1/2 Hoàng Tử

Chương 7: Q.3 - Chương 7: CUỘC CHIẾN BẮT ĐẦU




“Vũ Liên, còn thiếu rất nhiều tiền sao?” Sửu Lang đau lòng nhìn bà xã nhíu mày đã vài ngày rồi.

“Rất nhiều, rất nhiều.” Vũ Liên nhíu chặt mày, vội thảo luận bảng thu chi tài chính với Dục Băng Phượng Hoàng, sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi.

“Không được, nếu không kiếm thêm nguồn thu nhập thì không thể trụ nổi.” Dục Băng Phượng Hoàng bộp một phát thả tài liệu xuống, day huyệt thái dương, buồn bã nói.

“Nhưng những người có thể kiếm tiền đều đã phái đi kiếm tiền hết rồi. Hai tuần nữa bảo vệ mà hệ thống phái tới sẽ bị thu hồi. Khi đó, đoàn Kiếm Vô Tội ở bên ngoài kiếm tiền nhất định phải trở về bảo vệ Vô Ngân Thành. Đến lúc đó, tài chính sẽ càng khó khăn.” Vũ Liên cũng lo âu nói.

“Khi đó không phải thành sẽ có gamer tới tiêu tiền sao?” Sửu Lang hỏi.

“Không, thành mới bắt đầu hoạt động, chắc chắn sẽ thiếu hụt. Chỉ riêng người bán hàng trong cửa hàng, đội trị an duy trì trị an, quân đội cũng còn quá ít người. Cho nên nhất định phải tiếp tục gia tăng nhân viên, mà chi phí cho việc này cũng ghê người lắm rồi, chứ đừng nói đến việc phải tiếp tục xây dựng thành. Bây giờ nếu không có một vạn pha lê thì không thể làm gì nên hồn cả.” Phượng Hoàng phân tích.

Sửu Lang nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Bản thiết kế của Gui hình như gần xong rồi, sai cậu ấy đến ba thành Nhật Nguyệt Tinh hát kiếm tiền được không?”

“Ừm ừm.” Vũ Liên nghiêm túc viết phương pháp gia tăng tài chính.

“Tiểu Long Nữ, em lừa được bao nhiêu tiền rồi?” Sửu Lang hỏi Tiểu Long Nữ đang nhàn hạ ngồi một bên.

“Mười mấy vạn pha lê em lừa đã dùng hết từ lâu rồi.” Tiểu Long Nữ liếc mắt nhìn Sửu Lang. “Bây giờ em đang bị truy nã, Nhật Nguyệt Tinh Thành đều gần như biết mặt và thủ đoạn của em rồi, không lừa được nữa.”

“Thật đáng tiếc. . . . . .”

“Nếu Hoàng Tử ở đây, chắc là có thể đi hát cùng Gui.” Tiểu Long Nữ nhíu mày. “Giọng cậu ta cũng được, thêm vào khuôn mặt kia, nhất định có thể kiếm được khối tiền.”

“Hoàng Tử hát rất hay sao?” Phượng Hoàng say mê tưởng tượng. . . . .

“Vậy chờ Hoàng Tử trở về bảo nó đi hát kiếm tiền là được. Dựa vào năng lực của Hoàng Tử, nghiêm túc nhận nhiệm vụ, kiếm tiền, bán thêm một ít bảo vật nhỏ, chắc cũng kiếm về được đủ số tiền!” Vũ Liên bàn tính.

“Vấn đề là cái tên đó có nghiêm túc kiếm tiền không?” Tiểu Long Nữ không tán thành lắm.

. . . . . . Đây lại là vấn đề lớn khác!

“Không hay rồi.” Nam Cung Tội chậm rãi bước tới, sắc mặt trĩu nặng.

“Anh có thể đừng mở đầu bằng câu rung động như thế không? Chúng tôi đều biết tình hình không tốt.” Tiểu Long Nữ đảo mắt nhìn Nam Cung Tội.

Nam Cung Tội không ngó ngàng tới Tiểu Long Nữ, chỉ giận dữ nói: “Phạm đang chiêu binh mãi mã, đợi bảo vệ của hệ thống biến mất sẽ tấn công Vô Ngân Thành.”

“Phạm?” Phượng Hoàng nghe đến tên người yêu cũ thì nhíu mày, tâm trạng hỗn tạp.

“Đúng là họa vô đơn chí.” Mặt chị Vũ Liên sa sầm. “Lại phải nuôi thêm binh mã.”

“Hoàng Tử còn chưa trở về sao?” Nam Cung Tội bình tĩnh hỏi.

“Ờmm, cái này. . .” Mọi người Đội Phi Thường đều ấp úng.

Nam Cung Tội quay về phía Dục Băng Phượng Hoàng, nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Phượng Hoàng, em ra ngoài trước, anh có việc muốn nói với thành viên Đội Phi Thường.”

Phượng Hoàng tuy không muốn nhưng cũng biết chừng mực, ồ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi ra.

Nam Cung Tội thấy Phượng Hoàng đóng cửa phòng xong, xoay người đối mặt với Đội Phi Thường. “Nói đi, rốt cuộc Hoàng Tử đã xảy ra chuyện gì?”

Gian phòng tĩnh lặng. . . . . .

“Tôi biết mặc dù Hoàng Tử rất mạnh, trọng tình trọng nghĩa, nhưng lại rất lơ mơ, hơi ngốc, mà còn mù đường nữa.” Nam Cung Tội vô cùng bình tĩnh nói.

“Sao không nói sớm ~” Mọi người đều thở phào.

“Anh đã biết tính tình của Hoàng Tử thế nào rồi mà không nói sớm, hại chúng tôi căng thẳng gần chết.” Tiểu Long Nữ ôm ngực, ra vẻ hoảng hốt.

“Rốt cuộc Hoàng Tử đang ở đâu?” Nam Cung Tội không ngại phiền phức hỏi thêm lần nữa.

