1/2 Hoàng Tử

Chương 5: Q.5 - Chương 5: CHUYỆN VẶT HẰNG NGÀY CỦA CON TRAI




“Cuối cùng đã update rồi”. Tôi dằn lại sự bối rối trong lòng, chuẩn bị online nghênh đón bản update mới.

Nói lại ngày đó, Thần Kinh và Đản Đản theo chúng tôi trở lại thành Vô Ngân tham quan. Dọc đường hai người trợn mắt há mồm nhìn thành Vô Ngân, vừa tán dương thành Vô Ngân vừa tán dương tôi. Trong lòng tôi thật sự là vừa tự hào lại vừa có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng tôi không nhịn được nói: “Thần Kinh, sắp update rồi, hai bạn còn dạo chơi ở Đại Lục Trung Tâm được nữa không?”.

Thần Kinh gãi mặt nói: “Đương nhiên không được, sắp phải trở về chuẩn bị công thành rồi! Người trong đội điên cuồng gọi điện thoại cho chúng tôi, chỉ còn chưa hạ lệnh truy nã chúng tôi thôi”.

“Không thấy như vậy rất không tự do sao?”. Tôi hơi kích động hỏi. Nhưng chưa đợi Thần Kinh trả lời, tôi đã tự nói với bản thân: “Trước kia, đội chúng tôi muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì liền làm. Mọi người luôn đối đãi với tôi như bạn bè, thậm chí còn như em trai. Nhưng giờ cứ gọi tôi thành chủ thành chủ, lần trước còn quỳ xuống thề trung thành. Thật sự là khiến người rất, rất…”.

“Rất không quen phải không?”. Thần Kinh đặt hai tay ra sau gáy, nói như chuyện đương nhiên.

Tôi lẩm bẩm: “Ừm, lúc bạn bè đều biến thành người dưới, cảm thấy rất cô đơn”.

“Nhưng họ vẫn là bạn bè. Hãy quan sát cẩn thận, cậu sẽ phát hiện thật ra tất cả mọi người đều không thay đổi”. Thần Kinh nghiêm túc nhìn tôi.

“Vậy ư?”. Tôi có chút lúng túng hỏi.

“Đúng vậy”. Thần Kinh nhìn tôi với vẻ vô cùng kiên định.

Tôi vẫn không hiểu lắm thở dài một hơi. Thần Kinh đưa tay xoa đầu tôi, như thể vỗ về an ủi cậu em nhà hàng xóm. Anh ta nói: “Tiếc rằng lần này không được nhìn thấy cậu thật sự tỏa sáng, hy vọng lần sau tôi gặp cậu, cậu đã nghĩ thông suốt”.

“Hy vọng như thế. . . . . “.

Quay về từ trong hồi tưởng, tôi thở dài, chấp nhận số phận đội mũ chơi game, tiến vào Cuộc Sống Thứ Hai.

Vừa mở mắt ra, tôi ngây người nhìn Tiểu Long Nữ ở trước mắt, trong tay cô ấy là thùng nước to đến mức hốt cả hoảng, nhưng bên trong không có nước, bởi vì toàn bộ nước… đều trên người tôi. Tóc ướt nhẹp dính vào má tôi, còn nhỏ tong tỏng không ngừng, quần áo vốn dĩ nhẹ nhàng thoải mái cũng ướt đẫm, tháo giày ra dám khẳng định còn có thể nuôi cá vàng.

Tôi đần mặt ra lên tiếng: “Bà làm gì thế?”.

Tiểu Long Nữ long trọng nghiêm chỉnh trả lời tôi: “Xin lỗi, vốn định lau sàn, nhưng lại trượt tay, kết quả lại đổ hết nước lên người cậu. Nhưng mà cậu yên tâm đi, đúng lúc tôi định đi tắm, nên đã chuẩn bị nước tắm rồi, cho nên bây giờ cậu có thể lập tức chạy đi tắm nước nóng khoan khoái”.

“…”.

“Đừng ngại, mau đi tắm đi, nếu nước lạnh tắm sẽ không thoải mái đâu”. Tiểu Long Nữ thúc giục không ngừng.

“Có muốn tắm chung không?”. Tôi đề nghị.

Nghe thấy lời này, ánh mắt Tiểu Long Nữ lập tức sáng chói như kim cường mười ca-ra: “Có thể sao? Vậy tôi không khách sáo đâu”.

“Đương nhiên… không thể!”. Tôi hung dữ trả lời.

Tiểu Long Nữ bất mãn bĩu môi. “Không thể thì không thể, vậy cậu tự đi mà tắm”.

Tôi yên lặng lấy dây thừng trong túi ra, bắt đầu trói Tiểu Long Nữ vào cột. Trong lúc đó cô ấy không nhịn được hét lên. “Ê, cậu làm gì thế, trói tôi lại làm gì?”.

Xác định dây thừng đã trói chặt, Tiểu Long Nữ không thể thoát ra được, tôi ưu nhã giơ ngón giữa với cô ấy. “Đừng tưởng tôi không biết bà muốn lén nhìn tôi tắm. Tiểu Long Nữ cuồng dâm chết tiệt, trước khi tôi tắm xong cứ ngoan ngoãn ở đây tâm tình với cây cột đi”.

