Chương 36: Bắt Được Tín Hiệu
Song Tử cũng hùa theo Song Ngư nói:
- Chắc ông nhớ mama quá nên bị ảo tưởng thôi.
Thiên Bình cũng muốn chọc quê cậu bạn nên đối luôn:
- Chuẩn luôn, đang nhớ cảnh làm nũng mama nên ảo tưởng chứ gì.
Sư Tử mặt mày nghiêm chỉnh nói:
- Thật đó, tao không đùa đâu. Tao nghe rõ thật mà, không phải ảo tưởng.
Thấy Sư Tử vậy ba con người kia cũng phải nghĩ lại. Đúng là Sư Tử là vua đùa vui nhưng cũng hiếm khi thấy cậu nghiêm chỉnh vậy.Thiên Bình lên tiếng:
- Thật hửm, không đùa cho vui chứ.
Sư Tử gắt:
- Tao nói thật... thật 100%.
Sư Tử vừa khẳng định chắc nịch vừa đưa hai ngón tay lên thề. Thấy hành động này của Sư Tử ba con người kia mới tin tưởng. Song Ngư lên tiếng:
- Nếu như vậy, thì có cái gì đó lạ lắm.
- Lạ: mọi người đồng thanh.
Song Ngư tiếp:
- Đúng vậy, rất lạ. Các cậu còn nhớ không... lúc vào đây chúng ta đã tìm mọi cách để thoát ra. Nhưng tất cả đều không được do không có tín hiệu.
Song Tử nãy giờ đăm chiêu suy nghĩ, giờ lên tiếng:
- Ừ, kể cả lúc dùng chiếc điện thoại thần kỳ bác Lam đưa cho cũng không làm được gì. Và còn nữa... lúc trước đâu ai cảm nhận được cái gì từ bên ngoài đâu.
Sư Tử tiếp:
- Nói cách khác... kể từ lúc Quỷ Vương vào đưa thức ăn cho chúng ta, phải chăng có khe hở nào đó.
Thiên Bình lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại thần kỳ nói:
- Nếu có khe hở chắc vẫn còn dùng được... chúng ta thử lại xem có bắt được tín hiệu gì không.
Nghe Thiên Bình nói vậy, ai nấy đều gật đầu. Mở chiếc điện thoại thần kỳ ra... lướt lướt lướt - không có sóng. Mặt ai nấy đều buồn bã, tưởng là đã hết hy vọng thì Thiên Bình hét lớn:
- Này... một cột, một cột này.
Nghe tiếng hét này mà 3 sao như từ địa ngục lên cõi thiên đường. Cả bốn người ôm nhau mà nhảy tâng tâng, cho đến khi Song Tử nói:
- Thôi, vui mừng để lát nữa. Giờ tìm xem có liên hệ được với ai không.
Song ngư vui mừng, gật gật đầu:
- Đúng, đúng. Thiên Bình nhanh nhanh.
Thiên Bình cười một cái như được mùa rồi di chuyển tìm xem chỗ nào sóng mạnh hơn. Cậu đưa điện thoại lên cao một chút... cao một chút nữa thấy cột sóng thứ hai nhấp nháy. Cậu rối rít gọi Sư Tử.
- Này Sư Tử... mày cúi xuống cho tao leo lên cái.
Sư Tử lúc này phụng phịu đá lại:
- Làm chi vậy... mày tính ám sát tao hả. Mày nặng như trâu vậy mà tính leo lên lưng tao.
Thiên Bình cười ngư ông đắc lợi:
- Thì lên cao để bắt sóng cơ mà.
Hai cô gái nhìn màn đối đáp của hai chàng trai nãy giờ mà cười ra nước mắt. Khi nghe Thiên Bình nói lên cao bắt được sóng, với lại có chút lo lắng cho Sư Tử... Ngư nhi lên tiếng:
- Thiên Bình à... sao cậu không cúi xuống để Song Tử leo lên lưng ông ý.
Như chết chìm vớ được phao Sư Tử hào sảng nói luôn:
- Song Ngư nói chí phải, Song Tử leo lên lưng ông là hợp lí nhất.
