Ngồi ở đầu thuyền, tôi hơi hơi nhắm mắt lại, cảm giác được gió khẽ mơn man trên mặt, khóe
miệng hơi hơi giương lên. Đúng là không khí không bị ô nhiễm có khác,
làn gió trong lành mát lạnh vuốt ve khuôn mặt, giống như những cánh hoa
từ trên trời rải xuống, trong lòng cảm thấy yên ổn, an bình.
"Hai vị khách quan, phía trước chính là Đoạn Kiều, địa danh nổi tiếng nhất
của Tây Hồ." người lái đò đang chèo thuyền ở cuối đuôi thuyền cao giọng
nói.
"Ở đâu? Ở đâu?" tôi lập tức tò mò lớn tiếng hỏi.
"Cô
nương hãy nhìn về phía tay trái." Tôi nghe lời nhìn qua, một đoạn cầu đá xây vượt trên mặt hồ, phản xạ bởi hoa sen dưới mặt hồ mà ánh hồng.
Triển Chiêu ngồi ở phía đối diện cũng là ngẩng đầu lên nhìn "Vì cái gì gọi là Đoạn Kiều, vì sao lại là đứt quãng?"
"Cái này thì tôi biết." Tôi nhấc tay "Tôi ban đầu cũng cứ nghĩ Đoạn Kiều
chính là đứt quãng, sau nghe người khác nói mới biết được, sở dĩ gọi là
Đoạn Kiều, vì mỗi khi thời tiết chớm lạnh tuyết vừa rơi, đứng trên Bảo
Thạch sơn nhìn xa xa về phía nam Tây Hồ phủ màu trắng bạc, trông thấy
Bạch đê nằm vắt ngang, từng hàng liễu, đào phủ tuyết trắng xóa. chiếc
cầu đá Đoạn Kiều nhô ra không gì che chắn, thành cầu lộ ra những vệt
loang lỗ do băng tuyết tan ra dưới ánh nắng mặt trời, mà hai đầu cầu vẫn còn phủ tuyết trắng xóa, có thể lờ mờ thấy được chiếc cầu đá thoát ẩn
thoát hiện, mà dưới dốc cầu tuyết trắng ánh hồng phát ra ánh sáng tương
phản với mặt cầu nâu xám, nhìn xa xa ngỡ như đứt quãng"
"Cô nương kiến thức thật là rộng rãi." Người lái đò cao giọng nói cười.
"Ha ha, đa tạ lão trượng đã khích lệ." sau khi cao giọng đáp tạ, tôi lại
thấp giọng nói với Triển Chiêu "Tôi cũng bởi vì xem《 tân bạch nương tử
truyền kỳ 》mới đặc biệt đi tìm hiểu." được người khích lệ, tôi có chút
ngượng ngùng.
"《 Tân bạch nương tử truyền kỳ 》là cái gì?" Triển Chiêu khó hiểu hỏi.
"Chính là 《 bạch xà truyền 》, hậu nhân lại một lần nữa cải biên để dựng thành phim lấy tên là 《 tân bạch nương tử truyền kỳ 》."
"《 Bạch xà truyền 》?"
Tôi sửng sốt, lập tức giật mình nhớ ra, lúc này câu chuyện xưa đó còn chưa được truyền lưu.
"Là nói về một Tiểu Bạch Xà. . . . . ." Tôi đem cả câu chuyện xưa nói một lần.
"Thật là thê lương." Nghe xong, Triển Chiêu thở dài "Bạch Xà kia tuy là yêu, nhưng lại gặp phải cảnh ngộ thật đáng thương."
"Đúng vậy." Tôi rung đùi đắc ý "Cho nên mới nói, yêu có nhân tâm, cũng sẽ thành người, mà người có yêu tâm, cũng sẽ thành yêu."
"Lời này rất là có lý."
"Tôi cũng thấy như vậy " tôi đắc ý hất cằm "Đáng tiếc câu này không phải là
do tôi nói, là tôi nghe người ta nói. Cho nên, đời sau, Đoạn Kiều này là một thắng cảnh cực kỳ nổi tiếng."