“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không muốn nhìn lén cậu tắm đâu, tôi thề, cậu mau cởi trói cho tôi đi!”. Tôi vừa ra khỏi đại sảnh vừa nghe Tiểu Long Nữ hét lên ở phía sau.

“Này, tôi là vì tốt cho cậu, không phải cậu không dám rửa tiểu XX sao? Tôi có thể giúp cậu”. Nghe vậy, tôi quay lại tặng một ngón giữa nữa.

“Hơ, cho xem một chút thì chết hả, khó lắm Long đại cô nương mới muốn nhìn tiểu XX của cậu đó”. Nghe cái lời tục tĩu Tiểu Long Nữ dâm dê nói, tôi không thèm quay đầu lại bước ra khỏi đại sảnh.

“Phòng tắm, phòng tắm ở đâu đây?”. Tôi vừa run rẩy, vừa tìm phòng tắm tôi chưa bao giờ tới. Xem ra lần update này thật giống sinh hoạt đời thường, dù chỉ bị tạt ướt thôi đã cảm thấy lạnh như vậy.

Thấy rồi! Tôi nhìn thấy hai chữ nhà tắm to đùng, vui vẻ xông vào, nhìn bên trái là nam và bên phải là nữ. Do dự – ing~. Tôi nên vào phòng nam hay phòng nữ đây? Bởi vì ở trong game, vậy chắc là vào phòng nam nhỉ? Tôi không nghĩ gì nhiều, khoa trương đá cửa lớn, sải chân tiến vào phòng nam.

“Thành chủ cũng tới tắm à? Mau xuống đây đi, dễ chịu lắm”. Không Không nude toàn thân vẫy tay với tôi. Tôi cười ngây ngô với cậu ta, ánh mắt dán chặt trên nửa người trên mà không dám lượn xuống.

Tôi nuốt nước miếng, nhìn đàn trai đẹp đang bì bõm trong nhà tắm. . . . . . Nam Cung Tội đang nhắm mắt tựa vào thành bể, nghe thấy tôi tới, anh ta mới mở mắt cười với tôi, thêm vào bờ ngực và bả vai gầy, hại tôi tiết nước miếng điên cuồng; Đoạn Kiếm. . . . . . Không được, không được, không thể liếc anh ta thêm một lần. Đùa hả, anh ta là anh rể họ của tôi, sao tôi lại có thể khinh bạc anh rể họ của mình chứ?

Sunshine dễ thương quá đi mất! Kenshin đã nhìn rồi. A Lang đại ca cả người đều là lông, chẳng nhìn được cái gì cả. Phong Vô Tình đã nhìn từ nhỏ tới lớn, có đẹp đẽ gì đâu… Mắt của tôi lướt từ bên trái sang bên phải, rồi lại nhìn từ bên phải về bên trái, nước miếng suýt nữa chảy thành thác. Trời ạ, lẽ nào tôi giống Tiểu Long Nữ, cũng là đại sắc nữ sao?

“Nhóc xinh đẹp đần ra làm cái gì, cả người ướt sũng còn không mau cởi quần áo ra, lát nữa cảm đấy. Nghe nói sau khi Cuộc Sống Thứ Hai update, gamer cũng có thể mắc bệnh”. Tây Môn Phong cũng vào nhà tắm, cũng nude toàn thân. Điểm khác biệt chính là, bây giờ là ban ngày, hắn ta là cô ta. . . . . . Chết tiệt, lại có thể ở trước mặt tôi đong đưa bộ ngực còn lớn hơn tôi hai cỡ kia, đúng là coi thường tôi mà.

Nhưng khi tôi quay đầu nhìn về phía sinh vật nam tính dưới hồ, gần như chín phần đang ôm mũi. . . . . . Có vậy nghiêm trọng như vậy không? Lẽ nào Cuộc Sống Thứ Hai còn chân thật đến mức có thể chảy máu mũi?

“Ê, nhóc xinh đẹp, mi chảy máu mũi này”. Tây Môn Phong vô ý nói.

Á? Tôi đưa tay sờ dưới mũi, một đống máu lập tức xuất hiện trong bàn tay. Trời ạ, tôi nhìn đàn ông con trai mà chảy máu mũi?

“Nhưng mà hình như trước khi nhìn thấy bố nhóc đã chảy máu rồi”. Tây Môn Phong nhìn đám con trai dưới hồ, cười xấu xa: “Nhóc à, sở thích của mi hình như hơi lạ đấy”.

Lúc Tây Môn Phong nói như vậy, khóe mắt tôi liếc thấy chúng nam trong hồ đều chìm người xuống sâu một chút, còn không nhịn được nhìn tôi bằng ánh mắt bị xâm phạm.

“Hoàng Tử, tên khốn này, dám trói tôi vào cột, một mình chạy tới nhìn trước”. Tiểu Long Nữ vừa hét vừa đá bay cửa lớn của nhà tắm. Sau đó giống hệt tôi, mắt của cô ấy từ bên trái lướt tới bên phải, lại từ bên phải bay về bên trái. Khoa trương hơn tôi, máu mũi chảy điên cuồng như hai thác nước.

