Mềm mại, ấm áp.
Dương có cảm giác như đang dần thức dậy sau một giấc ngủ dài.
Mắt chưa thể mở ra, nhưng cảm giác trên làn da rất thật, không còn cảm giác mỏi mệt, đau đớn khi phải lê mình trên mặt đất lạnh lẽo.
Chẳng lẽ, cảm giác bị bỏ lại trong Địa Tâm Cảnh ấy chỉ là mơ?
Không, đó là thật, Địa Tâm Cảnh đã thực sự đóng lại, và Dương đã thực sự le lếch một quãng đường dài trước khi bất tỉnh.
Một bàn tay mềm mát rượi khẽ nhẹ nhàng vuốt lên mặt Dương. Mũi hắn bắt đầu ngửi được một làn hương da thơm nhàn nhạt.
Cảm giác ấy tuy lạ nhưng quen.
Dương chưa mở mắt ra được, nhưng trong đầu hắn hiện ra một khung cảnh rất thật của quá khứ. Trong một căn nhà đơn sơ, hắn cũng nằm hôn mê trên giường, cũng có một người len lén đưa tay âu yếm gương mặt hắn.
Dương nhớ quá khứ ấy, đó là sau khi hắn rời khỏi Vô Lực bang, hôn mê một quãng thời gian, đến khi hắn mở mắt ra, ngồi bên giường là một người xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt nàng dù cố tình che giấu nhưng vẫn để Dương nhìn ra một nét dịu dàng ngào ngọt.
Nàng là Kiều Vô Song.
Nhưng đó là quá khứ.
Còn hiện tại, Dương cũng dần mở mắt ra.
Cũng có một cô gái ngồi bên giường, nhưng không phải gương mặt của Kiều Vô Song, mà là Triệu Nhị, là Lý Lung Linh, chính xác hơn là Lam Ngân.
Nhưng dù là một gương mặt khác, nhưng ánh mắt dịu dàng kia thì Dương không thể nào nhìn lầm được. Nàng trong thân xác Lam Ngân, nhưng linh hồn là của Kiều Vô Song, của Thiên Hương.
Dương khi trong hình dạng Bình Thường đã từng tự hỏi vì sao nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tình cảm đến vậy. Lần này Dương trong hình dạng thật cũng vẫn thắc mắc cùng một câu hỏi.
Nhưng câu hỏi kia giờ đã không còn quan trọng. Sau khi can thiệp vào quá trình dung hợp linh hồn của Thiên Hương và Lam Ngân, cuối cùng Dương đã nhớ lại một phần kí ức lãng quên, một kí ức ngọt ngào...
Vẫn nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Thiên Hương, Dương gượng dậy, dang tay ôm lấy cơ thể mềm mại vào lòng.
Thiên Hương không kháng cự, người nàng cứng đờ, rồi dần buông lõng, cũng ôm lấy hắn...
Trong im lặng...
Ôm chặt lấy nhau, cảm nhận nhịp tim nhau, cả hai cùng chìm trong hồi tưởng...
Tất cả bắt đầu từ lúc Dương trong thân phận Bình Thường đối đầu với Siêu Quần rồi rời khỏi Vô Lực Bang.
Dương tỉnh dậy trong một ngôi nhà tranh đơn sơ với Kiều Vô Song ngồi bên cạnh.
Khi ấy, Dương đang trong giai đoạn dần hồi phục trí nhớ, hắn nhận ra Kiều Vô Song.
Một ngôi nhà tranh đơn sơ bên cạnh dòng sông xanh biếc, xung quanh là cánh đồng thơm mùi lá lúa.
Khi đó, vì bị thương rất nặng cộng thêm khả năng sử dụng linh lực chưa hoàn toàn phục hồi, Dương lấy cớ nấn ná để được ở lại cùng Kiều Vô Song, và nàng thì không hề có biểu hiện từ chối, không những vậy, nàng còn chăm sóc hắn tận tình.
“Vì sao nàng lại ở nơi này?”
“Vì sao nàng tốt với ta vậy?”
“Nàng biết ta là Võ Phi Dương đúng không?”
“Sao nàng lại liều mạng đỡ kiếm của Kinh Vô Nguyệt thay ta?”
Dương có rất nhiều thắc mắc, nhưng Kiều Vô Song không hề đáp lại. Vì nàng câm, hoặc vì nàng không muốn trả lời.
Sống cùng một mỹ nhân trong gian nhà nhỏ, Dương lương thiện chẳng được bao lâu thì bản chất dâm dê trỗi dậy.
Đêm đó, hắn trằn trọc khó ngủ, nằm lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ từ chiếc giường bên kia tấm vách mỏng, Dương đoán rằng Kiều Vô Song có lẽ đang ngủ say.
