1/2 Hoàng Tử

Chương 6: Q.4 - Chương 6: NGƯỜI PHÁT NGÔN CỦA CUỘC SỐNG THỨ HAI




REAL LIFE

“Tiểu Lam à, con làm nhân yêu không nói làm gì, còn đẹp trai như vậy thì cũng cho qua, nhưng lại còn chạy đi làm ca sĩ. . . . . .”

Sáng sớm đã bị mẹ đánh thức, tôi còn buồn ngủ nhìn ba mẹ phun mưa, thầm nghĩ may là bị đánh thức, nếu không thì quần nhỏ của tôi không biết có còn không. . . . . .

Cuối cùng, mẹ không thể chịu nổi ánh mắt ngờ nghệch của tôi, kéo tai tôi thét to: “Con có biết toàn bộ thế giới đang tìm tinh linh đẫm máu Hoàng Tử không ~~~?”

“Cái gì?” Tôi tỉnh luôn. Toàn bộ thế giới? “Ý mẹ nói là toàn bộ Cuộc Sống Thứ Hai?”

“Đâu chỉ là Cuộc Sống Thứ Hai, thế giới thật cũng đang tìm con!” Lời của ba không dọa chết người không thôi.

“Thế giới thật tìm con làm gì?” Tôi khó hiểu hỏi.

Mẹ ôm trán, có vẻ vô cùng đau đầu. “Con không biết con hát hay dã man sao? Rất nhiều công ty tài năng, công ty người mẫu, ngay cả ban quản trị của Cuộc Sống Thứ Hai cũng muốn tìm con làm người phát ngôn.”

Tôi há hốc miệng. “Ban quản trị của Cuộc Sống Thứ Hai? Sao có thể, họ không biết con là nhân yêu sao?”

“Mẹ biết đâu được.” Mẹ không vui nói. “Mẹ chỉ biết họ post ảnh của con lên trang chủ. Mẹ in ra rồi đây.”

Tôi giành lấy tấm ảnh trong tay mẹ. Tấm thứ nhất là cảnh tôi cầm kiếm chém thằng nào đó, tấm thứ hai còn zoom cảnh tôi hôn Phượng Hoàng và Tình Thiên, tấm thứ ba là ban nhạc Vô Ngân biểu diễn trên quảng trường.Trên mỗi tấm đều có tiêu đề kích động: “Kẻ kiêu ngạo của Cuộc Sống Thứ Hai ─ Tinh linh đẫm máu Hoàng Tử” , “Bạn có muốn trái ôm phải ấp như Hoàng Tử không?”, “Bạn đã từng nghĩ đến viễn cảnh nổi tiếng toàn thế giới như Hoàng Tử?”, “Chỉ có chuyện bạn không nghĩ đến, chứ không có chuyện gì là bất khả thi, Cuộc Sống Thứ Hai – với độ chân thực 99%, đang chờ bạn!”

Nhìn đống ảnh chụp Hoàng Tử, tay tôi run rẩy. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Phải biết rằng, những tấm ảnh này được post lên trang chủ của Cuộc Sống Thứ Hai – game hư cấu nổi tiếng nhất thế giới. Còn lộ liễu gấp N lần ảnh nude của nữ minh tinh ~~~

Tôi kêu gào thảm thiết! “Con, con phải làm sao bây giờ?”

Ba mẹ nói với vẻ nghiêm trọng: “Đi nấu bữa sáng trước đã.”

“Ba mẹ, cái đó đâu quan trọng!” Đầu tôi nổi gân xanh, quả nhiên không nên trông chờ vào họ.

Nhưng dưới ánh mắt vô cùng dã man của ba mẹ cộng thêm thằng em đáng chết, tôi vẫn bị ép phải nấu bữa sáng trước khi đi học. Tôi vừa gặm bánh mì trứng, vừa đi xe buýt tới trường, nhưng lại tình cờ phát hiện ra, ngoài trường học có một đống xe của giới truyền thông. Chuyện này là sao đây? Với một bụng đầy câu hỏi, tôi vào trường, đi tới lớp học. . . . . .

Thằng em Phong Dương Danh đi cạnh tôi âm thầm huýt sáo. Nó nhìn thầy Mẫn Cư Văn bị nhà báo vây quanh, nói bằng giọng điệu vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác. “Lần này ông thầy kia thảm rồi.”

“Xin hỏi tại sao các vị lại muốn thành lập nhóm nhạc trong Cuộc Sống Thứ Hai?” Một nhà báo nam giơ mic hỏi thầy Mẫn Cư Văn.

