Động tác của vị Cát
Thanh kia thật mau lẹ, động tác của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
cũng không chậm, cơ hồ là Cát Thanh mới vừa nhấc tay, Triển Chiêu và
Bạch Ngọc Đường đã một trước một sau vọt lên.
Tôi nhìn mà kinh hãi —— Cát Thanh
giống như là không còn phân biệt được trước sau, hắn vung lên một đường
kiếm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều đã tới, hai người cực kỳ ăn ý, một người đá vào cổ tay Cát Thanh, một người đá vào đầu Cát
Thanh.
Ánh chớp lóe lên, chỉ thấy Cát Thanh phun máu tươi, cả người cũng bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đá ngã lăn trên mặt đất.
Triển Chiêu một phen xé góc áo của Cát Thanh, Bạch Ngọc Đường lập tức điểm
vài huyệt đạo của Cát Thanh, Triển Chiêu băng sơ qua miệng vết thương
trên cổ Cát Thanh, sau đó xoay người lại kêu " Công Tôn tiên sinh."
Công Tôn tiên sinh đã kịp thời ở trong một chuỗi động tác của hai người phản ứng kịp, bước nhanh tiến lên, nắm lấy cổ tay Cát Thanh bắt mạch. Sau
đó, ở trong ánh mắt lo lắng của mọi người, sắc mặt có chút khó coi lắc
đầu nói "Tuy rằng Triển hộ vệ cùng Bạch công tử kịp thời cứu, nhưng Cát
Thanh này quá mức kiên quyết, hiện nay cũng chỉ là tạm thời bảo trụ được tính mạng của hắn mà thôi, về phần có cứu được hay không đành phải xem ý trời vậy."
Triển Chiêu nghe vậy sắc mặt cũng là khó coi "Công
Tôn tiên sinh, đành trông chờ vào tiên sinh vậy, Cát Thanh là nhân chứng quan trọng của vụ án, hơn nữa" hắn nhíu chặt mày "Hỉ đường thấy máu. . . . . ."
Công Tôn tiên sinh hiểu được gật gật đầu "Tại hạ sẽ cố
gắng hết sức." Hắn nói xong, liền kêu Vương Triều, Mã Hán nâng Cát Thanh về phía sau.
Từ trước lúc A Mẫn cô nương kể lại chuyện thái tử,
Bao đại nhân đã đuổi khéo những người không liên quan rời khỏi hỉ đường, Bàng Dục cũng ra hiệu cho người của hắn lui xuống, mà Vương Triều, Mã
Hán vừa rời đi, cả hỉ đường liền trở lên vắng
vẻ.
Tôi dở khóc dở cười nhìn trò khôi hài trước mắt, hôn lễ này của tôi đúng là kết hợp với đủ biến đổi bất ngờ.
Đang định lắc đầu thở dài, Bàng Dục vẫn một mực đứng ở bên cạnh, duy trì
tươi cười đầy hứng thú, đột nhiên tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt
đám người Bao đại nhân "Bao đại nhân, vở diễn cũng đã xem xong rồi, có
phải ngài đã quên mất chuyện trọng yếu gì rồi hay không ?"
"Tiểu Hầu gia, đây là ý gì ?" Bao đại nhân nhìn hắn không thân thiện cho lắm.
"A " Bàng Dục chỉ vào Tiểu Mẫn sắc mặt tái nhợt đang đứng ở một bên "Bao
đại nhân, ngài quên vị cô nương này cùng thái tử mà nàng đang ôm trong
lòng rồi sao? Hiện tại, ở bên ngoài khắp nơi đang truy nã nàng, cổng
thành đại khái đã bị đóng chặt lại rồi, hiện giờ toàn thành đang bị
phong tỏa, quan binh lùng sục khắp nơi, chính là còn chưa tới lục soát
nơi này mà thôi, bất quá, tiên phong chính là Đồ Thiện, người này Bao
đại nhân chắc cũng đã nghe thấy qua rồi chứ. Nếu để cho hắn bắt được
Tiểu Mẫn cô nương cùng thái tử, như vậy có khả năng sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ cũng không biết chừng . . . . . Ha ha . . . .
."
Tuy Bàng Dục chưa nói hết lời, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây, sao lại không nghe ra ý tứ của hắn được cơ chứ.
"Tiểu Hầu gia" Bao đại nhân nhíu mày nghiêm mặt nói "Việc này liên quan đến giang sơn xã tắc, xin hãy ăn nói cho cẩn thận."
"Hừ, giang sơn xã tắc " Bàng Dục không cho là đúng "Ngài nói thật là nhẹ
nhàng làm sao, hiện tại người có thể chứng minh Lan phi trong sạch còn
đang nằm chờ chết, ồ, đúng rồi, Cát Thanh cũng là bị cáo, cho nên không
thể tính là nhân chứng được. Về phần rốt cuộc có nhân chứng hay không,
trong chúng ta không ai có thể biết được, chỉ bằng một câu nói của Tiểu
Mẫn cô nương, ai biết là thật giả đây. Nói không chừng, thái tử này,
thật đúng là thái tử giả, dù sao, ngay cả Hoàng Thượng đều tin đứa nhỏ
này là giả, hạ lệnh ở bốn phía lùng bắt nó. Xem ra" Bàng Dục thở dài một hơi "Ta nên mau chóng thông báo cho Đồ Thiện biết, để cho hắn tới Khai
Phong phủ bắt người."
