"Hừ ——" thật lâu sau,
Bàng Dục mới hừ lạnh một tiếng "Có thể, Vu An Chi, nếu ngươi không muốn
làm thê tử của ta, liền làm nô tỳ đi." Hắn cười lạnh, nhìn thoáng qua
Tiểu Mẫn đang ôm thái tử "Ôm theo hài tử của ta, đi theo ta." Hắn nói
xong, xoay người liền đi ra ngoài.
Tôi ngẩn ra, không biết là nên vui hay nên buồn.
Hắn thỏa hiệp, Tiểu Bàng Giải thế nhưng lại thỏa hiệp. . . . . . Quả nhiên vẫn là. . . . . .
"Tiểu Hầu gia. . . . . ." Triển Chiêu nghe vậy tiến lên hai bước, muốn nói,
lại đột nhiên bị Bàng Dục xoay người lại cắt ngang lời "Triển đại nhân,
Triển hộ vệ, đều nói muốn cho ta trút giận, chẳng lẽ ngươi còn muốn dặn
dò cái gì sao?" Hắn không khỏi châm chọc mở miệng nói.
"Đại ca"
tôi cũng đuổi kịp hai bước, bắt lấy cánh tay Triển Chiêu "Muội nguyện ý
đi" dừng một chút, tôi nhoẻn miệng cười, kiên định nói "Muội muốn đi!"
Không phải là vì Thái tử, mà là vì Bàng Dục tính khí vẫn rất trẻ con,
xung quanh đều là người của Khai Phong phủ, vì đứa nhỏ này tôi tình
nguyện dâng hiến tính mạng của mình.
"An Chi" là giọng nói của
Bao đại nhân, ông cùng Công Tôn tiên sinh tiến lại gần tôi, ngay sau đó, Bao đại nhân thế nhưng lại hướng tôi thi lễ một cái "Vất vả cho ngươi
rồi ——"
Tôi cả kinh luống cuống tay chân tránh né "Bao đại nhân,
không dám, không dám, đây là việc mà tôi phải làm, mau mời lên, mau mời
lên."
Bao đại đứng thẳng lưng, Tiểu Mẫn cô nương liền ôm thái tử
tiến lên "Vu cô nương, thái tử. . . . . . Thái tử liền giao cho cô. . . . . ." Nàng nói xong, lệ tuôn như mưa.
Tôi thận trọng gật đầu, hơi có chút cứng ngắc tiếp nhận đứa nhỏ.
"An Chi. . . . . ." Triển Chiêu mở miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không có nói
tiếp, chính là vươn tay ra nắm chặt lấy bờ vai của tôi "Bảo trọng!"
"Muội biết rồi." Tôi cố gắng nở nụ cười thật thoải mái, cúi đầu nhìn thái tử
điện hạ đang ngủ ngon trong lòng mình, sau đó chuyển hướng nhìn về phía
Bàng Dục tuy rằng thần tình đã mất hết kiên nhẫn, nhưng vẫn không có nói gì đang đứng ở một bên "Tiểu Hầu gia, có thể chờ ta một lát được
không."
"Ngươi còn muốn làm gì?" Bàng Dục càng thêm mất kiên nhẫn, không khỏi nhíu chặt mày lại.
Tôi bất đắc dĩ cười cười "Ít nhất, chờ ta thay hỉ phục đỏ thẫm này ra đã,
chứ không với cái dạng này, nhìn thế nào cũng không giống nô tỳ đến Bàng phủ."
". . . . . ." Bàng Dục khóe miệng không có quy tắc co rút hai cái.
Sau khi đã thay trang phục ngày thường, tôi ôm Thái tử đi theo Bàng Dục rời khỏi Khai Phong phủ.
Trên đường cái, quả nhiên là đã bắt đầu phát lệnh giới nghiêm, bất quá có
tấm biển vàng An Lạc Hầu ở bên cạnh, cho nên một đường đi thuận lợi
thông suốt về tới Bàng phủ.
Sau khi trở lại phủ, Bàng Dục sai người hầu dẫn tôi vào nhà trong.
Một đường đi tới, tuy rằng trong lòng tràn ngập thấp thỏm lo lắng, nhưng
phong cảnh tuyệt đẹp vẫn làm cho tôi sợ hãi than thầm trong lòng. Quả
nhiên là cuộc sống xa hoa, không hổ là nơi đã dưỡng dục ra một Hầu gia
cùng một quý phi——phủ đệ này có kiến trúc tinh xảo, khắp nơi đều toát ra sự phú quý. Tràn đầy quý khí nhưng cũng không quá phô trương, xa hoa
vừa mức.
Ha ha. . . . . . Quả nhiên tiểu thuyết và TV đều là gạt
người, nói cái gì mà tham quan, kẻ xấu đều là người tai to mặt lớn, đều
là người ngu ngốc chỉ biết phô trương lãng phí. Nếu thật sự là như vậy,
tham quan cũng đã không ngồi được đến địa vị đại quan rồi.
Bất
quá, cứ nhìn Bàng Dục, cùng tỷ tỷ quý phi được hoàng thưởng độc sủng của hắn, là có thể liên tưởng được Bàng thái sư tuyệt đối là người ưa nhìn, hơn nữa ở Tống triều này hắn lại có chức vị, thậm chí là chức quan to,
ít nhất tướng mạo cũng phải đường đường, tuyệt đối không có khả năng có
dung mạo của hạng người đáng khinh.