“Thật sự là quá ~ bổ mắt!”. Tiểu Long Nữ chạy vội tới bên hồ, vừa chảy nước miếng, vừa ngắm nhìn dàn trai đẹp kĩ lưỡng như chọn thịt lợn. Nếu không sợ dọa đám con trai chạy mất, tôi thấy bà cô này chắc chắn có ý định vùi đầu xuống dưới nước để nhìn luôn.

Cuối cùng, dưới sắc mặt như đất của chúng nam trong hồ, tôi kéo Tiểu Long Nữ ra ngoài, sau đó nhìn thấy chúng nam mặc quần áo chỉnh tề phóng khỏi cửa phòng tắm chạy loạn.

Từ đó về sau, không biết vì sao phòng tắm nam xa hoa vô cùng của thành Vô Ngân lại thiếu người để ý. Chỉ sau khi tôi thỉnh thoảng dùng xích trói Tiểu Long Nữ rồi ném vào trong ngục, mới có người đi tắm.

Lại nói, chúng nam đều chạy khỏi phòng tắm, một mình tôi chiếm dụng phòng tắm rộng rãi. Nhẹ nhàng thoải mái tắm xong, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề vô cùng khẩn cấp. Thế là, tôi vội vã chạy nháo nhào đi tìm người có thể giúp tôi giải quyết.

“Tà Linh, cuối cùng anh cũng online”. Tôi thở dốc chạy vội tới trước mặt Tà Linh, nhìn anh ấy bằng ánh mắt vô cùng cảm động.

Tà Linh mỉm cười nhìn tôi. “Tìm anh gấp vậy à?”.

“Đúng vậy, siêu gấp”. Tôi không chờ được kéo anh ấy chạy.

Chạy thẳng đến một phòng không người, tôi đóng sầm cửa, rồi hai tay nắm chặt bờ vai Tà Linh, nhìn anh ấy với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tà Linh hơi căng thẳng đỏ mặt, cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tiểu Lam”.

“Chuyện rất nghiêm trọng”. Tôi vô cùng thận trọng lên tiếng nói: “Anh Trác, mau dạy em cách con trai đi vệ sinh đi!”.

“Cái này…”.

“Mau dạy cho em đi, người ta nhịn lâu lắm rồi”. Tôi khóc không ra nước mắt thúc giục.

Tà Linh có vẻ ngượng ngùng, anh ấy nói lắp ba lắp bắp: “Cứ, cứ kéo khóa quần xuống, sau đó… ặc, lấy… cái đó ra, sau đó dùng tay, đưa về phía…”.

“Ồ, hiểu rồi, em đi vệ sinh trước đây!”. Tôi gần như phá cửa mà chạy, lao thẳng đến nhà vệ sinh, mặc kệ anh Trác ở phía sau than khóc: “Mình lại có thể dạy con bé chuyện này…”.

Tôi lao vội tới nhà vệ sinh, làm theo các bước mà anh Trác nói, cuối cùng được giải thoát khỏi sự vật vã của việc nhịn đi tiểu. Nước tiểu hết rồi, sau đó thì sao? Tôi chìm vào mông lung, hình như tôi quên mất hỏi bước tiếp theo.

“Nhét vào, sau đó kéo khóa lại là xong”. Một giọng nói cứu mạng truyền tới từ bên cạnh. Nhưng tôi lại hơi do dự, nhìn bàn tay vô tội, tôi còn chưa dám nhìn tiểu XX mà phải dùng tay chạm vào cái thứ đó sao? Eo, nghĩ đến cũng thấy khủng bố rồi. Nhưng, nhưng mà tôi cũng không thể để nó lắc lư loạn ở bên ngoài thế này thì phải? Ôm quyết tâm liều chết, tay phải của tôi dùng tốc độ nhanh nhất nhét nó lại, hình như mới chạm một chút mà tay đã cảm thấy như bị ăn mòn.

Phù ~ cuối cùng cũng giải quyết xong một vấn đề lớn, nhưng phải rửa tay cẩn thận mới được, mặc dù là tiểu XX của mình, nhưng mà vẫn thấy nó buồn nôn. Tôi nhíu mày nhìn bàn tay vừa mới nhét tiểu XX lại.

“Bà chị ngốc, có mỗi việc nhét tiểu XX lại cũng tỏ vẻ hùng hồn hi sinh vì đại nghĩa, thật sự không biết về sau bà phải tiếp tục sắm vai con trai thế nào”. Giọng nói của Vô Tình lại vang lên.

Tôi đần mặt ra quay đầu lại nhìn nó. Nhưng Vô Tình ngay cả liếc mắt nhìn tôi cũng không thèm làm, ngó lơ tôi rồi kéo khóa quần, chạy tới bồn rửa tay. Tôi cũng bình tĩnh bước đến bồn rửa rửa tay, rệu rã nói: “Mày phát hiện ra từ lúc nào?”.

“Trong lễ nguyện trung thành, cái kiểu gắt gỏng của bà giống hiện thực như đúc”. Vô Tình thờ ơ trả lời tôi. Tôi thấy độ shock khi phát hiện ra chân tướng của nó chắc là còn thấp hơn so với buổi sáng thức dậy phát hiện nó mọc mụn.