“Ở Đại Lục Phương Đông.” Không đắn đo, Sửu Lang nói thẳng không che đậy.

Nam Cung Tội nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Ở đó làm gì?”

“Kết quả của mù đường và say rượu.” Sắc mặt Tiểu Long Nữ u ám.

“. . . . . .” Cho dù biết tình tình thật sự của Hoàng Tử, Nam Cung Tội cũng không thể không ngẩn người. “Bao giờ mới về?”

“Không biết.” Tiểu Long Nữ thành thật nói.

“Hình như các người hơi thờ ơ với Hoàng Tử.” Nam Cung Tội có vẻ thờ ơ nhưng giọng điệu hơi bất mãn.

“Không phải thờ ơ, chỉ không muốn giam cầm cậu ta sớm như vậy.” Tiểu Long Nữ thản nhiên nói.

Nam Cung Tội mang ánh mắt khó hiểu.

“Sau này cậu sẽ hiểu.” Vũ Liên cười.

Gui bước vào phòng, mở đầu chính là câu. “Không hay rồi.”

Vài ánh mắt khinh bỉ lập tức bắn tới, Tiểu Long Nữ lười biếng lên tiếng. “Lại là cái gì không hay đây?”

“Tà Linh nói, Hoàng Tử có thể phải về muộn.” Gui buồn bã.

“Cái tên kia đang làm gì thế không biết?” Mặt Tiểu Long Nữ bỗng nổi gân xanh.

Tà Linh đi vào ngay sau đó nhíu chặt mày. “Cậu ấy không chịu nói, nhưng hình như có vẻ rất quan trọng. Cậu ấy nói sẽ trở về nhanh nhất có thể.”

“Trở về nhanh nhất có thể? Người ta sắp đánh tới dưới thành rồi, cậu ta là Thành chủ còn dạo phố ở Đại Lục Phương Đông?” Tiểu Long Nữ đứng bật dậy. “Không được, Tà Linh, cậu nói cho cậu ta biết, dù cậu ta đang làm gì cũng phải lên thuyền trở về trong vòng ba ngày, nếu không người ta công thành mà Thành chủ lại không có mặt thì phải dựa vào cái gì để đánh đây.”

“Tôi sẽ nói cho cậu ấy.” Tà Linh gật đầu, nhưng thấy không đúng lắm thì lại thêm một câu. “Còn cậu ấy làm thế nào thì tôi không thể đoán nổi.”

“Việc cái tên kia sẽ làm ngay cả bản thân cậu ta còn không đoán được chứ đừng nói là cậu.” Tiểu Long Nữ day huyệt thái dương của mình, đau đầu nói. “Chỉ mong rằng cậu ta có thể trở về trước khi Phạm công thành, dù sao Hoàng Tử vẫn là trái tim của Vô Ngân Thành.”

*********

Tôi cười he he, không ngờ lại có thể thu thập mảnh vỡ bản đồ dễ dàng như thế. Chẳng qua chỉ trả lời mấy câu hỏi của nhà tiên tri phía bắc trong chợ thức ăn, còn chơi xúc xắc so lớn nhỏ với nhà tiên tri phía đông trong sòng bạc. Ba mảnh vỡ ngon lành tới tay tôi, nhiệm vụ này cũng đơn giản thôi!

“Tại sao anh lại có thể phân biệt được hai mươi loại rau củ và mười loại thịt cá khác nhau vậy? Còn viết được tên nữa?” Vân buồn bã nói. Cậu cảm thấy đống thịt cá kia giống nhau như đúc, ngay cả hương vị còn chẳng khác nhau là mấy.

“Tại sao lại có người chơi so lớn nhỏ mà thắng mười lần liên tiếp?” Tinh nhỏ mồ hôi lạnh, thế này thì đúng là may không thể may hơn được nữa.

“Kenshin, bản đồ này ghép lại khó quá. Cậu thử ghép lại rồi đưa Tinh xem thử đi.” Tôi lúng ta lúng túng một hồi vẫn không làm rõ được ba mảnh này rốt cuộc là phải ghép kiểu gì, liền ném cho Kenshin giải quyết.

Mà người này lại có thể không ghép nổi ba mảnh bàn đồ. . . . . . Đầu óc Tinh và Vân trống rỗng, khoảng cách không lớn đến mức này chứ?

Kenshin cầm lấy bản đồ, đặt lên trên bàn, đang lúc chuẩn ra tay ghép lại. . . . . .

“Wa, Kenshin cậu đã ghép xong rồi ư? Nhanh quá!” Tôi nhìn bản đồ đã hợp lại thành một miếng hoàn chỉnh trên bàn, vội vã bảo Tinh tới xem: “Tinh, em mau xem đây là đâu đi.”

“. . . . . .” Kenshin nhìn bản đồ đã ghép xong, nhíu mày, vẫn không nói gì cả.

“Có lẽ em đã biết ở đâu rồi.” Tinh có vẻ suy nghĩ gì đó.

“Vậy tốt quá rồi. Chúng ta mau xuất phát thôi.” Tôi nhíu mày. Nghe anh Trác nói, hình như tôi chỉ còn ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ đưa Sunshine đi, không thể không nhanh chóng được.

*********

“Cao quá.” Tôi đứng ở dưới chân núi nhìn Trạm Lam sơn cao chót vót chọc thủng tầng mây, không nhìn thấy đỉnh. Chợt cảm thấy có điềm gở, nhưng với khả năng của tôi và Kenshin, leo núi chắc không phải là việc khó? Đúng không nhỉ. . . . . .

Tôi quay về phía Tinh và Vân. “Hai đứa không phải chiến sĩ, phải leo ngọn núi này e rằng hơi khó. Hai đứa vào lều bên kia chờ anh và Kenshin nhé.”

“Vâng, đại ca.” Tinh và Vân đều gật đầu.

