“Cứu! Cứu! Mô phật!”
Tiếng kêu đau đớn của Thích Đông vang vọng khắp đấu trường, chỉ với sức mạnh bị phong ấn đến ngang tầm Linh Sĩ, Thích Đông không thể nào cảm ứng được nguy hiểm phía sau, kết quả là bị sói cắn mông kéo đi.
Sau khi lợi dụng Thích Đông làm mồi nhử sói, Dương và Đoạn Tuyệt cùng xông vào tay đấm chân đá con sói tới tấp (tuy nhiên cả hai tên có “lỡ chân” đạp vào mông Thích Đông vào cái). Trước những đòn đánh liên hoàn, con sói được tạo ra từ linh lực nhanh chóng hết linh lực và tan biến, làm rơi ra một chiếc chìa khóa bạc.
Đoạn Tuyệt nhặt chiếc chìa khóa, nhưng gã chưa vội mở phong ấn mà đưa mắt nhìn về một lối đi dưới tán cây, nơi có một bóng người đang bước đến.
Một khúc nhạc hồi hộp vang lên từ khán đài, tiếng bình luận viên gào to: “Cai ngục đã tìm được tù nhân! Nhưng Đoạn Tuyệt cũng có được chiếc chìa khóa thứ hai! Liệu Đoạn Tuyệt sẽ mở phong ấn trước hay cai ngục sẽ đánh bại Đoạn Tuyệt trước?”
Cai ngục cấp một là một gã khá cường tráng, mặc cảnh phục của Thế Giới Ngầm, tay cầm một cây gậy ngắn. Thấy chiếc chìa khóa bạc trên tay Đoạn Tuyệt, gã cai ngục lập tức ném cây gậy trên tay về phía Đoạn Tuyệt hòng ngăn Đoạn Tuyệt mở phong ấn.
Theo lẽ thường, Linh Sĩ cấp 5 không thể nào cản hay tránh nổi lực ném của Thượng Sĩ, nhưng trong khoảnh khắc cây gậy bay đến Đoạn Tuyệt không hề nao núng. Gã nắm chặt cánh tay phải.
Trong khoảnh khắc đó, Dương đang quan sát Đoạn Tuyệt bỗng rùng mình vì một cảm giác kì lạ, đồng thời hắn mơ hồ nhìn thấy trên cánh tay phải của Đoạn Tuyệt mơ hồ hiện lên một đường gân đen kéo dài từ cổ tay đến tận ống tay áo, và có lẽ còn dài hơn nhưng bị tay áo che đi.
Rồi trong chớp mắt, Đoạn Tuyệt chụp lấy cây gậy được ném bởi cai ngục cấp Thượng Sĩ và ném ngược trở lại với một sức mạnh khủng khiếp.
BINH!
Cây gậy va thẳng vào ngực gã cai ngục, khiến gã văng ngược ra rồi biến mất sau một cánh cổng không gian vừa hiện ra.
“Đúng như mong đợi, Nhất Đao Đoạn Tuyệt đã loại bỏ cai ngục cấp một bằng một đòn phản công thần tốc!”
Tiếng bình luận viên gào lên trong tiếng khán giả vỗ tay cuồng nhiệt. Dương vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay của Đoạn Tuyệt, đường gân đen đã ẩn mất nhưng ấn tượng kì lạ và khó hiểu vẫn còn làm Dương ngạc nhiên.
“Đó là sức mạnh gì? Hình như không phải linh lực!” Dương thầm hỏi. Linh Sĩ chưa thể phóng xuất linh lực ra khỏi cơ thể và nhập vào vũ khí đang bay, nên chắc chắn một cây gậy được ném bởi Linh Sĩ cấp 5 không thể nào đánh văng Thượng Sĩ một cách đơn giản như vậy. Và nếu như gã cai ngục cấp một không phải một Linh Vương bị phong ấn thành Thượng Sĩ mà là Thượng Sĩ thật sự thì có thể đã bị đánh vỡ lồng ngực, vỡ tim và chết.
