“Anh muốn tới nơi hẻo lánh train, có được không? Doll”. Tôi nghĩ ngợi rồi
nói như vậy. Tôi không muốn đeo mặt nạ nhưng cũng không muốn dính phải
phiền phức.
“Doll thế nào cũng được”. Doll cười trả lời, sự uy nghiêm của công chúa vừa nãy không biết chạy đi đâu rồi.
Tôi gãi mặt, “oh” một tiếng xem như trả lời, sau đó lặng lẽ sải bước. Doll
nhìn phản ứng thờ ơ của tôi, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ đi theo
sau.
Hai người chúng tôi gần như không mở miệng nói chuyện, vội vã lên đường.
Tôi muốn chạy nhanh hết cỡ đến Phiêu Tiên Cốc chiến đấu để xả nỗi bực
dọc.
Đến Phiêu Tiên Cốc, Doll mới lên tiếng. Em ấy kinh ngạc thốt lên: “Đẹp quá, đây là đâu vậy?”.
Thực sự rất đẹp, mắt tôi nhìn vườn hoa vô tận. Có loại óng ánh thanh khiết
như tuyết, cũng có loại phấn hồng khiến người thương yêu, màu tím mềm
mại thần bí cũng không thể bỏ qua. Trong vườn hoa còn có vài cây anh đào nở rộ. Cánh hoa anh đào bay lượn khắp sơn cốc, tạo nên vẻ đẹp như tiên
cảnh. Tôi nhẹ nhàng lên tiếng trả lời Doll: “Phiêu Tiên Cốc”.
“Cái tên rất hợp. . . . . . Chờ một chút, Phiêu Tiên Cốc?”. Khuôn mặt vốn
đang say mê của Doll đột nhiên thay đổi, em ấy kinh hãi quay đầu nhìn
tôi: “Không phải anh Hoàng Tử định vào Phiêu Tiên Động train chứ?”.
Tôi gật đầu, Doll muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn yên lặng đi theo tôi.
Tôi cũng biết Doll đang nghi ngại điều gì, Tiên Nữ trong Phiêu Tiên Động đều xinh đẹp hơn người. Lúc đầu ở trong game, tụi dê già người trước hi sinh người sau tiếp bước tới đây ngắm mỹ nữ. Từ đó tụi dê già tới một
thì chết một, tới hai thì chết hai, tới một đội liền bị đập một đội. . . . . . Ngắm gái thì thích thật đấy, nhưng tính mạng cũng phải chăm nom,
cho nên dê xồm dần dần tuyệt chủng ở Phiêu Tiên Động, mà gamer muốn tới
đây train cũng càng ngày càng hiếm hoi. Lý do không ngoài hai điều, phàm là sinh vật giống đực đều không có cách nào ngó lơ dung mạo của Tiên
Nữ, không thể nào ra tay được, còn nhìn đến ngẩn người chảy nước miếng,
thế này còn đánh thế nào?
Hơn nữa, Tiên Nữ cũng không phải là hạng vô công rồi nghề. Chúng chia thành Hồng Y Tiên Nữ cấp độ 60, Lam Y Tiên Nữ cấp độ 70, Tử Y Tiên Nữ cấp độ
80, nghe nói còn có Boss Thiên Tiên, nhưng mà chưa ai từng nhìn thấy,
trên mạng cũng chỉ có một hai tấm ảnh Tử Y Tiên Nữ, đẹp ngang Tiểu Long
Nữ, cho nên thực sự không phải là đối tượng tốt cho đàn ông train, Phiêu Tiên Cốc cũng bởi vậy mà có rất ít dấu hiệu của con người. . . . . .
“Đừng lo, anh chỉ định đánh tụi Lam Y cấp 70, mặc dù chúng luôn hợp thành
nhóm hai ba người, nhưng có thêm Khô Lâu của em, chắc anh vẫn có thể ứng phó với tụi Lam Y”. Tôi lên tiếng an ủi Doll.
Doll gật đầu, theo tôi tiến vào Phiêu Tiên Động.
