". . . . . ." đối
với sự kiên trì của Triển Chiêu, tôi hơi có chút bó tay, nhíu mày nói
"Được rồi, nếu Triển đại ca vẫn cứ khăng khăng một mực như vậy. Chúng ta đành phải nghiên cứu thêm một chút về chiêu tay ôm đàn che nửa mặt hoa
cho hoàn chỉnh vậy."
Ừm, lại phải tiếp tục cố gắng nhớ lại tình
tiết trong kịch truyền hình với tình tiết trong tiểu thuyết mới được.
Triển Chiêu thấy thế, có chút áy náy liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi thở dài, quên đi, dù sao nhìn bộ dạng đó của hắn, tôi cũng không tức giận được.
Hai người nghiên cứu một ngày, tuy rằng tôi vẫn cảm thấy cách này sợ rằng
sẽ không thành công, bất quá cuối cùng vẫn có chút tâm đắc. Bởi vì thời
gian cấp bách, hai chúng tôi cũng không có nhiều thời gian để mà nghĩ
lại. Sáng sớm ngày hôm sau, liền mang theo đồ cần thiết, tiến về Trần
Châu.
Chúng tôi đi với tốc độ nhanh nhất có thể, cuối cùng cũng đến được vùng ngoại ô Trần Châu sớm hơn so với dự định.
Xe ngựa dừng lại ở vùng ngoại thành Trần Châu, Triển Chiêu vén rèm xe lên "An Chi, tới Trần Châu rồi."
"Tới rồi sao?" Tôi dụi dụi mắt ngồi dậy, tuy rằng ngủ ở trong xe ngựa cực kỳ không thoải mái, nhưng vẫn còn thoải mái hơn so với việc phải cưỡi
ngựa. Hết cách, vì thời gian gấp rút, vả lại xe ngựa vẫn là đạo cụ quan
trọng, nên đến một trấn nhỏ gần Trần Châu chúng tôi đã mua cỗ xe ngựa
này.
Tôi nhìn không xa chính là thành Trần Châu, quay đầu liếc
mắt nhìn Triển Chiêu "Triển đại ca, chúng ta tới rồi, như vậy, sẽ phải
bắt đầu rồi, huynh đã chuẩn bị tốt chưa?" tôi nở một nụ cười, cố hết sức muốn làm cho không khí thoải mái hơn một chút.
Triển Chiêu thấy thế, cũng khẽ cười, không có trả lời.
Tôi bất giác đảo đảo con ngươi, kỳ thật, tôi dám tới đây mà không e sợ, bất quá là do ỷ vào Triển Chiêu sẽ luôn luôn ở bên cạnh mình.
Từ
trong bọc quần áo lấy đồ hóa trang ra, tôi nhìn trời tính toán thời gian một chút "Triển đại ca, hiện tại cho đến giữa trưa cũng chỉ còn nửa
canh giờ, nếu chúng ta cứ chờ đợi như vậy, không khỏi có chút lãng phí.
Dù sao cũng là lần đầu tiên vào thành, cũng chưa cần trực tiếp đi đối
mặt với An Lạc Hầu, cũng không cần phải trang điểm rõ nét quá, không
bằng để muội tự hóa trang cho mình nha."
Triển Chiêu ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu đồng ý "Được."
Tôi nghiêng nghiêng đầu, sau đó cười khúc khích "Hơn nữa, Triển đại ca cũng chưa có được nhìn thấy muội chân chính ở trong gương mặt đã được hóa
trang, coi như trước giờ tráo đổi được nhìn một cái."
Nói xong,
tôi cũng không đợi hắn phản ứng, xoay người đi vào bên trong xe ngựa,
lấy ra bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn, tôi nhịn không được lại cười ra
tiếng, bộ váy xinh đẹp này là đạo cụ, coi như vì xuyên qua mà cuối cùng
tôi mới có cơ hội thử một lần. May mắn trang phục và đạo cụ lần này đều
là "chi phí do nhà nước cung cấp", bằng không, tôi nhưng rất là luyến
tiếc khi phải bỏ tiền ra mua bộ váy như vậy nha.
Haiz……..haiz, ai kêu tôi hiện tại là một kẻ nghèo khó không có đến một đồng trong tay cơ chứ.
Sau khi thay quần áo xong, làm một kiểu tóc đơn giản, sau đó tôi cầm lấy
công cụ hoá trang, hít sâu một hơi, bắt tay vào sửa sang——
Bởi vì không cần quá rõ ràng, cho nên so với lần trước, tôi mất ít thời gian
hơn để sửa sang lại chính mình, vẫn là bởi vì chiếc gương tôi mang theo
từ thời hiện đại quá nhỏ, không thích hợp để dùng cho việc hóa trang,
bằng không nếu đối diện là một chiếc gương đứng lớn thì tôi còn làm hanh hơn ý chứ.
Lấy một chiếc khăn lụa che mặt ra, tôi cười hơi có
chút đáng khinh, đây chính là tình tiết cẩu huyết kinh điển thường thấy
trong tiểu thuyết ngôn tình cũng như trong kịch truyền hình. Bất quá, sở dĩ phải dùng đến là bởi vì nó quả thật là có hiệu quả.
Sửa sang lại tấm lụa mỏng, tôi vén rèm xe lên "Triển đại ca, được rồi, chúng ta có thể vào thành."
Triển Chiêu đang ôm kiếm tựa vào bên cạnh xe ngựa, nghe thấy thế, liền quay đầu lại "Xong rồi sao?"
"Ừm." Tôi gật gật đầu, sau đó chỉ vào mình "Như thế nào, có rõ ràng quá không?"
Triển Chiêu nhíu mi để nhìn được kỹ hơn "Có chút mơ hồ, không quá rõ ràng."
