Chương 14
Từ Vũ thấy mười hai sao không có chút gì gọi là sợ hãi thì vô cùng khâm phục, quả không hổ danh là nhi tử của Thập nhất anh tài ( biệt danh của pama tụi nó khi còn ở quá khứ). Ông không nói gì, bước lại gần bức tường kẽ đặt tay vào, kình .... Két ....két ....., một ngăn bí mật được mở ra ( oa giống phim trinh thám quá, * mắt sáng rỡ * ) ông rút trong đó ra một cây sáo bằng Ngọc lục bảo trao cho sư ca.
- Từ thúc, đây ... Tại sao lại đưa bọn ta cây sáo này? - Sư tử nhìn Từ Vũ, ngu ngơ như một tiểu miu miu đang lên cơn tò mò ( kawai)
- Trong cây sáo có một phần của tấm bản đồ dẫn đến đầu não của bọn chúng, các vị phải đi đến chín nơi của mười vị còn lại ( pa Nhân Mã và pa Bạch Dương ở chung ) ghép các mảnh bản đồ .... Bla bla bla
Từ Vũ tuông một tràng như chưa từng được nói rồi đi ra ngoài.
- Các cậu, ở đây một hôm, mai hãy lên đường nhá, nhá - Bạch Dương giơ tay ý kiến, cầu xin sự xót thương
- Why ??? - nhưng không, tiểu Bạch bé nhỏ đã bị phản bác không thương tiếc
- Vì ... Vì ... TỚ ĐÓI ... !!!! - Bạch Dương hơi ngập ngừng, cuối cùng hét toáng lên
Lúc này mười một sao còn lại mới để ý đến bạn bụng tội nghiệp đang biểu tình từ nãy đến giờ nên gật đầu ( Bụng: tui có tội tình gì mà hành hạ tui vậy chứ, hức hức * ấm ức *)
♎️♏️♐️♍️♈️♓️♊️♌️♋️♉️♑️♒️ Tui là dãy phân cách * ngày hôm sau*
Mười hai sao từ giã Bạch Hổ Sơn trại lên đường đến nơi gần nhất, Trại Thiên Luân ( chỗ của mama của Ngư Ngư và Ngưu ca)
Mười hai chòm sao đi đến một ngôi làng gần trại, đó là một ngôi làng nghèo nàn, trông có vẻ rất tồi tàn. Đập vào mắt họ là hình ảnh một phụ nữ đang ôm đứa con thơ, khóc thút thít bên xác chồng ( ôi thê thảm quá, hic hic )
- Đại tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy - Xử Nữ tiến đến gần hỏi han
Người phụ nữ nọ ngước lên, nhìn mười hai vị khách lạ kẽ thều thào:
- Các người đi đi, đi khỏi nơi đây, nếu không muốn chết ...
- Đại tỷ à, thật ra có chuyện gì vậy? Tỷ cứ nói thử xem, biết đâu chúng tôi có thể giúp thì sao ? - Thiên Bình nhẹ nhàng
- Đúng đó - Yết và Song tử đồng thanh, xong nhìn nhau, đỏ mặt, quay sang hướng khác.
- Chúng tôi thật sự rất nghèo, vậy mà bọn cướp trại Thiên Luân không buôn tha, đã vậy còn giết cả chồng tôi, hức hức
- Không thể nào - Kim Ngưu bất bình
- Không phải Thiên Luân chuyên cướp của bọn làm giàu bất lương chia cho dân nghèo sao - Song Ngư
Thật ra lúc nhỏ hai anh em này được nghe mama kể rất nhiều về trại Thiên Luân.
- 17 năm trước, khi trại chủ Hạnh Nguyên còn ở đây thì đúng là thế, nhưng từ lúc người biến mất, tên Thám Thanh lên thay, hắn độc ác, tàn bạo, cướp bóc khắp nơi, ai phản đối đều bị cho ám toán sạch, các phu quân ta cũng ...hức hức - Vị đại tỷ kể
- Dám làm chuyện đó ở chỗ của mẹ ta, thật không thể dung thứ - Ngư và Ngưu giận điên lên
- Mẹ sao ... ???
- Hai người Họ là con của Lâm Ngọc Hạnh Nguyên bá mẫu - Bảo Bình nhún vai, để lại lương vàng cho hai người họ, rồi chạy theo đám bạn
Tớ biết tớ viết truyện không hay! Tớ biết tớ chỉ là con nhóc 13 tuổi! Nhưng tớ cũng biết tớ có niềm đam mê của riêng mình, tớ không muốn từ bỏ. Cho nên please, don't forget about me. Có gì không tốt, nhờ mọi người Comment để tớ chỉnh sửa chứ đừng bơ tớ nha!
Little Butterfly