“Ồ!”. Mà phát hiện ra cũng đúng, ai biết tôi là nhân yêu cũng đều phát hiện ra rồi, ngoại trừ người biết đầu tiên chính là em trai tôi đây. . . . . . Nếu nó vẫn chưa phát hiện ra, tôi thấy tôi thật sự phải đưa nó đến bệnh viện kiểm tra xem tổ chức nhận dạng người trong đại não nó có phải thật sự có vấn đề hay không.

Vô Tình không nhịn được nói thêm: “Nhưng biểu hiện gần đây của bà quả thật không giống bà chút nào. Bà có vẻ rất hoảng loạn, thật sự không phù hợp với tính cách hành động trước suy nghĩ của bà chút nào!”.

“Lảm nhảm vừa thôi, chị là con người vĩ đại có rất nhiều điều sầu não!”. Nghe lời châm chọc của em trai, tôi bất mãn cãi lại.

“Rồi rồi rồi, bà là con người vĩ đại”. Vô Tình nói lấy lệ.

Tôi đang khó chịu muốn phản bác. . .

“Nhưng mà, bà chị ngu ngốc làm việc không dùng đại não vẫn dễ thương hơn”. Vô Tình chắp tay sau gáy, tỏ vẻ không quan tâm bước ra ngoài.

Tôi đột nhiên nhớ ra: “Dương Danh, đừng nói ra thân phận của chị nhé”.

“Được rồi, được rồi”. Vô Tình không quay đầu lại trả lời.

“Thằng em đầu heo, quan tâm chị sao lại không nói thẳng ra? Lúng túng như vậy, tính cách y hệt như mình”. Cho đến khi không nhìn thấy nó nữa, tôi mới lẩm bẩm, nhếch môi nở nụ cười.

“Không ngờ em cậu còn có mặt này, tôi còn tưởng nó là thằng chơi bời lêu lổng thèm đòn”. Chân Vô Tình vừa rời đi, Tiểu Long Nữ đã biếng nhác xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh, còn nói với tôi như vậy.

Tôi lắc đầu: “Nó như vậy cũng chẳng lạ. Điều tôi tương đối tò mò chính là, Tiểu Long Nữ, bà tới phòng vệ sinh nam làm gì?”.

Tiểu Long Nữ cười he he hai tiếng, vô tội nói: “Đi vệ sinh”.

Tôi lạnh lùng nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, phòng vệ sinh nữ và nam không phải vừa vặn ở hai bên hành lang sao?”.

“Oh…” Tiểu Long Nữ gãi mặt, liếc nhìn nửa người dưới của tôi xong, có vẻ thất vọng. Không biết có phải tôi nghe nhầm không mà lại cảm thấy miệng Tiểu Long Nữ hình như nói lời tục tĩu không thành tiếng đại loại là: “Cho xem một xí thì chết hả…”.

Tôi hừ một tiếng, đang định chạy lấy người, tránh xa sắc nữ vô địch này một chút.

“Được rồi được rồi, không đùa với cậu nữa. Tôi tìm cậu có việc quan trọng”. Tiểu Long Nữ vội vàng nói.

“Có việc gì vậy?”. Tôi bối rối hỏi.

“Cầm lấy”. Tiểu Long Nữ ném cho tôi một thứ gì đó. Tôi vội vã nhận lấy, nhìn trong tay thì thấy là một viên bảo thạch. Lúc tôi đang định hỏi Tiểu Long Nữ đây là cái gì, cô ấy đã lên tiếng giải thích.

“Đây là phần thưởng của việc giết chết Thiên Tiên. Mặc dù tôi và công ty tìm hiểu vài ngày, cũng không phát hiện ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đành phải cấp cho cậu phần thưởng và kinh nghiệm bù lại”. Gương mặt Tiểu Long Nữ hiện vẻ u sầu trăm năm hiếm có.

Nhìn thấy Tiểu Long Nữ khác hẳn ngày thường, xem ra sự tình thật sự rất nghiêm trọng, tôi cũng không xem rốt cuộc được thêm bao nhiêu kinh nghiệm, chỉ vội vã hỏi: “Rất nghiêm trọng sao? Nói không chừng chỉ là một bug nhỏ mà thôi, game nào chả có”.

Vẻ mặt Tiểu Long Nữ chuyển từ lo lắng chuyển sang nhẹ nhõm một chút. “Nói không chừng chỉ là như vậy mà thôi, chắc là tôi lo lắng quá rồi”.

Tôi ôm vai tiểu Long Nữ, cười đùa với cô ấy: “Dù sao bà cũng chỉ là một GM nhỏ bé mà thôi, lo nhiều như vậy làm gì, cùng lắm là đổi việc”.

Tiểu Long Nữ ừm một tiếng, đập vai tôi chuyển chủ đề. “Mau tới đại sảnh đi, tất cả mọi người đều đang đợi cậu đó”.

“Đợi tôi?”. Tôi ngẩn ra. Có chuyện gì vậy?

