1/2 Hoàng Tử

Chương 4: Q.4 - Chương 4: CHUYỆN CẢ ĐỜI CỦA BÁNH BAO THỊT




“Điểm danh: Hoàng Tử, Gui, Tà Linh, Tình Thiên, Phượng Hoàng, Sunshine, Kenshin.” Tiểu Long Nữ vừa nói vừa đếm số người. “Xem ra đều có mặt rồi, vậy tôi bắt đầu nói đây. Hôm nay chính là ngày các cậu bắt đầu đi hát rong, theo như kết quả suy nghĩ sâu xa của tôi, bắt đầu từ Tinh Thành, rồi tới Nguyệt Thành, cuối cùng là Nhật Thành, đi diễn theo trình tự như vậy.”

Tôi nhìn Tiểu Long Nữ với vẻ khinh bỉ. Suy nghĩ sâu xa? Tung xúc xắc cũng được coi là suy nghĩ sâu xa sao? Được rồi, nếu tính cả việc chúng tôi cân nhắc rất lâu để chọn màu xúc xắc.

“Đầu tiên, các cậu phải biểu diễn ở quảng trường các thành một lần trước đã, sau đó xuất hiện không định kỳ tại các tửu lâu, sau đó trở lại quảng trường biểu diễn lần cuối cùng. Trong đó phải đặc biệt chú ý, mỗi lần diễn xong nhất định phải nói các cậu đến từ Vô Ngân Thành, và một tháng sau sẽ tổ chức concert ở Vô Ngân Thành, có hiểu không?” Tiểu Long Nữ nói vô cùng nghiêm túc.

Chúng tôi gật đầu, bà đã nói cả trăm lần rồi. Nhiệm vụ chủ yếu của ban nhạc chúng tôi là tạo thanh thế và gây dựng danh tiếng cho Vô Ngân Thành, sau đó là kiếm tiền.

“Rồi, ban nhạc Vô Ngân, xuất phát!” Tiểu Long Nữ hô lên đầy khí thế, chúng tôi cũng nhiệt huyết sục sôi hô theo: “Xuất phát!”

“Đúng rồi, Vũ Liên nói không đủ kinh phí, phí truyền tống và phí thuê trọ các cậu tự đi đánh quái kiếm lấy nhé.”Tiểu Long Nữ vô tâm nói thêm.

“. . . . . .” Thảo nào hôm qua chị Vũ Liên đột nhiên lại bóc lột toàn bộ tiền trên người tôi. Tôi quay đầu nhìn những người khác, sắc mặt tất cả mọi người đều u ám, xem ra hôm qua tất cả đều bị cướp bóc.

“Đánh quái kiếm tiền đi!” Tôi ủ rũ nói. Đùa hả? Trong vòng một tháng phải đi vòng quanh toàn bộ đại lục, còn phải biểu diễn ở ba thành? Các người muốn tôi đi vận động bầu cử tổng thống à? Huống hồ tổng thống còn có xe Jeep để đi.

“Có thể dùng thảm bay của tôi.” Sunshine mỉm cười kiến nghị.

Tôi đột nhiên quay đầu rưng rưng nước mắt nhìn Sunshine, cứu cậu ta quả là quyết định sáng suốt. “Tốt quá, vậy dùngthảm bay.”

*********

“May là còn có thịt nướng để ăn.” Tôi thở phào, vội vàng ăn miếng thịt nướng thơm ngon, nhìn Hỏa Hoàng cõng Bánh Bao Thịt hớn hở vui đùa trên bầu trời.

“Đúng vậy.” Gui cũng cảm thán. “Kiên quyết đòi phí thuê trọ từ Tiểu Long Nữ, nhưng lại hoàn toàn quên mất phí ăn uống, may là có Hỏa Hoàng và Bánh Bao Thịt mới không đến nỗi đói bụng.”