“Kenshin, chúng ta đi thôi.” Tôi thấy Kenshin gật đầu với tôi, nhấc chân chuẩn bị leo ngọn núi này, nhưng mà. . . . . . Tôi đột nhiên quay đầu lại nói với Vân: “Ê, trả Bánh Bao Thịt trả lại cho anh.”

Vân vô cùng kinh ngạc và thất vọng, lại còn ủ rũ và lưu luyến. Nó đẫm lệ đưa Bánh Bao Thịt cho tôi. “Thịt Bao Bao phải mau chóng trở về đó, nếu không thì Vân Vân chán lắm.”

“Thịt Bao Bao sẽ mau chóng trở về, đừng khóc nữa, Vân Vân.” Đôi mắt to của Bánh Bao Thịt cũng tràn đầy nước mắt.

Trong không khí tràn ngập bi thương khi tình yêu chia xa cách trở, một người một bánh bao nhìn nhau ai oán, tựa như lứa đôi bị bắt chia ly. Thỉnh thoảng còn nhìn tôi với ánh mắt cầu xin tha thứ, cứ như đang cầu xin tôi – hung thủ vô tình vô lệ không tâm không can nhẫn tâm chia đôi rẽ lứa – rủ lòng từ bi buông tha cho chúng nó. . . . . . Tới địa ngục đi! Tôi cốc mạnh lên đầu Vân một phát.

“Đi thôi, Bánh Bao Thịt.” Tôi nổi hai sợi gân xanh, xoay người bước đi.

“Vâng ạ, ma ma.” Bánh Bao Thịt dồi dào sức sống nhảy tới, trong mắt tràn đầy vui vẻ, chỉ để lại Vân ai oán ở phía sau như một oán phụ.

“Rồi, leo núi thôi.” Nhìn Trạm Lam sơn cao vót chọc thủng tầng mây, thứ tôi nhìn thấy không phải là mây mù lượn lờ, mà là khuôn mặt của thành viên Đội Phi Thường.

*********

“Còn bao lâu nữa?” Nam Cung Tội bình tĩnh hỏi Không Không và Tiểu Long Nữ.

“Trong vòng nửa ngày nhất định sẽ đánh tới.” Không Không căm phẫn nói.

Tiểu Long Nữ sa sầm mặt phân tích. “Số người Phạm mang theo khoảng bảy trăm, chiến sĩ chiếm hai phần ba, còn lại gần như đều là ma pháp sư và linh mục, chiến lực rất cao, không dễ đối phó.”

Nam Cung Tội cẩn thận tính toán thế lực phe mình, có khoảng hai trăm chiến sĩ, năm mươi cung thủ, năm mươi ma pháp sư, hai mươi linh mục, hai mươi đạo tặc. . . . . . Ừm, nếu đối thủ không phải là Phạm mà anh hận nhất, có thể anh sẽ đầu hàng ngay và luôn.

Nam Cung Tội không thể ngăn tiếng thở dài. Dù thế nào cũng phải bảo vệ Vô Ngân Thành vì Hoàng Tử, huống chi đoàn phiêu lưu Kiếm Vô tội cũng đổ bao nhiêu tâm huyết vào đây. “Bạch Điểu, em chủ trì hội nghị đi.”

Bạch Điểu bố trí cho mọi người cũng nhíu mày, tình hình thật sự không quá tốt, nhưng người ta nói thủ thành dễ dàng, công thành khó, chỉ cần có kế sách thỏa đáng, cô tin rằng muốn đánh gục Vô Ngân Thành cũng không phải là chuyện dễ dàng. “Các tổ báo cáo tình hình.”

“Tôi đã gắn chặt toàn bộ ba cổng đông tây nam vào tường thành rồi, không thể phá nổi. Ngoài cửa bắc ra, Phạm chỉ còn cách leo tường thành mới có thể tiến vào Vô Ngân Thành. Nhưng trên tường cũng đã đặt dầu sôi, chỉ sợ số người của Phạm nhiều đến mức dầu của chúng ta không đủ mà thôi.” Vừa nói, lông mày Gui cũng nhíu chặt lại. “Cửa thành vừa mới xây xong. . . . . . Haiz, đánh xong trận này, chỉ riêng chi phí mở lại ba cửa thành và xây dựng lại cũng quá đáng sợ rồi.”

Tình Thiên trái ngược với hình tượng tùy hứng bình thường, cô đeo cặp kính đen, tay phải cầm một đống giấy tờ dài đến đất, còn tay trái lại cầm một chiếc bàn tính. Cô phân tích tỉ mỉ: “May là chúng ta đủ tiền để xây thành, độ vững chãi của tường thành có thừa. Với sức tấn công của năm trăm người. . . . . . cũng phải 1 tháng 15 ngày 3 tiếng 46 phút mới làm tường thành của chúng ta đổ được. Nhưng trong game mà nói, tôi nghĩ không ai có thể dùng máy chơi game trong lúc ngủ liền một tháng mà không xảy ra chuyện. Ngay cả độ vững chãi của cổng thành cũng vô cùng hoàn hảo, cho dù bị ma pháp tấn công, ít nhất cũng có thể trụ được vài ngày.”

Vũ Liên thở dài một hơi, day huyệt thái dương nói: “Haiz ~ Tiền cho ba cổng thành phải phải lấy đâu ra đây! Haiz, Phượng Hoàng em báo cáo đi, chị phải đi uống chén trà trấn định.”

Phượng Hoàng vội vã lên tiếng: “Bởi vì cung thủ chúng ta thiếu nghiêm trọng, cho nên mỗi chiến sĩ đều được bố trí cung thép trung cấp và mũi tên, mặc dù lực xa không bằng cung thủ, nhưng lấy sức mạnh bù lại, chắc có thể đứng trên tường thành dùng cung để tấn công kẻ thù. . . . . . Mặc dù gia tăng gánh nặng tài chính.” Phượng Hoàng nói đến đây, bản thân cũng sững sờ một lúc.