“Đúng vậy, sau khi cậu kháng nghị bỏ nhà ra đi, tất cả mọi người đều tự kiểm điểm, muốn bàn bạc xem giải quyết vấn đề của cậu như thế nào”. Tiểu Long Nữ nói.

Tôi chột dạ. Cũng là do tôi cứng đầu bỏ nhà ra đi, lại còn khiến Doll bị bắt, cuối cùng mọi người gấp gáp cứu viện mới giải quyết được sự tình. Bây giờ mọi người lại còn tự kiểm điểm? Haiz, người thật sự cần tự kiểm điểm phải là tôi mới đúng.

Còn không đợi tôi có phản ứng, Tiểu Long Nữ lại đập đầu tôi một phát. “Nghĩ cái gì, mau đi đi”.

Tôi ồ một tiếng, nặng nề bước trên hành lang dài, rõ ràng đã đi qua đại sảnh vô số lần, nhưng đáy lòng lại căng thẳng như thể chứa đầy đá trong hố phân.

Càng đến gần đại sảnh, tôi lại càng hồi hộp. Lúc rẽ lối ngoặt cuối cùng, đại sảnh ở ngay cuối hành lang, tôi căng thẳng dừng bước. Có lẽ tôi nên nghĩ xem phải giải thích với mọi người thế nào trước? Hơn nữa tôi hi vọng có thể làm cho mọi người hiểu được, hi vọng họ có thể đối xử với tôi như lúc trước.

Lúc đang vắt não, một giọng nói lạnh tanh phá vỡ sự yên ắng của chỗ ngoặt hành lang.

“Hoàng Tử?”. Giọng nói hờ hững như máy hỏi tôi.

Tôi ngẩn người, trả lời theo phản xạ: “Phải… ”

Trả lời xong, tôi phát hiện thấy có điều bất thường. Đối phương không trả lời, chỉ có một ánh bạc dị thường lóe lên. Có kinh nghiệm bị Tây Môn Phong ám sát, tôi lập tức tránh sang bên theo phản xạ, sau đó nhìn lại người đó. Quả nhiên, ánh bạc đúng là phát ra từ chủy thủ trên tay người đó.

Tôi nhìn chủ nhân chủy thủy cẩn thận. Là một cô gái mặc đồ đen bó sát, dáng người mảnh dẻ nhanh nhẹn nhưng vì đeo mặt nạ nên không thấy khuôn mặt thật, mà đôi mắt đẹp của cô ta lại không hề có tình cảm. Cô ta không nói nửa câu, chủy thủ với tốc độ kinh người lại uy hiếp tính mạng của tôi.

Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, ngay cả Hắc Đao cũng không kịp rút, chỉ có thể xoay người lăn sang bên, khó khăn lắm mới bảo vệ được mạng nhỏ của mình. Tôi quay đầu thì thấy, mẹ, lại là thanh chủy thủ đoạt mạng đó, tốc độ sao lại nhanh như vậy? Tôi mới chớp qua ý nghĩ này trong đại não, người cũng mới dịch sang bên được mười centimet, chủy thủ đã đâm vào đầu vai tôi. Tôi đau đớn kêu lên một tiếng!

Nhưng mà tôi cũng không để cho cô ta đâm như vậy. Tay phải tôi vung lên, đấm mạnh lên mũi cô ta, hài lòng nghe tiếng xương gãy.

Thừa dịp cô ta bị tôi đấm gãy mũi, tôi lập tức rút Hắc Đao ra.Đao mới chỉ rút ra được một nửa, nữ thích khách đã quay đầu, chủy thủ lại đâm về phía tôi, cứ như cô ta chỉ bị đẩy một chút, mà không phải bị đánh gãy xương mũi yếu nhất cơ thể người và nếu bị thương sẽ đau đến mức không muốn sống.

Tôi chỉ có thể dùng Hắc Đao rút được một nửa chắn chủy thủ, đồng thời chân phải quét qua nữ thích khách. Nhưng hình như cô ta đã có phòng bị, tung mình nhảy lên, chủy thủ trong tay quét ngang tới phía tôi. Lúc này tôi mới rút được hết Hắc Đao, vừa lúc hướng sang ngang chắn được lượt quét của chủy thủ. Đồng thời cũng phát hiện, sức mạnh của nữ thích khách cao kinh người, tay của tôi run rẩy không thôi, không ngờ lại khó khăn như vậy. Lẽ nào nữ thích khách là chiến sĩ mà không phải là đạo tặc? Nhưng tốc độ của cô ta thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng.

Lúc này, ở một đoạn uốn khúc khác của hành lang xuất hiện bóng người và tiếng động xì xào. Tôi quay đầu nhìn, chắc là mọi người đợi tôi ở đại sảnh, thấy bất thường nên ra xem, tôi yên tâm hơn chút.

Nữ thích khách hình như cũng nhận ra âm thanh của đám người. Thế nhưng cô ta lại nở nụ cười kỳ quái, cất giọng như máy: “Đừng tưởng chúng có thể ngăn cản ta, ngươi vẫn phải chết”.