Tình Thiên và Phượng Hoàng đã bị thịt nướng ngon lành hiếm có khó tìm quyến rũ. Hai người ăn như hổ đói, không còn dáng vẻ thục nữ, trình độ gái đói kia chắc có thể nhập hội với tôi được rồi. Mà Sunshine đang ăn thịt còn không ngừng hỏi Kenshin vẫn nín thinh bên cạnh.

“Buổi tối ngủ ở đâu?” Tà Linh thản nhiên nhắc tới.

“Công viên?” Tôi đề nghị, như vậy là có thể dùng phí thuê trọ vào việc ăn uống rồi.

“Hoàng Tử, cậu phải chịu khổ rồi.”Gui đau đớn thương tiếc nhìn tôi, sau đó đề nghị. “Hay là ngủ ở quảng trường đi, ngày mai thức dậy có thể bắt đầu hát luôn.”

Tôi gật đầu. “Nói cũng phải.”

“Cái gì? Phải ngủ ở quảng trường?” Tình Thiên và Phượng Hoàng vội vàng nuốt miếng thịt nướng trong miệng, vẻ mặt vô cùng khó tin.

“Không được sao? Dù sao cũng chỉ ngủ một lúc trước khi offline và sau khi online mà thôi.” Tôi nhún vai, không để ý lắm.

“Không được.” Tình Thiên đỏ bừng mặt hét lên. “Nói đùa gì vậy, cho dù một lúc cũng không được, sao có thể để người ta thấy dáng ngủ của con gái được chứ?!”

Khó thấy Tình Thiên và Phượng Hoàng đồng lòng gật đầu lia lịa.

“Vào quán trọ đi, con gái không thể để người thấy tư thế ngủ.” Tà Linhcố tình liếc mắt nhìn tôi. Đúng rồi, tôi cũng là một đứa con gái, suýt nữa quên mất. Tôi xoa gáy cười ngây ngô.

“Vậy thuê ba phòng đi, Tình Thiên ngủ cùng Phượng Hoàng, Sunshine ngủ cùng Kenshin, Tà Linh ngủ cùng Gui. . . . . .” Tôi nghiêng đầu nghĩ, vậy còn tôi? Không thể ngủ cùng Tình Thiên và Phượng Hoàng được nhỉ? Tốt xấu gì ở trong game, tôi cũng là con trai có tiểu XX. Chờ đã,nếu tôi bị hai sư tử Hà Đông ép buộc thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng cũng không thể ngủ cùng Gui, Tà Linh, dù sao người ta vẫn là con gái, cần phải rụt rè. . . (Định nghĩa của rụt rè: Trong lòng thích muốn chết, nhưng bề ngoài vẫn phải giả vờ không được.Hức ~ nếu anh Trác không biết tôi là Tiểu Lam, vậy thì tốt biết bao.Tôi có thể thưởng thức dáng ngủ của hai mỹ nam, nghĩ tới cảnh tượng ngon mắt đó, tôi không kìm được mà nuốt nước miếng.)

Phiền quá, lần đầu tiên tôi phát hiện thân phận nhân yêu của bản thân là chuyện phiền phức tới mức này.“Tôi ngủ cùng Sunshine, Kenshin vậy.” Quyết định cuối cùng của tôi, dù sao hai “người” họ cũng không thật sự là “người” , hơn nữa mỹ nam này cũng rất đẹp trai. . . . . .

Nghe vậy, lúc đầu Gui và Tà Linh đần mặt quay đầu nhìn tôi, sau đó Gui bắt đầu tỏ vẻ mặt oai oán ủ rũ, thất vọng, âu sầu vân vân, còn Tà Linh híp mắt nguy hiểm, đồng tử bắt đầu toát ra ngọn lửa.

Tôi toát mồ hôi lạnh đầm đìa. “Tôi ngủ một mình vậy.”

Đi tới quán trọ, tôi ai oán chia tay với mọi người, một mình đi tới góc phòng.