Thiên Bình nhìn khuôn mặt gian xảo của hai người kia mà không nói được gì. Cậu nghĩ “Chả nhẽ nói không và rằng Song Tử cũng nặng lắm chứ. Ai da nói vậy chắc bị nàng đánh bầm dập quá. Thôi chịu khổ xíu vậy... hai con người kia, khi nào thoát ra khỏi đây ông đây sẽ cho hai người nếm mùi cay đắng.“. Nghĩ rồi cậu gật gà gật gừ nói:
- Ok bây bê... Song Tử qua đây leo lên lưng tao.
Song tử nhanh như sóc chạy lại... đợi Thiên Bình cúi xuống nàng nhanh nhảu leo lên. Một tay cầm chiếc điện thoại trên tay nàng đưa lên thật cao... hua hua bên trái rồi bên phải. Tay còn lại víu lấy bả vai cậu, lúc thì đập bảo cậu chạy sang bên này... lúc thì bảo cậu chạy sang bên kia. Thiên Bình ngậm ngùi mà khóc ròng trong lòng. Còn hai con người kia, lúc này đang ôm bụng cười sảng khoái. Một lát sao Song Tử thốt lên:
- Ok đừng chỗ này ổn định hai cột nha.
Nghe thấy câu nói này của Song Tử mà Thiên Bình mừng không gì tả nổi. Cậu nhanh nhảu:
- Mau mau, cậu mau gọi về biệt thự đi.
Song Tử ậm ừ, chưa kị gọi thì Sư Tử lên tiếng:
- À, Song Tử... cậu để chế độ liên lạc mật đi. Tránh việc hắn ta biết được.
Nghe theo lời Sư Tử... cô nàng chỉnh lại chế độ rồi nhanh tay liên hệ về biệt thự. Ở biệt thự bây giờ, các ông bố thì ngồi trong biệt phòng bàn chuyện. Còn các bà mẹ thì ở trên phòng bốn sao hết. Chuông ở dưới phòng khách vang lên... nhưng chẳng ai cảm nhận được. Lúc này bên phía bốn sao đang rất lo lắng... một cuộc, hai cuộc... đến cuộc thứ ba bốn sao lo lắng lắm. Cuối cùng cũng có tiếng từ đầu dây bên kia:
- Cậu Thiên Bình, Thiên Bình phải không.
Bốn sao mừng rỡ, nói lớn:
- Chúng con đây, bác Lam là bác phải không.
- Là bác đây, Ông Chủ... Bà Chủ các cậu chủ và cô chủ liên hệ này.
Nghe bác Lam nói vậy... 22 con người kia chạy như bay đến bên bác Lam. Để tránh đánh rắn động cỏ... họ chỉ liên lạc nghe giọng nói chứ không dùng hình ảnh. Bốn vị mama kia chạy đến, hơi thở không đều đặn hỏi:
- Các con, các con có sao không?
Song Ngư và Song Tử nghe thấy giọng mama thì mừng lắm... nói luôn:
- Chúng con không sao, cơ mà mọi người biết chuyện chưa... chuyện Quỷ Vương ấy ạ.
Những ông bố lúc này mới lên tiếng...
- Chúng ta biết rồi... hắn ta có làm hại gì các con không?
Sư Tử nói:
- Không sao... hiện giờ hắn không giết chúng con đâu.
Thiên Bình Tiế:
- Đúng vậy... có thể nói là chúng con r... ấ... t an toàn.
Tín hiệu dần yếu đi rồi tắt ngụm... các vị phụ huynh lúc này cũng an tâm được phần nào. Sau một hồi vui mừng, bố Bạch Dương lên tiếng:
- Đúng rồi... bác Lam nhờ bác dò tìm tín hiệu của tụi nhóc.
Nghe nói vậy, các ông bố mới nhớ ra... ngồi xúm lại bên bàn nhìn chiếc máy dò tín hiệu... một phút rồi hai phút... nó dừng lại ở “Không kết nối được“. Thở dài ngán ngẩm... nhưng mà cũng an tâm. Họ đã biết rằng con họ vẫn bình an, vẫn tốt thế là vui rồi. Giờ chuyện quan trọng là họ phải lật đổ được Quỷ Vương. Nhưng trước tiên họ phải hoàn thành nhiệm vụ mật và giúp 8 sao hoàn thành nhiệm vụ.
(^^ mời các bạn đón đọc tiếp nhé... Cảm ơn nhìu nè. Yêu--- Thiên Nhi)