Tôi quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái đã thấy thuyền đi qua Đoạn Kiều được một đoạn cũng khá xa
"Cũng bởi vì vậy, khi còn nhỏ, tôi vẫn ao ước được một lần đến Tây Hồ, một
lần được ngồi thuyền du ngoạn khắp Tây Hồ." thời thơ ấu mỗi người đều có rất nhiều giấc mơ, sau khi lớn lên có lẽ cũng sẽ quên đi, cũng có lẽ sẽ lấy hình thức khác để đạt được ước mơ thủa nhỏ, đối với tôi, lần này
coi như đã đạt được nguyện vọng ấp ủ từ bé, nở nụ cười mãn nguyện, tôi
chuyển hướng nhìn về phía Triển Chiêu "Mặc dù có chút tiếc nuối vì hôm
nay trời không mưa, bất quá Tây Hồ vẫn rất là đẹp."
Tôi hưng phấn đến nỗi gõ gõ mạn
thuyền, cất giọng hát "Tây hồ cảnh đẹp, tháng ba. Mưa xuân lất phất,
liễu rủ mặt hồ. Có duyên ngàn dặm cũng sẽ gặp, không duyên đối diện vẫn
cách lòng. Phải tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, phải tu trăm năm mới được làm kiếp phu thê. Nếu là ngàn năm sẽ có tạo hóa, cùng nhau
sống đến đầu bạc răng long, nếu là ngàn năm sẽ có tạo hóa, cùng nhau
sống đến đầu bạc răng long."
Hát xong, liền cảm thấy có chút
ngượng ngùng, đành cúi đầu, mặt nóng bừng, chợt nghe cách đó không xa có người lên tiếng hỏi "Người nào vừa cất tiếng hát vậy?"
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Triển Chiêu, hắn cũng có chút kinh ngạc.
Nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, cách đó không xa chỉ có một con thuyền đánh cá, câu hỏi đó chính xác là của người đánh cá.
"Huynh có quen không?" Tôi hỏi Triển Chiêu, hắn lắc đầu
Tôi gật gật đầu, cao giọng đáp "Là tôi hát, xin hỏi có chuyện gì không?"
Chiếc thuyền đánh cá kia đi tới gần, chỉ thấy người đánh cá vừa ngẩng đầu
lên, từ chiếc nón rộng vành hé ra dung nhan người tới. Tôi nhìn mà ngẩn
người, người tới mày kiếm mắt sáng như sao, tuấn tú bất phàm, cho dù
đang mặc trang phục của ngư dân, nhưng cũng không làm tổn hại đến dung
mạo và khí phách của hắn.
Lại là một soái ca nữa, tôi không thục
nữ sờ sờ cằm, chẳng có lẽ Bắc Tống này là nơi sơn thủy dung hòa, sản
sinh ra toàn người có dung mạo khí độ được xếp vào hạng nhất hay sao? !
"Thì ra là cô nương, mạo phạm rồi." người đánh cá chắp tay "Tại hạ vừa mới ở bên kia, bỗng nhiên nghe được một khúc ca tuyệt vời, nhất thời mặt dày
mới lên tiếng hỏi, mong cô nương không trách."
Được người ta thổi phồng, mặt tôi càng thêm đỏ "Vị tiểu ca này quá khách khí rồi, huynh
khen tôi thẳng thắn như thế, tôi cao hứng còn chưa kịp nữa là, thật sự
là cám ơn huynh."
Người đánh cá sửng sốt, không nghĩ tới tôi nói
chuyện thẳng thắn như vậy. Lập tức cười sảng khoái "Cô nương nói chuyện
thật là thẳng thắn, trái lại tại hạ lại thành ra câu nệ mất rồi."
Đang nói, trên bờ hồ bỗng nhiên có người cao giọng hô "Cứu mạng a~, cứu mạng a~, có người rơi xuống nước."