“Hoàng Tử.”Gui đột nhiên gọi tôi, chạy về phía trước, gọi pet Hỏa Hoàng của anh ta. “Hỏa Hoàng cho cậu, nếu cậu đói còn có thịt nướng để ăn.”

“Gui. . .” Tôi cảm động nhìn Gui, rồi vui vẻ mang nguồn cung cấp đồ ăn về phòng.

Trở về phòng, tôi gấp rút lôi Bánh Bao Thịt ra, muốn ăn uống no nê trước lúc offline. “Bánh Bao Thịt, phun ít thịt đi.”

“Được ạ, ma ma.” Thịt Bao Bao vui vẻ phun ra một đống thịt, còn Hỏa Hoàng làm nhiều cũng thành quen, lập tức phun lửa nướng thịt. Tôi vui vẻ ăn như hổ đói, nhìn Hỏa Hoàng và Bánh Bao Thịt ở bên chơi đùa. Tình cảm của chúng nó hình như càng lúc càng tốt thì phải.

“Chim lửa, Thịt Bao Bao muốn cưỡi lên lưng chim lửa.” Bánh Bao Thịt cọ đầu vào chân Hỏa Hoàng, hình như đang làm nũng.

Hỏa Hoàng cao ngạo ngẩng đầu, rồi cúi đầu nhìn đôi mắt vô tội của Bánh Bao Thịt. Thở dài? Tôi thề, tôi thật sự nhìn thấy nó thở dài. “Không biết phải làm sao với cậu nữa, lên đi.”

Bánh Bao Thịt hoan hô một tiếng, được Hỏa Hoàng ngậm rồi thả lên lưng.

“Chim lửa bay bay ~” Bánh Bao Thịt lại bắt đầu làm nũng, còn ánh mắt của Hỏa Hoàng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, chỉ bay đi bay lại trong phòng.

Tôi há miệng giật mình thảng thốt, đây cũng được coi là hình thức giao tiếp bình thường giữa pet ư? Pet trí năng hóa quả nhiên lợi hại, ngay cả tình cảm cũng biểu hiện chân thật như vậy, y hệt như ánh mắt bất đắc dĩ của tôi lúc đối thoại với Bánh Bao Thịt. . . . . . Tôi ngậm miệng tiếp tục nhai thịt nướng.

Bánh Bao Thịt vi vu trên trời hoan hô không ngừng. “Chim lửa tốt nhất, Thịt Bao Bao muốn bay cùng chim lửa mãi.”

“Thật sao?” Lửa trên chim lửa dường như cháy mạnh hơn, giống như. . . . . . người đang đỏ mặt? Tôi đột nhiên nổi lên ý nghĩ kì quái này.

“Ừm, Thịt Bao Baothích chim lửa nhất.” Bánh Bao Thịt gào rú ầm ĩ. “Thích như thích ma ma vậy.”

Tôi gật đầu, Bánh Bao Thịt thật ngoan, không quên mất tôi.

“Vậy Thịt Bao Bao có…có… muốn kết hôn với tôi không?” Hỏa Hoàng lắp bắp nói.

. . . . . . Tôi mở to mắt, còn thịt nướng ngon lành cũng rơi khỏi cái miệng hình chữ O.

“Kết hôn là cái gì?” Bánh Bao Thịt chớp đôi mắt to, hỏi.

Hỏa Hoàng nghiêm túc lên tiếng. “Tôi cũng không biết, chỉ biết kết hôn là có thể ở bên nhau mãi.”

Bánh Bao Thịt nhảy tưng tưng trên lưng Hỏa Hoàng. “Được, Thịt Bao Bao sẽ kết hôn với Hỏa Hoàng, kết hôn, kết hôn!”

Tôi ngậm miệng, rồi bỏ thịt nướng vừa rơi xuống bàn vào trong miệng nhai, vừa nghĩ chuyện gì đang xảy ra thế này? Một con chim cầu hôn một chiếc bánh bao? Càng không may chính là, chiếc bánh bao kia lại là con gái tôi. Chuyện này, chuyện này còn hoang đường hơn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của Nghê Khuông (*), đáng sợ hơn tiểu thuyết kinh dị của Allen Poe (**)!

