12 Nữ Thần

Chương 260: Chương 260: Cảm ngộ sinh tử




Đâu đó tại một đất nước tên là Việt Nam trong cõi linh giới...

“KHÔNG!!! TA KHÔNG CAM TÂM!!!”

Một gã thanh niên tức giận gầm lên và xé toang quyển sách trong tay.

Thấy thế, một người khác tò mò hỏi: “Sao thế?”

“Mày hỏi tao tại sao ư? Mày nhìn đi! Nhìn đi!” Vừa đáp, gã thanh niên vừa chỉ vào quyển sách bị xé nát.

“Truyện 12 Ma Nữ! Có chương mới hả?”

Gã thanh niên cười khảy: “Có cl ấy tin người vcl ahihi!”

“Vậy tại sao mày xé sách?”

“Tao tức thằng tác giả! Truyện ngày càng dở tao vẫn ủng hộ, truyện ngày càng chậm tao vẫn ủng hộ, tác giả ngày càng mất nết tao vẫn ủng hộ, vậy mà đậu má nó nỡ nào trốn biệt tăm không một lời từ biệt, hỏi mày có tức không?”

Người kia phẩy tay: “Ôi xời! Tức mẹ gì cái thứ tác giả vô học!”

“Mày không tức nhưng tao tức! Tao mà biết nhà nó ở đâu tao thiến nó!”

“Thiến nó? Mày làm vậy chỉ giúp nó bớt chút tiền phẩu thuật chuyển giới thôi!”

“Mày... mày....”

“Thôi được rồi chọc mày chút thôi. Sao không nghĩ người ta gặp trục trặc gì đó không viết tiếp được?”

Gã thanh niên gật gù: “Nói cũng phải...”

Người kia tiếp tục nói: “Thật ra tao nghe tin có người bảo tác giả đang phải chống chọi với căn bệnh ung xơ tử cung quái ác. Hội 800 anh em đang tập hợp quyên góp gạch đá đến viếng và xây mộ cho gã...”

“Thật sao? Vậy tao cũng đi!”

Vậy là hội 800 anh em tụ tập từ khắp 3 miền cùng tề tựu tại tư gia của tác giả truyện 12 Ma Nữ...

Tại đây, khung cảnh kinh hoàng khiến cả 800 anh em xanh mặt hiện ra trước mắt. Hóa ra tên tác giả không hề bệnh tật khó khăn, gã đang phè phỡn tổ chức một buổi tiệc sex bể bơi ngay trong sân nhà, một buổi tiệc sex gay với toàn những tràng trai đen hôi lực lưỡng mà gã thuê về bằng tiền bán truyện!

Gã tác giả nằm dài trên ghế tắm nắng, miệng nằng nặc đòi được mấy anh mát xa yoni dù bản thân không hề có bướm.

Một tràng nôn ọe ngập bể bơi diễn ra bởi 800 anh em và cuối cùng, kèm theo một lời xin lỗi giả tạo, tên tác giả ngu học cũng đành phải tiếp tục viết giếp bộ truyện dưới sự giám sát chặt chẽ cùng một bó nhang đang cháy cắm trong lỗ hậu, gã buộc phải viết xong chương mới thật nhanh trước khi nhang cháy đến đít...

Gửi ngàn cái thông yêu thương đến từng độc giả...

***

Đã 5 tháng trôi qua kể từ khi Dương bị vã chết dưới gốc cây vú sữa, xác Dương vẫn bị tác giả cho nằm một đống... À nhầm!

Chỉ vài giây sau khi đánh chết Dương dưới gốc cây vú sữa, kẻ lạ mặt lạnh lùng đuổi theo Bích Diệp và Ngọc Yến. Tốc độ của cả ba người rất nhanh, nhưng dường như có điều cố kị nên không ai vội ra tay tấn công đối phương.

Dần bình tĩnh lại, kẻ lạ mặt nhanh chóng đoán ra rằng hai nàng đang dẫn dụ gã đến nơi nào đó. Nhưng chính lúc gã nhận ra thì một bức tường đất đột nhiên mọc lên từ mặt đất để ngăn cản giữa gã và hai người Bích Diệp.

