“Đừng làm loạn nữa, tôi nhất định phải làm người phát ngôn, bạn có muốn diễn
hay không tùy bạn!” Sau khi chạy đi, vẻ mặt bực tức khi Hoàng Tử quở
trách cô vẫn hiện rõ trước mắt.
“Hoàng Tử thật quá đáng, mình thích anh ấy như vậy, vì sao anh ấy lại chơi bời như thế chứ, thậm chí nam nữ đều ăn tuốt!” Tình Thiên vừa khóc vừa
mắng, lời nói làm tổn thương người khác của Hoàng Tử thật sự khiến cô
đau lòng.
“Mình chạy đi lâu như vậy, vì sao còn chưa có ai đuổi theo?” Tình Thiên vừa
đi vừa quay đầu nhìn lại. Không phải mọi người đều thật sự không cần cô
chứ? Vậy không phải nguy rồi sao? Tình Thiên hoảng đến độ lập tức chạy
về.
Bụp! Hai người va vào nhau ở ngã rẽ.
“A, không biết đi đường thì phải mở to mắt mà nhìn chứ!” Xoa cái trán vừa
sưng vừa đỏ lại còn đau nhói, Tình Thiên tức giận chửi ầm lên.
“Tình Thiên, là tôi, Sunshine đây.” Là ma pháp sư yếu ớt, thương tổn Sunshine phải chịu còn lớn hơn Tình Thiên. Giờ đây anh đang hoa mắt chóng mặt,
nếu không phải giọng nói của Tình Thiên quá quen thuộc, anh còn không
biết người đâm phải mình chính là Tình Thiên.
Tình Thiên cuối cùng cũng nhìn rõ người nằm bẹp dưới đất hấp hối chính là một người trong nhóm. “Sunshine? Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi tới tìm bạn.” Sunshine chậm rãi bò dậy.
“Chỉ có cậu tới tìm tôi, tôi không về.” Tình Thiên bướng bỉnh ngồi xuống đất không muốn đứng dậy. Nghĩ tới tất cả mọi người đều không quan tâm đến
mình, cô thật sự bất mãn, mắt đã ướt nhèm.
“Bởi vì đã muộn giờ biểu diễn rồi nên mọi người đành phải đi trước.” Sunshine cẩn thận giải thích.
“Mặc kệ, tôi không về, dù sao cũng không có người thích tôi.” Tình Thiên
đang nói thì nước mắt đã rơi. Đúng vậy, Hoàng Tử ghét cô gây phiền phức
vô lý, còn Phượng Hoàng, Tà Linh và Gui đều là tình địch.
“Có người thích bạn mà, tôi cũng rất thích bạn.” Sunshine mỉm cười nói. Anh cảm thấy cô gái thích la to hét lớn này rất thú vị, lời nói và cách
biểu đạt cảm xúc của cô đều rất thẳng thắn, không giống những người khác luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, khiến anh cảm thấy đau đầu.
Nghe Sunshine nói thẳng như vậy, người thẳng thắn như Tình Thiên cũng không
thể không đỏ mặt. “Nói dối! Tôi thô lỗ như vậy, nói chuyện lại không
biết kiềm chế, không đẹp như tụi Phượng Hoàng, Tiểu Long Nữ, lại còn
cứng đầu. . . . . . Hic!”
Càng nói Tình Thiên càng thấy khuyết điểm của mình thật sự quá nhiều, thảo
nào mọi người đều không thích cô, nhưng muốn cô dịu dàng như Phượng
Hoàng, hoặc là xinh đẹp cuốn hút như Tiểu Long Nữ đúng là bất khả thi,
lẽ nào cô không bao giờ có thể chiếm một chỗ trong lòng Hoàng Tử sao?
Sunshine nhìn Tình Thiên bỏ quên mọi thứ chìm vào trong âm u thì không khỏi mỉm
cười. Đúng là cô gái dễ thương. “Nhưng bạn thành thật, không giấu nhẹm
cảm xúc của mình như những người khác.”