Lúc Dương đang thắc mắc, Đoạn Tuyệt cũng liếc nhìn Dương, và khi nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu của Dương, Đoạn Tuyệt cũng tỏ ra ngạc nhiên.
“Ngươi không biết dùng thứ sức mạnh chết tiệt này, hay ngươi không có nó?” Đoạn Tuyệt nhìn Dương và hoài nghi hỏi.
Không đáp lời Đoạn Tuyệt, Dương thầm hỏi Google, nhưng lần này không có đáp án, thay vào đó, trong tâm trí Dương xuất hiện một ý nghĩ, giống như tự hắn nói với chính mình, rằng: “Có những điều ta nên tự mình tìm hiểu.”
Bất chợt, một cảm giác nguy hiểm khiến Dương rùng mình quay lưng ra sau, một cánh cổng không gian đang hiện ra ngay sau lưng hắn.
Một bóng người lực lưỡng cầm đại đao bước ra.
“Cai ngục cấp hai xuất trận đúng vào vị trí đội vượt ngục!” Bình luận viên gào lên trong tràng âm thanh hưng phấn của khán giả.
“Đao ư? Ta muốn nó!” Đoạn Tuyệt vẫn bình tĩnh vừa tra chiếc chìa khóa bạc mới nhặt được vào vòng tay vừa nói.
Tầng phong ấn thứ hai được khai mở, đạt đến Thượng Sĩ, Đoạn Tuyệt ném chiếc chìa khóa bạc cho Dương rồi xông về phía tên cai ngục.
Gã cai ngục thấy Đoạn Tuyệt xông đến, lập tức giơ thanh đao lên cao rồi bổ xuống, lưỡi đao mang linh lực hướng thẳng vào đầu Đoạn Tuyệt khi gã vừa tiến đến.
Rồi lưỡi đao dừng lại, vì bị Đoạn Tuyệt dùng hai ngón tay kẹp lấy. Hai ngón tay này đang nổi lên một đường gân đen.
Tay còn lại của Đoạn Tuyệt nhanh như chớp đánh vào cổ tay cầm đao của cai ngục khiến gã đau đớn buông thanh đao ra.
Thanh đao xoay một vòng trên không rồi rơi vào tay Đoạn Tuyệt.
Một khoảnh khắc im lặng.
Hai tay Đoạn Tuyệt cầm đao giơ thẳng lên đỉnh đầu, cả người hắn như tỏa ra sát khí điên cuồng.
“Nhất Đao Đoạn Tuyệt, một đao cắt đứt tất cả!”
Nhưng Đoạn Tuyệt không chém xuống, vì gã cai ngục đã cúi đầu nhận thua, nhanh chóng lùi bước vào cánh cổng không gian vừa hiện ra sau lưng.
“Cai ngục cấp hai đã đầu hàng và để lại vũ khí!” Giọng bình luận viên lại vang lên trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Một chiến thắng tưởng như dễ dàng, nhưng thực tế là nếu một đao kia chém xuống, gã cai ngục biết chắc bản thân không kịp tránh né và toàn thân đứt đôi.
Cuộc vượt ngục tiếp diễn, nhờ khả năng của Google, Dương vừa giả ngơ vừa dẫn dụ đồng đội tìm đến những chiếc rương cần thiết, tìm được thêm một chìa khóa bạc để mở tầng phong ấn thứ ba, một lọ thuốc giảm đau, một cây rìu chặt củi Dương dùng làm vũ khí và một bộ mõ cho Thích Đông và một chiếc chìa khóa màu đen mà ngay cả Đoạn Tuyệt cũng chưa rõ công dụng.
“Đây là chìa khóa gì?” Dương vờ tò mò hỏi khi mở hộp ra một chiếc chìa khóa đen.