Tuy chỉ là một bức tường nhưng lại khiến cho kẻ lạ mặt cảm giác như đang đối diện một ngọn núi khổng lồ, khiến gã không thể tự chủ mà lùi lại mấy bước. Gã biết kẻ dựng nên bức tường này cực kì mạnh mẽ...

Gã cố trấn tỉnh bản thân, gật đầu chào bức tường: “Tản Viên Thượng Thần! Thật mạnh!”

Từ bức tường truyền ra một giọng nói như vang vọng từ xa: “Về nhắn lại với kẻ lãnh đạo của ngươi, đến từ đâu thì về lại đó đi, nơi này không chào đón các ngươi!”

Bị Tản Viên Thượng Thần đuổi thẳng, trong lòng kẻ lạ mặt cay cú nhưng không dám đáp trả, một phần vì gã biết đánh không lại, phần khác vì mệnh lệnh cấm gây rối được cấp trên ban xuống, gã đành ngậm đắng gật đầu chào bức tường rồi rời đi.

Nhìn kẻ lạ mặt đi khuất, Hoàng Ngọc Yến giẫm chân bực bội: “Sao người không đánh hắn một trận cho bõ ghét! Người ngại ra tay thì bảo voi chín ngà ra giẫm hắn một phát cũng được mà?”

Từ bức tường vang lên tiếng cười đáp: “Ngọc Yến, chính vì ngươi cứ trẻ con như vậy nên tổ tiên Nam Hỏa Phượng Hoàng không giao phượng ấn cho ngươi, thiên tài xuất chúng nhất tộc sau chính bản thân Nam Phượng.”

Trước lời đánh giá về bản thân, Ngọc Yến phồng má chu môi tỏ vẻ không vừa lòng nhưng cũng không cãi lại.

Tản Viên Thượng Thần lại nói với Bích Diệp: “Còn người nữa Nữ Thần Sinh Mệnh, đừng vì một món ăn mà gây họa chứ?”

“Biết òi!” Bích Diệp chu môi gật đầu, quả thật nàng vì thèm ăn nên đã nghe theo Ngọc Yến hành động dại dột, nếu Tản Viên Thượng Thần không ra tay ngăn cản kẻ lạ mặt theo như hai nàng dự tính thì có lẽ đã xảy ra một trận thảm chiến.

Sau đó, Bích Diệp và Ngọc Yến vội tạm biệt Tản Viên Thượng Thần để quay lại xem tình hình của Dương.

Trong khi đó, một ngọn lửa hình phượng hoàng đang bốc lên từ cơ thể tưởng như đã chết của Dương, thương tích từ cơ thể hắn dần hồi phục, nhưng lời nguyền trẻ hóa bị Bích Diệp yểm lên vẫn còn nên cơ thể hắn vẫn chỉ như đứa trẻ.

Sở dĩ Dương có thể dần tái tạo cơ thể không phải vì hắn có thể tái sinh, mà thật ra hắn vốn chưa hề chết, người thật sự mất một mạng là Hoàng Ngọc Yến.

Khi vỗ vào lưng Dương, Hoàng Ngọc Yến đã đẩy vào Dương một giọt tinh huyết Phượng Hoàng, giọt máu đặc biệt mang tất cả tinh hoa của mỗi cá thể Phượng tộc, có khả năng giúp Phượng tộc tái sinh.

Khi đó, một hợp đồng đã được xác lập giữa Hoàng Ngọc Yến và Dương, nàng sẽ chuyển một lần tái sinh của mình cho Dương, hay chính xác hơn, nàng chết thay Dương một mạng. Và Dương sẽ không chết, còn Ngọc Yến mất đi khả năng tái sinh cho đến khi một giọt tinh huyết mới của nàng được trái tim tạo ra.

Huyết khế Phượng Hoàng, mượn cơ hội tái sinh từ người của Phượng tộc, và khả năng này chỉ dành cho duy nhất một người, kẻ kế thừa Phượng ấn, dấu ấn tượng trưng cho quyền lực tối cao của Phượng tộc.