“Thật sao. . .” Tình Thiên nghi ngờ. “Nhưng mà mọi người đều nói tôi quá cứng đầu.”
“Nhưng tính cách bạn là như vậy. Nếu không cứng đầu sẽ không là bạn nữa.” Sunshine cười nói.
“Cái gì chứ. Nói cứ như tôi cứng đầu lắm không bằng.” Tình Thiên nghe vậy, cơn tức lại dâng lên.
“Vốn dĩ là vậy mà. Nếu Tà Linh không nghiêm túc thì không còn là Tà Linh
nữa, nếu Gui không kì quái như thế cũng sẽ không phải là Gui, cả Kenshin nữa.” Sunshine cười ha ha. “Nếu ngày nào đó Kenshin đột nhiên nói
nhiều, không chừng tôi còn tưởng cậu ta phát điên.”
“Cho nên, tính cách thẳng thắn chính là điều hấp dẫn nhất của Tình Thiên,
đừng ép bản thân phải dịu dàng, bởi vì như vậy Tình Thiên sẽ mất đi phần rực rỡ nhất.” Sunshine dịu dàng nói.
“Thật sao?” Tình Thiên được Sunshine nói như vậy mà đỏ mặt, điều trước nay chưa từng có.
“Ừm!” Sunshine gật đầu kiên định.
Tình Thiên bĩu môi đứng dậy, không tình nguyện nói. “Được rồi, chúng ta trở về đi.”
“Được.” Sunshine vừa cười vừa xuất thảm bay, chuẩn bị thực thi hoạt động cứu
viện. Nếu tới chậm, bốn người có thể bị lột sạch quần áo, lần trước
Hoàng Tử suýt nữa. . . . . .
“Cậu thật kỳ quái, lúc nào cũng cười, có cái gì buồn cười hả?” Tình Thiên vừa trèo lên thảm bay vừa nói không ngừng.
Sunshine cười trừ. “Bởi vì không có chuyện gì đau lòng, đương nhiên phải cười rồi.”
“Đúng là đồ kì cục.” Tình Thiên lẩm bẩm vậy nhưng lại rất thích nụ cười ấm áp của Sunshine.
*********
Để tìm địa điểm xây hiệu sách, Tình Thiên chuẩn bị vào trong thành ngắm
nghía, xem có thể tìm ra địa điểm thích hợp hay không. . . Nhưng mà
Hoàng Tử tham ăn tuyệt đối không thể nào hi sinh đồ ăn để đi cùng cô.
Không biết sao anh ấy lại tham ăn đến như vậy, Tình Thiên lẩm bẩm oán
giận.
“Gui lại bảo mình đi một mình. Hừ, ai mà không biết hắn chỉ muốn ở bên Hoàng Tử lâu hơn một chút.” Tình Thiên bĩu môi, bất mãn chuẩn bị đi tìm địa
điểm một mình.
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm bất mãn của Tình Thiên, Sunshine mỉm cười. “Tôi đi cùng bạn nhé?”
Nghe vậy, ánh mắt rầu rĩ của Tình Thiên lập tức biến thành cầu xin. “Cậu thật sự muốn đi cùng tôi sao?”
“Đương nhiên, Kenshin muốn đi cùng không?” Sunshine trả lời xong, lại nhìn Kenshin luôn luôn lạnh lùng không nói năng gì.
Kenshin lắc đầu. “Không.”
“Thế à? Vậy chúng ta đi thôi, Tình Thiên.” Sunshine cười nhìn Tình Thiên, rồi sau đó không biết sao tim lại đập mạnh vài nhịp.
“Sunshine, cậu nói hiệu sách xây ở đâu thì tốt đây?” Tình Thiên vui vẻ ôm tay
Sunshine hỏi ý kiến. “Xây ở chỗ hẻo lánh cho yên tĩnh thì tốt, hay là
xây ở trung tâm mua sắm, nơi có nhiều người thì tốt?”
Sunshine không hiểu mà đặt câu hỏi. “Không thể xây ở cả hai nơi sao?”