“Xin thứ lỗi, tôi phải lên lớp, mời mọi người ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.” Thầy Mẫn Cư Văn thành thật từ chối trả lời.

“Đẹp trai quá ~” Nhà báo nữ nào đó nói với hai mắt hình trái tim.

Nhà báo nam chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp. “Xin hỏi anh có biết Hoàng Tử bây giờ đang ở đâu không?”

“Không ý kiến!” Sắc mặt thầy Mẫn Cư Văn trầm xuống, trả lời lạnh băng.

“Vậy. . . . . .”

Cuối cùng, bác bảo vệ xông tới đuổi đống nhà báo kia ra ngoài. Tôi đờ đẫn ngồi vào chỗ, mắt nhìn Mẫn Cư Văn có vẻ vô cùng mệt mỏi, tai nghe vua tám chuyện Cổ Vân Phi thông báo lại toàn bộ sự tình cho cả lớp.

“Ban nhạc Vô Ngân của Vô Ngân Thành bọn mình từ khi bắt đầu lưu diễn đã nổi tiếng vô cùng. Rất nhiều người từ Tinh Thành đuổi tới Nguyệt Thành, Nhật Thành để xem họ diễn!” Vân vô cùng tự hào, còn quay đầu hô to với thầy Mẫn Cư Văn. “Đúng không thầy?”

Thầy Mẫn Cư Văn trưng khuôn mặt đau thương. “Đúng, đuổi tới mức chúng tôi muốn điên.”

“Không thể ngờ Hoàng Tửthật sự siêu đẹp trai đến thế.” Một bạn nữ nắm chặt đống ảnh tôi xem buổi sáng.

“Nghe nói rất nhiều công ty tài năng đang tìm đại ca.” Tinh vô cùng lo lắng nhắc tới.

Vân cũng gãi tai. “Đại ca cũng thật biết trốn, ngay cả thầy Mẫn cũng bị tìm ra, nhưng lại không hề có chút thông tin nào của đại ca cả.”

“Thật đáng tiếc, nếu Hoàng Tử xuất hiện nhất định sẽ gây shock.” Bạn nữ nào đó nói với vẻ luyến tiếc.

Gây shock? Nếu tôi – nhân yêu duy nhất của Cuộc Sống Thứ Hai – xuất hiện, cú shock tạo thành chắc chắn lớn ngang việc Cuộc Sống Thứ Hai đưa ra thị trường! Tôi thàm nghĩ.

“Tất nhiên rồi. Hoàng Tử đẹp trai như vậy, hát lại hay. Nếu anh ấy làm ca sĩ, khẳng định nổi tiếng thấu nửa trời.” Một bạn nữ khác say mê vùi trong tấm ảnh.

“Đúng rồi, mình có download bài hát của Hoàng Tử trên website của Cuộc Sống Thứ Hai. Có IT’S MY LIFE và Giấc mộng muốn bay.” Người nào đó giơ đĩa CD lên.

Còn có bài hát để download sao? Tôi sắp ngất rồi.

“Gui! Ra ngoài một chút.” Giọng nói của anh Trác truyền tới từ phía cửa. Tôi kinh ngạc nhìn sắc mặt không vui của anh ấy. . . . . . Và cả đống nhà báo sau lưng anh.

“Tốt xấu gì tôi cũng là giảng viên, cậu cũng nên lễ phép chút chứ.” Gui vừa phàn nàn, vừa hướng dẫn chúng tôi tự học, rồi đi ra ngoài.

Anh Trác liếc mắt nhìn tôi (Lạnh run!) rồi nói với nhà báo ở cửa lớp. “Tôi và giảng viên này đều không biết Hoàng Tử ở đâu, cũng không biết bất kì chuyện gì liên quan tới người phát ngôn của Cuộc Sống Thứ Hai, tất cả mọi việc hãy đợi đến khi có kết luận cuối cùng, Vô Ngân Thành sẽ đưa ra thông báo.”

“Còn về concert của Vô Ngân Thành, sẽ tiến hành tổ chức theo lịch.” Gui bổ sung.

Đám nhà báo vẫn đưa ra câu hỏi không ngừng. Sau một hồi, thấy anh Trác và Gui không chịu nói lời nào, đều như quay về như ong vỡ tổ, còn lẩm bẩm: “Mau, về đăng tin, không thì muộn giờ báo chiều.”

Thấy nhà báo cuối cùng cũng đi, Gui lo lắng hỏi anh Trác. “Tình hình Hoàng Tử thế nào?”