Trong lúc đó, dưới tán cây vú sữa đột ngột hiện ra ba bóng người, một bên là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, một bên là một gã đàn ông che mặt, ở giữa lại có một chiếc ngai làm từ hàng đống xương sọ người. Một gã đàn ông đang ngồi xổm trên chiếc ngai, tay cầm điếu thuốc tùy tiện cho vào cái mồm râu ria hút một hơi dài mà không nhả khói ra.

Gã đàn ông che mặt đứng cạnh chiếc ngai nhìn Dương và lắc đầu: “Chậc! Huyết khế Phượng Hoàng, thứ mà bất cứ ai trong chúng ta đều mơ ước.”

Nếu Dương còn tỉnh táo, hắn sẽ nhận ra ngay kẻ che mặt này chính là kẻ đã tham gia hỗ trợ Dạ Vũ đánh bại Vô Địch trong trận chiến ở Hoàng Thành.

Cô gái xinh đẹp bên kia, cũng chính là một phân thân của Cửu Vĩ Thần Hồ, Hồ Mị Như. Nàng mỉm nụ cười quyến rũ và nói: “Đáng tiếc là ngươi không cách nào đoạt được. Cho dù có thể, ngươi có dám cướp đoạt khi mà cha của hắn đang ở ngay bên cạnh?”

Kẻ ngồi trên ngai vàng, tuy không lớn tuổi nhưng ánh mắt mờ mịt, mái tóc bạc trắng cùng râu ria xuề xòa khiến hắn trông già nua lạ thường. Hắn dùng ngón tay búng nhẹ điếu thuốc khiến tàn thuốc cùng vài đốm lửa li ti văng tung tóe rồi nói: “Con trai? Ta chỉ có một người con trai, nhưng nó tên là...”

***

“Cu Lông! Tao sẽ giúp mày báo thù! Hu hu!”

Đặng Vô Tâm đau đớn gào khóc, gã đang quỳ trong một khoảng sân nhỏ, hay tay nâng một con sâu to bằng ngón chân.

Bên cạnh Vô Tâm, một gã thanh niên trẻ tuổi gãi đầu nói: “Xin lỗi, nó từ dưới đất chui lên em không để ý...”

Đặng Vô Tâm gào lên ngắt lời tên thanh niên: “Xin lỗi? Độc Hành, anh đạp gãy cổ mày rồi xin lỗi được không?”

“Được!” Độc Hành thật thà đáp.

“A đù!”

Lúc này, Phan Phúc Pháp tiến đến hỏi: “Chuyện gì mà ồn vậy?”

Đặng Vô Tâm liền mếu máu kể lại.

Đặng Vô Tâm rủ Lương Vô Thường quyết đấu, nhưng trước đó, Đặng Vô Tâm đã chôn Cu Lông dưới mảnh đất trống dùng làm sân đấu. Cu Lông là tên con linh trùng mà Vô Tâm thu phục được gần đây. Gọi là linh trùng vì Cu Lông là một loài côn trùng có linh lực, khá hiếm có so với linh thú.

Khi trận đấu bắt đầu, Đặng Vô Tâm chuẩn bị gọi Cu Lông lên tung đòn ám toán Lương Vô Thường, chợt Độc Hành mắt nhắm mắt mở đi ngang giẫm phải Cu Lông vừa ngoi lên từ mặt đất, khiến con sâu vốn phòng ngự yếu ớt giãy lên mấy cái rồi tắt thở.

Chờ cho Đặng Vô Tâm kể hết sự tình, Độc Hành nhún vai: “Chỉ là con linh trùng cấp thấp mà thôi, tuy độc của nó có thể gây tê liệt nếu không phòng bị, nhưng cũng rất dễ giải quyết.”

Đăng Vô Tâm gầm gừ: “Nói như thể mày là linh trùng sư! Ừ thì linh trùng cấp thấp đấy! Giỏi thì đền cho anh con khác đi!”

