật, dài gần hai gang tay, bề ngoài bốn góc hộp
có mạ một lớp vàng, nhìn qua trông cực kì bắt mắt. Có điều, đợi mở ra
thì mới biết, vật ở bên trong mới thực sự có giá trị. Một bộ ngọc vật
gồm: một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, bên trong còn có hình một con phượng
hoàng vô cùng sống động; một miếng ngọc bài hình chữ nhật trắng tinh
khôi, một mặt khắc thân của một thanh kiếm cổ, mặt còn lại là vài kí tự
không rõ là từ thời nào; vật cuối cùng là một cây trâm ngọc vô cùng tinh xảo, đáng tiếc, lại bị gãy làm đôi.
Trần viên ngoại hai mắt lấp
lánh đón lấy cái hộp, khẽ cầm từng món lên soi, vẻ mặt hưng phấn vô
cùng. Cũng không phải chưa qua đồ cổ, dù sao, gần nửa sản nghiệp này của ông có được cũng là nhờ buôn bán đồ cổ. Có điều, một bộ cổ ngọc mà Bạch Dương mang đến thực sự là quá đẹp, quá tinh xảo đến mức khó cầm lòng.
Soi xét một lúc lâu, Trần viên ngoại mới cất tiếng, giọng nói thoang
thoảng tiếc nuối:
- Ài dà, vương gia, ba thứ này thực sự rất quý
a, có điều cây trâm này lại bị gãy, đáng tiếc đáng tiếc. Thứ cho thảo
dân nhiều chuyện, không biết vương gia có chúng từ đâu vậy?
-
Không giấu gì ngài, những thứ này vốn không phải của ta mà là của một vị hảo bằng hữu, đây cũng là đồ gia truyền của nhà y, ta cũng không tiện
hỏi. - Bạch Dương buông xuống tách trà trong tay, trả lời, cũng đồng
thời đề cập đến vấn đề chính. - Việc ta muốn nhờ chính là, ngài có thể
giúp ta... ừm, sửa lại cây trâm đó được không?
- Cái này... -
Trần viên ngoại lập tức ấp úng. - Vương gia, ngài cũng thấy đó, thứ này
là cổ vật, hơn nữa lại là cổ ngọc, việc sửa nó... thật sự...
Nhận thấy vẻ khó xử trong câu nói của ông, Bạch Dương cũng là vô cùng bất
đắc dĩ, thất vọng thở dài một tiếng. Đúng lúc này, Trần viên ngoại lại
đưa ra một ý kiến:
- Tuy rằng không thể sửa, nhưng mà thảo dân cũng có thể làm cho vương gia một cây trâm ngọc mới.
- Thật sự? - Bạch Dương lập tức gạt phăng đi nỗi thất vọng ban nãy, hai mắt phát sáng hỏi.
- Khụ, - Trần viên ngoại khẽ giọng tằng hắng một tiếng, - Mặc dù không có giá trị liên thành như cái cũ, nhưng tuyệt đối giống đến không tìm ra
được khác biệt. Ngài thấy sao?
Bạch Dương thoáng trầm tư một hồi lâu, ánh mắt tới lui suy đi tính lại, rốt cuộc một lúc sau mới đáp:
- Vậy nhờ cả vào viên ngoại.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Biệt viện Trần gia:
Sau khi bàn xong về chuyện ngọc cổ, Bạch Dương lập tức mượn cớ, nhân cơ hội kéo người nào đó vẫn còn đang ngơ ngẩn vào viện tử đi dạo. Thoạt đầu,
Kim Ngưu cực kì “xa lánh” vị vương gia trước mắt, mang theo vô vàn đề
phòng có, sợ hãi có, hoang mang có dẫn hắn đi khắp Trần phủ.
-
Kim Ngưu cô nương, ta cũng không có ăn thịt cô, cô sợ hãi ta như vậy làm gì? - Vạn bất đắc dĩ, rốt cuộc Bạch Dương chịu không nổi đứng chắn
trước mặt Kim Ngưu hỏi.
- Ta, ta... nào có sợ ngài... chẳng
qua... chẳng qua, - Kim Ngưu căn bản không dám nhìn thẳng người kia, lắp ba lắp bắp cả nửa buổi cũng chả viện được lý do. Khuôn mặt khả ái trông vô cùng đáng thương.
- Chẳng qua cái gì? - Bạch Dương nhướng mày hỏi dồn.
- Chẳng qua... chẳng qua...
- Được, thấy cô đáng thương, ta tạm bỏ qua vấn đề đó. - Bạch Dương kìm
lòng không nổi trước vẻ mặt đáng thương kia liền nói một câu. Có điều,
nàng còn chưa kịp thở phào thì hắn lại nói tiếp. - Nhưng mà ta muốn hỏi
cô tại sao lại gạt ta nha? Rõ ràng hôm đó không có bọn buôn người nào
hết mà căn bản là cô bỏ trốn, tại sao lại lừa ta, làm ta phí công điều
tra một việc thậm chí còn không xảy ra?
- Tại vì... ta cũng đâu
thể nói là mình đào hôn được, ta cũng làm sao biết được ngài là vương
gia, cũng không phải là cố ý. - Càng nói càng nhỏ, Kim Ngưu thực sự cảm
thấy đầu của mình cũng sắp cúi thẳng vào ngực luôn rồi. Quả nhiên không
hổ là nguyên soái thống lĩnh tam quân, thực sự là rất biết cách nắm bắt
cơ hội, tạo áp lực, đặc biệt là bá khí dọa người a~