“Chắc là chưa bị phát hiện.” Anh Trác thản nhiên trả lời, sau đó chậm rãi nói. “Nhưng mà tôi nghĩ cậu ấy nên cẩn thận một chút, không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết được thân phận thực sự của cậu ấy, nếu không sự tình sẽ rất nghiêm trọng.”

Câu nói sau, rõ ràng là nói cho tôi nghe.

*********

ONLINE

Kết thúc lớp học như ngồi trên đống than, tôi gần như chạy như điên về nhà. Đội máy chơi game, mở kênh mật ngữ, lập tức khóc lóc kêu gào tên Tiểu Long Nữ. “Chuyện người phát ngôn của Cuộc Sống Thứ Hai là gì thế?!”

Tiểu Long Nữ cất giọng bất đắc dĩ. “Xin lỗi, đó là quyết định của quản lý cấp cao, tôi cũng không có cách nào.”

Tôi tức giận nói. “Cái gì mà không có cách nào, rõ ràng bà biết tôi là nhân yêu, không thể nào làm người phát ngôn của các bà mà!”

“Đương nhiên có thể, cậu chỉ cần làm người phát ngôn ảo mà thôi.”

“Người phát ngôn ảo?” Đó là thứ gì? Tôi nhíu mày.

“Việc duy nhất cậu không thể làm là xuất hiện ở thế giới thật, những thứ khác như là ảnh này, quảng cáo này, thậm chí là bài hát, đều không phải vấn đề. Cho nên trên cao quyết định để cậu làm người phát ngôn trên mạng và truyền hình.” Tiểu Long Nữ giải thích. “Cậu cũng không cần tiết lộ thân phận thật sự của cậu.”

“Nhưng mà, nhưng mà. . . . . .” Tôi đấu tranh.

“Hơn nữa, việc này rất có lợi cho Vô Ngân Thành và ban nhạc Vô Ngân.” Tiểu Long Nữ cực kì hứng thú nói. “Chỉ riêng về danh tiếng, lợi ích đã nhiều vô cùng. Cậu có biết dù Vô Ngân Thành còn chưa mở cửa, nhưng bây giờ đã có rất nhiều người chờ bên ngoài, hơn nữa số người muốn gia nhập quân đội Vô Ngân Thành nhiều đến mức phải loại bớt.”

“Nhưng mà. . .” Tôi còn muốn kháng nghị.

“Ngoài ra, để thực hiện photobook nói lúc trước rất khó khăn. Muốn phát hành sách và đĩa nhạc trong Cuộc Sống Thứ Hai vốn là việc bất khả thi, nhưng hiện giờ ban quản trị vì cậu mà mở chức năng mới này. Lợi ích kinh tế mang tới cho Vô Ngân Thành nhiều tới mức nào, chắc cậu cũng biết phải không?” Câu nói cuối cùng của Tiểu Long Nữ gần như đánh vỡ ý muốn đấu tranh của tôi.

“Tôi vẫn. . . . . .”

“Còn có lương nữa, cậu quăng tôi tài khoản ngân hàng của cậu, tôi sẽ gửi tiền.” Tiểu Long Nữ huých thêm một cú cuối cùng.

“Tôi rất vui được làm người phát ngôn của Cuộc Sống Thứ Hai, mong chỉ giáo nhiều hơn, Tiểu Long Nữ.” Tôi nói không hề do dự.

“. . . . . .”

Tiền ơi ~~ Thật tốt quá. Cuối cùng có thể thoát khỏi cảnh khốn khó do ba mẹ không kiếm tiền. Tối nay ăn lẩu thịt bò sương giáng chúc mừng thôi. Tôi hăm hở nghĩ. Có thịt bò ăn, làm người đại diện cũng vui đấy chứ!

Trong lúc tôi đang vui mừng vì có lẩu thịt bò ăn, bốn bóng người đột nhiên xuất hiện, chính là thành viên của ban nhạc Vô Ngân tối hôm qua offline cùng lúc cùng chỗ với tôi, sa sầm mặt bao vây tôi, còn đồng thanh hô lên. “Hoàng Tử! Rốt cuộc chuyện người phát ngôn là thế nào?”

“À. . .” Tôi đành phải một năm một mười nhắc lại lời Tiểu Long Nữ vừa nói.