Độc Hành đáp: “Loại này rất hiếm, nhưng hình như em biết một nơi có rất nhiều...”

“Ở đâu?”

Độc Hành gãi đầu: “Em không nhớ... Nhưng em khá chắc chắn có nghe đến một nơi như vậy, thậm chí còn có cảm giác là mình bị tai nạn mất trí khi đang trên đường đến nơi đó... Nơi đó hình như ở... dưới lòng đất.”

***

Sau khi ba bóng người cùng chiếc ngai đầu lâu biến mất, Bích Diệp và Ngọc Yến cũng vừa lúc trở về nơi gốc cây vú sữa.

Cơ thể Dương đã tái tạo lành lặn, ngọn lửa phượng hoàng tan biến và hắn đứng dậy...

“Có gì đó không đúng...” Ngọc Yến nghi hoặc nói khi thấy từ Dương toát ra cảm giác lạ thường.

Dương, với ánh mắt trong veo bình tĩnh, dường như không hề quan tâm đến chuyện mình vừa suýt chết, trong đầu hắn chỉ xoay vòng hai chữ: Sinh, Tử.

Rồi Dương thì thầm: “Sinh ra rồi chết đi, chết đi rồi lại hồi sinh...”

“Sinh Tử không hề đối lập... Trải qua sự sống chính là đang hướng về cái chết...”

“Hắn đang cảm ngộ ý nghĩa của sinh tử?” Ngọc Yến kinh ngạc hỏi Bích Diệp.

Bích Diệp gật đầu, hơn ai hết, nàng biết rõ tình huống của Dương, hắn mang trong người Tử Vong khí thuần chất nhất từ Tử Linh cùng với Sinh Mệnh lực tinh khiết nhất từ nàng. Khoảnh khắc từ sống đến chết rồi lại sống đã khiến hắn có cảm ngộ với ý nghĩa thật sự của Sinh và Tử, hai thuộc tính phi nguyên tố có mối liên hệ mật thiết với nhau.

“Sinh - tử, quy luật vốn có của tự nhiên...” Dương tiếp tục thì thầm, mắt hắn hướng lên nhìn quả vú sữa đang ngừng chín trên cành cây.

Rồi Dương giơ tay lên, hướng về quả cây, hắn dần nắm tay lại như muốn nắm lấy quả vú sữa ở khoảng cách xa.

“Nắm giữ sinh tử... Thao túng tự nhiên...”

Khoảnh khắc tay Dương dần nắm lại, quả vú sữa vốn ngừng chín bỗng nhiên đổi màu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chỉ vài giây sau, Hoàng Ngọc Yến há hốc mồm, lắp bắp nói: “Chín... Chín rồi! Hắn... Hắn điều khiển được linh trí của cây vú sữa thủy tổ?”

Như Ngọc Yến, Bích Diệp cũng kinh ngạc không kém, một Nữ Thần Sinh Mệnh như nàng cũng không cách nào thao túng được sinh vật có linh trí như cây vú sữa thủy tổ. Thao túng linh trí, vệc này không giống mang nước cho một con vật uống hoặc đổ nước vào miệng nó để nó uống, mà là khiến cho chính bản thân nó muốn uống nước. Và Dương đã khiến cho bản thân cây vú sữa muốn làm quả chín.

Quả chín, nhưng Dương vẫn chưa ngừng tay, bởi hắn có cảm giác cây vú sữa muốn hắn tiếp tục...

Rồi quả vú sữa thủy tổ chìn mùi bắt đầu tỏa sáng, đồng thời, lá cây xum xuê dần khô héo rơi rụng...

“Hắn làm gì vậy?” Ngọc Yến kinh nghi hỏi Bích Diệp.

Bích Diệp nghi hoặc đáp: “Có lẽ... Hắn đang chuyển toàn bộ tinh hoa của cây vào quả... Nhưng nếu hắn làm vậy, cây vú sữa sẽ chết...”

“Chết? Sao không ngăn hắn lại?” Ngọc Yến lo lắng nói.

Lúc này, thân cây vú sữa bắt đầu khô héo, lá rụng như mưa.