“Xây ở cả hai nơi?” Đầu óc kinh doanh di truyền từ gia tộc của Tình Thiên
lập tức làm việc. Cũng đúng, hai định hướng hoàn toàn khác nhau, có thể
xây trước một hiệu sách theo trào lưu ở trung tâm mua sắm, có được tiếng tăm sẽ xây thêm một hiệu sách kết hợp với quán cà phê ở nơi tương đối
yên tĩnh.
“Sunshine thông minh quá đi mất.” Sau khi quyết định, Tình Thiên vô cùng vui vẻ, ôm lấy Sunshine mà hôn.
“Thế à?” Sunshine hoàn toàn không hiểu mô tê gì cả, nhưng vẫn vui vẻ chạm vào chỗ má được hôn rồi cười ngây ngô.
“Nhưng mà thành Vô Ngân thật sự là càng lúc càng náo nhiệt! Nhất định sẽ rất
thành công.” Tình Thiên say mê nhìn những người đang vừa đi dạo trên con đường cô và Gui thiết kế, vừa tán thưởng vẻ đẹp của thành Vô Ngân,
trong lòng có cảm giác khổ tận cam lai.
“Chúng ta đi dạo quảng trường đi!” Nhớ rằng đài phun nước bên rất đẹp, lúc cô
nhìn thấy bản thiết kế của Gui liền thề rằng nhất định phải xem hình
dạng thực tế ra sao. Tên Gui kia mặc dù rất kì cục, lại là gay, còn
không biết ngượng mà giành đàn ông với cô. . . . . . nhưng tài năng của
hắn thật sự không thể làm ngơ.
“Được, tôi cũng muốn xem.”
“Đông quá~” Tình Thiên kinh ngạc thốt lên, một biển người luôn.
“Đương nhiên rồi. Đây chính một trong những thắng cảnh nổi tiếng nhất của
thành Vô Ngân, hồ Ước Nguyện Tình Yêu.” Người qua đường Giáp ở một bên
đột nhiên lên tiếng.
“Hồ Ước Nguyện Tình Yêu?” Tình Thiên và Sunshine đều sửng sốt. Có tên này từ lúc nào vậy?
“Đúng vậy. Nghe nói nếu một đôi cùng thả tiền xu xuống mà hồ Ước Nguyện phun
nước, tình yêu của hai người sẽ kéo dài mãi mãi! Cho nên mọi người đều
xếp hàng thả tiền xu.” Người qua đường Giáp giải thích.
“Có chuyện đấy sao?” Tình Thiên nghi hoặc hỏi.
“Cái này là do Vũ Liên tung tin.” Sunshine nhớ tới điều anh nghe được lúc
trước, nhẹ nhàng ghé vào tai Tình Thiên nói. “Cô ấy nói đây là cách kiếm tiền rất hữu hiệu, dù sao nam nữ đang yêu IQ đều bằng không.”
“Thì ra là thế, nhưng mà như vậy thì không xem được ngắm nhìn đài phun
nước.” Tình Thiên nhìn về phía xa, cô rất muốn nhìn đài phun nước đó.
“Dù sao cũng không có việc gì quan trọng, chúng ta xếp hàng đợi xem có
được không?”
“Được.” Sunshine vui vẻ đồng ý. Anh luôn thích những nơi đông đúc để có thể quan sát dáng vẻ của mọi người.
Xếp hàng lâu vô cùng, lâu đến lúc trời tối sầm, ánh sao lấp lánh, Tình
Thiên và Sunshine mới nhìn thấy một mặt của đài phun nước. Nhưng mà có
lẽ đây mới là may mắn, bởi vì đài phun nước ở trong đêm mới có thể toát
lên toàn bộ vẻ đẹp.
“Đẹp quá!” Tình Thiên như nắng hạn gặp mưa rào giẫm lên thành đài phun nước, không thể không cất lên khen ngợi. Hồ nước hình trăng lưỡi liềm trong
suốt, bên trong rắc phấn màu bạc lấp lánh, giống như sao trốn bên trong
chớp mắt với người. Và trên đỉnh cột nước ở giữa là một mặt trời màu
vàng, phủ lên quảng trường tia sáng nhu hòa, tạo nên không khí lãng mạn, thảo nào khiến IQ của những đôi yêu nhau trở thành số không hết.