Một cuộc giằng xé nội tâm bắt đầu diễn ra trong đầu Dương.
“Nàng tốt với mình như vậy, mình làm nàng sướng để đền ơn thì có gì sai?”
“Mình lấy của nàng cái ngàn vàng, nhưng cũng đền cho nàng chục triệu tinh mà!”
Gọi là giằng xé, nhưng con quỷ dâm dục trong Dương hoàn toàn áp đảo chút xíu lương thiện nhỏ như cọng lông của hắn.
Cuồi cùng, hắn giơ mười ngón tay lên, bắn đầu đếm: “Không hiếp, hiếp, không hiếp, hiếp, không hiếp...”
Đến ngón thứ mười ngay chữ hiếp, Dương định bật dậy hành động, nhưng rồi lại nghĩ: “Không được! Phải đếm thêm lần nữa theo cách khác cho công bằng!”
Lần này Dương giơ năm ngón tay lên đếm: “Hiếp, không hiếp, hiếp, không hiếp, hiếp!”
“Hai lần đều là hiếp, số phận đã ép buộc ta rồi!”
Dương thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ rời giường để lén bước sang giường Kiều Vô Song.
Trên giường tre, Dương thấy một tấm chăn mỏng phủ kín cơ thể Kiều Vô Song, nàng vẫn phát ra tiếng thở nhẹ nhàng như đang say giấc.
Cơn hứng tình dần lên đến cực độ, Dương hóa liều cởi quăng quần áo lao đến giường, hắn kéo tấm chăn ra rồi lao lên giường đem khúc thịt cứng ngắt cắm thẳng vào vị trí mà hắn ước lượng là giữa hai đùi Kiều Vô Song.
Phập!
“UI DÁ!!!!!!”
Dương hét lên đau đớn, hóa ra, trong chăn không có người, chỉ có một luồng không khí mô phỏng theo cơ thể người và giả tiếng thở. Khi Dương kéo chăn và lao ập vào, luồng khí tan ra, khúc thịt của Dương cắm thẳng xuống giường tre mỏng manh khiến chiếc giường thủng mất một lỗ.
Nghiến răng chịu đau rút dương v*t bị tre kẹp lên, Dương chữa thương rồi mặc lại quần áo, thầm thắc mắc giờ này Kiều Vô Song lại bỏ đi đâu?
Tò mò, Dương ra khỏi nhà, hắn nhìn xung quanh nhưng trong màn đêm yên tĩnh không có chút gì khác lạ.
Đó là với người khác, còn với Dương, hắn nhanh chóng phát hiện ra một điều khác biệt, quanh đồng lúa có một kết giới. Sở dĩ Dương nhận ra là vì kết giới này rất giống kết giới quanh nhà Hồng Ảnh, có lẽ là cùng một loại.
Dương âm thầm tiến vào.
Một cảm giác mát rượi lan khắp toàn thân khi Dương tiến vào kết giới, trước mắt hắn, Kiều Vô Song xinh đẹp như thiên tiên lơ lững giữa trời sao, xung quanh nàng có những luồng gió lượn quanh như đám ong bướm vui đùa.
Lúc đó, đột nhiên có một luồng gió từ ngoài tiến gần, Dương cảm giác luồng gió này như một kẻ háu ăn đang xông vào xơi tái những luồng gió nhỏ.
Nhưng dường như vì sự có mặt của Dương khiến luồng gió quái dị kia đột nhiên biến mất.
Lúc này thì Dương đã đoán được rằng Kiều Vô Song đang tạo ra một cái bẫy để dụ luồng dị phong kia, và sự có mặt của Dương đã phá hư kế hoạch của nàng.
“Ta xin lỗi...”
Gió tan, Kiều Vô Song trở lại mặt đất. Trước lời xin lỗi của Dương, nàng chỉ khẽ cười, tỏ ý rằng nàng không hề trách hắn.
Cả hai trở vào nhà, Dương vừa đi vừa hỏi: “Thì ra nàng đến đây để thu phục dị phong sao? Đó có phải là dị phong Hỗn Độn không, loại dị phong có thể hấp thu dị phong khác?”
Kiều Vô Song khẽ gật đầu, rồi nàng sững lại khi nhìn lên chiếc giường của mình.
“Thôi chết mẹ rồi lúc nãy quên sửa giường lại!” Dương cũng hoảng hốt, chiếc giường lúc này đã thủng một lỗ.
Kiều Vô Song thoáng nhìn Dương, nàng phất tay tắt ngọn đèn linh lực rồi lên giường ngủ.
Dương không biết giải thích kiểu gì, đành xấu hổ trèo lên giường trằn trọc một đêm.
