1/2 Hoàng Tử

Chương 1: Q.4 - Chương 1: VÔ NGÂN BẤT BẠI




“Mặc kệ ta, mau bắn chúng đi.” Phạm bị tôi giao cho Sửu Lang đại ca giẫm dưới chân, rống lên.

Tôi nhíu mày, đang định mở lời.

“Vòng bảo vệ của ma pháp sư đã dựng lên rồi, cung tiễn là đồn tấn công ở cự ly xa thì có tác dụng gì chứ.” Đoạn Kiếm ngờ vực nói. “Chẳng lẽ Phạm tức đến mức mất lý trí luôn rồi? Sao lại ra lệnh kiểu này?”

“Muốn ra lệnh chẳng công khai, tại sao không dùng mật ngữ?” Tà Linh thản nhiên phân tích: “Hắn ắt phải dùng mật ngữ ra lệnh khác rồi, dựa theo tình hình hiện tại thì thấy, có lẽ lệnh là tiến đánh. Lúc tiến đánh thì lợi dụng đạo tặc hoặc chiến sĩ có độ nhanh nhẹn cao để giải cứu Phạm.”

“Đúng vậy, chúng ta đừng để ý đến hắn, bây giờ lập tức dựng trận tuyến phòng ngự.” Một bà cô oai phong lẫm liệt tiến lên trước. Cô ta có vẻ đang muốn ra lệnh, nhưng lại do dự một hồi, sau đó nhìn về phía tôi. “Thành chủ, bây giờ chúng ta có thể dựng trận tuyến phòng ngự không?”

Tôi mỉm cười nhìn cô ta. Cô gái này ngầu hết sẩy, nhưng rốt cuộc cô ta là ai nhỉ? Tôi nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời đầy trách nhiệm. “Đương nhiên có thể, nhưng phiền bạn bảo ma pháp sư hạ vòng bảo vệ, dùng đại hình ma pháp tấn công kẻ thù ở phía sau, hoặc dùng tiểu hình ma pháp giúp phe mình phòng thủ.”

Cô ấy ngây người, lập tức lên tiếng: “Không được, nếu bên địch sử dụng ma pháp hoặc cung tiễn để đối phó với chúng ta thì sao? Trận hình dày đặc thế này thì thương vong sẽ rất thảm khốc.”

“Tin tôi đi, không sao đâu.” Tôi kiên định nhìn cô ấy. “Bây giờ không có thời gian giải thích, mong bạn làm theo lời tôi nói.”

Bạch Điểu vẫn do dự, cô ấy liếc nhìn Tội xin giúp đỡ. Nam Cung Tội không hề ngập ngừng, anh ta nói như lẽ đương nhiên. “Làm như Thành chủ.”

“Hoàng Tử, em đứng ra sau đi.” Tà Linh khẽ nói. “Em là Thành chủ, nhiệm vụ là chỉ huy mọi người và làm trụ cột tinh thần của mọi người, tiền tuyến không phải là nơi em nên đến.”

Mặt tôi xị xuống. Nhưng người ta cũng muốn đánh nhau mà! Tôi nhìn Tà Linh bằng đôi mắt ngây thơ vô số tội, đáng tiếc lần này tỏ vẻ đáng thương cũng không có tác dụng. Vẻ mặt của Tà Linh vô cùng kiên định, không hề dao động chút nào. Tôi đành sờ mũi ngoan ngoãn nghe lời. “Em ra sau đứng đây. Kenshin nhớ phải giúp tôi bảo vệ mọi người nhé.” Tôi rầu rĩ quăng một câu cho Kenshin.

Tôi đứng trước đội quân ma pháp sư. Thấy kẻ thù đã dàn trận tấn công, Bạch Điểu cũng ra lệnh phòng thủ. Hai phe dường như chỉ chờ thông báo bắt đầu, sẽ triển khai trận chiến khốc liệt.

“Hoàng Tử, thật sự phải hạ vòng bảo vệ sao?” Đám Hoa Hồng hơi do dự hỏi.

