Sau khi cáo biệt Bàng
Dục, tuy rằng đã làm hết sức mình, nhưng tinh thần cũng không khỏi sa
sút vài ngày, sau mới dần dần khôi phục lại.
Mà vụ án của Bàng
Dục, giống như đang giằng co vậy, Bao đại nhân chống lại Bàng thái sư
cùng Bàng quý phi, tuy rằng Khai Phong phủ có chứng cớ trong tay, nhưng
là Bàng gia có địa vị khá lớn, hơn nữa Hoàng Thượng lại do dự, cho nên
cũng chỉ có thể ở thế giằng co đến tận bây giờ.
Dù đã quyết tâm không cần để ý đến
hắn nữa, nhưng chứng kiến loại tình huống này, làm cho tôi nhịn không
được có chút bất an, cuộc sống không phải là kịch truyền hình, xem ra
lần này Bàng Dục, thật sự là có thể đào thoát khỏi cái chết. Nếu, Tiểu
Bàng Giải có thể nghĩ thông suốt thì tốt, bằng không, hắn sớm muộn gì
vẫn là. . . . . .
Tôi ngồi ở trong hậu hoa viên của Khai Phong phủ một bên vừa nghĩ, một bên thưởng thức trà.
"An Chi." thanh âm của Triển Chiêu từ phía sau truyền đến.
"Triển đại ca." tôi đặt chén xuống mặt bàn, quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn "Sớm như vậy?"
"Ừ." Triển Chiêu chỉ cười không nói, nhưng đối với hắn tôi đã rất là quen
thuộc, liền cảm thấy được hắn hôm nay có chút khác thường.
Sau khi ngồi xuống đối diện tôi, Triển Chiêu trầm ngâm một lát, sau đó nhìn thẳng vào tôi nói "An Chi."
"Sao?" Tôi khó hiểu nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó ngay lập tức linh quang
chợt lóe, nhìn dáng vẻ của hắn, chẳng lẽ là muốn nói đến sự kiện lần
trước ở Nhuyễn Hồng Đường sao? Đại não nhớ lại sự kiện ngày ấy ở Nhuyễn
Hồng Đường, trong nháy mắt, tôi không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, bỗng
dưng cúi đầu xuống.
Sau một lúc lâu,
mới nghe được Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, sau đó vươn tay ra đặt nhẹ
lên trên tay tôi đang đặt ở mặt bàn đá, tiếp đó, hắn thận trọng nói từng câu "An Chi, nếu đại ca giống như lời trước kia muội đã nói——nguyện một lòng một dạ, sống đến đầu bạc răng long, cũng. . . . . . Cũng không nạp thiếp, muội có nguyện ý, nguyện ý gả cho ta không?"
Tôi nghe vậy mãnh liệt ngẩng đầu lên, có chút khó tin nhìn hắn, tuy rằng ước chừng
đã đoán được câu hỏi sẽ là như vậy, nhưng tôi thật sự không nghĩ tới,
hắn lại có thể hỏi trực tiếp đến vậy.
Bàn tay nắm lấy tay tôi hơi hơi cứng đờ "An chi. . . . . . Đại ca không miễn cưỡng, nếu, nếu. . . . . ."
Chưa từng nhìn thấy Triển Chiêu phong thái tuấn lãng, tràn đầy tự tin lại ấp úng lúng túng như vậy, nhìn kỹ còn có thể thấy hắn bởi vì ấp úng mà
tuấn nhan càng lúc càng hồng, ở khoảng khắc tôi mãnh liệt ngẩng đầu lên
nhìn thẳng vào mắt hắn, thì sắc mặt của hắn có chút thay đổi. Tuy rằng
bên ngoài vẫn kiên cường nở nụ cười tao nhã, nhưng trong ánh mắt lại có
chút ảm đạm.
Tôi nhìn mà vừa chua xót lại vừa thương, cũng bất
chấp e lệ, vội lắc lắc đầu "Không phải, Triển đại ca, ý của muội không
phải như vậy."
Triển Chiêu nghe vậy ánh mắt sáng lên "Vậy An Chi chính là nguyện ý sao?"
Tôi vốn đang có chút sốt ruột, nghe được dạng câu hỏi như thế này, mặt
không thể không đỏ, hơi hơi nghiêng đầu "Triển đại ca, huynh sao lại hỏi muội trực tiếp như vậy?" dù gì cũng là phận nữ nhi, nếu ở thời điểm
được cầu hôn mà không thể hiện sự ngượng ngùng, thì đời này còn có cái
gì để mà hoài niệm đây, hơn nữa, không có hoa, không có nhẫn, không có. . . . . . Ít nhất cũng phải nói được một câu đầy ý vị chứ.
Triển Chiêu thấy thế, lập tức vẻ mặt tối tăm vừa rồi biến mất, lại còn lộ ra dáng vẻ chờ mong "Vậy chỉ cần gật đầu, được không?"
Thử hình dung một chút, có một người thích bạn, lại nhìn bạn chuyên chú,
hơn nữa lại yêu cầu đơn giản như vậy, tôi nghĩ, không có một cô gái nào
sẽ từ chối yêu cầu đơn giản như thế.
Cho nên, tôi khe khẽ gật đầu.
Triển Chiêu bỗng dưng đứng bật dậy, trên mặt không giấu được sự vui mừng "Ta
đi nói cho Bao đại nhân biết." Nói xong, lại dùng khinh công với tốc độ
nhanh nhất từ trước đến nay tôi mới được chứng kiến, biến mất trước mắt
tôi.