“. . . Tóm lại, tôi vô duyên vô cớ trở thành người phát ngôn của Cuộc Sống Thứ Hai.” Tôi thở dài. Quả nhiên là quá dốt nát, không biết cách chơi game hẳn hoi lại gây chuyện thế này. Thấy đó, hiện giờ Cuộc Sống Thứ Hai lại có thể giải thích sự dốt nát của tôi thành cách chơi đích thực của game hư cấu 99%. Tôi ngất.

Nghe xong giải thích của tôi, thành viên ban nhạc Vô Ngân đích đều nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ.

Sau một hồi bất đắc dĩ, tôi đành phá đánh vỡ không khí nặng nề, cười ha ha hỏi mọi người. “Nhật Thành còn phải tổ chức một buổi biểu diễn, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”

“Có thể nói không không?” Tất cả mọi người hỏi tôi với sắc mặt trắng bệch.

Mặt tôi cũng xị xuống. “Tôi cũng muốn nói không, nhưng hôm nay nhất định phải biểu diễn xong, rồi nhanh chóng trở lại Vô Ngân Thành. Tiểu Long Nữ nói phải chụp photobook. . . . . .”

“Cái gì? Photobook?” Sặc Tà Linh và Gui đều thay đổi. Nhất là Tà Linh, mặt đã lạnh như băng.

“Đúng, photobook.” Tôi nhún vai bất đắc dĩ. “Đừng tưởng chỉ có tôi phải chụp, thành viên ban nhạc Vô Ngân đều phải chụp.”

“Nhưng mà chỉ có ảnh của Hoàng Tử mới lên website. Đừng mà, Hoàng Tử làm người phát ngôn gì đó làm gì. Tình địch càng lúc càng nhiều.” Tình Thiên bướng bỉnh kêu to.

“Haiz. . .” Phượng Hoàng thở dài sầu bi.

“Đừng làm người phát ngôn nữa, Hoàng Tử.” Tình Thiên lo lắng kéo tay tôi không buông.

“Không được, tôi đã đồng ý với ban quản trị của Cuộc Sống Thứ Hai rồi. . .”Quan trọng hơn, tiền đã cầm một nửa, lẩu cũng ăn rồi, tôi còn có thể làm sao đây?

“Đừng làm!” Tình Thiên giận giữ nhìn tôi.

“Không được, nhất định phải làm.” Tôi không giật lại được cánh tay bị Tình Thiên kéo, đành phải lôi cô ấy tới chỗ thảm bay. “Mọi người đi thôi, nốt buổi hôm nay là xong rồi.”

“Không cho anh làm người đại diện, không thì em không diễn nữa!” Dưới tình thế cấp bách, Tình Thiên lại có thể uy hiếp tôi.

Đúng là phiền chết đi được. Mặt tôi nổi hai sợi gân xanh đan chéo nhau. Bị vô số sắc nữ đuổi, còn phải làm người phát ngôn, phải mở concert, còn phải chụp photobook. . . Quan trọng hơn, còn không thể để người khác phát hiện ra thân phận thật sự của mình. Ở trường, Tinh và Vân vẫn gặng hỏi tôi ở đâu mãi. . . . . . Gần đây một đống việc khiến tôi đau hết cả đầu, còn phải chăm lo cô nhỏ cứng đầu Tình Thiên này nữa, tôi nào đâu có thời gian rảnh!

“Đừng làm loạn nữa, tôi nhất định phải làm người phát ngôn, bạn có muốn diễn hay không tùy bạn!” Tôi giận dữ.

“Anh, anh. . . . . .” Mắt Tình Thiên ầng ậc nước, nhưng cô quật cường không để nước mắt chảy xuống.

Tôi vừa thấy thì lòng cũng mềm ra, vô cùng hối hận tự dưng lại đi trách Tình Thiên làm gì. Tâm trạng không tốt cũng không thể trút giận lên Tình Thiên. Tôi đang định lên tiếng giải thích thì. . . . . .

Tình Thiên cúi thấp đầu rơi nước mắt. Cô ấy dùng tay áo lau đi, xoay người bỏ chạy. . . . . .

“Tình Thiên!” Tôi hốt hoảng gọi một tiếng. Nhưng cô ấy không dừng lại.

“Thời gian biểu diễn đã qua rất lâu rồi.” Tà Linh nhíu mày nói.

“Nhưng Tình Thiên phải làm sao bây giờ?” Tôi lo lắng nhìn Tình Thiên rẽ vào trong ngõ nhỏ nào đó.

“Tôi đi tìm cô ấy.” Sunshine lên tiếng. “Gần đây tôi và Kenshin có qua lại quanh đây, rất quen đường.”