Đoạn Tuyệt cầm lấy chiếc chìa khóa đen, thử tra vào vòng tay nhưng không có gì xảy ra, liền trầm ngâm: “Trong đấu trường vượt ngục, chìa khóa bạc có tỉ lệ xuất hiện cao nhất, giúp tù nhân giải phong ấn, chìa khóa vàng rất hiếm gặp, giúp cai ngục thăng một cấp, chìa khóa đỏ cực kì hiếm có, có thể gọi ra linh thú có sức mạnh tương đương cai ngục cấp 9, linh thú này sẽ tấn công cả tù binh lẫn cai ngục.”
“Còn chìa khóa màu đen này?” Thích Đông vừa thoa thuốc giảm đau vào mông vừa hỏi.
Đoạn Tuyệt lắc đầu: “Chưa từng xuất hiện.”
“Nhưng có một lời đồn... Rằng trong đấu trường có một trường hợp gần như không thể vượt qua và chỉ có duy nhất một cách để tù nhân chiến thắng trong trường hợp này. Đó là gọi ra món vũ khí mạnh mẽ nhất trong đấu trường.”
“Có thể món vũ khí đó là một Thần Bảo, và chiếc chìa khóa này chính là chìa khóa mở ra chiến thắng.”
12 Thần Bảo, trừ Thuận Thiên Kiếm và Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn còn nguyên vẹn ra thì người trên mặt đất có rất ít thông tin về những Thần Bảo còn lại, phần vì bị che giấu, phần thì hư hại như Phù Đổng Thiên Vương Giáp hoặc bị phong ấn trong bí cảnh như Linh Quang Thần Cơ và Cửu Phẩm Liên Hoa Tháp. Nhưng không phải tất cả Thần Bảo đều hư hại hoặc bị phong ấn, vậy chúng ở đâu? Và câu trả lời là dưới lòng đất, dưới đáy biển, hoặc trên không.
Một Thần Bảo trong đấu trường, có thể đây chỉ là tin đồn được tung ra nhằm tăng tính hấp dẫn của vượt ngục, nhưng biết đâu, với tính chịu chơi của ông trùm Thế Giới Ngầm, tin đồn này lại là sự thật?
Sau vài giây trầm ngâm, Đoạn Tuyệt lại nói: “Nhưng cũng có thể chiếc chìa khóa đen này dùng để mở một chiếc hộp không nên mở, giải phóng thứ gì đó còn khủng khiếp hơn cai ngục?”
Giọng điệu lạnh nhạt của Đoạn Tuyệt khiến cho câu nói của hắn toát lên vẻ ma quái bí hiểm, khiến cho Dương rùng mình liên tưởng đến câu chuyện về chiếc hộp Pandora, một câu chuyện thần thoại trong thế giới cũ của hắn, về một người phụ nữ tên Pandora đã mở một chiếc hộp không nên mở, giải phóng những điều tồi tệ nhất.
Lúc này, Thích Đông trông thấy một chiếc hộp màu vàng lấp lánh liền chạy đến mở ra. Cùng lúc đó, một bóng đen từ bụi rậm lao ra tung chưởng vào Thích Đông.
Nhưng cũng đồng thời, từ trong hộp, một cổng không gian hiện ra giữa Thích Đông và kẻ đánh lén, một quả cầu lửa xuất hiện sau cổng và trúng ngay vào kẻ đánh lén đang lao đến rồi phát nổ.
“Aaa...” Một tiếng kêu đau đớn vang lên, kẻ đánh lén bốc cháy dữ dội, vội vã chạy vào một cánh cổng không gian vừa xuất hiện.
“Cai ngục cấp ba đã bị loại!” Giọng bình luận viên lại vang lên hào hùng, bất chấp những tràng cười của khán giả trước sự ăn may của Thích Đông.
Trong khi đó, Thích Đông đang vỗ ngực bành bạch trước mặt Dương và nói: “Là mưu kế của bần tăng đó! Không phải ăn may đâu! Bần tăng biết chắc chắn trong hộp có bẫy mà! Thí chủ hiểu hông?”
Chợt khán giả ồ lên phấn khích trong tiếng nói của bình luận viên: “Cai ngục cấp bốn xuất trận!”
