12 Chòm Sao Và Hành Trình Ngược Thời Gian

Chương 43: Chương 43: Chương 42




- Xử Nữ cô nương, mời - Lan Lăng dường như không nghe thấy tiếng lầm bầm của Xử Nữ, nên vẫn tự tin lên tiếng. Còn Xử Nữ, lợi dụng điểm này nên cũng không nói gì thêm về thân thế của bản thân nữa, giờ đây, thứ cô đang cần là một trận đấu công bằng tuyệt đối. Xử Nữ cười nhẹ, gương mặt vẫn tươi tắn như bình thường, cô cất tiếng:

- Kính lão đắc thọ, Lan Lăng tiền bối, mời người trước

- TA CHƯA CÓ GIÀ À NGA... E hèm... Được rồi, chiều theo ý ngươi - Lan Lăng nói mà thiếu điều như muốn hét vào mặt Xử Nữ, gì chứ, bà chỉ mới có 29 tuổi thôi mà, con bé này... Nhưng rồi nhận ra mình hơi quá lố nên bà miễn cưỡng làm theo ý Xử Nữ. ( Khổ quá, tại mấy anh chị mới 16 nên thấy Dì lớn là đúng dòi, hơn tới 13 tuổi lận mà~.~)

Lão thừa tướng sai người mang ra một cây đàn tì bà bằng bảo thạch.

- Ta tặng cây đàn này cho ngươi - Lão ta cười gian manh, đưa mắt nhìn Lan Lăng. Nhưng Lan Lăng không care , bà vẫn giữ sắc thái điềm đạm, sắc xảo trên gương mặt, không thèm liếc cây đàn đắt tiền kia lấy một cái.

- Xin lỗi, quà này của ngài, Lan Lăng ta không dám nhận, vẫn là cây đàn đá với dây bạc của ta tốt hơn.

- Ngươi... - Lão ta tức á khẩu luôn, cây đàn của lão làm bằng ngọc thạch, dây bằng vàng, nạm lục bảo nhưng lại không bằng cây đàn đá của Bà.

Các sao đồng loạt cười nhẹ ( trừ Yết và Kết) quả không hổ là muội của cầm thánh Khải Vy, khí chất thật là... Quá đỉnh.

Lan Lăng khẽ đỡ cây đàn, từng ngón tay thon dài nhẹ lướt trên những sợi dây đàn. Dưới những ngón tay đó, bản nhạc cất lên êm ái, trong trẻo tựa hồ như cả cánh đồng bao la hiện ra trước mắt, nơi có ánh nắng và những cơn gió mát lành, lượn lờ vài cánh bướm dập dờn. Khung cảnh thật hữu tình, khiến cho người nghe như chìm sâu vào trong âm thanh phát ra từ chiếc đàn tì bà. Giai điệu này quả thật là tuyệt mĩ, không gì sánh bằng.

- Hồ Điệp Phong Huyền Tuyết khúc - Song Ngư hé môi, nhẹ nhàng nói.

- Khúc nhạc dịu êm nhất thế gian - Thiên Bình tiếp lời.

- Bảo vật của Huyền Tuyết gia- Thiên Yết vốn dĩ lãnh đạm, cũng phải buộc miệng lên tiếng.

- Các ngươi biết sao? - Lan Lăng ngạc nhiên hỏi, bọn nhóc này sao lại biết được chứ.

- Có nghe qua vài lần - Sư Tử trả lời gọn lỏn, theo đúng kiểu với tính cách cao ngạo của anh.

- Xử Nhi, có đàn được không? - Kim Ngưu lo lắng hỏi Xử Nữ, làm cho mặt cô đỏ phừng ( Ớ, e hèm, có gì đó mờ ám lắm nha)

- Em ổn mà - Xử Nữ cười nhẹ ( hình như có gì đó sai sai nè, chị Xử xưng “ em” là sao)

Xử Nữ ngồi xuống cạnh cây đàn tranh, tay kẽ lướt để thử đàn

* Gì vậy? Bàn tay mình, đang run rẩy sao?*

Phải rồi, đây đâu giống như lần ở Trần Gia, người trước mặt Xử Nữ chính là cô mẫu của cô, muội muội của mẹ cô, và là người vừa đàn khúc nhạc huyền thoại với những kĩ thuật tuyệt vời đó. Nhưng Huyền Tuyết Xử Nữ cô không thể thua được, nhất là trước mặt người đó. Muốn thắng được Lan Lăng, chỉ có một cách...

- Lan Lăng tiền bối, vãn bối xin được mạn phép đàn lại khúc nhạc người vừa đàn...

- Ngươi có thể sao? Đây là khúc nhạc gia truyền...

- Có thể - Không để Lan Lăng nói hết câu, Xử Nữ nhẹ nhàng đáp, ánh mắt ánh lên tia cương định, kiên quyết hiếm thấy đối với một tiểu cô nương tuổi đời còn trẻ như cô.

“ Con bé muốn chứng tỏ kĩ thuật hơn ta, phong thái làm việc không so bản nhạc, chỉ so âm này, thật giống với...”

End chap 42

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.