Tôi hít vào một hơi. Tôi có làm chuyện gì khiến ông trời không thể tha thứ không? Sao cô ta lại có thể kiên quyết phải giết chết tôi, thiếu nữ hai mươi xuân xanh xinh xắn đáng yêu cảm động lòng người, lại còn đáng thương thế này nữa?

Nữ thích khách nói câu đó, không chần chừ thêm, hai tay đâm hai chủy thủy vun vút về phía tôi. Tôi gầm lên một tiếng, lộn người kiểu chó một cách khó coi, tay trái bị chém một vệt dài.

Nằm bẹp dưới đất, hộc hai ngụm máu xong, tôi mới ngẩng đầu nhìn nữ thích khách. Vốn dĩ đã chuẩn bị tư tưởng bị làm thịt, nhưng đột nhiên có những mũi tên trong suốt lao tới khiến nữ thích khách không thể không lùi về sau tránh né, mà lúc này từng người cũng nhào tới chắn trước tôi.

Nam Cung Tội khó giấu nỗi tức giận chất vấn: “Là ai? Vì sao muốn làm hại Hoàng Tử?”.

Nữ thích khách không thèm trả lời, bóng dáng của cô ta đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt tôi. Tôi giật bắn cả người, mà những người chắn trước tôi còn chưa kịp phản ứng. Lúc thấy rằng tôi thật sự phải mất mạng dưới thanh chủy thủ này, một bóng đen chắn trước mặt tôi, Tà Linh lại có thể dùng thân chắn nhát đâm đó cho tôi. Anh ấy kêu lên đau đớn.

“Tà Linh!”. Tôi kinh ngạc thốt lên.

Mọi người thấy Tà Linh bị thương, không nói gì thêm mà đều rút vũ khí tấn công nữ thích khách. Nhưng tốc độ của nữ thích khách thật sự quá nhanh, mặc dù có chút khó khăn, nhưng lại có thể tránh công kích của mọi người.

“Cô phải trả giá vì đã làm Hoàng Tử bị thương!”. Gui nhấc cổ cầm lên, bắn ra hơn mười Siêu Âm Tiễn. Nữ thích khách bị mọi người bao vây cuối cùng không địch nổi. Đùi, cánh tay đều dần dần bị bắn trúng.

Nữ thích khách dừng động tác. Cô ta nhìn khắp mọi người với ánh mắt lạnh băng vô cùng, sau đó nhìn về phía tôi bằng vẻ khinh thường và cất giọng ngạo nghễ: “Thể loại thành chủ nhãi ranh thế này, nào có đáng để các người bảo vệ hắn!”.

“Tôi không cho phép cô làm hại cậu ấy, cũng như cậu ấy không cho phép bất cứ ai làm hại bạn bè của mình”. Nam Cung Tội cầm kiếm kiên quyết chắn trước tôi.

“Nhãi ranh? Cô có biết cho dù cả người đầy máu, nhãi ranh này vẫn một bước không lùi, đứng trước bạn bè để bảo vệ không?”. Chị Vũ Liên tức giận nói gay gắt, trên tay cũng đã chuẩn bị ma pháp để thi triển.

Doll vội vã chạy tới bên cạnh tôi. Con bé ngân ngấn nước mắt, đau lòng nhìn tôi máu chảy đầm đìa khắp nửa người trên, sau đó quay sang nhìn nữ thích khách với ánh mắt tràn ngập lửa giận, miệng thì niệm chú, là thần chú tôi chưa từng được nghe.

“Hỏa diễm đen tối dưới địa ngục, Doll ra lệnh cho ngươi hóa thành xiềng xích, thiêu cháy kẻ địch của ta, tha hồ tra tấn, khiến kẻ địch đau đớn sống không được mà chết cũng chẳng xong: Xích – Tra Tấn Vô Tận”.

“Nhưng họ vẫn là bạn bè. Hãy quan sát cẩn thận, cậu sẽ phát hiện thật ra tất cả mọi người đều không thay đổi”. Vẻ mặt và lời nói nghiêm túc của Thần Kinh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi, mọi người thật sự đều không hề thay đổi! Trong lòng tôi đột nhiên trào dâng cảm giác vui mừng, mặc dù trên người đau muốn chết, nhưng tôi không nhịn được mỉm cười.

Mà Doll hô thần chú xong, từ dưới chân nữ thích khách lũ lượt nổi lên mấy dây xích đen. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, dây xích đã quấn chặt lấy người cô ta, tiếng xì xèo của thịt nướng vang lên không ngừng. Cô ta đau đến mức kêu la ầm ĩ, mà trong không khí còn nghi ngút mùi thịt người nướng.

“Doll, đừng giết cô ta, anh còn việc muốn hỏi”. Thấy tình trạng đó, Nam Cung Tội vội vàng cản Doll.

Doll vô cùng nghiêm nghị, con bé nhìn thích khách kêu rên đau đớn, cất giọng vô cùng thương xót: “Cô ta không chết đâu, Xích – Tra Tấn Vô Tận không có lực tấn công, không khiến gamer tử vong, nhưng khiến gamer đau đến đến mức thà chết còn hơn”.