Hồng Y Tiên Nữ quả nhiên chính thanh lệ thoát tục, thảo nào đám đàn ông không dám tới đánh. Ai có thể xuống tay với mỹ nữ chứ?
Tôi chém một đao. Nhìn vẻ hốt hoảng của Tiên Nữ kia, tôi cười khẩy một
tiếng, tôi đâu phải là con trai thương hoa tiếc ngọc. Lúc này hai Tiên
Nữ khác ở quanh cũng vây lại, khiến tôi hơi luống cuống. Nhưng Doll cũng lập tức triệu tập tám con Khô Lâu Hỏa Diễm, lúc này tình huống từ ba
đánh một biến thành chín đánh ba.
Ung dung thoải mái, tôi tiễn ba nàng Tiên Nữ dễ thương đi Tây Thiên, sau đó tiếp tục tiến vào bên trong, chuẩn bị tìm Lam Y Tiên Nữ đánh cho vui!
Tôi và Doll đánh thẳng vào trong, ngoại trừ chiến đấu, cũng chỉ có lúc đói
bụng lôi lương khô ra ăn, nhân tiện nghỉ ngơi, hai người gần như không
nói chuyện quá nửa câu, giữa lúc không biết online offline bao nhiêu
lần.
Quay về hiện thực, ở trong trường nhìn thấy thầy Mẫn Cư Văn và anh Trác đều
mang tâm sự nặng nề. Lo lắng cho tôi à? Tôi đột nhiên tự hỏi liệu mình
có nên liên lạc với mọi người thành Vô Ngân hay không? Cứ thế mà biến
mất cùng với Doll, có phải quá vô trách nhiệm rồi không?
Lúc tôi online trở lại, nói với Doll về chuyện này.
Doll gặm lương khô nói với tôi. “Doll đã nói với anh Lang rồi”.
“Oh, nói em đi train với anh à?”. Vậy chắc là không vấn đề gì rồi, dù sao nhiệm vụ vốn dĩ của tôi chính là nỗ lực train.
“Không phải, Doll nói, Doll và anh Hoàng Tử bỏ nhà ra đi”. Doll chớp hai mắt vô tội.
Bỏ-nhà-ra-đi? Người tôi nhũn ra. Cái này. . . thà đừng nói còn hơn. Thảo nào Gui và Tà Linh đều có vẻ lo lắng đến chết như thế.
“Sau đó anh Lang nói, Doll phải theo sát anh Hoàng Tử, cẩn thận Hoàng Tử lại lạc tới tận đẩu tận đâu”. Lời khờ dại của Doll dìm tôi tới bến.
“Đi thôi, train”. Tôi buồn phiền nói.
Đi rồi lại đi, hai mắt tôi phát sáng, trước mắt bất ngờ xuất hiện Tử Y
Tiên Nữ, hơn nữa lại còn lạc đàn. Cơ hội siêu tốt ngàn năm hiếm có sao
lại có thể bỏ qua được. Tôi vội vàng nói với Doll. “Doll, anh muốn solo
với con Tử Y kia, em đừng nhúng tay nhé”.
Doll nghe lời gật đầu.
Tôi rút Hắc Đao, đang định tiến lên đánh một trận vui vẻ. . .
“Trói buộc của băng!”. Cùng với tiếng thét, một dây xích băng đột nhiên quấn
lấy thân người Tử Y Tiên Nữ, Tiên Nữ ra sức vùng vẫy.
“Chồng ơi mau lên, nhân lúc ả còn chưa giãy thoát, cho ả một kích trí mạng”.
“Không vấn đề, vợ yêu”.
Tôi nhíu mày nghe đoạn đối thoại này, chìa đầu ra xem rốt cuộc xảy ra
chuyện gì, chỉ thấy một tên con trai đang rút thanh kiếm lớn đến mức dọa người đến trước tiên nữ bị trói chặt kia, nói: “Đại mỹ nữ, cô đừng
trách tôi ra tay độc ác, trách thì trách cô quá xinh đẹp, khiến bà xã dễ thương của tôi không đừng được muốn bắt cô về làm thú triệu tập. . . .
.”. Sau đó khua kiếm lớn, hai ba lượt đã khiến Tử Y Tiên Nữ đáng thương
nằm bẹp dưới đất.
