Sáng hôm sau…
-A, Bảo Bình tới rồi, mà cậu trở lại bình thường chưa đó?-Song Ngư hỏi dò.
-Các cậu không thấy tớ cầm gì trên tay à?
Các sao nữ nhìn theo hướng tay Bảo Bình, là bộ đồ nghề làm thí nghiệm quen
thuộc của Bảo Bảo chứng tỏ rằng đây là Bảo Bình một trăm phần trăm. Mọi
người đều vui mừng vây xung quanh cô, Bảo Bình cũng mỉm cười vui vẻ, sự
việc vừa qua chắc có lẽ là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô, được hoán đổi với một người…con trai…và người đó…
- Ơ nhưng mà Bạch Dương bị sao vậy các cậu?-Cô thắc mắc khi nhìn thấy biểu hiện kì lạ của cừu.
-À…chuyện này…
Tất cả mọi người nhìn ra phía sau…
-A…hi…hi…hi, vui quá đi! Là lá la la là lá la…
Bạch Dương nhảy nhót xung quanh lớp học, tay ôm một lá thư màu hồng. Bảo
Bình lấy làm lạ, cô tới hỏi cừu có chuyện gì mà vui đến vậy, cô nàng
liền giơ lá thư đó ra và đưa cho các sao nữ xem, mọi người chụm đầu lại
cùng đọc nội dung của bức thư:
“Chào em, chắc em còn nhớ đến anh chứ, anh là Trương Tử Thiên – người lần trước đã đụng phải em ở ngoài đường
đó! Từ ngày gặp em, tối nào anh cũng mất ăn mất ngủ, trong đầu anh luôn
nghĩ đến em, đến bây giờ, anh mới phát hiện ra là mình đã thích em rồi.
Em có thể nhận lời làm bạn gái anh chứ? Nếu em đồng ý thì chiều nay, anh hẹn em ở quán café for love nhé! Anh sẽ chờ em! Love.”
-Ôi, lãng mạn quá đi!-Cự Giải và Song Ngư chắp hai tay lại, trong lòng thầm ngưỡng mộ Bạch Dương.
-Trời ơi, sến quá!-Ba cô nàng Xử Nữ, Thiên Bình và Bảo Bình nổi hết cả da gà.
-Umh…vậy chiều nay cậu có tính đi không?-Cả bọn hỏi.
-Tất nhiên là đi chứ!
Trong suốt buổi học, Bạch Dương không sao tập trung đợc, cô nàng cứ mơ màng
về hình ảnh của Trương Tử Thiên, như là: Chiều nay anh ấy sẽ mặc đồng
phục hay là thay đồ mới? Anh ấy sẽ để kiểu tóc gì? Anh ấy sẽ uống gì? Ăn gì? Sẽ nói gì với mình?...v…v…Trương Tử Thiên được ca trường mệnh danh
là hotboy của khối mười hai, anh ta là một kẻ đào hoa, thay người yêu
như thay áo vậy. Bạch Dương nghĩ, nếu cô được hẹn hò với một người nổi
tiếng đẹp trai như thế chắc hẳn cô sẽ may mắn lắm!
Bạch Dương từ
trước đến nay nổi tiếng là một cô gái cứng cỏi và mạnh mẽ, thế mà khi
yêu lại hoàn toàn thay đổi ba trăm sáu mươi độ như vậy, thế mới có câu:
Thế sự thay đổi khôn lường, đâu ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngồi mơ mộng mãi cuối cùng cũng hết tiết học, Bạch Dương sung sướng xách cặp đi trước. Nhân Mã từ đầu giờ cứ thấy cừu là lạ, một cảm giác bất an ập đến, anh đuổi theo cô…
-Bạch Dương!
Bạch Dương dừng bước và quay lại.
-Ủa, Nhân Mã hả? Có gì không, tớ đang gấp lắm!
-Cậu tính đi đâu vậy?
-Tớ hả? Hì hì, bây giờ tớ phải đi hẹn với anh Tử Thiên rồi.-Bạch Dương nói
và tỏ rõ niềm hạnh phúc nhưng, những lời nói vô tình của Bạch Dương như
sét đánh ngang tai Nhân Mã, anh không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa:
-Cậu mới nói gì?
-Tớ nói bây giờ tớ phải đi hẹn cùng anh Trương Tử Thiên! Bọn tớ đang hẹn hò đó!
-…
-Không còn gì nữa thì tớ đi đây! Bye!
-ĐỪNG ĐI!