* Nghê Khuông tên thật là Nghê Diệc Minh, nguyên quán Chiết Giang, sinh năm 1935 ở Thượng Hải, năm 1957 chuyển đến Hong Kong. là tác giả, nhà biên kịch, người dẫn chương trình nổi tiếng ở Hongkong, được coi là một trong “Tứ Đại Tài Tử Hongkong”. Phạm vi sáng tác của Nghê Khuông rất rộng, ngoài tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, ông còn sáng tác không ít truyện thần bí, tiểu thuyết võ hiệp và trinh thám. Ngoài ra ông còn sáng tác hơn 300 kịch bản phim.

* Edgar Allan Poe (19/1/1809 – 7/10/1849) là nhà văn, nhà viết kịch, nhà phê bình, nhà thơ Mỹ. Ông đạt được nhiều thành tựu trong thơ ca lẫn truyện ngắn, không chỉ là ông tổ của thể loại văn học trinh thám mà còn là người khai mở cho thể loại truyện kinh dị và truyện khoa học viễn tưởng. Ông cũng là người Mỹ đầu tiên sống thuần tuý bằng công việc văn chương.

Tôi đột nhiên nhớ tới lời của Tiểu Long Nữ, nghe nói hai pet có thể sinh con? Chuyện này, chuyện này, chuyện này, chim và bánh bao sẽ sinh ra thứ gì? Thịt chim làm bánh bao thịt? Cái này. . . có vẻ tốt nhất, nếu sinh ra phượng hoàng đầu bánh bao thịt. . . . . . Ặc, tôi thấy tôi sắp ngất rồi.

Lúc tôi còn đang tưởng tượng phượng hoàng đầu bánh bao thịt là thể loại gì, Bánh Bao Thịt và Phượng Hoàng đã bay tới, bánh bao hớn hở nói với tôi. “Ma ma, Thịt Bao Bao sẽ kết hôn với chim lửa!”

Tôi lâm vào trạng thái đờ đẫn. Tôi phải nói gì đây? Chúc mừng à? Sau đó, tôi tóm lấy Hỏa Hoàng và bánh bao trên lưng nó, đá bay cửa, rồi xông tới phòng Gui và Tà Linh, lại đá bay cửa.

“Gui, con trai anh dụ dỗ con gái tôi!” Vừa đá, vừa hét to.

Hét xong, tôi nhìn hai người trong phòng, sau đó dụi mắt, lại nhìn một lần, rồi há hốc, phát hiện thứ tôi nhìn thấy không phải ảo giác, tôi thật sự nhìn thấy Gui nằm trên người Tà Linh. . . . . . Miêu tả chi tiết là, hai người nằm trên sàn nhà, và Gui áp lên người Tà Linh, còn ngẩng đầu lên nhìn tôi, rõ ràng cũng ngây người.

“Ặc. . . Làm phiền hai người, xin lỗi.” Ngẩn ngơ một lúc lâu, tôi ngượng ngùng gãi đầu, rồi đóng cửa phòng lại.

“Hoàng Tử điện hạ, chờ một chút ~ chỉ là hiểu lầm thôi!” Sau khi đóng cửa phòng, đột nhiên tiếng kêu la và tiếng khóc của Gui vọng tới từ bên trong.

Sau đó, đồng hành với tiếng kêu rên, Gui phá cửa phòng mà ra. Tôi né sang một bên, nhìn Gui bị ném tới bên cạnh tôi. Lại nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Tà Linh đứng thẳng người, mặt nổi gân xanh, chân phải nâng lên, quá rõ ràng hung thủ làm Gui phá cửa nhào ra là anh ấy.

Tôi nhìn Gui bị ngã tới mức hồ đồ nằm lăn dưới đất, lại nhìn Tà Linh nổi giận đùng đùng. Tôi ngốc nghếch hỏi một câu. “Hai người đang chơi SM à?”

