Sáng sớm ngày hôm sau, tôi liền nói cho Trương Long, Triệu Hổ khẩu cung đã được hỏi xong, có
thể dựa theo ước định "Chuộc" đồng chí Triển Chiêu ra. Trương Long,
Triệu Hổ lập tức mừng rỡ, vội vàng mang theo tiền đi đút lót. Sau khi
đút lót một số tiền khá lớn cho tên quan huyện kia, liền thuận lợi đem
Triển Chiêu "chuộc" ra khỏi nhà lao.
Một mình tôi ở lại quán trọ
chờ, đang có chút nóng lòng thì đồng thời nhìn thấy ba người đẩy cửa
bước vào, tuy rằng đã dự đoán được kết quả như vậy, nhưng vẫn là không
nhịn được vui mừng tiến lên đón "Triển đại ca, huynh không có việc gì
thật sự là quá tốt rồi."
"An Chi yên tâm, ta không sao." Triển
Chiêu gật gật đầu, vào thẳng vấn đề "Ta đã xem chữ muội để lại, tình
huống cụ thể rốt cuộc là như thế nào?"
"Là như thế này." Tôi đem những lời Trương Tụng Đức kể ngày hôm qua nói cho bọn họ nghe.
"Triển đại nhân, theo như những lời An Chi kể, Trương Tụng Đức kia chắc chắn
là đã bị oan." Nghe xong tôi kể, Trương Long mở miệng nói "Hơn nữa,
chúng tôi cũng tra được một chút manh mối, vụ án này, khẳng định là có
gì đó khác thường."
Triển Chiêu gật đầu "Bao đại nhân sáng mai sẽ đến đây, giữa trưa ngày mai, là lúc Trương Tụng Đức bị hành quyết, hẳn
là sẽ vẫn còn kịp phúc thẩm vụ án này."
Mấy người chúng tôi gật
đầu theo, nếu bên này có được lời khai của Trương Tụng Đức, Trương Long, Triệu Hổ bên kia lại điều tra được chút manh mối từ tiệm thuốc cùng
chuyện thạch tín, mặc dù đã sáng tỏ được một chút, nhưng bằng chứng vẫn
chưa được đầy đủ.
Sau khi "Chuộc" Triển Chiêu ra khỏi nhà lao,
hai người bọn họ liền lại vội vàng đi tra án. Mà tôi cùng Triển Chiêu
còn cần đối chiếu lại lời khai của Trương Tụng Đức, xem có thể tìm ra
được chút chứng cớ nào không.
"An Chi." Trương Long, Triệu Hổ đi rồi, Triển Chiêu mở miệng gọi tôi một tiếng.
"Hả?" tôi đang mài mực, muốn viết lời khai của Trương Tụng Đức ra giấy cho
Triển Chiêu tiếp tục nghiên cứu, nghe vậy ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn
hắn.
"Hôm qua, rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì, vì sao Trương
Tụng Đức lại dễ dàng kể mọi chuyện mà hắn trải qua cho muội nghe như
vậy?" Triển Chiêu hỏi.
Biết hắn sẽ hỏi câu này, tôi cũng không
hoảng, chỉ cười một tiếng "Có lẽ là do mấy ngày nay ngẩn người đã lâu,
rốt cuộc có chút cảm tình với người cùng cảnh ngộ bị giam tù như mình,
mà ngày mai lại là ngày hắn bị hành hình, cho nên hắn mới nhịn không
được nói ra thôi."
Triển Chiêu gật đầu "Thì ra là thế."
"Đúng vậy, đúng vậy." tôi đáp ứng hai tiếng, lại lần nữa cúi đầu mài mực, đem bút đưa cho Triển Chiêu. Triển Chiêu tiếp nhận, cũng không nhiều lời,
liền đề bút bắt đầu viết.
Tôi thấy hắn giống như không có hoài
nghi, liền cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ nói như thế nào, tôi
thật sự là không muốn cho hắn biết chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Sau một lúc lâu, hắn đã viết xong, đem giấy đưa cho tôi "An Chi muội xem xem, có phải là như thế này không?"
"Được." Tôi tiếp nhận tờ giấy, cẩn thận xem xét.
"An Chi." Thanh âm của Triển Chiêu lại nhẹ nhàng vang lên.
"Sao?" Tôi còn đang chăm chú đọc bản ghi chép của Triển Chiêu, phân tâm đáp.
"Trương Tụng Đức kia xem ra thật là nhiệt tình, ngay cả người chỉ giống như bèo nước gặp nhau là ta, mà hắn cũng giúp." Triển Chiêu mang theo một chút
cảm thán nói.
"Đúng vậy" tôi theo bản năng gật đầu "Chính là không nghĩ tới cái tên quan huyện không hay ho kia . . . . . ."
Mới nói được một nửa, tôi bỗng dưng tỉnh ngộ, vội vàng ngẩng đầu lên, tôi
hoảng sợ nhìn Triển Chiêu "Huynh….huynh làm sao mà biết được?"
Triển Chiêu mỉm cười, vẫn là vẻ tao nhã "Sáng sớm hôm nay, lúc ta nói lời từ
biệt với hắn, cũng chỉ là nghe thấy Trương Tụng Đức nói một câu đầy ẩn
ý, chính là không nghĩ tới, thì ra, đêm qua thật sự đã xảy ra chuyện."