-Ơ, tại sao lại không đi?-Cô khó hiểu nhìn Mã.
-Tớ không muốn…
-Sao cậu lạ như vậy, tớ làm gì là quyền của tớ, cậu có quyền gì mà ngăn cản tớ!
Bạch Dương nói rồi cắm đầu chạy đi nhưng Nhân Mã bất chợt nắm mạnh cổ tay
Bạch Dương lại, cô rất ngạc nhiên, hất tay anh ra nhưng Nhân Mã càng nắm chặt hơn, rồi ôm cô vào lòng. Đến lúc này thì Bạch Dương thật sự rất
tức giận, cô không hiểu Nhân Mã đang cố làm cái trò gì nữa. Bạch Dương
dùng hết sức đẩy anh ra rồi chạy đi mất không thèm ngoảnh mặt lại, mặc
dù vậy, nhưng cô cảm thấy hành động của mình hơi có quá đáng, định quay
lại xin lỗi, nhưng…rồi lại thôi.
“Sao lại như vậy chứ?”
-Cậu…đừng…đi…hãy ở lại với tớ mà…
“Tong tong”
Một…hai…ba giọt nước mắt rơi xuống, Nhân Mã đứng đó bất lực, anh không hiểu được
chính mình nữa, cô ấy đi hẹn hò với người khác thì kệ cô ấy chứ, anh đâu có là gì của cô ấy đâu chứ! Anh đâu có là gì! Thế nhưng tại sao anh lại buồn? Tại sao lại khóc? Có phải…anh đã…thực sự yêu cô ấy rồi không?
*******************
Quán café for love…
-Chào anh, anh đợi có lâu không?
-Không đâu, chúng ta vào thôi!
Tử Thiên nói rồi quàng cổ Bạch Dương đi vào làm cho cô nàng đỏ cả mặt. Ở
phía xa xa, có một đám bốn người đang chen lấn trong bụi cây trước cửa
quán, đó không ai khác chính là bốn sao nữ (trừ Song Ngư đang đi dạy học cho Sư Tử) đang theo dõi cuộc hẹn đầu tiên của Bạch Dương, họ đã theo
sát cô từ khi cô ra khỏi lớp, nói chuyện với Nhân Mã và tới tận đây,
hiện giờ là trong bụi rậm đang có một quặng núi lửa khổng lồ vì bốn cô
gái của chúng ta ai cũng thấy tức giận và bực bội trong lòng: Cự Giải
thì bực vì Bạch Dương không chọn ở lại với Nhân Mã. Thiên Bình bực vì
trốn trong bụi rậm bị mũi chích, mũi chích thì da bị tổn thương, da bị
tổn thương thì sẽ không đẹp, không đẹp thì sẽ xấu xí, mà cô nàng thì sợ
nhất là xấu xí! Còn Xử Nữ, cô rất bực bội vì phải chui rúc trong một nơi vừa chật chội lại vừa dơ bẩn như thế này, bản tính Xử Nữ từ nhỏ đã ưa
chuộng sạch sẽ ngăn nắp gọn gàng, việc phải ngồi ở nơi như thế trong một thời gian lâu đối với cô thì không dễ chút nào. Riêng Bảo Bình, cô lại
thấy rất chướng mắt khi cái anh Trương Tử…Thi gì đó như không lại quàng
vai bá cổ với Dương Dương, thật đúng là trơ trẽn!
-Tớ không chịu đâu! Lẽ ra Bạch Dương phải chọn Nhân Mã chứ!-Cự Giải tức tối.
-Cậu nói đúng, cái thằng cha này thì có gì là tốt chứ! Vừa trơ trẽn vừa lăng nhăng…
-Dẹp chuyện đó sang một bên đi, việc cần làm bây giờ là mau ra khỏi cái bụi rậm này!
Xử Nữ và Thiên Bình không chịu nổi nữa, đồng loạt xông ra, hai cô nàng kia thấy vậy vội lôi hai cô trở lại khiến cho Xử Nữ vô cùng bực bội, máu
dồn lên não, và thế là một trận giáo huấn ập xuống đầu cả hai, điều đó
tất nhiên gây sự chú ý cho con người đang ngồi ở trong kia, Bạch Dương
nhận ra giọng nói của Xử Nữ, lập tức chạy ra ngoài cửa, nhưng điều mà cô thấy chỉ là một con đường, một cánh cổng và hai bụi rậm mà thôi.
“Hơ…chẳng lẽ mình hoa mắt?”
End chap 12