“Phương diện đồ tiếp tế thì sao?” Bạch Điểu Lệ Nhân cẩn thận hỏi, dù tình hình tài chính thế nào đi nữa, đồ tiếp tế nhất định phải có. Nếu ngay cả đổ tiếp tế cũng thiếu, vậy phải lấy ít thắng nhiều thế nào đây.

“Đều dựa trên danh sách đồ cần mua của tổ quân sự.” Vừa nhận được danh sách đồ tiếp tế cần mua như mảnh vải bó chân của bà già, vừa thối lại vừa dài kia, Phượng Hoàng suýt nữa ôm Vũ Liên khóc lóc thảm thương, nhưng hiện thực ép buộc (Thật sự là bị ép buộc bởi uy quyền của Bạch Điểu), đành phải ép Tiểu Long Nữ đi câu thêm vài con cá nữa. . . . . . “Tình hình ma pháp sư thế nào?”

Hoa Hồng dịu dàng mà kiên định nói: “Tôi đã thông báo cho ma pháp sư, nhiệm vụ chủ yếu của họ là dựng vòng bảo vệ, phòng ngừa ma pháp sư của Phạm phá hoại cổng thành. Nhưng tôi nghĩ số lượng ma pháp sư có lẽ không đủ đối với ma pháp sư của Phạm. Nhưng tôi đám bảo đảm ma pháp sư của chúng ta đều được huấn luyện tốt nhất.”

Bạch Điểu cứng rắn nói. “Có phải uống lam thủy như nước lã cũng phải cố gắng gượng.”

Hoa Hồng và Phượng Hoàng đều thở dài, nhưng vẫn trả lời. “Vâng.”

“Bộ ngoại giao, có quân viện trợ không?” Mặc dù không ôm bao nhiêu hy vọng, Bạch Điểu Lệ Nhân vẫn hỏi.

Phong Vô Tình phe phẩy quạt lông, lắc đầu thở dài. “Quân viện trợ sao có thể mời tới dễ như vậy, Vô Ngân Thành hiện tại đã không còn gì để vơ vét, sẽ có bao nhiêu người chịu tới làm quân viện trợ chứ?”

Tiểu Long Nữ nổi gân xanh. “Khốn kiếp, lúc tôi bị tổ tài chính tóm đi làm việc cực nhọc, cậu làm trò gì ở bộ ngoại giao thế hả? Ngay cả quân viện trợ cũng không tìm được.”

Phong Vô Tình lạnh lùng đáp trả. “Làm việc cực nhọc? Có mà làm hồ ly tinh!”

“Cậu!” Tiểu Long Nữ chuẩn bị bóp cổ Phong Vô Tình, nhưng bị Sửu Lang tóm gáy, không thể bóp chết cậu ta.

Sắc mặt vốn dĩ lạnh lùng của Phong Vô Tình biến đổi, nhẹ nhàng nở nụ cười. “Quân viện trợ không được bao nhiêu, chỉ tìm được một trăm hai mươi chiến sĩ, ba mươi ma pháp sư và mười linh mục mà thôi!” Đáng tiếc bà chị có chết cũng không chịu bằng lòng giúp đỡ, nếu không chắc chắn có rất nhiều anh rể tới giúp. Đúng là bà chị không có nghĩa khí, giúp thủ thành cũng không chịu.

Miệng Tiểu Long Nữ lập tức biến thành hình chữ O, ngón tay run rẩy của cô chỉ vào Phong Vô Tình. “Sao, sao cậu có thể tìm được nhiều người như vậy?”

Phong Vô Tình sờ mũi, thành thật thừa nhận. “Ba mẹ tôi cũng chơi game, hơn nữa mẹ tôi còn là tác giả. Mẹ tội triệu tập độc giả trung thành của bà tới trợ giúp.”

“Đồ lười biếng.” Tiểu Long Nữ khinh thường đáp.

“Cô. . . . . .”

“Chuyện bẫy rập thu xếp thế nào rồi?” Không ngó ngàng tới cuộc đấu khẩu của hai người, Bạch Điểu quay sang hỏi đạo tặc Không Không.

Không Không gật đầu. “Lúc trước em đã triệu tập đạo tặc, chôn vô số bẫy xung quanh Vô Ngân Thành, chỉ để lại mấy lối đi nhỏ. Hừ, cái tên Phạm ẻo lả kia nếu dám tới gần Vô Ngân Thành, em đảm bảo hắn không bị nổ lên trời thì cũng bị chôn sống.”

“Tiếp theo, là tổ quân sự quan trọng nhất.” Bạch Điểu quay về phía bốn người Nam Cung Tội, Tà Linh, Đoạn Kiếm và Sửu Lang.

“Từ lúc Kiếm Vô Tội tới Vô Ngân Thành, đã gắng sức tăng cường sức mạnh. Mặc dù mức độ ăn ý và sức lực của thành viên gia nhập sau không thể so sánh với thành viên gốc của Kiếm Vô Tội, nhưng một tháng này cũng có tiến triển lớn. Cấp độ trung bình khoảng 50, cũng không đến nỗi nào.” Nam Cung Tội báo cáo hết mình.

Sửu Lang nói năng đĩnh đạc. “Tôi bố trí nhân sự thêm vào của Vô Tình ở cửa bắc, để ngừa cổng thành bị công phá. Một trăm người này có thể chống đỡ chờ những người khác tới giúp, số người còn lại canh giữ trên tường thành, dùng cung tên và ma pháp để tấn công từ xa, ngăn cản kẻ thù tiến về phía trước. Còn Đội Phi Thường, Đội Hắc Ám Tà Hoàng và khoảng năm mươi cao thủ được tuyển chọn phụ trách canh giữ tháp trung ương.”

Đoạn Kiếm liếc nhìn Legolas, sau đó gật đầu với cậu ta. “Tôi và Legolas đã dạy chiến sĩ học Cung Tiễn Thuật sơ cấp. Mặc dù độ chuẩn xác và sức lực không thể sánh với cung thủ, nhưng ít nhất giương cung bắn tên cũng không thành vấn đề.”