Không phải vì chiếc giường thủng lỗ, mà vì Dương biết cuộc sống bình yên này không kéo dài lâu, hắn phải đi, Kiều Vô Song cũng không ở mãi nơi này, nàng sẽ đi sau khi thu phục được dị phong Hỗn Độn, hoặc thất bại.
Dương vẫn luôn khó hiểu, Kiều Vô Song rất tốt với hắn, nhưng cũng rất xa cách, cảm giác giống như vừa thân vừa lạ...
Liên tục trải qua những khó khăn và biến cố khiến Dương biết những khoảnh khắc bình yên là điều xa xỉ. Hắn tiếc ngày chia ly, nhưng không thể ích kỷ kéo dài chuỗi ngày bình yên này vì ngoài kia còn có nhiều điều và nhiều người chờ đợi hắn.
Dương muốn thời khắc bình yên này càng thêm ý nghĩa.
Đó là những ngày rất đẹp.
Dương và Kiều Vô Song sống như hai người không có linh lực, sáng sớm, hắn rủ nàng trồng rau, nuôi cá, trưa về ăn một bữa cơm dân dã, chiều đi đào khoai, tối xuống nướng khoai bên đống lửa hồng.
Dường như từ trước đến nay Kiều Vô Song chưa từng từ chối Dương điều gì, nàng tò mò rồi dần tỏ ra thích thú trước những hoạt động bình dị mà Dương bày ra, nàng cười nhiều hơn, không phải nụ cười thoảng nhẹ thường thấy mà là những nụ cười thích thú khi nhìn thấy vườn rau nảy mầm, nụ cười bất ngờ khi Dương giật mình sợ hãi lúc đào khoai trúng một con giun to tướng, nụ cười khoái chí khi nàng câu được cá to còn Dương chỉ câu được rác dù hắn luôn mồm chém gió về tài câu cá của bản thân, và nụ cười hạnh phúc e thẹn khi Dương tự tay đút cho nàng mảnh khoai nướng thơm lừng...
Với Dương, Kiều Vô Song trải nghiệm một cuộc sống mà cả đời nàng chưa từng nghĩ đến. Cả đời nàng có bao giờ nghĩ rằng, đường đường là một trong 12 Nữ Thần cao quý lại bị người khác dẫn đi trộm gà? Đó là lần đầu Kiều Vô Song cảm thấy vừa hồi hộp vừa lo lắng lại vừa tức cười.
Dưới ánh trăng tròn, Dương một tay ôm gà, một tay kéo tay Kiều Vô Song chạy theo mình, phía sau là dân làng đang đuổi đánh.
Hai người trốn vào bụi cây, cùng hồi hộp nhín thở sợ dân làng phát hiện, dù thực tế những dân làng này chỉ có cấp Linh Sõ, Linh Úy, rồi cùng thở phào khi dân làng đi khuất.
“Éc!”
Con gà nãy giờ bị Dương bóp cổ kêu lên làm cả hai giật bắn mình, sau đó hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
Trong đời, Kiều Vô Song chưa lần nào cười sảng khoái đến vậy...
Dương ngưng cười, say đắm ngắm nhìn gương mặt mỹ miều bên cạnh.
Bắt gặp ánh mắt si mê của Dương, tim Kiều Vô Song như giật thót, lúc này nàng mới nhận ra hai người đang kề sát vào nhau, tay vẫn trong tay...
Hắn nhận ra tay nàng thật mềm mại...
Nàng cảm thấy tay hắn quá ấm áp...
Ánh mắt si mê của hắn làm tim nàng loạn nhịp...
Gương mặt thẹn thùng của nàng làm lòng hắn lâng lâng...
Hơi ấm từ hắn lan vào da nàng...
Hương thơm từ nàng phả vào mũi hắn...
Muốn gần hơn...
Môi hồng như đang chờ đợi...
“Éc!”
“Đằng kia!”
Gà lại kêu lên, dân làng phát hiện và đuổi đến.
“Chậc!” Dương chậc lưỡi tiếc nuối khoảnh khắc đẹp, hắn liều lĩnh hôn thật nhanh vào làn môi tuyệt trần khiến Kiều Vô Song bất ngờ như rơi vào mê man. Dương vội bế lấy nàng và bỏ chạy.
Nằm trên tay Dương, Kiều Vô Song e thẹn chỉ Dương chạy về vùng kết giới nơi nàng tạo ra để bẫy dị phong Hỗn Độn.
Đối với Kiều Vô Song, đêm trăng này là cơ hội lớn nhất để nàng bắt được Hỗn Độn phong.
Gần đó, có một người đang lặng lẽ bước đến.
Hắn là thiên tài số một Hùng Vương Bảng, Nhất Ảnh Độc Hành.