Tôi suy nghĩ một lát. “Được rồi, Sunshine cậu đi tìm Tình Thiên, Kenshin vẫn phải đi cùng chúng tôi. Lát nữa cậu còn phải lo cho Phượng Hoàng.”

“Ừm.” Kenshin và Sunshine đều trả lời tôi.

Tôi nhìn về phía Tình Thiên rời đi lần cuối, vô cùng áy náy, hy vọng tôi không gây ra sai lầm khó có thể vãn hồi.

Buổi biểu diễn thiếu một người, cảm giác thật sự hơi lạ. Mặc dù tôi vẫn hát hết mình như lúc trước, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên, hy vọng Sunshine có thể mau chóng tìm ra Tình Thiên, và Tình Thiên cũng không thật sự giận tôi.

Mãi cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi mới thấy Sunshine trên thảm bay gấp gáp cứu chúng tôi. Lúc thấy rõ bóng dáng của Tình Thiên, tôi mới có thể bỏ đi hòn đá trong lòng.

“Tình Thiên, xin lỗi. Bởi vì tâm trạng tôi không tốt nên mới quát Tình Thiên. Tình Thiên tha thứ cho tôi nhé!” Tôi chắp tay xin lỗi Tình Thiên đang ngồi ở một góc thảm.

“Hừ!” Tình Thiên bĩu môi, quay đi.

Tôi gãi mặt, không biết phải làm sao. “Về sau chụp photobook, Tình Thiên có muốn chụp không? Hay là. . . Tình Thiên muốn rời khỏi ban nhạc?”

Nghe vậy, Tình Thiên quay đầu hét lên. “Tuyệt đối không rời! Em muốn chụp.”

Thấy khuôn mặt phụng phịu của Tình Thiên, tôi mỉm cười, rồi nói bằng giọng trẻ con. “Được, được, cùng chụp.”

“Hoàng Tử điện hạ, tới Vô Ngân Thành rồi.” Gui hưng phấn chỉ phía dưới thảm bay.

“Tốt quá, cuối cùng cũng về nhà rồi.” Tôi vui vẻ nhìn nhà chúng tôi, Vô Ngân Thành.

Quả nhiên nhà vẫn là nơi quen thuộc nhất. Xem kìa! Tiểu Long Nữ còn ở đằng kia kêu to vẫy tay với chúng tôi. Tôi vui vẻ vẫy tay hết mình với Tiểu Long Nữ.

Giọng của Tiểu Long Nữ truyền tới ngắt quãng. “Hoàng Tử cẩn thận a ~ Chúng tôi đang thử nghiệm kết giới mới, đừng tới gần. . . . . .”

“Hở?” Lúc chúng tôi còn đang ngẩn người không hiểu lời Tiểu Long Nữ nói có ý gì. . . . . .

BANG!

Tiểu Long Nữ thấy cảm đám người trên thảm bay dính bẹp lên kết giới như chim nhỏ đập vào kính chắn gió, sau đó chậm rãi trượt xuống theo vòng cung kết giới. Cô ấy chỉ có thể lẩm bẩm. “Muộn rồi.”

*********

“Vòng bảo vệ hình trứng, đúng như tên gọi, mang hình dạng giống như vỏ trứng khổng lồ, có thể bảo vệ chắc chắn đối tượng muốn bảo vệ. Phạm vi của nó tăng lên không ngừng theo cấp độ của em. Bây giờ có thể che chắn một phần năm Vô Ngân Thành. Nếu không uống lam dược thủy, chỉ có trụ được mười phút, nhưng nếu có vô số lam thủy tiếp tế, vậy ít nhất em có thể trụ được hai giờ. Chắc chắn giúp sức rất rất rất lớn trong việc thủ thành.”

Nói đến đây, Vân ngượng ngùng sờ gáy. “Nhưng không ngờ đối tượng thử nghiệm đầu tiên lại là hội đại ca.”

“Lần sau trước khi tôi đụng gãy mũi, phiền cậu nói rõ công dụng của vòng bảo vệ trứng trứng gì đó của cậu được không?” Tôi trả lời với sắc mặt khó coi.

“Là vòng bảo vệ hình trứng.” Vân sửa lại.

“Đại ca, em cũng phát minh ra phù chú ảo giác mới.” Như khoe bảo vật, Tinh vội vàng cho tôi xem phù chú.

Tôi tò mò dò hỏi. “Phù chú ảo giác? Dùng để làm gì?”