“Tôi dựa theo những nhân tố như độ ăn ý và sự phối hợp, chia mọi người thành tổ nhỏ, sẽ có ích hơn cho giáp lá cà.” Tà Linh nghiêm túc báo cáo tiến độ của mình.

Thấy tất cả các tổ đều báo cáo xong, Bạch Điểu cũng lên tiếng nói rõ cách chiến đấu lần này. “Đầu tiên, tôi muốn nói trước, trong lúc chiến đấu, điểm hồi sinh của Vô Ngân Thành phải đóng lại, nếu không kẻ thù tử vong sẽ có thể đến điểm hồi sinh để hồi sinh, rất nguy hiểm cho chúng ta. Mặc dù đóng điểm hồi sinh, người của chúng ta cũng không thể trở về được, nhưng đây là việc phải làm, mọi người có hiểu không?”

Mọi người gật đầu.

Bạch Điểu tiếp tục giải thích. “Còn có một điểm mọi người phải nhớ. Chúng ta là phe thủ thành, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là bảo vệ cho thành trì này. Dù thế nào đi nữa, nhất định phải bảo vệ bảo thạch trong tháp trung ương của Vô Ngân Thành. Một khi bảo thạch Vô Ngân Thành vỡ nát, Vô Ngân Thành sẽ không thuộc về chúng ta nữa. Chắc mọi người cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng, cho nên, liều chết cũng phải bảo vệ bảo thạch.”

(Chú thích của tác giả: Trong thành của gamer có một tòa tháp trung ương, trong tháp là bảo thạch của thành. Bình thường tháp trung ương không thể mở ra, nhưng trong lúc công thành chiến, có thể dùng vũ lực phá mở. Bảo thạch của thành một khi bị vỡ, thành sẽ vào tay kẻ đánh vỡ bảo thạch, Thành chủ cũ sẽ bị mất thành này.)

“Liều chết canh giữ bảo thạch.” Tất cả mọi người hô lên.

Cuối cùng, Bạch Điểu không thể không đưa ra câu hỏi này, mặc dù Tội vẫn bảo cô đừng hỏi nữa. “Thành chủ có trở về không?”

Mọi người nhìn về phía thành viên Đội Phi Thường, mà Đội Phi Thường lại nhìn về phía Tà Linh, Tà Linh chỉ trả lời một câu. “Tôi không biết.”

Giọng nói của Bạch Điểu mang vẻ bất mãn vô cùng. “Thành chủ cả tháng vẫn chưa lộ mặt cũng chẳng sao, nhưng lúc có người công thành mà vẫn không ra trận. Nói thế nào cũng thấy quá đáng phải không?”

“Hoàng Tử sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.” Tiểu Long Nữ kiên định nhìn Bạch Điểu.

Bạch Điểu cũng nhìn thẳng vào Tiểu Long Nữ. “Hy vọng như vậy.”

Hy vọng như vậy. . . . . . Ánh mắt kiên định không dời, nhưng lưng Tiểu Long Nữ đã mướt mồ hôi lạnh, cầu trời phù hộ cho cái tên Hoàng Tử kia đừng lạc đường nữa!

********

“Vậy có khoảng một nghìn người.” Mặc dù là Bạch Điểu Lệ Nhân bình tĩnh lại không sợ sệt, sắc mặt cũng không thể không tái nhợt nhìn đội hình chỉnh tề với số lượng kinh người trước mắt này, áo giáp và vũ khí hoàn mỹ phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Xe công thành to đùng, còn có gần mười loại thang gỗ dùng để leo tường thành. . . . . . Trời ạ, kích thích mà lớn hơn một chút, chắc cô sẽ nhảy xuống tường thành luôn mất.

Sắc mặt mọi người cũng không khá hơn, chỉ có Nam Cung Tội thản nhiên nói một câu. “Gắng lên. Tôi không muốn để Hoàng Tử thất vọng.”

Tà Linh nhíu mày. “Tôi tuyệt đối không để cô ấy lộ ra ánh mắt thất vọng.” (Vì anh ấy và cô ấy của Tiếng Trung phát âm giống nhau nên người nghe sẽ không nhận ra ngôi xưng ở đây có vấn đề.)

“Biểu tình thất vọng không thích hợp với Hoàng Tử.” Gui lạnh lùng nói.

Nam Cung Tội đi tới chỗ dễ thấy nhất. Hắn rút mạnh kiếm ra, tiếng kiếm làm dịu tâm trạng kích động của mọi người. Nam Cung Tội nhìn quanh một vòng, cất tiếng trầm khàn. “Vì Vô Ngân Thành của chúng ta, thề chết chiến đấu.”

“Thề chết chiến đấu ~” Chiến sĩ điên cuồng gào lên theo sau.

Nam Cung Tội nhìn Phạm cũng đang nhìn anh từ đằng xa, lẩm bẩm. “Tới đi, Phạm, chấm dứt thôi.”

“Đội cung thủ cầm sẵn tên, ở sau khe tường chờ mệnh lệnh, chuẩn bị bắn lượt tên đầu tiên.” Legolas dẫn đầu đội cung thủ.

“Tổ chiến sĩ đặt dầu sôi vào vị trí. Dùng cung tên tấn công trước, nếu có người leo lên tường thành, lập tức đổ dầu nóng. Ngoài ra, bảo vệ cho cung thủ và ma pháp sư.” Tà Linh bình tĩnh mà nhanh chóng hạ lệnh.

“Ma pháp sư dựng vòng bảo vệ!” Vũ Liên và các ma pháp sư lập tức đứng ở vị trí trong thành, hợp lực thi triển vòng bảo vệ đủ để bao Vô Ngân Thành lại.

Cuộc chiến hết sức căng thẳng!