Tôi khoát tay, ánh mắt chăm chú nhìn tình thế căng thẳng phía trước. “Đúng! Mọi người yên tâm dùng ma pháp tấn công là được.”

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, tôi quay về phía Sunshine hỏi. “Sunshine cậu có thể dùng cái chiêu ma pháp đuổi người mà cậu nói cho tôi biết không?”

Sunshine khẽ cười ưu nhã. “Tỏa Định Quang Thúc (Chùm sáng khóa địch) à? Có thể, nhưng mà thời gian khóa địch rất lâu.”

“Ừm, cậu từ từ niệm đi, trước khi trận chiến kết thúc niệm xong là được.” Tôi gật đầu xong, lại nhìn về phía trước. Sao mà mãi chưa bắt đầu vậy? Tôi sắp ngủ gục rồi. Vô cùng bất mãn, tôi uể oải hét với Kenshin. “Kenshin, cậu đang ngủ à? Còn không mau bắt đầu đi.”

Kenshin lạnh lùng quay đầu liếc mắt nhìn (lườm?) tôi, chậm rãi rút kiếm ra, sau đó đột nhiên biến mất. Lúc mọi người đang sửng sốt. . . . . . bên địch đột nhiên vang tiếng kêu thảm thiết, những người khác cũng kêu rên không ngừng. Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ không ngừng bay tới nhảy đi, đi tới đâu ruột trôi ra khỏi bụng tới đấy, thây nằm khắp chốn, máu chảy thành sông. Haiz! Kenshin cậu có thể đừng phanh ngực mổ bụng kẻ địch như vậy được không? Giẫm lên ruột rất dễ trượt chân đó! Cậu phải suy nghĩ cho phe mình chứ.

Mà một lúc lâu sau kẻ địch mới phản ứng, cuối cùng cũng bắt đầu truy kích Kenshin. Tôi phổng mũi. Ngay cả tôi cũng không đuổi kịp được Kenshin cấp 100, làm sao lại để các người tóm được? Nếu các người tóm được một góc áo của Kenshin cũng đã đủ ấn tượng rồi.

“Mọi người mau lên, tiến hành theo kế hoạch, đừng để bị hắn quấy nhiễu.” Một chiến sĩ nhìn cũng khá đẹp trai thấy tình thế dị thường, ra sức gào lên.

Dưới tiếng gào của người này, phe địch đột nhiên xông tới Vô Ngân Thành, trước khi tiếp cận tuyến phòng thủ, hỏa cầu, băng chuy, phong nhận và cả địa ngục chi nha đều bay tới chào hỏi kẻ địch, thổi tung họ ngay tại trận. Sau đó, lúc tôi chưa kịp vỗ tay khen hay, lại thêm một loạt các đòn tấn công ma pháp, nhanh đến mức ngay cả thời gian thở dốc cũng không có. Tôi ngờ vực nhìn sang đội quân ma pháp sư, oh ~ thì ra là lần lượt ra trận, hơn nữa rất ăn ý, niệm chú, phát động, đổi người tất cả đều rõ ràng có trình tự, gần như không rối loạn.

“Tấn công ma pháp? Chúng hạ vòng phòng hộ rồi, mau lên, ma pháp sư tấn công!” Bên địch lại vội vã gào lên.

Sau đó, dưới ánh mặt sợ hãi của bên tôi, tôi thưởng thức đủ thể loại ma pháp cộng thêm mùi tất thối không biết từ đâu ra ném về phía mình. Haiz! Thành chủ chính là Thành chủ, mười ma pháp thì có tới tám nhằm vào tôi. Tôi nhíu mày không để ý lắm, nhưng Gui ở bên đột nhiên dùng thân chắn trước mặt tôi, còn ôm chặt lấy tôi. Tôi nổi gân xanh, mỉm cười. Gui, vốn dĩ anh giúp tôi chắn đòn, tôi rất cảm động, nhưng nỗi cảm động này không thể vượt qua được sự tức giận khi anh lén ôm tôi. Tôi hung hăng nhéo má Gui.

“A. . . . . .” Không ngoài dự đoán của tôi, vô số tiếng kêu rên vang lên.