Bích Diệp lắc đầu: “Có lẽ cây vú sữa muốn vậy, và chỉ có Dương hiện tại mới có thể làm được điều này.”

Cuối cùng, cây vú sữa lụi tàn, chỉ còn quả vú sữa cuối cùng rơi xuống tay Dương. Quả vú sữa màu tím với những đốm sáng li ti tỏa mùi hương thơm ngát.

Nhìn quả vú sữa có màu sắc như ngân hà, Ngọc Yến thèm thuồng nói: “Thật là thơm, ta dám chắc chỉ cần cắn một miếng, Linh Vương có thể đột phá thành Linh Đế!”

Dương lúc này mới tỉnh hồn lại, còn chưa kịp nhớ lại quá trình thu hoạch quả vú sữa trên tay thì đã nghe câu nói của Ngọc Yến, liền thèm thuồng liếm mép nhìn quả vú sữa rồi đưa lên miệng với ý định cắn một miếng lên Linh Đế...

Khi miệng Dương há ra chờ đợi, chợt một tia nước bắn thẳng vào lưỡi Dương mang theo hương vị thơm lừng khiến Dương giật mình nhìn xuống.

Trước mắt Dương, một tia nước hình cung đang từ một cái nốt nhỏ dưới quả vú sữa xả thẳng vào mồm hắn, trông giống như...

“Ặc! Khụ khụ!” Dương ho sặc sụa khi phát hiện quả vú sữa lộ ra hai con mắt to tròn với vẻ mặt khoan khoái, rõ ràng là rất thoải mái sau khi tè vào mồm Dương xong.

Dương định phun nước tiểu trong miệng ra, nhưng lại phát hiện linh hồn mình có phát triển dù rất ít sau khi uống một chút nước tiểu này, liền nhắm mắt nuốt sạch.

Uống xong, Dương thầm mừng rỡ: “Nước tiểu của thằng này giúp linh hồn phát triển! Lời to rồi! Uống nước tiểu còn thăng cấp nhanh hơn tu luyện! Khoan đã, nói vậy nếu mình ăn phân của nó không chừng còn đột phá nhanh hơn nữa?”

(Và từ đó, huyền thoại về một thằng main ăn cức thăng cấp ra đời...)

Sau đó, Bích Diệp và Ngọc Yến tái mặt khi nhìn Dương ngửa cổ đưa quả vú sữa lên miệng lắc mạnh, vừa lắc vừa nói: “Nào ị đi! Ị cho tao ăn thử! Nhanh nào!”

Quả vú sữa bị lắc mạnh khóc mếu máu, miệng bi bô kêu những tiếng khó hiểu trông vừa đáng thương vừa đáng yêu...

Trong khi đó, từ thân cây vú sữa khô khốc chợt lộ ra một sinh vật nhỏ xíu, trông giống như một con sâu béo ú to bằng hạt đậu đen, bản thân con sâu cũng màu đen...

***

Long Ngạo tiến xuống nơi sâu nhất của Long Thành, tìm thấy một cánh cửa hầm kì lạ.

Khi Long Ngạo tìm cách mở cửa hầm, một giọng nữ sắc sảo chợt vang: “Thiếu tộc trưởng muốn tìm đường đến Địa Tâm cảnh?”

Long Ngạo quay lại nhìn, hai cô gái giống nhau như đúc đang tiến đến, một người đi trước với vẻ tự tin sắc bén, còn người đi sau lại nhút nhát bẽn lẽn.

Long Ngạo tỏ ra ngạc nhiên: “Long Thư Hồn và Long Thanh Bồn? Ai cho các ngươi vào cấm địa này?”

Cô gái đi trước, cũng là cô chị tên Long Thư Hồn cười duyên đáp: “Câu này Thư Hồn hỏi thiếu tộc trưởng mới đúng, Thư Hồn và Thanh Bồn được đại tư tế cho phép vào đây, còn thiếu tộc trưởng... hình như là đi lén a...”