Tò mò trước phản ứng cuồng nhiệt khác thường của khán giả, Dương dùng Google tìm hiểu và biết nguyên do, cai ngục cấp bốn là một mỹ nữ cực kì nóng bỏng, chân dài váy ngắn, cúc áo hững hờ hé lộ khe ngực căng tròn trắng mịn, gương mặt nghiêm trang nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt vời với mái tóc búi cao.
Đoạn Tuyệt và Thích Đông cũng dựa vào phản ứng của khán giả mà đoán ra tình hình. Ngay lập tức, Dương và Thích Đông, hai chàng trai vàng của làng mê gái chạy như bay đi tìm nữ cai ngục xinh đẹp. Nhưng Dương chạy đúng hướng, còn Thích Đông thì không.
Đoạn Tuyệt vẫn đứng yên nhìn theo Dương, gã hiểu tại sao Thích Đông phản ứng như vậy, nhưng tại sao Dương, một kẻ mới hôm trước còn không biết vượt ngục là gì, thì sao lại biết có nữ cai ngục xinh đẹp xuất hiện để mà phản ứng y hệt?
Nên biết, khán giả có thể theo dõi mọi thứ qua màn hình, còn tù nhân thì không thể thấy màn hình, cũng không thể nghe rõ tiếng hò reo của khán giả.
Hoài nghi, Đoạn Tuyệt liền chạy theo Dương.
Dương chạy đến gần vị trí nữ cai ngục liền chậm lại, vừa bước đi vừa sửa lại quần áo tóc tai sao cho bảnh bao nhất, sau đó chỉnh dáng đi lãng tử để bước về phía nữ cai ngục.
“Người đẹp, nàng đang tìm người sao?” Dương cất giọng tán tỉnh, mắt hắn dính chặt vào khe ngực trắng nõn của nàng.
Nữ cai ngục xinh đẹp tay cầm một quả cầu băng, nàng nheo mắt nhìn Dương với vẻ thất vọng: “Chỉ có mình ngươi?”
Nhưng ngay lập tức, nữ cai ngục giật mình quay lưng lại, Đoạn Tuyệt đang nhanh như chớp từ phía sau lao đến, nhảy lên và giơ đao chuẩn bị bổ thẳng xuống đầu nàng.
“ĐỪNG MÀ!!!!” Dương đau đớn gào lên trước viễn cảnh nữ cảnh sát xinh đẹp sắp bị chẻ đôi.
Nhưng lúc đó, nữ cai ngục đã kịp đưa quả cầu trong tay lên trước lưỡi đao.
Một khoảnh khắc chớp nhoáng và lạnh lẽo khi lưỡi đao chạm vào quả cầu. Quả cầu nổ tung làm khí lạnh lan ra khiến cả Đoạn Tuyệt, nữ cai ngục và cả Dương đều bị đông cứng tại chỗ.
“Đóng băng hết rồi!” Giọng bình luận viên kinh ngạc vang lên: “Cấm bảo Hàn Băng Linh Châu của cai ngục cấp bốn đã bị phá vỡ ngoài ý muốn, gây ra một vụ đóng băng phạm vi hẹp khiến cho hai tù binh lẫn cai ngục đều bị đóng băng. Liệu Nhất Niệm Thích Đông có kịp đến để giải cứu đồng đội trước khi cai ngục tự thoát ra?”
Không cần chờ lâu, Thích Đông đã nhanh chóng tìm đúng hướng sau khi chạm đến ranh giới đấu trường.
Nhìn ba người bị đóng băng trước mắt, Thích Đông há hốc mồm bước đến đứng bên nữ cai ngục, gã vừa ngắm nhìn nữ cai ngục xinh đẹp trong băng vừa nắm lấy Đoạn Tuyệt ném sang một bên.