“Thu phục! Yeah ~ bắt được rồi, ông xã tuyệt nhất”. Một cô gái mặc áo bào ma pháp sư đang đứng bên cổ vũ, xem ra Trói Buộc Của Băng kia chắc là do
cô ấy phóng. Mà sau khi cô ấy hô thu phục xong, Tử Y cũng biến mất không dấu vết.
Không thể ngờ được lại có thể bị người khác nhanh chân cướp mất, tôi cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng mà cũng không thể làm gì được, đang định nhấc chân rời khỏi. . . . . .
“Ông xã, anh xem bên cạnh anh có người đẹp trai quá”. Cô gái đó chỉ tôi thét to, mà chiến sĩ vác kiếm lớn kia cũng quay đầu lại, giật mình nhìn tôi.
Chiến sĩ vác kiếm lớn bỗng thốt lên. “Lời đồn quả nhiên không sai, Thiên Tiên trong truyền thuyết đúng là nam”.
Cái gì? Thiên Tiên là nam hả? Cái này thì tôi không biết.
“Đúng vậy, thật tốt quá, ông xã, không uổng công chúng ta ngàn dặm xa xôi
chạy tới Đại Lục Trung Tâm chứng thực, Thiên Tiên thật sự quá đẹp trai”. Cô gái nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ kích động không thôi.
“Nhưng mà, vợ phải cẩn thận chút, nghe đồn Thiên Tiên rất khủng, là Boss xếp
thứ ba trong bảng xếp hạng!”. Anh ta vô cùng cẩn thận nhìn nhất cử nhất
động của tôi.
Chờ đã, tôi nhíu mày. Có phải hai người này coi tôi là Thiên Tiên không?
Không phải chứ? Tôi có phần dở khóc dở cười, đôi tai nhọn của tôi không
phải đã thể hiện tôi là tinh linh sao?
“Trói buộc của băng!”. Cô gái hô to một tiếng. Trước người cô tôi đột nhiên
xuất hiện một tuyết nữ, mà tuyết nữ lại thi triển ma pháp. . . . . . Là
triệu hoán sư? Tôi lờ mờ nhớ ra có nghề nghiệp này.
Nhưng mà chờ một chút! Tại, tại sao trên người tôi lại xuất hiện dây xích
băng? Tôi ngẩng đầu nhìn. Trời ạ! Chiến sĩ vác kiếm lớn đang cầm thanh
kiếm dọa chết người kia chuẩn bị chém chết tôi. Còn tôi bị xích quấn
không có cách nào rút Hắc Đao cản đòn, đành phải nhảy sang bên. Nhưng
trọng tâm không vững nên ngã nào xuống đất. Chiến sĩ vác kiếm lớn thấy
không thể để mất thời gian, đầu kiếm chuyển hướng, lại chém về phía tôi.
“Anh Hoàng Tử!”. Theo tiếng kêu vô cùng thảm thiết của Doll, cô bé ngã lên người tôi, chắc định chắn nhát kiếm kia hộ tôi.
“Doll mau tránh ra!”. Tôi sợ đến mức mặt mày tái nhợt, rất sợ Doll bị thương.
Chiến sĩ vác kiếm lớn giật mình, vội vàng nghiêng kiếm lớn, nện xuống bên người tôi, làm bụi bay mù mịt.
Sau đó, tôi và chiến sĩ vác kiếm lớn mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt một hồi, tôi mới cất tiếng lạnh băng: “Tôi là gamer”.
Trên mặt chiến sĩ vác kiếm lớn toát ra những giọt mồ hôi to đùng, mà dây
xích băng trên người tôi cũng biến mất. Sau đó thấy nữ triệu hoán sư
đang cười ngượng.
“Hừ!”. Tôi hừ lạnh một tiếng rồi đúng dậy. Còn Doll ghé trước ngực tôi sợ đến mức run rẩy!