Tinh ho hai tiếng, bắt đầu giải thích. “Phù chú ảo giác, đúng như tên gọi, là phù chú có thể tạo ảo giác. Phương pháp sử dụng như sau, đầu tiên lúc chế phù đạo sĩ sẽ đưa vào phù chú các loại ảo giác, đợi đến lúc dùng phù chú, xung quanh sẽ xuất hiện ảo giác mà lúc đó đưa vào.Ví dụ như, nếu lúc đó em tưởng tượng ra một sa mạc, đến lúc em dùng phù chú, xung quanh sẽ xuất hiện cảnh tượng sa mạc. Mặc dù chỉ có thể chế ra những ảo giác không thể chạm vào được, nhưng phù chú này chắc chắn giúp đỡ rất lớn trong việc mê hoặc kẻ địch.”

“Oh? Hình như rất thú vị, dùng thử xem.” Tôi hứng thú lấy một lá chơi, sau khi vươn tay ném phù ra, mọi người đều nghển cổ chờ xem kết quả.

“Mọi người hình như rất nhàn hạ nhỉ? Không có việc gì để làm hả?” Giọng nói chị Vũ Liên đột nhiên truyền tới từ đằng sau, giọng điệu vô cùng dịu dàng kia dọa chúng tôi sởn gai gốc.

“Có, có việc làm, bọn em lập tức đi làm.” Tôi xoay người, đập vào mắt không phải là nụ cười dịu dàng dọa chết người của chị Vũ Liên sao?

“Vậy còn không mau đi làm?”Chị Vũ Liên lại mỉm cười, nói.

“Vâng, vâng . .” Tôi nhìn trái nhìn phải, tìm việc nào đó để làm. . . . . .

Tinh lại ho hai tiếng. “À, đại ca, chuyện này. . .”

“Đừng ồn, tôi đang tìm việc để làm.” A, hình như bên kia rất bận, chắc tôi đi giúp chuyển củi cũng được. Liếc nhìn nụ cười của chị Vũ Liên, tôi nhấc chân chạy đi gia nhập hàng ngũ chuyển củi.

“Đại ca. . .” Tinh bất đắc dĩ nhìn tôi hăng say chuyển củi.

“Hoàng Tử, cậu làm gì thế?” Tiểu Long Nữ vừa xông tới, giật mình nhìn tôi chuyển củi.

Tôi buông bó củi, vẻ mặt ngượng ngùng. “À, chị Vũ Liên bảo tôi kiếm việc làm.”

“Vũ Liên?” Tiểu Long Nữ ngẩn ngơ. “Không phải chị ấy đang ở phòng tài chính sao? Lúc tôi ra ngoài còn thấy chị ấy ở đó.”

“Sao thế được? Không phải chị dâu đang kia. . .” Ngón tay tôi chỉ về phía chị Vũ Liên vừa đứng, nhưng đã không thấy bóng dáng chị ấy đâu. Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tinh cười bất đắc dĩ. “Đại ca, đó là ảo giác của phù chú ảo giác anh vừa dùng. Đúng lúc em đưa ảo giác vào phù chú, chị Vũ Liên đang giám sát công việc, cho nên. . . . . .”

“Cho nên không cẩn thận đưa vào, còn không may bị tôi lấy được?” Khóe miệng tôi giật giật, thật sự không phải là may mắn bình thường.

Tinh cười đầy tội lỗi.

“Bỏ đi, bỏ đi. Thật là, suýt nữa bị hai đứa dở hơi chúng mày dọa chết.” Tôi ôm ngực kinh hồn nói.

“Có thế mà đại ca đã bị dọa, lát nữa chỉ sợ đại ca sẽ bị đọa chết mất.” Tinh cười nói.

Tôi nuốt nước miếng, câu nói này hình như có hàm ý gì đây? Hơn nữa lại là hàm ý không tốt đẹp! “Có ý gì?”

“Lễ. Duyệt. Binh!” Tiểu Long Nữ nói với giọng run run.

“Hả?” Lúc tôi còn đang ngẩn ngơ không biết lễ duyệt binh là gì, Tiểu Long Nữ đã không chờ được mà lôi tôi đi.

Tiểu Long Nữ kéo tôi vào trong phòng, lôi từ trong túi ra một bộ giáp nhẹ phát ánh bạc lấp lánh, hình như đưa tôi mặc.

“Vì sao lại duyệt binh?” Tay chân tôi mềm nhũn, mất hồn mất vía hỏi. Có hiểu lầm gì không? Tôi là con gái đó, ngay cả nghĩa vụ quân sự còn không phải tham gia, sao phải đi duyệt binh?

