"Muội nói muội
thích….thích. . . . . ." Triển Chiêu sắc mặt cực kỳ khó coi, ấp úng mất
nửa ngày vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.
Thấy bộ dáng hắn
như vậy, tôi sao lại không hiểu được là hắn đã hiểu lầm rồi đây, vội
dùng sức khoát tay "Triển đại ca, huynh hiểu lầm rồi, thật sự hiểu lầm
rồi, tuy rằng muội nói thích, nhưng không phải là cái loại thích như
huynh đang nghĩ đâu."
"Có ý tứ gì ?" Triển Chiêu khó hiểu nhìn tôi hỏi.
"Ý là thế này" tôi dùng sức vò đầu bứt tai "Nói như thế này đi, Triển đại
ca, với tuổi của muội, mặc dù ở chỗ muội sinh sống cũng không được tính
là lớn tuổi cho lắm, nhiều người ở tuổi này của muội vẫn chưa kết hôn,
nhưng ở nơi này của các huynh mà nói, với tuổi của muội đều đã là mẹ của mấy đứa nhỏ rồi. Đối với Bàng Dục, muội coi hắn như con vậy. A!" tôi
xua xua hai tay "Đương nhiên không phải là nói muội có thể sinh ra đứa
con lớn giống hắn vậy, chính là, chính là, muội coi hắn như một đứa nhỏ, hoặc có thể nói là đệ đệ, đó chính là thích mà muội đã nói." Càng nói
đến mặt sau, tôi càng cảm thấy được mình giải thích lung tung, nói năng
lộn xộn.
Giống như tôi không muốn làm cho Triển Chiêu hiểu lầm,
dưới sự sốt ruột, càng nói càng lạc đề, cũng không biết Triển Chiêu nghe có hiểu không nữa.
Tôi ở bên này so sánh giải thích nửa ngày,
sau đó, rất là chờ mong nhìn về phía Triển Chiêu "Triển đại ca, huynh
hiểu được muội đang nói cái gì không?"
Triển Chiêu vừa tức giận
vừa buồn cười nhìn tôi "An Chi, dựa theo cách nói của muội, tuổi của
Bàng Dục cũng có thể đã là cha của mấy đứa trẻ rồi đó, làm sao lại vẫn
là đứa trẻ được, muội sao lại có loại ý tưởng này? !"
Tôi vội lắc đầu "Không biết a~. Đây chính là quan niệm khác nhau, ở chỗ của muội,
hơn mười tuổi còn chưa đến tuổi trưởng thành, vẫn phải cắp sách đến
trường, được cha mẹ bao bọc cưng chiều, thế là đứa nhỏ rồi còn gì. Dù
sao, Triển đại ca không cần hiểu lầm là được rồi!" Tôi nói như đinh đóng cột hạ phán đoán suy
luận.
Thấy bộ dáng sốt ruột giải thích của tôi, biểu tình của Triển Chiêu trái lại đã được thả lỏng "An Chi, muội rất sợ ta hiểu lầm sao?"
Tôi vội
gật đầu như gà mổ thóc, ngẫm lại tựa hồ cảm thấy được không đúng lắm,
lại lắc lắc đầu. Kết quả chính là gật rồi lại lắc, khiến cho tôi cũng
phải cảm thấy xấu hổ, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Thấy thế, Triển Chiêu khẽ cười "An Chi. . . . . ." Hắn chưa nói hết, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, tôi đứng lên chạy tới cửa sổ, sau đó khẽ
chống lên bệ cửa sổ, muốn phi thân theo lối cửa sổ nhảy ra.
Không lường trước được, Triển Chiêu cũng đuổi theo lại đây, hạ giọng nói
"Không cần hành động thiếu suy nghĩ, ta nhận được tin tức, ngày mai Bao
đại nhân sẽ đến Trần Châu."
Tôi ngẩn ra, Bao đại nhân ngày mai đã tới rồi sao? Nhanh như vậy!
Bất quá, hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, tôi gật đầu với Triển Chiêu, sau đó xoay người nhảy lên nóc nhà.
Giấu mình ở trên nóc nhà, thanh âm phía dưới mơ mơ hồ hồ truyền vào trong tai, nhưng vẫn có thể nghe được đại khái.
Đầu tiên là thanh âm Triển Chiêu mở cửa, sau đó, là thanh âm có chút kinh
ngạc của hắn "Điền phu nhân? Sao lại là cô? Có chuyện gì sao?"
Điền phu nhân?
Tôi sửng sốt một chút mới kịp có phản ứng, Điền phu nhân này hẳn là Kim Ngọc Nương rồi.
"Vu cô nương, An Lạc Hầu…An Lạc Hầu bắt tôi sáng sớm ngày mai phải ….gả cho hắn. Hiện tại, để cho tôi về nhà đợi gả!" thanh âm cố nén khóc của Kim
Ngọc Nương có chút run rẩy truyền vào tai tôi, tôi theo phản xạ nhíu
nhíu mày, Bàng Dục không phải là cùng tôi đánh cược nhất định phải chính Kim Ngọc Nương cho phép mới có thể cưới nàng hay sao? Vì sao bây giờ
lại thành như thế này? !
"Vì sao lại như thế?" thanh âm của tôi mang theo kinh ngạc truyền tới
"Tôi không biết, tôi không biết." giọng nói của Kim Ngọc Nương càng thêm run rẩy "Còn có, Vu cô nương, An Lạc Hầu bắt tôi mang theo cô cùng đi về
nhà tôi!"