“Xin lỗi, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi và vợ tới xem Thiên Tiên rốt cuộc có
phải là nam như lời đồn đại hay không. Hơn nữa, vợ của tôi là triệu hoán sư, cho nên nếu có khả năng, rất muốn bắt Thiên Tiên về làm thú triệu
tập, cho nên mới ra tay với cậu, cậu đừng để bụng nhé!”. Chiến sĩ vác
kiếm lớn cười hi hi xin lỗi.
“Ai ya, chồng quên giới thiệu rồi. Xin chào, tên tôi là Đản Đản, là triệu
hoán sư”. Đản Đản cười tươi roi rói, khuôn mặt trái xoan dễ thương như
tên của cô ấy, sau đó cô ấy chỉ chiến sĩ vác kiếm lớn, nói. “Đây là
chồng tôi, tên là Thần Kinh, là chiến sĩ”.
“Là chiến sĩ mạnh mẽ có thể dời núi, vũ khí là kiếm lớn không ai có thể
nâng nổi ─ Đệ Nhất Thiên Hạ Kiếm”. Hình Thần Kinh sợ lời mình bổ sung
không đủ rõ ràng, còn vung kiếm chém gió phát ra tiếng vù vù. Thần Kinh
cao ngang tôi, thân hình cũng chỉ hơn dáng vẻ mảnh khảnh của tinh linh
chút xíu, nên có cảm giác trẻ con chơi với đao lớn.
“Chúng ta đi thôi”. Tôi ôm Doll vào lòng, nhấc chân bước đi.
“Vị tráng sĩ xin chờ chút”. Đản Đản kinh ngạc thốt lên.
Bước chân tôi hẫng lại. Tráng sĩ? Sao người tôi gặp gần đây đều thích nói cổ văn vậy? Bất đắc dĩ lại hoàn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn có quan hệ gì với họ, tâm trạng của tôi không tốt lắm, còn bị họ đánh cho nằm bẹp
dưới đất, thật sự vô cùng khó chịu.
“Chờ chút, vị đại soái ca, mĩ thiếu niên võ công cao cường, đại hiệp chí khí lẫm liệt, ờm. . . Người đàn ông hạnh phúc có bà xã dễ thương nhất trên
thế giới. . . . . “. Thật sự không nghĩ ra tính từ nào nữa, Thần Kinh
đành phải bắt đầu nhảm nhí.
Tôi đột nhiên dừng bước, quay đầu bực tức nổi xung với họ: “Nói bậy cái gì, đây là em gái của tôi, không phải là bà xã của tôi”.
Hai người rõ ràng sợ hại đến mức giật nảy mình, nhưng mà lập tức hoàn hồn,
Thần Kinh còn cười đáp lại. “À, người đàn ông hạnh phúc có em gái dễ
thương nhất thế giới, có thể cho biết đại danh của ngài không? Nếu không gọi ngài như vậy mệt quá!”.
Doll ở trước ngực tôi đột nhiên lên tiếng. “Sao hai người lại có thể không biết anh ấy?”.
Thần Kinh gãi mặt. “Thế à? Vị anh tài này rất nổi tiếng ở Đại Lục Trung Tâm sao?”.
Đản Đản “Ôi chao!” một tiếng, khuôn mặt tràn đầy vẻ hối lỗi. “Thật có lỗi,
tôi và chồng vừa từ Đại Lục Phương Tây tới, không quen thuộc với Đại Lục Trung Tâm, cho nên có thể còn chưa nghe qua đại danh của ngài”.
“Dù là từ đâu đến, chỉ cần là gamer của Cuộc Sống Thứ Hai thì không thể
không biết, người phát ngôn Hoàng Tử của Cuộc Sống Thứ Hai!”. Doll nói
lời ngay thẳng.
Hai người nghe xong đều “ếh” một tiếng, Đản Đản lẩm bẩm. “Người phát ngôn
của Cuộc Sống Thứ Hai? Lâu lắm rồi không lên website, thì ra Cuộc Sống
Thứ Hai có người phát ngôn!”.
Nhưng Thần Kinh lại ngờ vực hỏi tôi. “Lâu rồi tôi chưa lên mạng, cũng không
biết người phát ngôn gì đó, nhưng mà tên Hoàng Tử tôi nghe nhiều nên
quen, cậu là Tinh Linh Khát Máu ở thành Vô Ngân của Đại Lục Trung Tâm
phải không?”.