“Bởi vì tất cả mọi người muốn xem thành chủ có tính cách thế nào?” Tiểu Long Nữ vừa giúp tôi mặc áo giáp nhẹ màu bạc, vừa thờ ơ trả lời.

“Không phải tính cách này sao?” Tôi khó khăn nói.

Tiểu Long Nữ lắc đầu. “Tôi phải nói cho cậu biết trước, nếu cậu dám vác tính cách lộn xộn ngày thường kia tới lễ duyệt binh, đảm bảo tổ quân sự sẽ nuốt cậu đầu tiên.”

“Oh, đúng rồi, tổ tài chính và tổ dân sinh cũng sẽ không bỏ qua cậu.” Hình như Tiểu Long Nữ có điều suy nghĩ. “Lần này cậu làm người phát ngôn, dáng vẻ uy phong lẫm liệt kia có thể chiêu được không ít binh, khiến tổ quân sự hài lòng vô cùng. Hơn nữa lại mời gọi được cả đống khách du lịch chờ ở ngoài cổng, người xếp hàng chờ mua nhà của Vô Ngân Thành càng nhiều đến mức sắp phải đánh nhau để tranh giành. Tổ tài chính và tổ dân sinh đều thở phào nhẹ nhõm!”

“Hơn nữa, cậu là người phát ngôn rất quan trọng đối với Cuộc Sống Thứ Hai, cho nên nếu cậu dám phá hoại hình tượng của mình ở lễ duyệt binh, vậy người truy sát cậu có thể nhiều đến mức nhồi đầy Thái Bình Dương.”

Tôi làm mặt xấu nói. “Đúng vậy, nếu tôi công bố thân phận nhân yêu của tôi, vậy thuận tiện lấp đầy Đại Tây Dương luôn.”

“Được rồi, đừng kêu ca nữa. Chẳng qua chỉ vác bộ mặt của Tinh Linh Đẫm Máu lên bục nói mấy câu mà thôi, nói xong thì không việc gì nữa rồi.” Tiểu Long Nữ siết chặt đai áo giáp rồi vỗ lưng tôi.

“Nhưng mà người ta hồi hộp.” Tôi chán nản. Vừa mới ngheTiểu Long Nữ nói, có tầm năm nghìn người, năm nghìn người đó! Rốt cuộc lôi từ đâu ra vậy? Tôi trở thành người phát ngôn không phải mới từ mấy ngày trước thôi sao? Haiz, vừa nghĩ tới tới chuyện bị năm nghìn đôi mắt, cũng chính là mười nghìn con nhìn chằm chằm, bảo tôi không căng thẳng sao được?

Tiểu Long Nữ cười to. “Bình tĩnh, bình tĩnh. Tôi còn không hiểu cậu ư? Cậu chỉ cần bước lên bục sẽ tự động biến thành Tinh Linh Đẫm Máu không sợ bất cứ thứ gì.”

“Vậy ư?” Tôi rầu rĩ nói.

“Đúng vậy, đi thôi!” Tiểu Long Nữ đẩy mạnh tôi.

Cũng không cần đẩy mạnh thế chứ. Tôi nói thầm hai tiếng, giương mắt nhìn về phía hành lang dẫn tới bãi huấn luyện. Chỗ đó bình thường nhảy tưng tưng hai phát là hết, nhưng bây giờ bước đến cuối hành lang dài ngoằng đen thui kia lại có vẻ gian nan vô cùng. Mà bước chân bình thường nhẹ nhàng mau lẹ, bây giờ ngay cả nhấc lên cũng cảm thấy quá sức.

“Đi thôi.” Tiểu Long Nữ vỗ vai tôi.

“Hoàng Tử, sao em còn ở đây? Mọi người đều đang chờ em đó.” A Lang đại ca vẫn nở nụ cười xấu xí quen thuộc tới chỗ tôi.

“Anh Hoàng Tử, anh trở về rồi, Doll rất nhớ anh!”Doll nhào về phía tôi, cho tôi một cái ôm rất chặt.

Tôi cười ôm lại Doll. “Em không sợ anh giành đồ ăn với em nữa sao?”

Doll thè lưỡi một cách dễ thương.

“Hoàng Tử, bộ giáp này thật hợp với cậu!” Gui lại biểu lộ ánh mắt mê luyến, rồi bị tôi cốc đầu một phát.

“Mau đi đi, Hoàng Tử.” Chị Vũ Liên vẫn mỉm cười, nụ cười tràn đầy sự khích lệ.