Vẫn say sưa ngắm nữ cai ngục, Thích Đông si mê nói: “Thí chủ, trông nàng như một Thần Nữ đang dần tỉnh giấc trong bí thuật Vĩnh Hằng... Như một Công Chúa đang hẹn ước tương lai qua những năm tháng Trường Tồn... Như một Mỵ Nương chuẩn bị xuất thế sau hàng ngàn năm Tuế Nguyệt.”
“Không phải!” Dù bị đóng băng cơ thể nhưng nữ cai ngục vẫn có thể mấp máy môi để nói chuyện: “Thích Đông, chàng giết ta đi.”
“Tại sao bần tăng phải giết thí chủ?”
Ánh mắt sắc sảo đượm long lanh buồn, nữ cai ngục cắn môi rồi nói: “Vì sao ư? Vì ta yêu một người không nên yêu. Ta sợ làm ô uế cửa phật, sợ làm người ta yêu lầm đường lạc bước...”
Thích Đông trợn mắt lùi bước, lắp bắp nói: “Thí chủ... Ý thí chủ là... Thí chủ động lòng phàm với bần tăng? Mô phật!”
Nữ cai ngục liếc mắt e thẹn thay cho cái gật đầu: “Từ khi thấy chàng trong tù, ta đã luôn mơ về một ngày được dắt chàng dạo phố, ta nhớ hương tóc chàng và thầm mong một lần được vuốt ve mái tóc ấy...”
“Thật lãng mạn... Ta sẽ biến điều ước của nàng thàng sự thật, bất chấp luân thường đạo lý!” Thích Đông quả quyết.
“Đừng!” Dương quát lên can ngăn, trong khi đó, Đoạn Tuyệt chỉ lầm lì lắng nghe.
Thích Đông nhìn sang Dương và hỏi: “Thí chủ, chẳng lẽ người nỡ đập tan ước mơ của một người con gái...”
“Nhưng cô ta lừa ngươi đó!”
Thích Đông gật đầu: “Bần tăng nguyện bị nàng lừa, thất bại và ở tù thêm một thời gian, còn hơn là làm tan nát con tim một người, cái giá đó quá lớn, bần tăng không trả nổi. Mô phật!”
Dương bực dọc nhíu mày, hắn lo rằng nữ cai ngục sẽ sớm thoát ra. “Cái giá quá lớn... Đúng rồi!”
Dương vội vã quát: “Hạ cô ta đi, ta cho ngươi trăm triệu!”
Nhưng Thích Đông chỉ lắc đầu: “Mô phật! Tiền tài là phù du.”
“Chết rồi, thằng này giống mình, mê gái hơn tiền!” Dương thầm mắng, nhưng thực ra Dương không biết rằng, Thích Đông đang chờ hắn ra giá cao hơn.
Dương vội nghĩ đến thứ khác, mặt nạ cải trang tuyệt đối thì Dương không tự làm được, nếu nói dối sợ Thích Đông trở mặt. Hắn nghĩ đến một món khác làm Thích Đông hứng thú.
“Hạ cô ta đi, ta sẽ chế cho ngươi con xe gần giống Truy Ảnh!”
Mắt Thích Đông sáng rực: “Hứa rồi nhé!”
Sau đó, Thích Đông nhìn sang nữ cai ngục và nói: “Thứ lỗi! Độ xe ngon hơn độ nàng!”
Sau đó hắn tung chưởng, một chưởng này dừng lại đúng lúc nên không gây tổn thương lên nữ cai ngục mà chỉ làm nàng văng vào cánh cổng không gian vừa hiện ra phía sau.
Lúc này, Dương nhíu mày cảm thấy không đúng, lại nhìn thấy vẻ mặt như hiển nhiên của Đoạn Tuyệt, rồi nhìn vẻ mặt gian xảo hớn hở của Thích Đông, Dương vỡ lẽ nhận ra rằng hắn đã bị gài, Thích Đông không phải bị nữ cai ngục dụ dỗ, mà là hắn lợi dụng nữ cai ngục để dụ dỗ Dương.
“Thằng này không những bựa, không những nhây, mà còn điếm nữa!” Dương tức giận mắng.