“Chuyện, chuyện này là thế nào?” Gui vốn dĩ đã lên tinh thần chuẩn bị làm nệm thịt, quên mất đau đớn khi bị tôi nhéo, chỉ ngẩn ngơ nhìn ma pháp rơi xuống đầu đột nhiên bay trở về, dồn hết lên đám ma pháp sư bên địch.

“Làm tốt lắm, Vân.” Tôi khen ngợi Vân đứng không xa, nó cũng ra hiệu V với tôi.

Đối mặt với ánh mắt kinh hãi của phe địch lẫn phe ta, tôi không chút hoang mang giải thích. “Kết Giới Phản Đạn, là sở trưởng của nghề nghiệp quái gở số một ─ Kết giới sư. Trong số người tôi mang về không khéo còn có kết giới sư, Cổ Vân Phi.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân, đúng lúc Vân đang tỏ vẻ hăm hở không ai bì nổi. . . Gui nhìn Vân, khẽ cười cười, nói một câu: “Vân Phi, bài kiểm tra giữa kì môn lịch sử văn học của em chỉ đạt điểm C, bài thi cuối kỳ phải cố lên. Học tập Lục Tinh nhiều chút đi, điểm của em ấy là A+ đó.”

Vân nghe vậy, vui mừng quá đỗi, nó lẩm bẩm: “Được điểm C cơ á, em tưởng thành tích kiểm tra lần này khẳng định cũng phải tới gần cỡ ngực của Thiên Tâm ─ F chứ.”

Không biết điểm kiểm tra của tôi là bao nhiêu? Muốn hỏi quá. Tôi ra sức khống chế cái miệng mình để không lỡ lời. “Mau dựng Kết Giới Phản Đạn của cậu đi.” Không thể hỏi, khiến tôi bất mãn ra lệnh cho Vân.

Vân khoa trương cúi đầu 90o. “Vâng, đại ca.”

Tình hình chiến trận hơi nguội đi, bên địch ngẩn ngơ không biết phải làm sao. Tôi không nhịn được cười ha ha, chậm rãi đi đến bên cạnh Legolas. “Còn bao nhiêu cung và tên còn thừa?”

Legolas sửng sốt, đưa cho tôi một bộ cung tên. Tôi vẫy tay gọi Tinh lại. Tôi giương cung cài tên, còn Tinh cũng tự động gắn phù lên đầu mũi tên, tôi kéo day, rồi bắn tên. . . . . . trúng vai tên quỷ xui xẻo nào đó, sau đó lá phù nổ tung, thuận tiện tiễn mấy quỷ xui xẻo bên cạnh lên Tây Thiên gặp Như Lai.

Lúc tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tôi nở nụ cười khẽ như thường lệ, nhưng trong lòng. . . . . . Shit! Bắn trật rồi! Định bắn chiến sĩ có vẻ quá yêu nước đến mức chắn tầm nhìn ở bên trái kia, sao lại bắn sang bên phải? Tôi nhíu chặt mày, lại giương cung cài tên, bắn thêm một mũi. Ui cha! Sao vẫn bắn trật? Bực mình rồi đấy! Tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể giương cung kéo tên, ra sức bắn tên, gần như khiến Tinh không kịp gắn phù lên tên trong ống.

Cuối cùng, toàn bộ hàng người phía trước đã ngã xuống, chỉ còn lại chiến sĩ yêu nước kia, hắn nhũn chân nhìn tôi.

Hừ, lần này nhất định trúng. Tôi lại ngắm bắn, giương cung, bắn tên. . . . . .

“. . . . . .” Kenshin vung kiếm, gạt mũi tên bắn trật lao về phía cậu ta, nhưng bất ngờ lại trúng chiến sĩ yêu nước tôi muốn bắn.

SHIT! Tôi thầm mắng một câu. May là tôi không chọn làm cung thủ. Sau đó tôi nở nụ cười vô tội với Kenshin, còn cậu ta không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn tôi.