Để lại một mình tôi ngồi lăng ngốc ở bên cạnh bàn đá nhìn
bóng dáng hắn rời đi, một lúc lâu sau mới không nhịn được nữa, bật cười
ha ha, vẻ mặt mới vừa rồi của Hắc Miêu, quả nhiên là lại tính kế với
tôi, bất quá, tính kế như vậy cũng làm cho người ta cam tâm tình nguyện
tiếp nhận a~.
Như vậy, thật là phải lập gia đình sao?
Tôi thu lại nụ cười, lại ngây người sau một lúc lâu, sau đó che mặt "Ai nha!" Thế nhưng, thật là phải kết hôn rồi.
Mọi người trong Khai Phong phủ nghe được tin tức đó, ai cũng cực kỳ cao
hứng. Bởi vì Triển Chiêu không còn cha mẹ, trong nhà chỉ còn một lão bộc Trung thúc, cho nên nhân tiện đến chúc mừng lễ thành thân, liền ở lại
luôn Khai Phong phủ. Mà tôi đây coi như đã chiếm được tiện nghi, lần
trước đến nhà Triển Chiêu, ngay cả cha mẹ của hắn tôi cũng đã tế bái
qua, cho nên chỉ chờ Triển Chiêu gửi thư cho Trung bá tiến đến, liền sẽ
chọn ngày lành tháng tốt để thành thân.
Đương nhiên, trước đó, Khai Phong phủ phải giải quyết chuyện của Nhuyễn Hồng Đường xong, mới tính đến hôn lễ.
Tôi vẫn còn tưởng rằng, chuyện của Bàng Dục sẽ còn tiếp tục kéo dài thêm
một thời gian, bất quá lại không nghĩ tới, cuối cùng còn nhanh hơn rất
nhiều so với tôi nghĩ.
Tuy rằng Bao
đại nhân rất cố gắng đấu tranh, nhưng Hoàng Thượng rốt cuộc không chịu
nổi Bàng thái sư nước mắt nước mũi tùm lum quỳ lậy khóc lóc cầu xin
hoàng thượng khai ân, quả thật Bàng gia chỉ có một độc đinh, Hoàng
Thượng rơi vào đường cùng, chỉ còn cách phải hạ lệnh, thu hồi kim bài
miễn tử của Bàng Dục, đánh hắn ba mươi gậy, khấu trừ bổng lộc nhiều năm
của Bàng Thái sư, cũng nghiêm lệnh nếu còn tái phạm, nhất định trảm
không tha.
Nghe kết quả như thế, tôi cũng không biết là nên thở
dài hay nên thở phào một hơi nữa, Tiểu Bàng Giải không chết, hy vọng hắn lần này thật sự đã rút ra được bài học kinh nghiệm cho bản thân. Lúc
hắn bị đánh, tôi không được chứng kiến, nhưng nhe Vương Triều, Mã Hán
nói, bị đánh ba mươi gậy Bàng Dục chỉ còn một hơi thở, nếu không dưỡng
thương tốt trong một thời gian dài, chỉ sợ về sau sẽ để lại hậu quả.
Bất quá, mặc kệ là như thế nào, cuối cùng hắn vẫn sống sót.
Mà rất nhanh, tôi vì lo lắng chuyện của Bàng Dục mà suýt quên mất Công Tôn tiên sinh đã chọn được ngày lành để thành thân, ngày thành thân của tôi cũng sắp đến gần.
Ông trời của tôi ơi!
Tôi chưa bao giờ
biết, thủ tục trước lúc thành thân thời Đại Tống lại phiền toái đến như
vậy. Ban đầu là lấy ngày sinh tháng đẻ, tôi lập tức há hốc mồm, tôi cũng chỉ biết công nguyên và ngày ở thời đại này, ngày sinh tháng đẻ, ai
biết a? Bất quá vấn đề này cũng dễ giải quyết, không phải có Công Tôn
tiên sinh vạn năng ở bên cạnh hay sao? Sau một lúc Công Tôn tiên sinh
giống như là tính toán, liền cho bà mối thông tin về ngày sinh tháng đẻ, lập tức bà mối cả kinh hô to —— đúng là duyên trời định.
Tôi liền hoàn toàn 囧, duyên trời định, tình cảm là như thế mà tới a~.
Chuyện kế tiếp, lại là một đống chuyện cần ba đầu sáu tay mới làm xong. Khiến
cho tôi choáng váng, không biết vì sao mà phải rắc rối như vậy. Cuối
cùng không chịu nổi, đành phải đi tìm Triển Chiêu thương lượng, có thể
giản lược hay không? Giản lược?
Kết quả lại là Triển Chiêu vẻ mặt xin lỗi kiên quyết từ chối, nói cái gì mà bởi vì nhà mẹ đẻ của tôi
không ở nơi này, cha mẹ tôi khẳng định sẽ bởi vì không thể tặng tôi của
hồi môn mà bi thương, hắn không thể để cho tôi phải chịu ủy khuất. Nói
xong cũng không thèm để ý lòng tôi đang kêu gào khóc thét, cứ thế mà bận rộn bỏ đi.
Tôi trợn trừng mắt, lại tiếp tục trợn trừng mắt. Cuối cùng hóa thành đầy đầu hắc tuyến.
Được rồi, có người con gái nào lại không mong muốn hôn lễ của mình phải thật long trọng kia chứ, dù sao cả đời vất vả chắc là lúc này đây.
Bất quá, Triển đại ca, Triển đại nhân, ngài đừng quên, một nửa thời gian
trong ngày, ngài ở trong thân thể của tân nương đó, cái gì mà giá y uyên ương bằng gấm, đối với một người dốt đặc cán mai môn nghệ thuật thêu
thùa như tôi mà nói, chẳng lẽ muốn tôi giao cho ngài sao? !