Long Ngạo nhướng mày: “Đại tư tế Long Phẫn? Ta còn ngây thơ tưởng rằng người của Tế Đài chỉ có quyền đối với nghi lễ và nghi thức của Long tộc.”

Ngoài Trưởng lão hội và tộc trưởng kiêm thành chủ Long thành, Long tộc còn có một thế lực quyền lực thứ ba tên là Tế Đài, nhưng Tế Đài với đại tư tế Long Phẫn lãnh đạo được cho rằng chỉ quản lý nhưng sự kiện, nghi lễ trong tộc.

Tuy nhiên, khi biết đại tư tế Long Phẫn có quyền cấp phép cho chị em Long Thư Hồn tiến vào cấm địa này, nơi mà cả đại trưởng lão cũng không thể tùy ý cho người tiến vào, thì Long Ngạo đã đoán ra đại tư tế Long Phẫn có quyền lực không thua, thậm chí có thể còn lớn hơn tộc trưởng.

Long Thư Hồn che miệng cười rồi nói: “Chẳng phải đều vì Long tộc sao? Hơn nữa, chị em Thư Hồn không những không cản bước thiếu tộc trưởng mà còn sẵn sàng phò tá người.”

“Phò tá ta? Vậy nói ta nghe xem tại sao ngươi biết ta tìm Địa Tâm cảnh?”

Long Thư Hồn xinh đẹp cười sắc sảo và nói: “Trừ một ít người của Tế Điện, Trưởng lão hội và Tộc trưởng ra thì chắc chỉ có Long Thần biết về Địa Tâm Cảnh. Mà Thư Hồn nghe nói Long Thần đang truyền dạy cho thiếu tộc trưởng... Vậy nên khi tình cờ thấy thiếu tộc trưởng lẻn xuống đây ở thời điểm này, Thư Hồn đoán chắc người đang tìm cách xuống long đất tìm Địa Tâm Cảnh.”

“Vậy tại sao ngươi biết về Địa Tâm Cảnh? Long Phẫn sai hai ngươi xuống đó làm gì?”

Thư Hồn đáp: “Thư Hồn và Thanh Bồn từng có một khoảng thời gian được đưa xuống lòng đất để huấn luyện trong một nơi gọi là Thế Giới Ngầm, tại đây, Thư Hồn được nghe qua những bí mật mà Long thành không mấy ai biết, bao gồm tin tức Địa Tâm Cảnh sắp khai mở.” Thư Hồn ngừng lại rồi nói tiếp: “Ngoài ra Thư Hồn còn gặp được những thiên tài cùng tuổi với thiếu tộc trưởng... và mạnh hơn hẳn so với Thế Hệ Phi Thường...”

Nói đến đây, hai mắt Thư Hồn như lóe sáng, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã lướt đến kề một thanh dao ngắn vào cổ Long Ngạo trước khi hắn kịp nhận ra nguy hiểm.

Nhưng không gây thương tích cho Long Ngạo, Thư Hồn nhanh chóng thu dao lại trước khi Long Ngạo kịp phản ứng và nói tiếp: “Thư Hồn may mắn được xếp thứ 17, hạng cuối cùng trong những thiên tài như vậy...”

Vẻ mặt Long Ngạo vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đang rung động mãnh liệt, hắn biết chị em Long Thư Hồn từ nhỏ, biết nàng bằng tuổi hắn, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ rằng nàng mạnh đến mức này....

Toàn thân Long Ngạo run lên, không phải sợ, mà vì phấn khích. Thử thách càng lớn, kẻ địch càng mạnh, hắn càng muốn chinh phục.

“Dẫn đường!”

***

Trong lòng đất u tối, một thanh niên tóc đỏ đào vào một hốc đất nhỏ, gã dùng mũi ngửi lấy một vệt máu dính trên đất rồi nhìn xuống dưới, miệng nhe hàm răng sắc nhọm gầm gừ: “Muốn trốn vào Địa Tâm Cảnh để trấn áp tàn hồn tổ tiên ta ư? Nguyễn Hoài Bảo, mày sẽ hối hận...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.