“Thần xạ thủ.” Thấy tiếng hô ngưỡng mộ của phe mình và ánh mắt sợ sệt của phe địch, tôi gãi mặt. Cái này. . . đúng là hiểu lầm mỹ lệ.

Bên địch hình như đã lâm vào cục diện bế tắc. Cũng đúng thôi, vừa không thể sử dụng ma pháp và cung tiễn, sợ bị bật trở về, xông lên thì lại phải đồng thời đối mặt với chiến sĩ và ma pháp sư. Mặc dù nhân số của chúng hơn phe ta thì sao chứ? Nhìn đại cục dường như đã định, tôi cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, lấy hạt dưa trong túi ra cắn.

“Ê, Hoàng Tử, còn đang đánh nhau đó, cậu cũng quá rảnh nhỉ?” Tiểu Long Nữ đầu nổi gân xanh nhìn tôi.

Tôi cắn hạt dưa, đang định giải thích tôi rất nhàm chán, một chùm sáng rất lớn chợt vọt lên trời từ đằng sau tôi. Tôi nhìn theo ánh sáng, lúc cắn đến hạt dưa thứ hai, chùm sáng này tách làm một trăm tia sáng giữ không trung, rồi một trăm tia sáng lao xuống đất. Sau khi chùm sáng giết người bên địch, mọi người cuối cùng hiểu được đây là gì. Tỏa Định Quang Thúc, giống như đạn đạo truy tìm mục tiêu, khác với đạn đạo chỉ có thể nhắm một mục tiêu, Tỏa Định Quang Thúc lại có thể nhắm một trăm người. Nhưng nhược điểm ngoài thời gian niệm chú đủ để ngủ gục, ma pháp sư còn phải dùng mắt nhìn từng kẻ địch một, mới có thể khóa địch. . . . . . Chiêu này ngoại trừ mang lợi ích lớn trong lúc công – thủ thành, trong những trường hợp khác thì lại không hữu dụng lắm. Có đặc trưng giống với Vân – kết giới sư – chỉ lúc thủ thành mới có lợi ích lớn.

Một chiêu này giết chết một trăm người bên địch, chúng lại càng nản lòng nhụt chí, rất nhiều người thậm chí đã bó tay chịu trói. Tôi nhìn thấy một anh chàng tóc xanh mắt lam thét lên một tiếng. “Dừng tay.”

Bên địch hoàn toàn dừng lại, bên tôi nhìn về phía phía tôi. Oh? Đổi thành tôi nói rồi hả? Nhưng miệng tôi đầy hạt dưa. . . . . . Tôi đành phải tiêu sái giơ tay phải ra hiệu dừng lại, bên tôi cũng lập tức dừng lại.

Anh chàng tóc xanh mắt lam kia hít sâu một hơi, nói. “Đầu hàng.”

“Khôi, không được đầu hàng.” Phạm đột nhiên gầm lên giận dữ.

Anh chàng tên Khôi kia buồn bã nhìn Phạm. “Phạm, thôi đi, đừng khiến anh em mất cấp độ vô ích.”

“Dù thế nào đi nữa cũng không được phép đầu hàng.” Phạm hung dữ nhìn tôi.

Tôi lặng lẽ nuốt hạt dưa trong miệng, quay đầu nhìn A Lang đại ca. A Lang đại ca lập tức giẫm mạnh lên ngực Phạm. Tôi hài lòng nhìn Phạm hộc máu không nói nên lời, sau đó tôi quay đầu nhìn Khôi. “Đầu hàng? Không hối hận chứ? Anh còn người để đánh mà.”

Khôi cười khổ. “Đánh ư? Từ lúc cậu rơi từ trên trời xuống, tôi đã biết phe mình bắt đầu yếu thế. Đến khi thằng nhóc có tốc độ như ma kia bắt đầu đồ sát người chúng tôi, trong lòng tôi đã lờ mờ đoán được kết quả. Cũng như tôi biết Kết Giới Phản Đạn, tôi cũng chỉ có thể chờ mong kì tích xuất hiện. Nhưng điều thật sự khiến tôi bỏ cuộc chính là, cậu cầm cung tên bắn từng người chúng tôi như chơi game bắn nhau, rồi lại còn lấy hạt dưa ra ăn. Tôi chợt hiểu cậu hoàn toàn không coi chúng tôi ra gì, toàn bộ chuyện này đối với cậu chỉ là trò chơi.”