“Hoàng Tử, ta sẽ kéo ngươi khỏi vị trí Thành chủ Vô Ngân Thành.” Phạm vẫn mỉm cười dịu dàng thờ ơ, chỉ có người thân quen của hắn mới có thể hiểu được trong mắt của hắn là sự u ám và ánh lửa thù hận.

“Mọi người chuẩn bị tấn công, để Vô Ngân Thành về tay chúng ta.” Bóng dáng Phạm như thể thiên tướng thần binh, lãnh đạo ngàn người tiến vào Vô Ngân Thành.

*********

“Mau, mau, dùng dầu nóng ngăn cản họ leo lên.” Tà Linh điên cuồng chạy điên cuồng hét lên. “Vũ Liên, mau bảo ma pháp sư phá hoại thang leo tường.”

Vũ Liên vội vàng trả lời. “Được, Phượng Hoàng em ở vòng phòng hộ bên này chỉ huy, tổ ma pháp sư số một và Minh Hoàng đi theo tôi.”

“Chết tiệt, người phe mình ít quá.” Không thể ngờ Phạm lại có nhiều cao thủ dỡ bỏ bẫy rập như vậy. Bẫy rập chỉ để vứt không, Nam Cung Tội không khỏi thầm mắng. Nhìn kẻ thù trèo tường chi chít như kiến, anh chỉ có thể nén nỗi hoang mang trong lòng, điềm tĩnh bảo mọi người giữ vững. Bản thân thì ra sức giương cung bắn tên, chỉ hy vọng có thể bắn nhiều kẻ thù hơn chút. . . . . . Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xa, phảng phất có thể nhìn thấy khuôn mặt tĩnh lặng của Phạm, chỉ có một nụ cười như thể thành đã nằm trong túi.

“Tội, cổng sắp bị phá rồi.” Sửu Lang cố gắng dằn nỗi hoang mang trong lòng.

“Cái gì?!” Nam Cung Tội không khỏi kinh ngạc hô lên. “Ma pháp sư không giải quyết được kẻ địch trước cổng thành sao?”

“Có, có lẽ số lượng ma pháp sư của đối phương quá nhiều. . . Tôi cũng không biết tại sao cổng thành lại bị hủy hoại nhanh như thế, có lẽlà Gui và Tình Thiên tính toán sai?” Sửu Lang nhíu mày. “Tóm lại, bây giờ nên điều nhân sự đi thủ cổng thành.”

“Nhưng người trên tường thành phải chống lại những kẻ trèo tường đã khó khăn rồi, không điều người đi thủ cổng thành được.” Nam Cung Tội hoảng loạn, lẽ nào phải điều người canh giữ ở tháp trung ương tới sao? Không được, tháp trung ương quá quan trọng, không thể để thiếu người. Nhưng nếu cổng thành bị phá, vậy hậu quả cũng không dám tưởng tượng.

Thấy sắc mặt Nam Cung Tội càng lúc càng trĩu nặng, Sửu Lang có thể hiểu được, dù sao anh cũng không nghĩ ra cách nào khả thi, hỏi Tội cũng chỉ mong có kì tích xuất hiện, mong có cách nào đó. “Tội. . . Có cách gì không?”

“. . . . . .” Nam Cung Tội ngửa mặt nhìn trời, không khỏi thở dài một hơi. “Nếu có thể cho tôi thời gian một tháng hoặc kinh phí gấp đôi, quân sự của Vô Ngân Thành sẽ không trong tình trạng này.”

Nghe vậy, Sửu Lang chỉ biết vò lông đầu. “Hy vọng thằng nhóc Hoàng Tử kia có thể trở về kịp thời.”

Nam Cung Tội cười khổ. “Cho dù Hoàng Tử trở về cũng chỉ thêm vài người, có gì khác đâu chứ?”

“Không biết.” Sửu Lang gãi mặt. “Nhưng. . . bản thân Hoàng Tử đã là kì tích rồi.”

Nam Cung Tội khó hiểu nhíu mày, nghi ngờ nhìn Sửu Lang.

Sửu Lang cười cười. “Lúc đó chẳng phải cậu cũng vì kì tích của Hoàng Tử mới tới Vô Ngân Thành sao?”

Nam Cung Tội cười lắc đầu. “Haiz, lần này không thể dựa vào kì tích nữa rồi.”

Tà Linh từ bên đi tới, lộ vẻ trầm tĩnh dị thường giữa chiến trận hỗn loạn. “Hết dầu rồi, tường thành thủ không được, cổng thành cũng sắp mất. Tôi kiến nghị quay về thủ tháp trung ương.”

Tà Linh và Sửu Lang đều dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Nam Cung Tội chăm chú.

Tim Nam Cung Tội như bị cắt ngang. “Tất cả nhân viên vật tư quay về thủ tháp trung ương!”

*********

Nhận được mệnh lệnh, các tổ nhỏ đều không cam lòng quay về thủ tháp trung ương. Lúc này, lợi ích của phân tổ huấn luyện liền xuất hiện, người trong tổ nhỏ vô cùng ăn ý. Cung thủ và ma pháp sư ở sau điện dưới sự yểm hộ của chiến sĩ, còn có thể vừa tấn công kẻ thù vừa rút lui, cũng loại bỏ được không ít kẻ thù. Mà các tổ nhỏ cũng tận dụng khả năng yểm hộ cho nhau, không ngừng trợ giúp những tổ nhỏ lâm vào khó khăn khác. Ngay dưới tình hình vừa đánh vừa lui thế này, chiến sĩ của Vô Ngân Thành lui đến phía quảng trường trước tháp trung ương, liều chết chiến với kẻ thù tiến tới cướp đoạt Vô Ngân Thành.

“Cung thủ bắn đi.” Không biết Nam Cung Tội đã đưa ra lệnh bắn tập thể lần thứ bao nhiêu, ánh sáng trắng trên trời như thể pháo hoa, nhưng vẫn không giết được bao nhiêu. Một ngàn người? E rằng không hết được, lòng anh trĩu nặng.

