"Chải lần một vợ
chồng hoà thuận, chải lần hai bách niên giai lão, chải lần ba con cháu
đầy nhà. . . . . ." hỉ nương đứng ở phía sau tôi, vừa cẩn thận chải đầu
cho tôi, miệng vừa lẩm bẩm nói lời những lời may mắn được lưu truyền từ
trăm ngàn năm qua.
Tuy rằng cảm giác nửa ngày làm Triển Chiêu lúc trước cũng không tồi, ít
nhất là ở tại thế giới xa lạ này tôi cũng không còn cảm thấy nhàm chán,
nhưng đến lúc lập gia đình, tôi vẫn hy vọng cả ngày được ở trong thân
thể của chính mình, để trọn vẹn cảm giác được tâm tình vừa hạnh phúc vừa thấp thỏm của một tân nương tử.
Sau khi trang điểm xong, hỉ
nương phủ khăn voan lên trên đầu tôi "Tân nương tử chú ý khăn voan nha,
khăn voan này phải để cho chính tướng công tương lai của ngươi nhấc
lên."
Tôi nghe vậy gật gật đầu, nhịn không được ở dưới khăn voan
khẽ nhếch miệng cười, nói là đêm tân hôn mới được nhấc khăn voan xuống,
kỳ thật, người nọ đã sớm nhấc lên từ lâu rồi.
Thấy tôi gật đầu,
hỉ nương lại đem một trái táo nhét vào trong tay tôi "Tân nương tử cầm
lấy, quả táo này sẽ mang lại bình an như ý, phúc khí trùng điệp cả đời
cho ngươi."
Tôi vội dùng sức nắm chặt lấy quả táo, lúc này hỉ nương mới dìu tôi ngồi vào trong kiệu hoa.
Một đường xóc nảy, tôi không khỏi bắt đầu cảm thấy khẩn trương, đều nói cô
nương nào cũng phải lên kiệu hoa một lần, loại cảm giác này, quả thật
làm cho trái tim người ta đập thịnh thịch, có vui mừng, cũng có thấp
thỏm bất an.
Bởi vì tầm mắt bị chắn, cho nên chỉ cảm giác được là kiệu hoa đã đi khá lâu, cho đến lúc kiệu hoa dừng lại, tôi cũng không
biết là nên thở phào nhẹ nhõm, hay là càng thêm khẩn trương hơn.
Cho đến khi một loạt thủ tục được tiến hành xong, trái táo trong tay tôi bị lấy đi, thay vào đó một đoạn dải lụa đỏ được nhét vào tay tôi, tôi mới
hơi hơi giương giương khóe miệng, lúc này đây, người dắt dải lụa đỏ này, là người cam tâm tình nguyện cùng tôi thiên trường địa cửu.
Theo lực đạo dẫn dắt, tôi từ từ đi về phía trước, ban đầu là cảm giác vui
sướng, sau đó tôi có chút không tự chủ được trong lòng cảm thấy lo âu.
Thuận lợi như vậy, cảm giác. . . . . .
Không đợi cho tôi suy nghĩ cẩn thận, giọng của Công Tôn tiên sinh liền vang
lên bên tai "Tân lang, tân nương nhất bái thiên địa."
Hắn vừa dứt lời, hỉ nương liền giúp đỡ tôi tiến lên, để cho tôi quỳ xuống.
Chỉ cần bái lậy xong là kết thúc buổi lễ. Ha ha, tôi quả nhiên là đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Âm thầm lắc đầu, tôi đang muốn quỳ xuống, chợt nghe thấy ngoài cửa vang
lên tiếng xôn xao. Động tác giúp đỡ tôi quỳ xuống của hỉ nương chợt
khựng lại một chút, tôi sửng sốt, thanh âm này là gì, là tiếng người
chúc mừng sao?
Không biết là có ai đó ở trên hỉ đường lên tiếng nhắc nhở hỉ nương, hỉ nương lại bắt đầu động tác giúp đỡ tôi.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc bỗng dưng vang lên "Chờ một chút!"
Theo thanh âm này vang lên, trái tim tôi co thắt lại, ngay tức khắc lại thả
lỏng. Quả nhiên là thuận lợi quá mức thì sẽ có rắc rối sao? Khó trách,
tôi cực kỳ cảm thấy bất an, thì ra. . . . . .
Không đợi động tác của tôi, tay tôi
đang cầm dải lụa đỏ được người nắm chặt lấy, thanh âm ngày thường của
Triển Chiêu luôn trong trẻo, giờ lại mang theo sự tức giận vang lên
"Tiểu Hầu gia, hôm nay là ngày vui của Triển mỗ, tiểu Hầu gia xông vào
hỉ đường, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Sau đó, chính là giọng nói
của Bao đại nhân vang lên "Tiểu Hầu gia, hôm nay là ngày vui của Triển
hộ vệ, Hầu gia có chuyện gì, có thể để ngày khác nói được không?"
Đối mặt với sự tức giận của Triển Chiêu, âm điệu của Bàng Dục vẫn không
thay đổi, hơn nữa, căn bản hắn cũng không để ý đến ý kiến của Bao đại
nhân "Triển Chiêu, ta hỏi ngươi, ngươi lấy chính là nữ tử nhà ai?"
Tay Triển Chiêu nắm lấy tay tôi căng thẳng "Người Triển mỗ lấy là nữ tử của Vu gia, Tiểu Hầu gia có chuyện gì sao?"
"Ha ha" Bàng Dục trầm thấp cười "Hiện tại, bản hầu hoài nghi người ngươi
lấy chính là nữ tử đã nhận sính lễ đính hôn của bản hầu."