“GAME START, đúng là GAME START.” Khôi cười cay đắng.

Nghe xong lời Khôi nói, tôi ngửa mặt lên trời cười dài. “Anh rất thú vị, có hứng thú gia nhập Vô Ngân Thành không?”

Khôi sửng sốt, sau đó trả lời. “Tôi đã nhập đoàn phiêu lưu Thần Thánh của Phạm rồi.”

Tôi cười ác ý. “Anh không gia nhập Vô Ngân Thành, tôi sẽ giết sạch người của anh, còn ra lệnh truy nã với đoàn phiêu lưu Thần Thánh.”

Khôi lộ vẻ tức giận.

Tôi không ngó ngàng đến sực tức giận của anh ta, thản nhiên thét lên. “Người của Đoàn phiêu lưu Thần Thánh gia nhập Vô Ngân Thành sẽ được coi là bạn; những người không gia nhập, từ nay trở đi không được phép bước chân vào Vô Ngân Thành, bị Vô Ngân Thành truy nã cả đời.”

Bên địch bắt đầu xì xào, có không ít người tức giận phẫn nộ. Thấy tình hình này, tôi cười nhạt. “Tức gì chứ? Tôi chỉ giúp các người tìm lý do thoát khỏi Đoàn phiêu lưu Thần Thánh mà thôi.”

“. . . . . .” Khôi và vô số người của Thần Thánh đều im lặng, vẻ mặt đắn đo.

Có đắn đo chứng tỏ thật ra họ cũng rất muốn gia nhập Vô Ngân Thành, chỉ đắn đo bởi vì cái thứ nghĩa khí, cốt khí, mặt mũi nặng mười cân không đáng bao nhiêu tiền gì đó v..v… Cho nên, không đợi họ nói sẽ nhập, tôi nhướng mày, tự ý nói với Nam Cung Tội. “Tội, anh đi hỏi Khôi xem Thần Thánh có bao nhiêu người tất cả, thương lượng xem thu xếp cho người vào Vô Ngân Thành thế nào.”

Tội gật đầu với tôi, đi đến trước mặt Khôi. Khôi cười khổ, không hề đắn đo, chuyên tâm thương lượng cùng Tội.

Tôi nở nụ cười vô cùng ác ý, ngồi xổm nhìn ánh mắt đầy phẫn hận của Phạn. “Phạm à Phạm ơi, ngươi nói xem ta phải xử trí ngươi thế nào đây?”

Tôi ra vẻ do dự đi tới đi lui. “Solo ngươi cũng không đánh thắng được ta, gây chiến thì ngươi lại thua rồi, lần này phải làm sao cho phải đây?”

Lúc này, Khôi đã bước tới, vẻ mặt anh ta tràn ngập vẻ khẩn cầu, không đành lòng nhìn lão đại tiền nhiệm Phạm. “Hoàng Tử, cậu có thể bỏ qua cho Phạm không?”

“Bỏ qua cho Phạm?” Tôi khẽ nói, sau đó nhíu chặt mày.

“Cầu xin anh, Hoàng Tử, bỏ qua cho Phạm đi.” Phượng Hoàng vẫn yên lặng đột nhiên ngẩng đầu lên cầu xin tôi.

Tôi thở dài, nói lời thâm trầm: “Nếu tôi bỏ qua cho Phạm, bạn có thể bỏ qua cho mình được không?”

Phượng Hoàng cúi gằm, không nói nửa câu, chỉ rơi nước mắt không ngừng, thấy vậy lòng tôi cũng đau . . . Ặc, là vì cùng là con gái, cho nên cảm thấy đau đớn lây, mọi người đừng nghĩ linh tinh. . . . . . Tôi vẫn thích soái ca.

“Thôi được rồi, A Lang đại ca, anh giúp Phạm trị liệu xong rồi để hắn đi.” Tôi cũng không biết phải làm sao. Thật là, tôi rất muốn thử thập đại khổ hình của Mãn Thanh!