Tôi trưng mặt lạnh, không muốn nói gì cả. Nhưng Doll lại trả lời thay tôi.
“Đúng vậy, anh Hoàng Tử chính là Thành chủ thành Vô Ngân.
“Thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn công phu”.
Thần Kinh đột nhiên thần kinh nói ra câu này, anh ta và bà xã Đản Đản
đều nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt phát sáng: “Chúng tôi sở dĩ tới
Trung Tâm, ngoài muốn xem Thiên Tiên ở Phiêu Tiên Cốc có phải là nam hay không, còn muốn gặp mỹ nam nổi tiếng Cuộc Sống Thứ Hai ─ Thành chủ
thành Vô Ngân”.
“Đừng gọi tôi làThành chủ thành Vô Ngân!”. Tôi khó chịu hét lên.
“Ặc, vậy Tinh Linh Khát Máu?”. Thần Kinh hơi do dự gọi tên.
“Lẽ nào tôi không có tên sao?”. Tôi đáp lại lạnh tanh.
Đản Đản nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Hoàng Tử?”.
Tôi hừ lạnh một tiếng, gọi Doll, sau đó quay đầu bước đi. Còn Doll ở phía
sau tôi hơi do dự giải thích với hai người kia: “Xin lỗi, tâm trạng của
anh Hoàng Tử không tốt, hai người hôm khác tới thành Vô Ngân tìm bọn em
nhé!”. Nói xong, Doll lon ton chạy tới bên, níu lấy tay tôi.
“Nhưng mà em còn chưa nhìn đủ”. Giọng nói tiếc nuối của Đản Đản vang lên từ sau lưng.
“Ôi trời, bà xã, tâm trạng của người ta không tốt, đừng quấy nhiễu người ta nữa”.
“Nhưng mà. . . . . “.
“Cho nên mới nói, chúng ta cứ yên lặng đi theo sau cậu ấy là được. Tuyệt đối đừng lên tiếng quấy nhiễu người ta”.
“Nói cũng phải, dù sao em cũng chỉ muốn nhìn mặt Hoàng Tử, không nói chuyện cũng được”.
Nghe lời đối thoại của họ, tôi thật sự càng nghe càng tức. Coi tôi là cái
gì? Khỉ trong sở thú để ngắm nghía hả? Nhưng tôi không muốn mở miệng nói chuyện với họ, đành phải để tình hình căng thẳng như vậy.
Cho đến khi Doll sợ hãi cất tiếng hỏi: “Anh Hoàng Tử, có phải chúng ta đi
quá sâu rồi hay không? Chỗ này hình như hơi nguy hiểm”.
Đúng rồi. Trong cơn tức giận, tôi không biết mình đi đến đâu. Tôi nhìn trái
nhìn phải, đám Tử Y Tiên Nữ cách chúng tôi không xa, nếu tôi đi tiếp
chắc chắn sẽ bị chúng tấn công tập thể. . . Tôi nuốt nước miếng, vô cùng cẩn thận xoay người đi ngược lại.
“Wa ~ Tinh Linh Khát Máu không hổ là Tinh Linh Khát Máu, đi ở nơi nguy hiểm như vậy mà cứ như đi dạo trong sân sau nhà mình”. Đản Đản tấm tắc khen
ngợi.
Thần Kinh lắc đầu đầy ngưỡng mộ. “Chỉ có thể là kì tích, hai người chúng ta
đều bị Tiên Nữ tấn công vài lần, còn Hoàng Tử lại có thể giữ cự li an
toàn, để đám tiên nữ không tấn công họ. Năng lực xác định cự li an toàn
chỉ có thể nói là tài giỏi lỗi lạc”. (Chú thích từ tác giả: Cự li an
toàn, mỗi loài quái vật có cự li an toàn khác nhau. Gamer một khi đến
quá gần quái vật, vượt qua cự li an toàn, quái vật sẽ chủ động tiến tới
tấn công gamer.)