“Không phải!” Tà Linh mắt bốc lửa nghiến răng trả lời.

“Vậy anh đá Gui ra ngoài làm gì? Hai người không phải đang. . .” Nói đến đây, tôi ho khan, đưa lời không hợp với miệng thục nữ ở phía sau vào yên lặng.

“Không phải!” Gui và Tà Linh đồng thanh gào to.

“Là hắn ta đột nhiên áp lên người anh.” Tà Linh nhìn Gui bằng ánh mắt hừng hực tia lửa điện.

“Oh, Gui cũng quá thô bạo rồi.” Tôi lắc đầu nhìn Gui.

Mặt Gui tái nhợt, vội vã giải thích. “Đó là ngoài ý muốn, tôi không cố ý. . . . . .”

“Thì ra là kìm lòng không đậu.” Tôi gật đầu sáng tỏ. Dù sao Tà Linh cũng là trai đẹp, chắc Gui không chịu nổi sức hấp dẫn của “mĩ” sắc mới đẩy ngã Tà Linh, rồi. . . . .

“. . . . . . Cũng vì tôi đột nhiên nghe thấy tiếng hô của Hoàng Tử nên mới bị vấp, rồi ngã vào Tà Linh mà thôi.” Gui tiếp tục nói rồi mới nghe thấy lời của tôi. Mặt anh ta hiện nỗi mất mát.

“Hoàng Tử!” Gương mặt mang vẻ bất đắc dĩ của Tà Linh đột nhiên tái mét. “Tay trái của em. . . . . .”

Tay trái của tôi? Tôi tay trái của mình. . . . . . Tay trái đáng thương đang tóm Hỏa Hoàng, còn tỏa ra mùi thịt nướng.

“AAAAAAAA!”

*********

Sau khi tất cả mọi người đều bị tiếng kêu thảm thiết của tôi dẫn tới, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đành phải vừa nói rõ nguyên nhân tôi nửa đêm đá bay cửa phòng hai mỹ nam, vừa để Phượng Hoàng đổ hồng dược thủy lên tay trái của tôi.

“Tóm lại, Bánh Bao Thịt và Hỏa Hoàng muốn kết hôn.” Tôi đưa ra kết luận cuối cùng.

Tất cả nghe thấy vậy, liền lâm vào trạng thái hệt như tôi lúc đầu, mở to ba lỗ ─ hai mắt một miệng ─ trên mặt.

“Pet có thể kết hôn thì em biết, nhưng em chưa từng nghe đến sự kết hợp khác thường như vậy.” Tình Thiên nhìn chim và Thịt Bao Bao đang tình nồng ý mật bằng gương mặt khó đỡ.

“Chủ nhân, tôi muốn kết hôn với Thịt Bao Bao.” Hỏa Hoàng nhìn Gui – chủ nhân của nó, nói với giọng điệu ra lệnh.

“Oh.” Gui không hề có dáng vẻ chủ nhân, ngơ ngác quay lại, sau đó anh ta nhíu mày. “Kết hôn thế nào?”

“Không biết.” Hỏa Hoàng vô trách nhiệm trả lời.

“Mày thật sự muốn kết hôn với Bánh Bao Thịt nhà tao?” Thấy Hỏa Hoàng vô trách nhiệm như vậy, tôi thấy hơi khó chịu khi phải gả Bánh Bao Thịt dễ thương nhà tôi cho con Phượng Hoàng chết dẫm này. Nếu nó bắt nạt Bánh Bao Thịt nhà tôi, còn đi ngoại tình thì làm sao đây?