"Không ——" Bàng Dục vừa dứt lời, Tiểu Mẫn
cô nương liền thảm thiết kêu lên một tiếng thê lương, nàng bước nhanh
xông lên, ôm thái tử quỳ xuống trước mặt Bàng Dục "Van cầu ngài, tiểu
Hầu gia, thái tử. . . . . . Thái tử đúng là thái tử thật a~, Lan phi tỷ
tỷ là vô tội, là vô tội a~, van cầu ngài, tiểu Hầu gia, thái tử là hy
vọng duy nhất của Lan phi tỷ tỷ. . . . . ."
Nàng vừa nói, một bên nước mắt rơi như mưa, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, tất cả đều là
hoa lê trong mưa mềm mại đến động lòng người.
Đáng tiếc, cảnh
tượng xinh đẹp như vậy, ở trong mắt Bàng Dục lại giống như đôi mắt quyến rũ cho người mù nhìn vậy. Chỉ thấy Bàng Dục không thèm để ý đến nàng,
hừ lạnh một cái "Dựa vào cái gì bản hầu phải mạo hiểm giấu diếm chuyện
này cho ngươi?"
"Tiểu Hầu gia " Bao
đại nhân nghe vậy tiến lên "Nhân phẩm của Cát Thanh, chắc ngươi cũng
biết được phần nào, hắn nếu có thể lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch, hơn phân nửa chuyện này xác thực có chỗ khả nghi. Mà đương kim
thiên tử dưới gối mới chỉ có một đứa con là thái tử, xin tiểu Hầu vì
giang sơn xã tắc mà tạm thời giữ bí mật chuyện này có được không?"
"Bao đại nhân, bản hầu lặp lại một lần nữa, ta không quen Cát Thanh, ta cũng không biết nhân phẩm của hắn rốt cuộc có đảm bảo hay không, cho dù bản
hầu quen hắn, biết nhân phẩm của hắn thì đã sao? Chẳng lẽ người chính
trực bình thường không có quan hệ bất chính hay sao?" Bàng Dục có chút
châm chọc nhếch nhếch khóe môi "Bao đại nhân quản lý Khai Phong, loại
người ra vẻ đạo mạo này, chỉ sợ Bao đại nhân hiểu rõ hơn Bản hầu ý chứ." Bàng Dục nói xong, phi thường tận lực dừng lại một chút, sau đó kéo dài âm điệu nói "Bất quá. . . . . ."
"Bất quá như thế nào?" Bao đại nhân hỏi.
"Bất quá, Bao đại nhân nói cũng không phải không có lý, chuyện tới nước này, thật sự nếu muốn ta giúp đỡ che giấu không nói ra, bản hầu cũng không
phải là người không hiểu lý lẽ."
Bàng Dục nói xong, khóe miệng
giương lên "Chính là Bao đại nhân có nghĩ tới hay không, nếu Đồ Thiện ở
trong thành không bắt được Tiểu Mẫn cô nương, lấy thanh danh vang xa của Bao đại nhân ra mà nói, Đồ Thiện khẳng định sẽ đến Khai Phong phủ điều
tra. Mà trong tay hắn có thánh chỉ, Bao đại nhân không thể không cho hắn bắt người được, cho dù ta đáp ứng che giấu, Bao đại nhân đem thái tử
giấu ở chỗ nào được đây?"
Công Tôn tiên sinh lúc này đã quay lại
công đường, nghe vậy nói "Trong Khai Phong thành, trẻ con mới sinh ra
cũng không phải ít, chẳng lẽ Đồ Thiện có thể đem tất cả trẻ mới sinh,
toàn bộ giết chết hay sao?"
Bàng Dục cười cười, nhưng không có bất cứ sung sướng gì "Tin Bản Hầu đi, Đồ Thiện nhất định sẽ làm thế!"
"Giết lung tung người vô tội, bản phủ há lại để cho hắn làm càn như vậy!" Bao đại nhân hung hăng vung tay áo nói.
Không nghĩ tới, sắc mặt của Tiểu Mẫn cô nương lại tái mét "Bao…. Bao đại nhân, thái tử, thái tử có một ký hiệu để nhận biết."
"Cái gì?" chỉ với một câu, toàn trường lại lần nữa rơi vào kinh hãi.
"Có dấu hiệu gì?" Bao đại nhân lập tức hỏi.
"Gan bàn chân của thái tử có ba nốt ruồi đỏ!" Tiểu Mẫn cô nương gương mặt trắng bệch, khẽ nói.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trên công đường lập tức thay đổi.
Chỉ có Bàng Dục vẫn cười vô cùng vui vẻ "Tính sao giờ? Nếu thật sự muốn bản hầu giúp đỡ che giấu một phần, bản hầu thậm chí có biện pháp bảo toàn
thái tử."
"Biện pháp gì?" Bao đại nhân vội hỏi.
Bàng Dục
cúi đầu, nhìn lướt qua đứa trẻ trong lòng Tiểu Mẫn cô nương, cười cực kỳ quỷ dị, ngẩng đầu lên "Bản hầu ở Nhuyễn Hồng Đường, có một vị tân nương đã dùng ba mối sáu lễ cưới về. Nếu tính theo thời gian Bản hầu ở đó, vị nương tử kia của ta đã mang thai, sau đó sinh hạ ra Lân nhi (*), hiện
nay vừa lúc ôm đứa nhỏ tới tìm bản hầu, nghe xem, đúng là quá hợp tình
hợp lý phải không ? Cho dù có là Đồ Thiện, hắn lại dám điều tra đứa con
của bản hầu, trưởng tôn của Bàng thái sư, ngoại tôn của quý phi nương
nương hay sao?"
(*Lân nhi : Ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra, nên gọi là Lân nhi)