Mọi người nhìn vẻ thê thảm của nữ thích khách, trong lòng đều có chút ưu tư. Nhìn vẻ mặt của mọi người, chắc là trong lòng cũng không nghĩ khác tôi, sau này thà nhảy xuống vực tự sát thành một đống thịt nát, tuyệt đối đừng chọc giận Doll.

“Tại sao cô phải giết tôi?”. Tôi dằn cơn đau, đứng dậy, đi đến bên nữ thích khách hỏi.

Nữ thích khách không trả lời tôi, cô ta không đếm xỉa đến câu hỏi của tôi, cười điên dại, còn hét lên: “Ta thất bại, không có nghĩa là người khác cũng thất bại. Cứ chờ đấy, nhãi ranh, người đừng hòng ngươi có thể ở thành Vô Ngân làm Thành chủ mãi mãi”.

Nữ thích khách nói xong, nhấc hai chủy thủ trong tay, không hề do dự đâm vào tim. Trước khi mọi người kịp ngăn cản, cô ta đã biến thành ánh sáng trắng bay đi.

Lúc này, cơ thể căng như dây đàn của tôi mới buông lỏng, dựa vào tường vô lực trượt dần rồi ngồi xuống. Nhưng sự căng thẳng trong đáy lòng lại đầy lên. Có rất nhiều nghi hoặc trong lòng… Nhưng mà, trọng điểm lúc này là đợi A Lang đại ca tới chữa trị vết thương cho tôi. Tôi đau đến mức nhăn mặt, nhíu mày nhìn suối nước đỏ tươi phun trào nơi đầu vai.

“Nếu Cuộc Sống Thứ Hai có tộc vampire, nhất định sẽ vô cùng yêu thích kẻ không ba thì năm lần cả người đầy máu như tôi đây”. Đây là suy nghĩ vớ vẩn cuối cùng trước khi hôn mê.

Hoàng Tử điện hạ. . . Hoàng Tử. . . Thành chủ. . .

“Hmm?”. Tôi có chút mơ hồ mở mắt, xem xem rốt cuộc là tên khốn nào tranh cãi lúc tôi ngủ. Nhưng tôi vừa mở mắt ra, vẻ mặt quan tâm lo lắng của mọi người lập tức đập vào tầm mắt.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kẻ hại cậu rốt cuộc là ai?”. Gui hỏi với vẻ mặt lạnh tanh.

“Thích khách là nữ, làm gì có cô gái nào muốn giết Hoàng Tử đâu”. Tà Linh nhíu mày nghĩ.

“Em cũng không biết rốt cuộc là thế nào”. Tôi chậm rãi đứng dậy, như tôi đoán trước, vết thương trên vai đã được chữa lành.

“Không ngờ dám ám sát Thành chủ trước mặt chúng ta, rõ ràng là coi thường thành Vô Ngân. Nếu để cô ta ám sát thành công, vậy uy tín của Thành chủ không phải là… Bạch Điểu lòng đầy căm phẫn tức giận mắng mỏ.

Nam Cung Tội đột nhiên ngăn không cho Bạch Điểu nói tiếp: “Đừng nói nữa, Bạch Điểu, hiện giờ quan trọng không phải là uy tín của Thành chủ gì đó, mà là tính mạng của Hoàng Tử bị đe dọa”.

Nam Cung Tội đột nhiên quay về phía tôi, xin lỗi ngắn gọn: “Lần này thật sự là do chúng tôi không đúng, chúng tôi hơi thái quá, gần như hoàn toàn xem nhẹ bản tính của cậu, cũng không chú ý tới suy nghĩ của cậu”.

Nghe Nam Cung Tội nói như vậy, tôi đang định phản bác là tôi quá cứng đầu, nhưng Nam Cung Tội lại xua tay ý bảo để cho anh nói nốt: “Hoặc là bởi vì, mặc dù Hoàng Tử mới là Thành chủ, nhưng lại nghe theo chỉ huy của chúng tôi. Nói thật là, Hoàng Tử chưa từng hạ bất cứ mệnh lệnh gì cho chúng tôi cả”.

Cuối cùng, Nam Cung Tội nói lời sâu sắc: “Uy tín không phải dựa vào thuộc hạ quỳ xuống nguyện trung thành là có thể có. Hoàng Tử, lúc cậu thật sự có đủ khả năng đảm đương trách nhiệm, uy tín của cậu sẽ tự nhiên mà có”.

“Quá trình trưởng thành có lẽ rất khó khăn, nhưng kết quả cuối cùng lại rất ngọt ngào”. Chị Vũ Liên cười tủm tỉm nhìn tôi, cuối cùng vươn tay xoa đầu tôi: “Yên tâm đi, Hoàng Tử nhà chúng ta tuyệt đối không có vấn đề gì đâu”.

Tôi trầm lặng một hồi, suy xét lời Nam Cung Tội nói, bất đắc dĩ nghĩ lại, tôi đúng là kiểu người ngậm bồ hòn làm ngọt, thảo nào Bạch Điểu mặc dù miệng nói phải tạo dựng uy tín cho tôi, nhưng cô ấy chưa bao giờ thực sự tin phục tôi.