Hỏa Hoàng nghiêm túc gật đầu. “Tôi thích Thịt Bao Bao.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Hỏa Hoàng, mà Hỏa Hoàng cũng nhìn tôi không hề né tránh, còn dang cánh bảo vệ Bánh Bao Thịt trên lưng. Cuối cùng, tôi thở dài, xem ra Hỏa Hoàng thật sự thích Bánh Bao Thịt. Tôi lắc đầu, ngày nay không thể cản nổi gái lớn gả chồng, dù là bánh bao cũng không cản được. . . . . . Nhưng mà cũng tốt, sau này “vợ chồng” nhà nó có thể phụ trách nướng thịt cho tôi.

Tôi ôm con gái sắp gả nói. “Vậy kết hôn đi! Chờ một chút, tôi hỏi sách hướng dẫn chơi game của tôi đã, tra xem pet kết hôn thế nào.”

“Sách hướng dẫn chơi game?” Phượng Hoàng ngờ vực. “Cuộc Sống Thứ Hai có sách hướng dẫn chơi game sao?”

Tôi nhún vai nói. “Người khác có hay không tôi không biết, nhưng sách hướng dẫn chơi game của tôi tên là Tiểu Long Nữ.”

Mở kênh mật ngữ, tôi thuật lại sự tình cho Tiểu Long Nữ. Như thường lệ, Tiểu Long Nữ vừa cười tới mức nghẹt thở vừa trả lời câu hỏi của tôi. “Pet kết hôn rất đơn giản, chỉ cần bản thân pet đồng ý, sau đó chủ nhân một bên đề nghị kết hôn với chủ nhân đối phương, đối phương biểu đạt đồng ý, nghi thức hoàn thành.”

“Gui, anh có đồng ý để pet Hỏa Hoàng của anh lấy Bánh Bao Thịt nhà tôi không?” Sau khi nghe Tiểu Long Nữ nói xong, tôi lập tức quay đầu hỏi.

Dưới con mắt lạnh băng của Hỏa Hoàng, Gui không dám do dự mà trả lời. “Ừm, tôi đồng ý.”

Tôi và Gui đều sửng sốt. Thất bại? Tôi vội vã hỏi lại Tiểu Long Nữ, kể luôn đoạn đối thoại giữa tôi và Gui cho Tiểu Long Nữ nghe.

“Quái, đúng rồi mà. Cậu xác định hai con pet của các cậu đều muốn kết hôn với đối phương chứ?” Tiểu Long Nữ chần chừ trả lời.

“Đương nhiên, là hai đứa chúng nó đòi hỏi mà.”

Tiểu Long Nữ im lặng một hồi, cuối cùng nói bằng giọng điệu kỳ lạ. “Hoàng Tử, cậu hỏi giới tính của Hỏa Hoàng và Bánh Bao Thịt đi. Tôi đột nhiên nhớ ra, Phượng và Hoàng là một đôi, Phượng là trống, còn Hoàng là mái, vì tên của pet là Hỏa Hoàng, vậy. . . . . .”

“Hỏa Hoàng, mày là chim mái à?” Mặt tôi đần ra, hỏi.

“Tôi vốn là mái.” Hỏa Hoàng khó chịu trả lời.

Trên mặt tôi xuất hiện N vạch đen, thế này là sao? Tôi gặp được một đống gay còn chưa tính, bây giờ ngay cả pet cũng đồng tính luôn sao? Thế giới này trở nên hỗn loạn như vậy từ khi nào vậy? Nghĩ đến đây, đầu tôi đau vô cùng. “Mày là chim mái, Bánh Bao Thịt cũng là giống cái, cùng một giống thì kết hôn với nhau thế nào hả?”

“Cậu nói gì vậy? Thịt Bao Bao là giống đực.” Hỏa Hoàng bực mình nói.

Tất cả mọi trợn mắt nhìn đôi mất ngây thơ hạnh phúc của Bánh Bao Thịt, đực ư?

Lẽ nào nguyên nhân nghi thức thất bại là. . . . . . Tôi run rẩy nói. “Gui, anh đồng ý để pet Bánh Bao Thịt của tôi lấy pet Hỏa Hoàng của anh không?”

Gui sửng sốt rồi trả lời. “Tôi đồng ý.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.