Tôi búng tay cái chóc "Rất tốt, cái chúng ta cần chính là hiệu quả này.
Càng mông lung, càng mơ hồ, càng không rõ ràng, càng làm cho người ta có dục vọng tìm tòi nghiên cứu. Như vậy kế tiếp. . . . . ." Tôi nói, đem
lụa mỏng nhấc lên một chút, hơi hơi nghiêng đầu một góc bốn năm độ nhoẻn miệng cười, rất nhiều nhiếp ảnh gia đều thích dùng góc độ này.
Ngay sau đó, Triển Chiêu ngẩn ra "An Chi ——"
Tôi bỏ khăn che mặt xuống, ra dấu V thắng lợi "Được rồi, xem ra hiệu quả
cũng không tệ lắm, chiêu này muội có chút tin tưởng rồi."
Biểu
tình trên mặt Triển Chiêu nhất thời cứng đờ, lập tức lắc đầu bật cười.
Hắn lưu loát dùng một tay chống lên càng xe nhảy lên xe ngựa, "Ngồi
vững, chúng ta vào thành."
"Được." Một lần nữa ngồi trở lại trong xe, trái tim đập có chút nhanh. Có chút khẩn trương, chính xác hơn là
hưng phấn, chuyện kích thích thú vị như vậy, tôi lần đầu tiên mới được
nếm thử nha.
Bởi vì thiên hạ thái bình đã lâu, cho nên lúc xe
ngựa đi vào thành, cũng bất quá chỉ cần vén rèm lên kiểm tra cho có lệ
mà thôi. Thấy bên trong quả thật là "Muội muội" như lời Triển Chiêu nói, binh sĩ cửa thành cũng chỉ phất tay một cái cho qua.
Một đường
đi tới, tôi khẽ vén rèm xe lên nhìn quang cảnh ở bên ngoài, sau đó, liền nhịn không được nhíu chặt mày. Trần Châu nhìn xem cũng là một thành trì tuyệt đối có quy mô không nhỏ, nhưng trên đường, thoạt nhìn lại vắng
ngắt như tờ, cho dù cũng có mấy người đi đường, nhưng ai cũng vội vàng
bước đi. Tôi nhịn không được bĩu môi một cái, An Lạc Hầu thật sự là
nghiệp chướng nặng nề, thế nhưng lại đem một thành trì tốt như thế biến
thành bộ dạng này
đây.
Bởi vì không gặp phải trở ngại gì, cho nên xe ngựa thong dong đi ở trên
đường cái một đoạn, liền dừng lại ở trước cửa một quán trọ lớn thoạt
nhìn cũng được coi là sạch sẽ.
Xe ngựa mới vừa dừng lại, lập tức
đã có tiểu nhị nhiệt tình tiến lên tiếp đón "Khách quan, nghỉ trọ hay là ăn cơm. Quán trọ của chúng tôi chính là quán trọ lâu đời nổi danh nhất
thành Trần Châu a~, không nói đến đồ ăn cực kỳ ngon miệng, không chỉ là
khách vãng lai, mà ngay cả đến thương gia cũng phải khen không dứt
miệng, mà ngay cả phòng nghỉ của chúng tôi cũng là thượng đẳng, cực kỳ
sạch sẽ. Hơn nữa, giá cả hợp lý, già trẻ không gạt."
Triển Chiêu nhảy xuống xe ngựa "Chúng ta ở trọ, cho hai gian phòng hảo hạng."
"Được" Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, nụ cười trên mặt của tiểu nhị càng lộ ra nhiệt tình.
Triển Chiêu nói xong, vươn tay kéo rèm xe lên "Muội tử, tới rồi, xuống xe đi."
Tôi bóp chặt cổ họng, thậm chí còn bớt chút thời gian làm một cái mặt quỷ,
sau đó mới dùng giọng nói được coi là nhu hòa nhất của mình, nhẹ giọng
đáp một câu "Dạ."
Sau đó, từ sau rèm xe có một bàn tay trắng noãn thò ra, phật tổ phù hộ, tay trát nhiều phấn như vậy, ngàn vạn lần đừng
có khẽ đụng vào một cái là rơi rớt hết phấn nha ~. Hy vọng thứ này của
Công Tôn tiên sinh, đừng rơi vào tình huống xấu nhất đó, bằng không từ
kinh diễm sẽ biến thành kinh hách
mất.
Cũng may, loại phấn này của Công Tôn tiên sinh cũng thật là rắn chắc, sau
khi tôi đặt tay vào lòng bàn tay của Triển Chiêu, cũng không có thấy
xuất hiện hiện tượng kỳ quái gì. Tôi nhếch miệng cười, mới thu lại biểu
tình, chậm rãi bước xuống xe. Lúc này đây, nhất định phải nhớ rõ vị trí
càng xe, bằng không lại giống như lần trước, trực tiếp ngã chổng vó ở
trước mặt Triển Chiêu, nếu vậy tôi cũng đừng có nghĩ đến việc trà trộn
vào Nhuyễn Hồng Đường, mà đổi sang nửa đêm để cho Miêu đại nhân trực
tiếp trèo tường đột nhập vào đó.
Bất quá, nếu như vậy, Công Tôn tiên sinh người bỏ ra chi phí cho chuyến này nhất định sẽ đuổi giết tôi!
Nghĩ đến vị gậy trúc tiên sinh nào đó ở Khai Phong Phủ, tôi run lên một
chút, sau đó bỗng dưng hoàn toàn tỉnh táo lại, cơ hồ dùng động tác tao
nhã nhanh nhẹn nhất mà tôi chưa từng có, nhảy xuống xe ngựa.