Thanh âm cực kỳ giận dữ của Triển Chiêu vang lên "Lời này của Hầu gia, có căn cứ gì? !"
"Căn cứ?" Bàng Dục lại là cười "Bản hầu đương nhiên là có." Hắn nói xong, vỗ tay hai cái, sau một lúc yên lặng, thanh âm của Bàng Dục lại vang lên
"Khai Phong phủ, nhìn cho rõ đây, đây là bà mối mà bản hầu mời mang sính lễ đính hôn đến, đây là hỉ nương của bản hầu, đây là. . . . . ." Hắn
nói xong, dừng lại một chút, sau đó lai nói "Hiện tại, chỉ cần nhấc
khoan voan lên để cho người chủ hôn, bà mối, hỉ nương nhìn một cái là
biết ngay nữ tử Triển hộ vệ lấy có phải là nữ tử mà ta đã xác định hay
không."
Triển Chiêu chắn ở trước mặt
tôi "Tiểu Hầu gia, từ xưa khăn voan của tân nương chỉ có thể do tân lang nhấc lên, ngươi ở trên hỉ đường của Triển mỗ nói xằng nói bậy, cố chấp
muốn nhấc khăn voan lên, rốt cuộc là ngươi có ý gì?"
"Không có ý
gì!" Bàng Dục cũng là đối chọi gay gắt "Chỉ cần để cho bản hầu nhìn qua
xem có đúng là người của bản hầu hay không mà thôi!"
"Không thể!" Triển Chiêu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt "Đây là hỉ đường của Triển
mỗ, nữ tử này là tân nương của Triển mỗ. Tiểu Hầu gia tùy tiện tìm mấy
người gọi là bà mối, hỉ nương đến, liền muốn mạnh mẽ cướp thê tử của
người khác sao, tuyệt đối không thể."
Triển Chiêu nói xong, thanh âm của Bao đại nhân cũng lại vang lên "Hừ, tiểu Hầu gia, nơi này hậu
đường của Khai Phong phủ, nếu tiểu Hầu gia tới là để chúc mừng, Khai
Phong phủ sẽ chiêu đãi ngươi mấy ly rượu mừng, nếu là tới để gây sự, thứ bản phủ không thể không làm việc theo quốc pháp!"
"Quốc pháp!"
Bàng Dục hừ lạnh "Bao đại nhân luôn mồm nói quốc pháp, vậy bản hầu muốn
hỏi Bao đại nhân một câu, một nữ có thể gả cho hai phu không?"
"Tiểu Hầu gia!" Triển Chiêu phẫn nộ quát một tiếng " Xin hãy nói năng cẩn
thận, nương tử nhà ta chỉ gả cho một mình Triển mỗ, ngươi không được vấy bẩn sự trong sạch của nàng, nếu không Triển mỗ bất kể là như thế nào đi chăng nữa, cũng phải vì nàng đòi lại công đạo."
"Triển đại nhân, đừng kích động quá." Thanh âm của Bàng Dục giống như ngoài cười nhưng
trong không cười "Ta cũng chỉ là hỏi một chút Bao đại nhân có quốc pháp
này hay không mà thôi, cũng không phải là chỉ vào ai nói cái gì, ngươi
kích động như vậy, không phải là do chột dạ đó chứ. Chẳng lẽ, tân nương
tử hôm nay, thật sự là gả cho hai người?" Hắn nói xong, cười quái gở
"Đúng rồi, Triển đại nhân, các ngươi còn chưa bái đường, ngươi gọi cô
nương nhà người ta là nương tử, mới là hủy đi sự trong sạch của người ta a~." Hắn nói xong, còn không quên thở dài một hơi, giống như là vô cùng tiếc hận vậy.
Tôi ở dưới khăn voan
nghe thế, tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải là đang ở trong trường hợp như thế này, tôi đã sớm mắng nhau với hắn rồi. Bao đại nhân
cùng Triển Chiêu đều là chính nhân quân tử, tôi không phải là thục nữ
hiền lương gì, chưa nghe câu : đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội nữ
nhân sao. Về những mặt khác tôi không dám nói, nhưng về khoản mắng chửi
người, tôi tuyệt đối không sợ Bàng Dục!
Tiểu Bàng Giải này, càng
ngày càng quá đáng, còn dám chạy tới hôn lễ của tôi gây rối! Hơn nữa,
hắn thế nhưng lại nói cái gì mà một nữ hai phu, thật sự làm cho tôi hận
đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xắn tay áo lên đánh người, lần
trước bị đánh, vẫn chưa đủ để cho hắn sáng mắt ra hay sao?
"Ngươi. . . . . ." Triển Chiêu giận dữ, hắn còn chưa lên tiếng tiếp, thì Bao
đại nhân đã mở miệng "Tiểu Hầu gia, ngươi không có căn cứ gì xác định
lại đến đại náo hỉ đường của Khai Phong phủ, vũ nhục tân nương, bản phủ
nhất định phải bắt ngươi, sau đó đem việc này bẩm báo lên Thánh Thượng,
mời Thánh Thượng quyết định!"
"Ơ, các ngươi lấy việc công làm
việc tư hay sao." Bàng Dục nghe vậy, lại không có một chút sợ hãi hoang
mang nào "Chính là quan tòa cùng ngự tiền liên thủ thì sao chứ, bản hầu
hoài nghi tân nương tử hôm nay chính là nữ tử của bản hầu. Hừ, nói không chừng, người cường thưởng tân nương là Khai Phong phủ các ngươi cũng
nên. Ta chính là nhân chứng vật chứng xác thực ! Cho dù có là ngự tiền
đi chăng nữa, ta đây cũng không chịu thua dễ dàng như vậy đâu."