“Ngươi nên đầu hàng đi, Nam Cung Tội, có lẽ ta sẽ nghĩ lại cho ngươi một chức vị nho nhỏ để làm.” Khuôn mặt Phạm mang nụ cười giận dữ.

“Hừ!” Nam Cung Tội chỉ cười lạnh một tiếng, mặc dù nhân số của Phạm vượt xa Vô Ngân Thành, nhưng là dù sao hắn cũng là phe công thành, chỉ riêng đống dầu sôi kia đã khiến hắn tổn thất không biết bao nhiêu người rồi. Hơn nữa Kiếm Vô Tội đã huấn luyện được cao thủ chuyên đánh trận lớn rất nhiều lần, tình thế không hẳn bất lợi cho phe mình. Nghĩ đến đây, Nam Cung Tội cũng phấn chấn hơn.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phát.” Phạm lạnh lùng nói. “Giết!”

Nghi hoặc trong lòng Nam Cung Tội vừa dâng lên, đột nhiên bị đánh ngã xuống đất, đồng thời trên vai thấy lành lạnh, cơn đau lập tức truyền tới. Anh quay đầu liền thấy người đánh ngã anh là Tiểu Long Nữ, mà Bạch Điểu nhìn Phượng Hoàng bằng ánh mắt khó tin. Phượng Hoàng gần như không dám nhìn Phạm. “Haiz, Phượng Hoàng em. . . . . .” Nam Cung Tội thở dài.

“Phượng Hoàng, em làm gì thế?” Bạch Điểu không dám tin nhìn em gái mình, vậy mà Phượng Hoàng lại muốn giết Nam Cung Tội? Hơn nữa không phải Phạm đã nói cô ấy quay sang thích Hoàng Tử rồi sao?

“Em. . .” Thấy Nam Cung Tội chưa chết, Phượng Hoàng cũng hoảng loạn, nhưng sau khi nhìn về phía Phạm, tim cô bị cắt ngang, lại tung ma pháp về phía Nam Cung Tội. . . . . .

“Cô tưởng tôi là người chết hả?” Tiểu Long Nữ không chút hoang mang đá ngã Phượng Hoàng, còn ung dung giẫm lên cô ta.

Nam Cung Tội không thể cất một lời, trái tim lạnh băng. Phượng Hoàng, em gái nuôi mà anh đối đãi chân thành, dù cô ấy có phạm biết bao lỗi lầm anh đều tha thứ, dung túng cô, chỉ lo cô sẽ áy náy, sẽ đau lòng. . . . . . Không ngờ kết quả cuối cùng vẫn là vậy.

“Tội. . .” Bạch Điểu áy náy nhìn Nam Cung Tội lòng đã nguội lạnh, còn em gái vội vã vùi mặt xuống đất, cô chỉ có thể thở dài. Chắc lẽ em gái cứ phải vì tình yêu mà hi sinh hết thảy sao? Lại còn làm gián điệp.

“Cổng thành là cô động tay động chân phải không?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Gui lại vô cùng quả quyết. Anh không thể tính sai được, nếu không có ai động tay động chân, cổng thành không thể bị hủy hoại sớm như vậy.

Nghe vậy, dưới ánh mắt đau lòng bừng tỉnh của mọi người, mặt Phượng Hoàng càng vùi sâu hơn.

Tất cả đều gắng sức bảo vệ thành, nhưng không ngờ lại có gián điệp, hơn nữa lại là người thân cận như vậy. Người Vô Ngân Thành bên này chìm vào thoái trào, Phạm thừa cơ tấn công dữ dội. Vô Ngân Thành dường như sắp lâm vào nguy hiểm, xung quanh tháp bên ta đã bắt đầu xuất hiện chỗ hổng, hội Nam Cung Tội vô cùng áy náy, không khí chán nản. . . . . .

Khác với bình thường, Phạm tiên phong xông lên phía trước, mọi người Vô Ngân Thành chán nản lại để kẻ thù xông thẳng tới trước mặt Nam Cung Tội. “Nam Cung Tội, ngươi vẫn thất bại.” Phạm nhẹ nhàng nói, khuôn mặt mang theo nụ cười vừa lòng thỏa ý.

Nam Cung Tội nhìn Phạm bằng đôi mắt u ám, cất giọng khàn khàn. “Ngươi muốn trả thù thế nào cũng được, chỉ cần buông tha Phượng Hoàng!”

Phạm cười như điên. “Buông tha Phượng Hoàng? Ha ha ha, cô ta không muốn ta buông tha cho cô ta đâu. Còn ngươi, Nam Cung Tội, ta tuyệt đối sẽ. . . . . .”

“AAAA ~~ người phía dưới tránh ra!” Một tiếng hét thê thảm truyền tới từ trên trời, hình như giọng nói này rất quen thuộc?

Bang!

Mẹ nó, sớm biết vậy đã không tùy tiện đứng lên, quả nhiên ngồi máy bay chính là ngồi máy bay, đừng có không việc gì mà “Đứng” máy bay. Ngồi thảm bay cũng vậy! Tôi khóc không ra nước mắt, cảm thấy toàn thân như muốn vỡ ra. . . . . . Tôi nhìn lên trời, mọi người ngồi trên thảm bay, Kenshin và Sunshine vẫn thong dong uống trà, Tinh và Vân trợn mắt há mồm nhìn tôi ngã máy bay. . . Không, là ngã khỏi thảm.

Oh, thuận tiện nói rõ một chút, thảm bay là đặc sản Ả Rập, đương nhiên là bảo bối của hoàng tử Ả Rập, Sunshine. Cũng nhờ tấm thảm bay này, tôi mới có thể trở về Vô Ngân Thành nhanh chóng như vậy.

Tôi mang tấm thân co rút đau đớn, chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy mọi người Vô Ngân Thành đều đang nhìn tôi, tôi chậm rãi nói. “Hô ~ may là mặt đất mềm, suýt nữa ngã chết.”