“Ừm, đi thôi.” Tôi nở nụ cười thoải mái, bước chân nhẹ nhàng mau lẹ nhưng ổn định mà đi từng bước về phía cuối hành lang với ánh sáng chói mắt, theo sau tôi là những người bạn của Đội Phi Thường.

Ra khỏi hành lang, ánh mặt trời sáng chói gần như khiến tôi không mở nổi mắt. Tôi dùng mu bàn tay che trên trán, đến khi mắt thích ứng với ánh mặt trời xong mới bỏ tay xuống. Vừa mở mắt ra nhìn, Hoa Hồng và Đoạn Kiếm đang mỉm cười nhìn tôi, Legolas vẫn lạnh lùng, Tiểu Cường vác rìu trên vai, Chuyên Buff Máu vẫn là linh mục giống linh mục nhất mà tôi đã từng gặp.

Tôi mỉm cười đi qua Tiểu đội Hoa Hồng, phía sau là thành viên Đội Hắc Ám Tà Hoàng, Minh Hoàng kiêu căng có vẻ vẫn thiếu dạy dỗ như vậy, Phong Vô Tình vẫn tỏ vẻ phong lưu lừa chết người không đền mạng, còn Tà Linh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, có điều trong mắt ánh lên sự quan tâm và lo lắng.

Nam Cung Tội, dẫn Dục Băng Phượng Hoàng, Bạch Điểu và Không Không cũng như thành viên của Kiếm Vô Tội, tựa như đang khoe bảo vật, kiêu ngạo nhìn binh lính bên dưới, mà lại căng thẳng để ý xem tôi có hài lòng hay không.

Lúc này, tôi mới nhìn rõ bãi huấn luyện rộng lớn đã chi chít đầy người, mà ngay phía trước tôi là bục phát biểu. Quá rõ ràng, tôi phải đi lên bục phát biểu đó, rồi dùng khoác lên bộ mặt của Tinh Linh Đẫm Máu, ra mắt mọi người với thân phận thành chủ Vô Ngân Thành.

Tâm trạng vô cùng bình thản, tôi bước từng bước lên bậc thang bục phát biểu. Dưới ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người, tôi đứng vào vị trí bục phát biểu, nở nụ cười thản nhiên ngoài sức tưởng tượng.

“Tôi là thành chủ của Vô Ngân Thành, cũng chính là Tinh Linh Đẫm Máu ─ Hoàng Tử mà các bạn vẫn biết.” Tôi vào ngay vấn đề, nói rõ thân phận của mình.

“Thật sự tôi cũng chẳng tài ba gì cả, đây là vị trí của tôi ở Vô Ngân Thành, cũng như các các binh lính canh giữ cho Vô Ngân Thành, vị trí của tôi chỉ là thành chủ mà thôi.”

“Đối với tôi mà nói, dù là người trong quân đội, hay là thành chủ, chúng ta đều là một phần tử của Vô Ngân Thành. Nói ngược lại, chúng ta đều là Vô Ngân Thành, Vô Ngân Thành đại biểu cho chúng ta, để chúng ta có thể cùng nhau mở rộng Vô Ngân Thành đến nơi tận cùng, trở thành Vô Ngân (không biên giới) đích thực của Cuộc Sống Thứ Hai.” Tôi nói với giọng âm vang mạnh mẽ.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, tôi uy phong bước xuống bục. Sau đó tổ quân sự bắt đầu sắp xếp chia nhỏ độ ngũ, giải thích hệ thống quân sự, nội dung thao luyện vân vân. Tóm lại, chính là mấy thứ chẳng liên quan tới tôi, mà tôi cũng không hiểu bày binh bố trận gì đó. Lúc tôi ra ngoài, thấy Tiểu Long Nữ đang đứng vẫy tay hết mình, tôi đành phải đi với cô ấy. . . . . .

“Không ngờ cậu lên bục cũng biết nói tiếng người cơ đấy.” Tiểu Long Nữ đi trước khẽ nói.

“Ê! Thái độ gì vậy? Bình thường tôi cũng nói tiếng người mà!” Tôi lập tức phản bác.

“Vậy ư? Tôi đói bụng cũng tính là tiếng người?”

Tôi thiếu tự tin. “Người cũng phải biết đói bụng chứ. . . Không nói cái này nữa, bà dẫn tôi đi đâu thế?”

“Chụp.Pho.To.Book!” Bốn chữ âm vang mạnh mẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.