Ặc, nghe nói cái này gọi là may như chó. . . . . . Tiểu Long Nữ luôn khinh
bỉ nói: “Cậu là cái đồ may như chó lại còn rõ mạnh”. Nghĩ tới dáng vẻ
kinh ngạc há hốc của Tiểu Long Nữ, tôi bất giác nhếch khóe miệng.
“Cười rồi, cười lên càng đẹp trai!”. Đản Đản nhìn tôi rồi chảy nước miếng.
Nghe vậy, tôi vội vàng thu lại nụ cười, còn trừng mắt nhìn Đản Đản.
“Lườm người cũng đẹp trai lắm”. Thần Kinh và Đản Đản đều gật đầu lia lịa.
Hai người đồng thanh cảm thán. “Haiz, chuyến đi này thật đáng giá”.
Tôi bực mình lên tiếng. “Đản Đản nói vậy cũng chẳng sao, Thần Kinh có nhầm lẫn gì không vậy? Tôi là nam đó!”.
Thần Kinh tỏ vẻ như đúng rồi: “Những thứ đẹp, bất cứ ai cũng có thể thưởng
thức! Tôi và bà xã đều có một sự cố chấp tuyệt đối trước cái đẹp, thế
nên chúng tôi mới nắm tay nhau đi tìm những thứ tuyệt đẹp! Lần này cũng
vì muốn thấy Tiên Nữ và Thiên Tiên trong Phiêu Tiên Động, cả cậu nữa,
mới chạy tới Đại Lục Trung Tâm”.
“Cặp vợ chồng kì quái!”. Tôi bất đắc dĩ gãi má.
“Cuối cùng cậu cũng lên tiếng rồi, không uổng công chúng tôi mạo hiểm bị Tiên Nữ vây đánh đến chết, chỉ muốn theo sau cậu”. Đản Đản vô cùng cảm động
nhìn tôi.
“Hừ!”. Tôi ngang ngược quay mặt đi, không thèm nhìn họ.
“Hi hi, thì ra Tinh Linh Khát Máu trong lời đồn lại là một cậu bé ngang ngược”. Thần Kinh cười khúc khích.
“Cậu bé ngang ngược gì chứ, tôi. . .”. Đang định phản bác, Doll kinh ngạc
kêu lên. Một cái bóng màu trắng bỗng lóe lên, Doll vốn đang dắt tay tôi
chợt không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tôi kinh hãi tìm kiếm xung quanh. Ở một chỗ không xa, có một kẻ mang gương
mặt xinh đẹp tuyệt trần bất nam bất nữ đang ôm chặt lấy Doll. Doll sợ
đến mức tái mặt.
“Mỹ nhân. . .”. Cái thứ không biết là ả hay hắn đang cất lời say mê, sau đó bất ngờ thè lưỡi liếm má Doll. Vẻ mặt Doll như rất buồn nuôn, ra sức
giãy giụa muốn thoát khỏi tay tên biến thái này, nhưng lại tốn công vô
ích.
Tôi giận dữ lập tức xông lên, nhưng Thần Kinh lại kéo tay tôi. Tôi quay đầu giận dữ trừng anh ta, nhưng anh ta lại có vẻ không dám xác định nhìn
tên bất nam bất nữ kia. “Thiên Tiên?”.
Là Thiên Tiên? Mặt tôi tái mét. Tôi không thể nào đánh thắng Boss biến
thái xếp hạng ba, nhưng mà Doll lại ở trong tay hắn. . . . . . Nghĩ đến
đây, tâm trạng tôi trĩu nặng. Đều là lỗi của tôi, nếu tôi không dẫn Doll đến Phiêu Tiên Động thì tốt rồi.
“Mỹ nhân, làm vợ ta đi!”. Thiên Tiên vừa nói còn vừa chà má lên mặt Doll.
Mặt Doll giờ đã trắng bệch. “Hu hu, anh Hoàng Tử mau tới cứu Doll, Doll sợ người này lắm!”.
Mẹ kiếp! NPC biến thái như vậy rốt cuộc là do ai thiết kế? Lại còn dám sàm sỡ Doll.
Tôi quay đầu nhìn Thần Kinh và Đản Đản với ánh mắt van lơi. “Cầu xin hai người, đi cứu bạn với tôi được không?”.