"Cái gì? !"
Lúc này đây, khiếp sợ chẳng những
không chỉ có tôi đang ở trong thân thể của Triển Chiêu, mà còn có hắn
đang ở trong thân thể tôi!
Bởi vì không biết được ý đồ của Bàng
Dục, tôi chỉ còn cách lặng lẽ bám theo Kim Ngọc Nương cùng Triển Chiêu
đang ở trong thân thể tôi trở về nhà của
nàng.
Nhưng là, bởi vì Bàng Dục phái rất nhiều thị vệ bao vây quanh Điền phủ, cho
nên tôi cũng không dám đến gần. Tuy rằng tôi hiện tại đang ở trong thân
thể của Triển Chiêu, đối phó với hơn mười thị vệ khẳng định là không
thành vấn. Nhưng là nghĩ đến nhiều kiến cũng cắn chết được voi, hơn nữa
ngày mai Bao đại nhân đã đến Trần Châu, rút dây động rừng chính là ngu
xuẩn nhất.
Ẩn núp ở bên ngoài Điền phủ, một ngày trôi qua rất nhanh. Đến đêm khuya, tôi lại đổi trở lại thân thể của chính mình.
Chỉ thấy cảnh tượng trước mắt bỗng dưng thay đổi, tôi đang ngồi ở trước
bàn. Nhẹ lắc lắc đầu để thích ứng, tôi hết nhìn trái lại nhìn phải, chỉ
thấy trong căn phòng này đã dán đầy chữ hỉ, trên bàn còn có một ngọn nến màu đỏ đang cháy. Tuy rằng không phải là giá nến long phượng dùng cho
đêm động phòng hoa chúc, nhưng thoạt nhìn lại mang đậm chất đại hỉ. Lần
nữa quay đầu lại, Kim Ngọc Nương đang ngồi ở đối diện tôi, hai mắt vô
thần nhìn phía trước.
Kỳ thật, ước chừng là do cứ sáng sớm Bàng
Dục đã đến quấy rầy tôi, cho nên trên cơ bản tôi không thể gặp được vị
Kim Ngọc Nương này. Hiện tại cẩn thận đánh giá, nương theo ánh nến, tôi
không thể không thừa nhận, tuy rằng tính tình của Bàng Dục quả thật làm
cho người ta cảm thấy. . . . . . Nhưng là, mắt nhìn của hắn cũng không
tồi.
Quả nhiên là dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, Kim Ngọc Nương ở dưới ánh nến trong suốt, càng lộ ra vẻ đẹp kiều diễm động lòng người. Vẻ đẹp của nàng khác xa so với vẻ đẹp đã được hóa trang, vẻ đẹp của nàng chính là trời sinh
diễm lệ. Hơn nữa, những nữ nhân khác ở Nhuyễn Hồng Đường mà tôi đã được
nhìn thấy qua, cũng toàn là mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, mỗi người một vẻ.
Đại khái, bạn học Bàng Dục lần duy nhất ánh mắt rút gân, chính là lần ở
dưới ánh trăng được nhìn thấy Vu An Chi đã được hóa trang mà thôi.
Chẳng trách, sáng sớm ngày hôm sau, khi hắn nhìn thấy diện mạo thật của tôi, hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
囧.
Dừng, dừng, dừng, vào thời điểm này mà tôi còn suy nghĩ cái gì thế này? !
Cốc nhẹ lên đầu một cái, tôi lại một lần nữa nhìn Kim Ngọc Nương "Điền phu nhân, cô… cô có khỏe không?"
Kim Ngọc Nương hai mắt vô thần chuyển qua đây, giống như là không nhìn thấy tôi vậy "Vu cô nương, cách hừng đông còn bao lâu nữa?"
". . . . . . Ước chừng còn hơn ba canh giờ nữa." tính toán theo thời điểm đêm khuya tôi trở lại thân thể của chính mình.
"Ba canh giờ nữa a!" Kim Ngọc Đường cười như mếu "Tướng công bị bắt đến mỏ
đá, đến nay sống chết không rõ, An Lạc Hầu kia lại bức tôi gả cho hắn,
tôi…tôi…tôi còn hy vọng gì để tiếp tục sống nữa đây? !" Nàng nói xong,
thế nhưng lại nhanh như chớp bổ nhào về giá nến, cầm lấy giá nến muốn
đập lên đầu mình!
Tôi sợ đến mức suýt
chút nữa hồn phi phách tán, vội lấy tốc độ nhanh nhất bổ nhào về phía
nàng, một phát bắt được cổ tay nàng "Dừng tay, Điền phu nhân, mau dừng
tay lại! Cô rốt cuộc là muốn làm gì ? !"
"Vu cô nương, sống với
tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa, để cho tôi chết đi!" Không nghĩ tới,
một cô nương mảnh mai, yếu đuối, lúc điên lên, khí lực lại mạnh đến mức
dọa người như thế, tôi thiếu chút nữa thì không giữ được nàng. Thấy giá
nến đến gần, tôi âm thầm cắn môi, chân đá một cái, đá Kim Ngọc Nương
xuống đất. Thừa dịp nàng kinh sợ hô lên một tiếng, tôi vội cầm giá nến,
ném vào góc phòng, sau đó chuyển hướng nhìn vào Kim Ngọc Nương đang ngã ở dưới mặt đất.