Người
đánh cá kia vừa nghe, sắc mặt đột nhiên biến, nhẹ giậm chân, thuyền đánh cá tựa như tên rời cung, lao về hướng phát ra tiếng kêu cứu.
"Tuyệt đỉnh công phu." Tôi mở to hai mắt nhìn, Triển Chiêu thấp giọng khen.
"Triển đại ca, chúng ta cũng qua bên đó xem thử đi." Tôi giật giật ống tay áo của Triển Chiêu.
"Triển Chiêu cũng đang có ý này." Hắn nói xong, liền phân phó người lái đò lái về phía đó.
Chỉ trong chốc lát, người đánh cá kia đã điều khiển chiếc thuyền đến chỗ người gặp nạn, cứu được người liền bơi luôn lên bờ.
"Nhà đò, chúng ta lên bờ thôi." Triển Chiêu nói với người lái đò.
"Được"
Khi chúng tôi tiến gần vào bờ, thì người đánh cá kia cũng đã cứu được người tỉnh lại, tôi nhìn kỹ, thì ra là một ông lão tuổi cũng đã khá cao. Bước lên bờ, chỉ thấy một vòng tròn người đang quây lại xem náo nhiệt, mà
ông lão kia lại đấm ngực giậm chân nói "Người tốt thường hay thích làm
chuyện thừa a~, vì sao lại cứu ta? Ta không muốn sống nữa a~.
Tôi nhíu mày "Không biết cụ già này đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi không muốn sống nữa thế này."
"Đúng vậy, không biết có phải là có oan khuất gì không."
Tôi lườm hắn một cái, thấp giọng nói "Bệnh nghề nghiệp."
Chúng tôi bên này nhỏ giọng nói chuyện, mặt khác quần chúng vây xem cũng đều
lên tiếng trách cứ ông lão không nên vô lễ với người đánh cá đã cứu mình như thế. Tôi quay đầu nhìn người đánh cá kia, bị người nói như vậy, hắn không buồn bực, trái lại còn cười hì hì "Cụ không cần phải như thế. Con kiến còn ham sống, nói chi là con người. Có gì khúc mắc có thể nói cho
kẻ hèn này biết được không. Nếu thật sự không thể sống được nữa, tôi sẽ
đem người tiễn xuống nước."
Tròng mắt của tôi thiếu chút nữa thì
rớt ra ngoài, người này…. người này… thật đúng là. . . . . . Làm cho tôi không còn lời nào để mà nói.
Lúc này, ông cụ bắt đầu kể chuyện, mỗi chữ mỗi câu đều là máu và nước mắt.
Thì ra, ông ta có một đứa con dâu, sau khi con trai của ông mất, cô con
dâu này muốn đi bước nữa, liền nói dối đem quán trà của ông cụ sửa lại
tên chủ, lấy làm của riêng, còn đuổi ông cụ ra khỏi nhà.
"Thật là vô tình vô nghĩa, đồ vô liêm sỉ." Tôi nghe mà cắn răng chửi.
"An Chi không nên kích động, hãy nghe ông cụ nói xong đã." Triển Chiêu nói.
Tôi gật đầu, nghe ông lão nói muốn tới âm tào địa phủ cáo trạng, tôi âm
thầm lắc đầu, chết là hết còn cáo trạng cái gì. Mà thực hiển nhiên,
người đánh cá kia cũng có suy nghĩ giống tôi, khuyên ông cụ không cần
cáo trạng, còn nói sẽ cho ông cụ bạc để ông mở một quán trà khác.
"Nếu thật sự là như vậy, người đánh cá này thật sự là một người trọng nghĩa
khinh tài." Triển Chiêu nói nhỏ một câu, lập tức từ trong đám người bước ra, hướng người đánh cá cùng ông lão kia chắp tay một cái "Nếu vị ngư
ca này đã nói như thế, không bằng để cho Triển mỗ làm chứng, hai vị thấy thế nào?"