Nhìn nụ cười khích lệ của Nam Cung Tội, lại nghĩ tới lời thằng em nói, cuối cùng hạ quyết tâm. Ai thèm quan tâm chứ, tôi thích làm Thành chủ kiểu gì thì cứ làm Thành chủ kiểu đó.

Tôi nhếch miệng cười: “Vậy bắt đầu từ bây giờ, không cho phép mọi người gọi tôi là Thành chủ, Hoàng Tử là tên duy nhất của tôi”.

“Nhưng…”. Bạch Điểu vội vàng phản bác.

“Tôi nói!”. Tôi vững vàng nhưng lại không cho phép phủ định: “Hoàng Tử, là tên duy nhất của tôi”.

Bạch Điểu ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc, còn những người khác nở nụ cười.

Tôi kéo dãn thắt lưng, như thể vừa mới thức dậy từ giấc ngủ sâu. Thật kỳ lạ, đổi cách suy nghĩ không ngờ lại khiến tâm trạng thay đổi nhiều đến vậy. Tôi của bây giờ và tôi của lúc đi tới đại sảnh khác hẳn, cứ như biến thành người khác vậy.

Kéo dãn xong, tôi nghiêm túc đứng thẳng người: “Bây giờ nói về thích khách vừa nãy đi. Một cô gái mạnh như vậy vô duyên vô cớ chạy tới đòi giết tôi đã rất kỳ lạ rồi. Nhưng kỳ lạ hơn, trước khi rời đi cô ta nói cô ta thất bại, không có nghĩa là những người khác cũng thất bại”.

Nghe lời tôi nói, sắc mặt của mọi người đều nghiêm túc hẳn lên. Nam Cung Tội lại càng nghiêm túc nói: “Nói như vậy, chắc là còn có người khác muốn giết cậu”.

Tôi gật đầu: “Chắc vậy, mặc dù tôi nghĩ thế nào cũng không ra gần đây tôi đắc tội với ai cả”.

“Có thể không phải là ân oán cá nhân”. Tiểu Long Nữ không có chút ngạc nhiên giải thích: “Hoàng Tử hiện giờ là người có năng lực thống nhất Trung Tâm nhất, mà Công thành chiến đã gần tới chân. Chỉ điểm này, những kẻ muốn giết cậu về cấp một có thể nhiều như cá bơi trên sông. Dù gì cũng có rất nhiều người muốn làm Thành chủ”.

Tôi gãi mặt, đang định hỏi lúc nào thì bắt đầu Công thành chiến. Nhưng Tiểu Long Nữ tám phần đã nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của tôi, cô ấy nhìn tôi đầy khinh bỉ rồi giải thích: “Chỉ còn hai tuần nữa là tới Công thành chiến. Lúc cậu không ở đây, mọi người đã chuẩn bị công thành xong xuôi rồi”.

Tôi ngượng ngùng gãi mặt: “Ồ, vậy tôi có phải mau chóng đi luyện cấp không? Để tránh việc tôi không thể nào so sánh cấp độ với các Thành chủ khác”.

Tiểu Long Nữ cười thần bí: “Chiến tranh, chính là cách luyện cấp tốt nhất”.

“Sao lại nói vậy?”. Tôi ngơ ngác hỏi.

“Những hạng mục update trong lần này quá nhiều, tôi vẫn chưa kịp nói với mọi người. Thật ra giết người cũng có thể gia tăng giá trị kinh nghiệm, nhưng bình thường giết người sẽ bị trừng phạt, cố ý giết người sẽ bị truy nã trong vòng một tuần, vừa không thể gặp NPC cảnh vệ trong thành, vừa không thể mua bán đồ trong thành. Nhưng hình phạt này không áp dụng trong thời gian chiến tranh. Cũng có thể nói rằng, Hoàng Tử, trong lúc chiến tranh cậu có thể giết kẻ địch để thăng cấp”.

Tiểu Long Nữ cười tủm tỉm nhìn tôi: “Trong lúc chiến tranh giết mấy chục mấy trăm thậm chí mấy nghìn người, đối với Tinh Linh Khát Máu mà nói, chắc cũng chẳng là gì nhỉ?”.

Nghe vậy, tôi không khỏi nở nụ cười tà ác của Tinh Linh Khát Máu: “Xem ra tôi lại sắp có thêm nickname Sát Nhân Ma Vương rồi”.

“Cậu đi làm Sát Nhân Ma Vương của cậu đi, tổ ngoại giao chúng tôi tuyệt đối sẽ tìm cho ra hung thủ thực sự của sự kiện ám sát này”. Tiểu Long Nữ siết chặt nắm đấm, tràn đầy khí thế nói.

“Ờ, cố lên nha, Tiểu Long Nữ!”. Phong Vô Tình ở bên hóng mát nói.

Tiểu Long Nữ đang bừng bừng khí thế bỗng hung dữ quay lại, nhéo tai Vô Tình. Tiểu Long Nữ giả vờ không nghe thấy tiếng kêu rên của em tôi, lôi nó đi, còn nói đểu: “Tôi nhớ là Phong Vô Tình đại gia ngài hình như cũng ở trong tổ ngoại giao thì phải. Tiểu nữ miễn cưỡng cho ngài cùng đi điều tra với tiểu nữ n

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.