Khóe miệng tôi co giật, tôi như thế nào lại đã quên mất, hắn chính là Triển
Chiêu a, quan sát tỉ mỉ, Miêu đại nhân của chúng ta nhưng thật ra là Hắc Miêu a~.
Thấy tôi không nói gì, Triển Chiêu không biết là mình
đã nói sai cái gì, hắn thu lại tươi cười, tiến lên từng bước, trong mắt
tất cả đều là vẻ quan tâm "An Chi, nói cho đại ca biết, tối hôm qua rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi ngẩng đầu lên, cùng hắn bốn mắt
nhìn nhau, hiểu được hắn phải biết được chân tướng sự tình cũng chỉ là
vì xuất phát từ sự quan tâm mà thôi, tôi lắc lắc đầu "Đại ca, chỉ là
chuyện nhỏ mà thôi, không có gì lớn."
"An Chi ——" Triển Chiêu
nhíu mày "Như thế nào lại nói là chuyện nhỏ, cả muội và ta đều biết
Trương Tụng Đức kia, từ lúc tiến vào nhà lao, số câu hắn nói ra cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu không phải có việc phát sinh, hắn sao
có thể sảng khoái nói ra chân tướng như vậy được."
Tôi lại lắc đầu "Thật sự chỉ là việc nhỏ mà thôi."
Với thân phận của Triển Chiêu, mặc kệ là hiện tại hay là tương lai nếu tra
ra tên Huyện lệnh kia có tội, thì cho dù Triển Chiêu biết được chuyện
xảy ra tối hôm qua, hắn có thể đi đánh tên Huyện lệnh kia một trận được
không ? Hơn nữa, tôi không muốn cho hắn biết, khuất nhục như thế, khuất
nhục như thế. . . . . .
Còn có, thù của mình phải do chính mình báo!
"An Chi!" Đáng tiếc, Triển Chiêu cố chấp không thua gì tôi, thấy tôi không đáp, hắn vẫn cố chấp hỏi đến cùng.
Tôi quay đầu về hướng khác, cắn chặt môi, một chữ cũng không đáp, tôi không nói, huynh cũng không thể cậy miệng của tôi được.
Trong phòng, hai người cứ đứng đối mặt nhau như thế, không ai nói một lời
nào, trong lúc nhất thời, bầu không khí xung quanh cứng ngắc gay gắt.
Thật lâu sau, tôi rốt cuộc không thể so được với người luyện võ như hắn, lùi về phía sau vài bước, chân cũng đã tê rần. Bất đắc dĩ thở dài, tôi quay đầu lại "Đại ca, huynh đừng hỏi nữa. Dù sao cũng chính là thân thể của
huynh, huynh chỉ cần biết không có gì thương tổn gì là được rồi, còn về
những mặt khác, huynh cứ coi như chưa phát sinh ra chuyện gì không phải
là sẽ tốt hơn hay sao."
"Chính là An Chi, muội. . . . ." Triển Chiêu vẫn nói.
"Đại ca ——" tôi khẩn thiết nhìn vào mắt hắn.
Thấy tôi mềm giọng khẩn cầu, Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng
đáy mắt lại ánh lên sự đau lòng "Thật có lỗi, nếu không phải. . . . . ."
Vốn lúc này hắn đang muốn nói gì đó, nhưng ai biết, buổi trưa đã tới, hai
người chúng tôi trong nháy mắt lại hoán đổi thân thể cho nhau, kết quả
là, nửa câu sau lại trở thành giọng nói của tôi, quanh quẩn ở trong
không khí "Bởi vì ta. . . . . ."
Mới nói ra ba chữ, hắn cũng nhận thấy được không đúng, lập tức ngậm miệng lại.
Vì thế, bầu không khí vốn cũng được xem như là có chút phiến tình, lập tức biến thành bốn chữ —— vô cùng lúng túng!
Nhưng người ta đã không nói tiếp nữa, tôi cũng không nên hỏi làm gì. Cho nên
tôi chỉ giật giật khóe miệng, rất là gian nan tiếp một câu "Không liên
quan đến chuyện của huynh." Sau đó ở dưới đáy lòng rất có xúc động muốn
chửi, mẹ nó chứ, vì sao hai chúng tôi lại gặp phải tình huống này, khi
nào thì mới có thể đổi trở về a~, tôi sắp không chịu được nữa
rồi………a…aaa!
Bao đại nhân vừa đến, thuận lợi cứu Trương Tụng Đức
khỏi pháp trường, đương nhiên, phúc thẩm cũng rất thuận lợi, rất nhanh,
Trương Tụng Đức được phán là vô tội, được phóng khỏi nhà lao. Mà tên
huyện lệnh kia lại là hung thủ giết người, tất nhiên sẽ bị áp tải về
kinh.
"Ăn cơm thôi." Không có những người khác ở đây, vì thế tôi tạm thời đảm đương trách nhiệm đầu bếp, đưa cơm cho tù nhân.
Tên huyện lệnh, a, hiện tại phải gọi là phạm nhân, từ trong xe trở tù duỗi
tay ra, tiếp nhận bát, cũng không nói lời cảm ơn liền dùng sức ăn.
Tôi xoay người, che nụ cười thắng lợi khi đã trả được thù, một cân ba đậu
rang thay cơm, lão nương không bức chết ngươi, lão nương không phải họ
Vu! Ai kêu ngươi, vận khí không tốt rơi đúng vào trong tay lão nương cơ
chứ ?