Thần Kinh gãi mặt nói: “Không thành vấn đề, tôi và Đản Đản cũng định tới đây khiêu chiến Thiên Tiên”.
Đản Đản cười tự tin. “Hoàng Tử yên tâm đi, chồng tôi là chiến sĩ đứng thứ
chín trên bảng xếp hạng, chắc chắn sẽ giúp cậu cứu cô bé dễ thương”.
“Anh có là gì, em là triệu hoán sư đứng thứ năm trên bảng xếp hạng mà!”. Gương mặt Thần Kinh hiện vẻ ngưỡng mộ.
Tôi mừng như điên, xem ra chắc Doll được cứu rồi. “Vậy nhờ hai người”.
“Không vấn đề!”. Đản Đản và Thần Kinh đồng thanh hô lên. Hai người họ mang vẻ
mặt nghiêm túc trái hẳn dáng vẻ tưng tửng lúc nãy. Đản Đản niệm chú, một bộ áo giáp xuất hiện, rồi tự tách ra, sau đó dán lên người Thần Kinh.
Thần Kinh vung kiếm lớn, điên cuồng hét lên một tiếng rồi xông tới chỗ Thiên Tiên. Tôi cũng vội vã rút Hắc Đao bay tới chỗ hắn.
“Hơ!”. Thiên Tiên đột nhiên khinh thường cười một tiếng. Hắn nói một câu tôi
không hiểu xong, khoảng không giữa chúng tôi và Thiên Tiên đột nhiên
xuất hiện gần mười con Tử Y Tiên Nữ.
Tất cả đều hít vào một hơi, Thần Kinh và Đản Đản lẩm bẩm. “Lần này gay go rồi!”.
“Khô Lâu Hỏa Diễm nhanh đi giúp”. Doll bị bắt cũng không nhàn rỗi, em vội vã triệu tập Khô Lâu.
“Pháp sư vong linh?”. Đản Đản và Thần Kinh há hốc.
Nhìn thấy họ sững sờ, tôi lo lắng hét lên: “Mau cứu Doll!”.
“Được!”. Thần Kinh lúc này mới thu lại dáng vẻ ngốc nghếch. Anh ta hô lên một
tiếng rồi chiến đấu với mười Tử Y Tiên Nữ. May là có Khô Lâu Hỏa Diễm
của Doll giúp đỡ, còn có thể chậm rãi giải quyết chúng. Tôi thấy mười Tử Y không hề hấn gì đối với Thần Kinh, định nhân cơ hội đi cứu Doll.
Mà Đản Đản ở một bên không phụ cái danh triệu hoán sư top 5 trên bảng xếp
hạng, thấy tôi định đi cứu Doll, cô ấy cũng triệu tập tuyết nữ, xuất dây xích băng định trói Thiên Tiên, để tôi có thể thuận lợi cứu người.
“Trói buộc của băng!”.
“Phá!”. Thiên Tiên cười khẩy, hét chữ “phá” xong, xích băng của tuyết nữ vừa
hiện ra đã biến mất, tuyết nữ còn dính đòn tấn công dữ dội mà hộc máu.
Tôi đành phải xông lên cứu Doll khỏi Thiên Tiên không bị trói. Lúc sắp sửa
đến trước mặt Thiên Tiên, một bóng trắng đột nhiên bay ra, đánh mạnh vào ngực tôi. Lực tấn công lớn đến mức khiến tôi bay ra sau, đập mạnh vào
vách tường. Tôi hộc máu như điên, dằn cơn đau ở trước ngực, e chừng gãy
vài cái xương sườn rồi.
“Anh Hoàng Tử!”. Doll giật mình hét lên.
Đản Đản giật mình, thu hồi tuyết nữ, gọi một thú triệu tập khác, đó là một
thanh katana phủ đầy máu. Đản Đản giận dữ nhìn Thiên Tiên: “Xem mi có
thể đối phó với thú triệu tập cấp 95 – Huyết Nhận – không!”.