Mọi người đều ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên tập trung nhìn dưới chân tôi. Tôi nghi hoặc hồi lâu, nhìn xuống dưới chân. . . . . . Ặc, thì ra là đè chết một cái bánh nhân thịt, bánh nhân thịt này hình như còn rất quen thuộc? Tôi tóm lấy tóc ông anh bánh thịt kia, nhấc lên mới thấy, Phạm? Tôi gãi đầu, thì ra là hắn. Hô ~ lương tâm của tôi cuối cùng cũng yên ổn trở lại, loại người này đè chết cũng chẳng sao.

“Hoàng Tử!” Phạm vừa hộc máu vừa nghiến răng nghiến lợi trừng tôi.

“Lại là ngươi!” Tôi tranh nói trước. “Câu thoại này ta nghe chán rồi, đổi đi.”

“Đừng trừng ta như vậy, ta cũng không biết tại sao lại hại ngươi mãi như vậy nữa, có thể là bát tự* không hợp?” Tôi nghiêng đầu nghĩ, hình như tôi luôn khắc Phạm thì phải? Có thể là bởi vì hắn gọi là “Cơm”**, trời sinh phải bị tôi nấu?

(*Bát tự: Can chi của giờ, ngày, tháng, năm sinh dùng để bói toán)

(**Cơm và Phạm phát âm giống nhau)

“Đúng rồi, ngươi đến Vô Ngân Thành làm gì? Ngắm cảnh à? Thành mở sớm như vậy à?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“. . . . . .” Mọi người tiếp tục không nói gì.

Tiểu Long Nữ nhìn tôi đầy khinh bỉ, hổn hển hét to. “Hắn tới công thành đó.”

“Thành chủ ngu ngốc cuối cùng cũng tìm được đường trở về rồi.” Minh Hoàng lúc nào cũng miệng chó không thể khạc ra ngà voi, đứng bên lành lạnh thét lên.

“Oh!” Ánh mắt tôi trầm xuống. Dám tới tấn công thành của chúng tôi? Gan to đấy! Tôi đấm một quyền ngay tại trận, khiến Phạm ngã xuống đất. Thấy hắn thò tay vào trong túi lấy dược thủy uống, tôi nhíu mày, dùng chân giẫm lên mu bàn tay hắn.

“Đồ đê tiện, có gan thì solo với ta.” Phạm thấy mạng mình rất có thể không giữ được, vội vã hét to.

Tôi nở nụ cười đẫm máu, nhẹ nhàng lên tiếng. “Solo? Không vấn đề, chờ ta dọn dẹp đồng bọn của ngươi trước đã.”

Tôi nhìn quân đoàn của Phạm, đột nhiên nhớ tới lúc anh Trác gọi điện thoại tới nói, Tiểu Long Nữ muốn tôi trở về nhớ phải khoác lên dáng vẻ Tinh Linh Đẫm Máu. . . . . . Haiz! Có phần không muốn lắm, nhưng lời Tiểu Long Nữ nói có thể vặn lại sao? Tôi cam chịu số phận. . . . . . Rút Hắc Đao rồi nhẹ nhàng liếm lưỡi đao, còn không quên mỉm cười. “Có thể giết nhiều người như vậy, thật tốt!”

Tôi hài lòng nhìn kẻ thù có trừng lớn mắt, có nuốt nước bọt. . . Ê, người bên kia, có cần thiết phải tiểu ra quần không? Tôi có khủng bố thế không? Tôi mới chỉ hai mươi tuổi, xinh đẹp động lòng người, xinh xắn đáng yêu . . . . .

“Hoàng Tử, không khí Vô Ngân Thành bên này không hay lắm, cậu giải quyết đi.” Tiểu Long Nữ đột nhiên PM cắt đứt màn tự luyến của tôi. Cô ấy rất hiếm dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, xem ra chuyện không nhỏ.

“Tại sao không hay?”

“Phượng Hoàng thích cậu là giả, mục đích là làm gián điệp. Cô ta phá hoại cổng thành, còn suýt nữa giết Nam Cung Tội.” Giọng điệu của Tiểu Long Nữ nặng nề. “Hoàng Tử, nếu cậu làm được, hãy đánh Phạm cho thảm một chút, xem Phượng Hoàng có thể hồi tâm chuyển ý thật sự thích cậu hay không.”

Tôi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, Phượng Hoàng. . . . . . Vận đào hoa của cô “Tốt” gần bằng tôi rồi đấy. Không yêu tên hoa hoa công tử ẻo lả thì lại yêu phải nhân yêu là tôi đây? Nhưng như trước, lời Tiểu Long Nữ nói không thể vặn lại.

Tôi nhìn về phía Nam Cung Tội, quả nhiên anh ta mang dáng vẻ thừa sống thiếu chết, khiến tôi thấy rất không thuận mắt. Sau đó, tôi dùng gót chân phế hai tay của Phạm để hắn khỏi uống trộm dược thủy. Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi đi đến trước người Nam Cung Tội vung một quyền. Nam Cung Tội không hề phòng bị bị tôi đấm ngã xuống đất, hắn ngây người nhìn tôi.

Tôi nhíu mày. “Chuyện em gái anh tôi sẽ giải quyết sau, anh và tôi giết người trút hận trước đã!”

Nam Cung Tội đứng dậy cười khổ, chuyện tình cảm này Hoàng Tử có biện pháp gì sao? Nhưng giết người của Phạm trút giận trước đã, thực ra anh rất sẵn lòng. “Ừm.”

“Phía trên uống trà xong chưa? Còn không xuống đây? Bắt đầu đánh thôi!” Tôi lười biếng nói.

Thảm bay chậm rãi hạ xuống. Sunshine, Tinh và Vân đều lui về phía sau. Thân là chiến sĩ, Kenshin, tôi, Tội, Đoạn Kiếm, và Tà Linh đều sóng vai đứng trước, tôi mỉm cười nói:

“Game start!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.