12 Chòm Sao Và Hành Trình Ngược Thời Gian

Chương 35: Chương 35: Chương 34




????Chương 34

Các sao nhảy ra khỏi tập đoàn xe ngựa vươn vai một cái, đi một đoạn đường dài như vậy đúng thật là mệt mà. Uể oải, Song Ngư quay ra phía sau:

- Bây giờ đi đâu đây?

- Đến khách điếm trước đã, nghỉ ngơi rồi tính... - Song Tử

Các sao và Tích Nhi gật đầu rồi đi đến một khách điếm gần đó để nghỉ ngơi. Chập tối, họ vừa ngồi xuống bàn dùng bữa trong sảnh chính thì một chàng trai có vẻ đỉnh đạt, Tuấn tú thân mặc một bộ bạch y, đặt biệt... Mái tóc bạch kim giống hệt như Thiên Bình. Hắn đi lại chào hỏi, các bạn của chúng ta cũng hiểu rõ mọi chuyện nên mời hắn lên phòng.

Trong phòng......

- Ngươi thật ra là ai? - Xử Nữ lên tiếng hỏi.

- Ta là đương kim hoàng đế, Hoàng Trấn Vũ.

Các sao nhìn Trấn Vũ, nhưng trong mắt không có gì gọi là ngạc nhiên cả. Nhìn mái tóc đó là biết tỏng hết rồi, lại nó tiên hoàng chỉ có 1 đứa con, người này không phải hoàng đế thì là ai chứ!

- Ý ngươi nói, ngươi là biểu ca ta? - Thiên Bình nhìn hắn hỏi, như vẫn còn ngờ ngợ, từ nhỏ, họ hàng thân thích của cô rất ít, nên việc có một biểu ca thật là....

- Biểu ca? Ngươi...là ai?

- À rế, ngươi không biết thân phận của bọn ta à? - Thiên Yết, tên cùn què này sai mật thám nào mà dỏm thế, thân phận của họ cũng không tra ra. Thế là Xử Tỉ tỉ cùng Tích Nhi phải thay phiên diễn giải cho Trấn Vũ hết cả buổi.

- Vậy, muội là con gái của Huy Khiêm hoàng thúc?

- Phải. Huynh là hoàng thượng, là hoàng huynh của ta a~. Nhưng đem chức hàm vô nói nghe mất tự nhiên quá, ta sẽ gọi huynh là...Vũ ca...à...ờ... Có được không?

- Không thành vấn đề. Vậy ta không gọi muội là hoàng muội, gọi là Bình Nhi a~ - Cuộc nói chuyện thân thiết ấy, làm cho chàng Sư ngồi cạnh Bình Nhi ho sặc sụa, nhìn Trấn Vũ bằng ánh mắt đầy sát khí.

Sau một hồi nói chuyện Tàm phào, các sao quyết định đến Hoàng Khiêm vương phủ ở. Trước khi đi Vũ còn nói một câu rằng tước hiệu của Bình Nhi đã được phong từ lâu, khiến cho các sao cảm thấy cực kì khó hiểu. Hiện tại 13 bạn của chúng ta đã có mặt ở Hoàng Khiêm phủ, oa, 17 năm không chủ mà nhìn mới phết, chắt có người quản lí. Các sao mang theo kim bài của Vũ ca ca, nhanh chóng đi vào.

- Điêu dân to gan, dám vào phủ Vương Gia.

- Cái gì cơ? Ngươi nói lại xem nào! - Bạch Dương đưa tay lên ngoáy lỗ tai, giả vờ không nghe thấy.

- Còn ngươi, ngươi là ai? - Bảo Bình lên tiếng.

- Ta là Hồng mama, chính là người yêu năm xưa của vương gia. - Bà ta nghênh mặt

- Hể? Chưa từng nghe phụ thân nhắc qua - Thiên Bình cũng chả biết từ lúc nào đã đi vào trong chính đường, ngồi lên chiếc ghế của chủ nhân. Cô liếc nhìn bà ta với ánh mắt đầy khinh bỉ, người yêu của cha cô? Bà già này á? Nghĩ sao vậy, không thể nào!!! - Cơ mà bà xứng sao?

Bà ta tức giận, vương tay đinh đánh cô thì một giọng nói đã ngăn lại:

- Dừng tay

Từ bên trong, một người đàn ông trung niên bước ra, khuôn mặt điển trai càng thêm phong độ với vết sẹo dài trên má của con người từng trải. Ông quay sang nhìn Thiên Bình, nhẹ nhàng hỏi:

- Tiểu cô nương, cháu... Có phải là Thiên Bình?

- Thúc thúc, biết cháu? - Cô nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu.

Ông gật đầu, ra hiệu cho 13 bạn đi theo mình, bỏ lại bà cô Hồng mama mặt ngu ngơ luôn. Vào phòng của Khiêm Vương ( Hoàng Huy Khiêm - Ba Thiên Bình), ông mở chiếc tủ lấy một tấm lệnh bài bằng bảo thạch trao cho Thiên Bình. Bên trên có khắc chữ “ Ngọc Bình công chúa” và nó có vẻ rất phù hợp với cái tên “ Hoàng Ngọc Thiên Bình” của cô.

- Đây là...

- Là kim bài của cháu, đã làm từ 17 năm trước theo lời của Khiêm huynh.

- Arara, công chúa điện hạ, thất lễ rồi a~ - Thiên Tích khuỵ chân, đôi mắt thoáng ý cười nhìn Thiên Bình

Các sao nữ cũng đồng loạt khuỵ chân một cái, các sao nam còn ghê hơn, nữa ngồi nửa quỳ, còn nói cái gì: Nguyện lòng vì điện hạ, cái gì: Kính chào người gì gì gì đó. Làm cho nàng Bình Nhi ngượng đỏ cả mặt.

- Nhưng, thúc là ai - Kim Ngưu

- À, thật xin lỗi, ta quên mất, ta là Nam Hạo, là tướng hộ vệ của Khiêm huynh, Ngoài ra còn là bạn thân của ông ấy.

- A, ta nhớ rồi, thúc chính là Trường Nam Hạo mà phụ thân vẫn thường nhắc đến, đó là lí do mà thúc biết tên ta, bởi trước khi đi, thúc cùng phụ thân ta đã nghĩ ra mà - Thiên Bình.

Huyên thuyên một hồi, các sao chợt nhớ ra lý do chính mà mình đến đây. Vội vội vàng vàng trèo lên xe ngựa vào cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.