Nói tới đây, tôi lại nghĩ
tới, khoảng thời gian tôi đi vào Tống triều này cũng không phải là ngắn, nhưng thật ra tôi chưa một lần nghe thấy qua Bàng thái sư làm việc gì
xấu, phải nói, đương triều thái sư, danh tiếng cũng không tệ lắm. Hơn
nữa, cũng không thể nói rõ là ông ta cùng Bao đại nhân trở mặt với nhau, nhiều nhất chỉ có thể xem như là hai bên bất đồng ý kiến với nhau mà
thôi. Có lẽ chắc không giống với trong tưởng trượng của tôi, có một đứa
con ** ắt sẽ có một người cha**.
Một bên miên man suy nghĩ, cước
bộ của tôi không ngừng đi theo Bàng Dục, mới vừa xuyên qua hành lang, đi vào phòng khách, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn "Ngươi đứng lại đó
cho ta!"
Tôi sợ tới mức giật nảy cả mình, trong lòng phát lạnh.
Khi còn đang thất thần, chỉ thấy Bàng Dục đi ở phía trước tôi dừng lại cước bộ, sau đó miễn cưỡng mở miệng "Cha ——"
Tôi trừng lớn mắt, không dám tin đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy có một nam tử
trung niên đang bước nhanh về phía chúng tôi, gương mặt nhã nhặn nho
nhã, toàn thân toát ra khí khái làm cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn
một cái là đã biết không phải là người tầm thường. Chính là, vẻ mặt hiện tại của hắn lại cực kỳ phẫn nộ, hoàn toàn phá hủy mất hình tượng của
hắn.
"Nghịch tử, ngươi lại chạy đi nơi đâu lêu lổng ! !"
Bàng thái sư lấy một loại tư thế cực kỳ "Anh dũng" chạy vọt lại đây, mở
miệng mắng Bàng Dục một trận, tôi nghe mà trợn mắt há hốc mồm, tốt. . . . . . Thật mạnh mẽ, cũng đã vài phút đồng hồ trôi qua, vậy mà mắng chửi
người rất trôi chảy không bị lặp lại. Hơn nữa, tôi nghe tất cả đều là
thể văn ngôn nửa hiểu nửa không.
Sau
đó, lần đầu tiên tôi được chứng kiến bộ dáng Bàng Dục im lặng không nói
một lời nào, tuy rằng trên mặt hắn lúc hồng lúc xanh thi nhau ra trận,
cũng không biết là hắn xấu hổ hay là phẫn nộ nữa, dù sao sắc mặt nhìn
không được tốt cho lắm.
Cũng không biết Bàng thái sư đại nhân đã
mắng trong bao lâu, tôi hoa hết cả hai mắt, thái tử trong lòng tôi vẫn
an ổn ngủ, rốt cuộc không chịu được loại tra tấn này —— oa một tiếng,
khóc rống lên.
Vì thế, tiếng khóc kinh thiên động địa, quỷ thần
khiếp sợ đã thành công đập tan thanh thế to lớn của Bàng thái sư với
công trình mắng chửi vĩ đại của hắn. Tạm dừng một chút, hắn sợ run một
chút, sau đó mạnh xoay người lại, rốt cục chú ý tới tôi vẫn đang đứng ở
phía sau Bàng Dục. Tôi kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, ước chừng giống như đã cười một cái, sau đó liền lập tức cúi đầu, dỗ tiểu tổ tông đang khóc rống không ngừng ở trong lòng.
Bàng thái sư lúc này giống như
mới chợt bừng tỉnh, hắn hít sâu một hơi, sau đó lại chuyển hướng nhìn
vào Bàng Dục "Nghịch tử, ngươi lần này chẳng lẽ ngay cả nữ tử đã kết hôn cũng không buông tha, cướp cả mẹ cả con người ta về sao? !"
Tuy rằng cảnh tượng thật sự hỗn loạn, nhưng lúc những lời này của Bàng thái sư truyền vào trong tai tôi, tôi
thật sự có xúc động rất muốn cười.
Vị phụ thân này, ước chừng là đã bị Tiểu Bàng Giải này chọc cho giận điên rồi, nói như vậy, nói như vậy. . . . . .
Được rồi, tuy rằng không thể cười thành tiếng, nhưng cho phép khóe miệng tôi được giật giật hai cái vậy.
"Cha, không phải như thế." Tiểu Bàng Giải cũng là thẹn quá thành giận mặt
phồng lên đỏ bừng bừng, nhưng vẫn không biết nên giải thích ra sao, tôi
nhìn mà càng muốn cười to.
"Không phải như vậy thì là gì?" Bàng
thái sư đã hoàn toàn không còn cần lựa lời mà nói nữa, hắn chỉ vào người tôi phẫn nộ nói "Không phải ngươi cướp về, chẳng lẽ là ngươi mời vú em
về sao? !"
Lời này truyền vào trong tai, tôi cắn môi dưới, ngăn
cho mình không được bật cười thành tiếng, cha con nhà này ở chung như
thế nào lại, như thế nào lại. . . . . .
"Cha!" Bàng Dục không thể nhịn được nữa "Nàng không phải là vú em, đứa nhỏ nàng ôm trong lòng cũng không phải là con nàng."
Bàng thái sư trừng mắt "Không phải con của nàng, chẳng lẽ là con của ngươi? !"
Bàng Dục há mồm đang muốn nói gì đó, đột nhiên tròng mắt vừa chuyển, bỗng
dưng tỉnh táo lại. Sau đó đúng là nhếch miệng cười, mang theo một chút
đắc ý của trẻ con "Cha, người nói đúng rồi, đứa bé trong lòng nàng chính là con của con, là Tôn tử. . . . . .của người."