Huyết Nhận bay lên không, xông tới chỗ Thiên Tiên với tộc độ siêu nhanh. May
là Thần Kinh và Đản Đản không phải là kẻ thù của tôi. . . . . . Nhìn
dáng vẻ tà ma ngút trời của Huyết Nhận, tôi thầm chảy mồ hôi lạnh.
Thiên Tiên cũng giận dữ, hắn tức tối nói. “Thiên Đoạn!”.
Cái bóng trắng kia lại bay tới cản Huyết Nhận. Lúc này tôi mới nhìn rõ, thì ra thứ đó là một dải sa tanh. Huyết Nhận và Thiên Đoạn đấu tới đấu lui ở trên không. Huyết Nhận ra sức muốn chém Thiên Đoạn, đáng tiếc đặc tính
lúc mềm lúc dai của Thiên Đoạn khiến Huyết Nhận không thể làm gì được.
“Đâm!”. Tôi đột nhiên nghe thấy Thiên Tiên nói như vậy, một bóng trắng khác lại xông ra, mục tiêu là. . . . . . Đản Đản?
“Đản Đản mau tránh ra”. Tôi thét lên, rồi dùng thân mình đẩy Đản Đản, dải sa tanh trắng không hề lưu tình đâm vào vai tôi, tôi kêu lên một tiếng đau đớn quỳ một gối trên nền đất.
“Bà xã?”. Thần Kinh nghe thấy tiếng thét, lo lắng quay đầu nhìn thì thấy
Đản Đản ngã ngồi trên mặt đất, tôi bị thương nặng. Anh ta tiêu diệt Tử Y Tiên Nữ, vội vã quay về bên chúng tôi, lấy hồng dược thủy cho tôi uống.
Thiếu Thần Kinh, áp lực của Khô Lâu lập tức tăng lên nhiều, Doll chỉ có thể chỉ huy Khô Lâu cản truy kích của Tử Y Tiên Nữ.
Lúc này, Thiên Tiên lại cười, niệm chú, giống hệt cái câu tôi nghe không
hiểu lúc nãy. Lúc lòng tôi thầm hô gay to, trước mặt quả nhiên lại xuất
hiện mười Tử Y Tiên Nữ, thêm vào đám Thần Kinh còn chứa giải quyết, tổng cộng có mười bảy Tử Y, sắc mặt bốn người chúng tôi đều trắng bệch.
Tình hình rất gay go, trong lòng cũng có chuẩn bị, tôi bình tĩnh nói với họ: “Hai người mau chạy đi, chắc đối với hai người việc này không khó khăn
gì!”.
“Vậy cậu thì sao?”. Thần Kinh sửng sốt.
“Tôi muốn ở lại, dù có chết tôi cũng không bỏ rơi bạn mình”. Tôi kiên quyết nói.
“Hay!”. Thần Kinh giơ ngón cái, sau đó lại nâng kiếm lớn của anh ta khua khua.
“Vậy cậu mau uống hồng dược thủy đi, chúng ta cùng lên”.
Tôi ngạc nhiên. “Các người?”.
“Đùa gì vậy, Thần Kinh chỉ chết trận, tuyệt đối không có ngày bỏ rơi bạn bỏ chạy”. Thần Kinh cười khẳng khái.
Tôi nhíu mày. “Chúng ta có phải là bạn đâu?”.
“Trời ạ, đừng so đo như vậy! Nói chuyện với nhau đã là bạn rồi. . . . .”. Đản Đản còn chưa nói xong, đột nhiên kinh hãi chỉ về phía Thiên Tiên.
Lúc này, Doll cũng kêu lên sợ hãi, tôi vội vã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
Thiên Tiên tóm Doll bay đi. Mà lúc này tôi mới phát hiện, trên trần có
một trận pháp kì quái. Nhìn hướng bay của Thiên Tiên. . . . . . Lẽ nào
hắn định bay vào trong? Ý nghĩ này nổi lên, tôi lập tức chạy như điên
đến trước mặt Thiên Tiên, dùng hết sức nhảy lên, nhưng ngay cả góc áo
Thiên Tiên cũng không bắt được. Thiên Tiên và Doll đã biến mất trong
trận pháp. . . . . .
“DOLL!”.