Trị liệu xong, Phạm bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt bình lặngđến mức khiến người ta kinh hồn khiếp vía. “Ngươi đúng là đối thủ đáng gờm, Hoàng Tử. Ta, Phạm, bảo đảm với ngươi, ta sẽ trở lại, lần sau ta sẽ quang minh chính đại đánh bại ngươi.”

Tôi nhướng mày. “Ta sẽ chờ ngươi ở Vô Ngân Thành.”

Phạm nhìn tôi lần cuối, cô đơn rời khỏi Vô Ngân Thành.

“Tà Linh, Đoạn Kiếm, chúng ta dẫn anh em còn lại sửa sang lại Vô Ngân Thành đi, loạn xì ngầu chẳng ra đâu với với đâu cả!” Nhìn theo Phạm rời khỏi cổng thành, tôi đột nhiên phát hiện cổng thành xiêu xiêu vẹo vẹo, trái với mỹ đức ngăn nắp trong công việc quản gia của mình, không nhịn được muốn ra tay sửa sang.

Thế là, trận công thành ào ạt khiến trời đất kinh hãi quỷ thần khóc thét kết thúc qua loa trong tiếng dô hò chuyển gạch, khiêng củi của chúng tôi.

“Trận này tiêu tốn vô số tiền của và còn khiến anh em giáng cấp, lại có kết thúc hời hợt như vậy sao? Ai gánh tổn thất tài chính đây ~~” Chị Vũ Liên khóc không ra nước mắt, gục trong lòng A Lang đại ca bi thương không thôi.

“Ừm, thu nhận toàn bộ Đoàn phiêu lưu Thần Thánh, sức mạnh quân sự tăng lên rất nhiều, tôi nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không có người dám tới tấn công.” Bạch Điểu Lệ Nhân lại có vẻ khá vui mừng.

“Lại phải thiết kế xây dựng cổng thành một lần nữa.” Gui giương mắt nhìn bốn cổng lớn ọp ẹp, vô cùng thương tiếc.

“Không biết Vũ Liên chịu cấp bao nhiêu tiền?” Tình Thiên cũng thương tiếc, chiến tranh của tổ dân sinh và tổ tài chính bây giờ mới bắt đầu.

“Tất cả bẫy rập đều vứt phí. . . . . .” Mặt Tiểu Long Nữ trắng bệch, mấy ngàn cái đấy!

“Hoàng Tử, anh cuối cùng cũng trở về rồi?.” Nam Cung Tội hỏi một câu.

“Đúng vậy, có nhớ tôi không?” Tôi cười toe toét.

Tội nghĩ rồi trả lời. “Còn rất nhớ là đằng khác, nhất là lúc gần tới chiến tranh lại càng nhớ.”

“Là ai nói rất nhớ Hoàng Tử?” Ba người Tà Linh, Gui và Tình Thiên ở ba góc xa xôi cùng quay đầu hét to, ánh mắt mang vẻ: Kẻ nào không muốn sống dám tới gia nhập hàng ngũ tranh giành Hoàng Tử?

Mặt Tội ngây ra, thậm chí tôi còn thấy anh ta nhỏ một giọt mồ hôi lạnh. . . . . . Anh ta chậm rãi quay đầu. “Tôi nói, hoan nghênh Thành chủ trở về Vô Ngân Thành!”

“Hoan nghênh Thành chủ trở về Vô Ngân Thành.” Không biết người nào đột nhiên gào lên, tôi rất hoài nghi là tên nhóc Không Không kia.

“Hoan nghênh Thành chủ trở về Vô Ngân Thành!” Mọi người vui vẻ hét lên. Chiến tranh kết thúc quá đột nhiên, mọi người còn chưa phản ứng lại, bây giờ cuối cùng cũng bộc phát, bộc phát niềm vui vì đã bảo vệ được thành.

Tôi cũng cười điên cuồng, giơ cao Hắc Đao, hét lên một tiếng. “Vô Ngân bất bại!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.