“Thả tiền xu đi!” Thấy người khác đều làm như vậy, Sunshine cũng không nhịn được mà lấy tiền xu ra.
“Vậy thả đi, dù sao cũng về tay thành Vô Ngân.” Tình Thiên mỉm cười. Dù không thả, sớm muộn cũng bị Vũ Liên bóc lột.
“Cùng nhau thả, người khác đều làm vậy!” Sunshine cầm tay Tình Thiên, đặt
đồng tiền giữa lòng bàn tay của hai người, nhưng anh không chú ý tới
khuôn mặt đang đỏ như táo chín của Tình Thiên. Thật ra cho dù có chú ý
thì anh cũng không biết đó là chuyện gì.
“Thả!” Hai người cùng hô lên.
Đồng xu biến mất khỏi mặt nước, một dòng nước phun lên, tiếp theo là màn
nước nhảy múa lung linh, dòng nước ưu nhã kia trào lên từ giữa hồ nước
tuyệt đẹp. Được vây quanh bởi ánh mắt hoặc ngưỡng mộ hoặc chúc phúc,
Tình Thiên và Sunshine đỏ mặt nhìn đối phương, không biết phải làm sao.
Hết thảy đều là trùng hợp! Có phải không?
*********
“Sunshine, nếu cậu rất yêu một người, nhưng người đó lại không yêu cậu, thì cậu sẽ làm gì?” Tình Thiên vừa liếm hồ lô ngào đường mới mua, vừa hỏi Sunshine đang vui vẻ ăn kem ở bên cạnh.
Sunshine nghĩ ngợi một lúc. “Không biết, tôi chưa yêu ai cả, cho nên không biết phải làm gì.”
“Cậu chưa yêu ai sao?” Tình Thiên kinh ngạc hỏi. Không phải chứ? Nhìn bề ngoài
Sunshine chắc cũng phải hơn hai mươi tuổi rồi, thế mà còn chưa yêu ai?
“Chắc là chưa, yêu là thế nào?” Sunshine lại tò mò đặt câu hỏi. Chịu thôi, từ lúc anh có ý thức đến bây giờ cũng chưa được nửa năm, mà mới có thể ra
khỏi hang quỷ được hai tháng, anh hoàn toàn không thể nào hiểu nổi cái
gọi là tình yêu.
Tình Thiên cũng ngẩn người. Yêu là thế nào ư? Cô hơi do dự trả lời. “Nếu cậu rất yêu đối phương, chắc là sẽ thường xuyên nghĩ tới người đó, muốn ở
bên người đó, hơn nữa ở bên người đó sẽ rất vui. . . . . .”
“Thì ra là như thế. Vậy bạn rất thích ở bên Hoàng Tử? Ở bên Hoàng Tử sẽ rất vui?” Sunshine hỏi lại.
Tình Thiên ngẩn người, cô thật sự rất vui sao? Nhớ lại, dường như cô luôn bị thái độ của Hoàng Tử làm cho tức gần chết, lại còn phải trở thành tình
địch với Phượng Hoàng, người mà cô cảm thấy cũng được, hình như. . .
không vui lắm thì phải?
“Tình Thiên?” Mãi không nghe thấy câu trả lời của Tình Thiên, Sunshine nghi
hoặc nhìn cô, nhưng lại phát hiện trên má Tình Thiên có hai dòng nước
mắt, anh không kìm được mà vươn tay ra lau nước mắt trên mặt cô. “Sao
vậy? Sao lại khóc?”
“Tôi, tôi đột nhiên phát hiện ra, lúc tôi ở bên Hoàng Tử, không vui một chút nào hết.” Tình Thiên thút thít nói.
“Vậy đừng ở bên Hoàng Tử nữa không phải là xong rồi sao?” Sunshine lấy làm
lạ, hỏi Tình Thiên. Không hiểu sao dù cô không vui nhưng vẫn phải làm
như thế.
“Nhưng mà, nhưng mà. . .” Tình Thiên hơi luyến tiếc, theo đuổi lâu như thế lại phải bỏ cuộc, hình như rất đáng tiếc.
“Hơn nữa lúc Tình Thiên ở bên Hoàng Tử cũng không cười, tôi thấy Tình Thiên
cười lên rất đẹp mà!” Sunshine cười tươi rói. “Cười thế này này.”
“Thật sao? Như vậy rất đẹp?” Tình Thiên bất giác cũng mỉm cười theo.
“Đúng vậy.”
Tình Thiên mỉm cười, cảm động nói. “Sunshine, tôi ở bên cậu hình như rất vui! Lúc cậu ở bên tôi, cũng rất vui phải không?”
“Rất rất vui.” Sunshine không hề chần chừ mà trả lời, sau đó đột nhiên nhận
ra. “A! Tôi rất thích ở bên Tình Thiên, mỗi lần đều mong ngóng hẹn gặp
Tình Thiên, không phải tôi yêu Tình Thiên rồi chứ?”
“Cậu nói bậy cái gì vậy?” Tình Thiên đỏ mặt, Sunshine này nói chuyện sao lại luôn không kiêng kỵ như vậy chứ, hình như còn to gan hơn cả cô nữa.
“Không phải sao?” Sunshine hơi thất vọng, anh còn tưởng cuối cùng anh cũng hiểu được tình yêu rồi.
Hai người cùng đi mà không nói chuyện một lúc lâu, cho đến lúc Tình Thiên
không nhịn nổi nữa lên tiếng hỏi. “Cậu thật sự rất rất thích ở bên tôi
sao?”
“Rất thích.” Sunshine gật đầu kiên định.
Thấy Sunshine không hề chần chừ, Tình Thiên ngay cả tai cũng đỏ rực, cô lắp
bắp hỏi tiếp. “Vậy ngoại trừ tôi ra, có người nào khiến cậu thích hơn
không?”
Sunshine cố gắng nghĩ ngợi. “Tôi cũng rất thích Hoàng Tử, nói chuyện với Hoàng Tử cũng rất thú vị. . . . . .”
Thích Hoàng Tử? Lẽ nào lại là gay? Lòng Tình Thiên bắt đầu chùng xuống. . . . . .
“Nhưng mà tôi thích ở bên Tình Thiên hơn, bởi vì tâm tư Tình Thiên còn dễ hiểu hơn Hoàng Tử, có chuyện gì cũng đều thể hiện ra mặt.” Sunshine cười
hihi giải thích, sắc mặt thay đổi thất thường của Tình Thiên luôn khiến
anh buồn cười không thôi.
“Làm gì có!” Tình Thiên cất giọng trách mắng, cô đâu có chuyện gì cũng đều thể hiện ra mặt.
“Không có sao?” Sunshine không nhịn được mà cười, không biết người đang bĩu môi là ai đây!
“Đồ ngốc, tôi làm gì có.” Tình Thiên xấu hổ thành giận, đập lưng Sunshine một phát.
“Đau quá! Đừng đánh tôi, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.” Sunshine vừa cười to vừa trốn bàn tay đòi mạng của Tình Thiên.
Thấy dáng vẻ dùng hai tay che lưng, cẩn thận đi lùi quan sát cô của
Sunshine, Tình Thiên không nhịn được vừa hét vừa đuổi. “Đừng chạy, tôi
thích đánh cậu đấy.”
“Bắt được rồi.” Tình Thiên như hổ đói bổ nhào vào dê, đẩy Sunshine ngã xuống đất.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Sunshine, Tình Thiên cũng không kiềm được mà bật
cười. Cô vùi mặt vào ngực Sunshine, kiên định nói. “Bắt được rồi!”
“Tôi cũng bắt được em rồi.” Sunshine cũng không kiềm chế được mà ôm lại Tình Thiên, vui vẻ vuốt mái tóc đẹp của cô.