Bóng đêm như một bức màn giăng kín bầu trời và phủ che rừng núi, vạn vật yên tĩnh.
Giữa rừng cây ven đồi, một đôi nam nữ đang vật lộn nhau trên đất lạnh. Người nam trẻ tuổi gương mặt anh tuấn, quần áo xộc xệch để lộ ra cơ thịt săn chắc, còn người nữ trông trưởng thành hơn, nhưng nhan sắc cũng thuộc hàng đại mỹ nhân, nét đẹp sang trọng và sắc sảo của một phu nhân cao quý.
Người phụ nữ là Mai Điệp Tú, vợ của Tiêu Khải, chủ nhân nhà họ Tiêu, một gia tộc hùng mạnh chuyên làm nghề đâm thuê chém mướn. Là phu nhân cao quý của một gia tộc hùng mạnh, có uy quyền tuyệt đối, lại có nhan sắc tuyệt trần, Điệp Tú trở thành nữ thần trong lòng của nhiều thế hệ Tiêu gia, bất kỳ người Tiêu gia nào cũng từng ít nhất một lần nghĩ đến nàng trong lúc thủ dâm, nhưng không ai dám mơ tưởng có được nàng, đơn giản vì chồng nàng là tộc trưởng hùng mạnh, còn hai đứa con trai của nàng là tuyệt thế thiên tài.
Nhưng cả nhà họ Tiêu, cả người chồng uy quyền lẫn hai đứa con trai thiên tài mà nàng yêu thương hết mực đâu thể ngờ rằng có một ngày, vợ của tộc trưởng Tiêu gia, mẹ của thiên tài hạng mười Hùng Vương Bảng, lại bị một thằng nhóc bằng tuổi con nàng và cũng là kẻ thù của con nàng, làm nhục.
Nửa thân dưới của Điệp Tú trần trụi, lớp áo của nửa thân trên cũng bị Dương xé toang, thân hình quyến rũ lõa lồ của nàng bị Dương đè lên, tay hắn khóa chặt tay nàng trong khi mũi hắn kề vào ngửi hương da gợi cảm nơi bờ vai mảnh mai của nàng.
Điệp Tú tìm mọi cách vẫy vùng, nhưng thủ đoạn mạnh nhất của nàng là Âm Điệp đã bị Dương khắc chế, so về vũ lực, dù hơn Dương hai cấp độ nhưng người không chuyên về cận chiến như Điệp Tú hoàn toàn bất lực trước phòng ngự của Dương, khi cấp độ của Dương càng cao, uy thế vượt trội của thể chất Long tộc và linh hồn Tiên tộc càng lộ rõ.
“Thả ta ra ngay, nếu không cả Tiêu gia sẽ truy sát ngươi!” Chống cự không lại, Điệp Tú chuyển sang hù dọa.
Nhưng Dương như không nghe thấy, tiếp tục thưởng thức cơ thể của Điệp Tú như một con mãnh thú đang đáng giá hương vị của con mồi, sau đó hắn tự kéo quần mình xuống rồi một tay giữ hai tay Điệp Tú, tay còn lại nâng đùi nàng lên.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm, Điệp Tú chợt nhận ra rằng ánh mắt của Dương rất mơ màng, hắn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi Âm Điệp.
“Chẳng lẽ Âm Điệp gặp biến chứng gì đó khiến hắn bị biến thành tên cuồng dâm?” Điệp Tú thầm nghĩ, sau đó nàng thử phá giải Âm Điệp.
Cánh bướm đen vốn luôn lượn lờ xung quanh đột nhiên tan biến, rồi Dương như bừng tỉnh.
Dương và Điệp Tú nhìn nhau, một tay Dương vẫn khóa chặt hai cổ tay Điệp Tú, tay còn lại hắn vẫn trong tư thế nâng đùi Điệp Tú lên, hông hắn đang rất gần giữa hai chân nàng và một khúc thịt to cứng đang chực chờ kề cận khe suối nhỏ.
“Cô là mẹ của Tiêu Hồn và Tiêu Bổ?” Dương kinh ngạc hỏi Điệp Tú, hắn vẫn nhớ những gì Điệp Tú nói trong lúc hắn mơ màng.
Thấy Dương tỏ ra kinh sợ, Điệp Tú thở phào, khi tỉnh táo thì một đứa nhóc mười mấy tuổi sẽ chẳng dám làm gì nàng. Nghĩ thế, Điệp Tú liền lên giọng khó chịu quát:
“Đúng vậy! Còn không mau thả ta ra, nếu không ta...!”
Điệp Tú còn chưa nói hết câu, cả người nàng như muốn nổ tung khi bất ngờ hứng chịu một cú đâm tận gốc vào giữa hai chân. Cú đân bất ngờ này khiến tim Điệp Tú như ngừng đập vài giây, cả người nàng như hóa đá, não bộ nàng như ngừng hoạt động vì quá tải trước luồng cảm giác như sóng thần ập vào âm đ*o và lan tỏa đến mọi dây thần kinh trong cơ thể.
Điệp Tú hóa đá, còn Dương cũng đóng băng, hắn biết cú đẩy quá mạnh của mình làm Điệp Tú đau nên hắn giữ yên tư thế để cơn đau của nàng dịu lại và chờ d*m thủy tiết ra bôi trơn dương v*t hắn.
Nhưng trong mắt Điệp Tú, sự tấn công quá mạnh rồi ngừng lại của hắn chỉ là sự lóng ngóng của thằng trai tân bằng tuổi con nàng lần đầu nếm mùi phụ nữ, và trong đầu nàng liền nảy ra kế hoạch lợi dụng sự ngây thơ của Dương để thoát thân.
Cơn đau giữa hai chân đang dần dịu lại, Điệp Tú làm nét mặt ủy khuất liếc Dương và nũng nịu nói: “Không biết thương hoa tiếc ngọc hay sao?”
Dương không phải dạng trai tân ngây thơ như Điệp Tú lầm tưởng, nhưng về độ dại gái thì hắn vẫn có thừa, biết rõ Điệp Tú đang chuyển sang dùng mỹ nhân kế, nhưng hắn tình nguyện trúng kế.
“Xin lỗi, ta sẽ nhẹ nhàng hơn.” Dương hối lỗi nói.
Thấy Dương tỏ ra bối rối, Điệp Tú thầm đắc ý, tuy là bà mẹ hai con nhưng nhan sắc của nàng vẫn xếp vào hàng tuyệt thế, cộng thêm kĩ năng quyến rũ của nàng thì có thể nói, chỉ cần nàng liếc mắt một cái cũng đủ khiến bao gã đàn ông vì nàng mà quay tay cả đêm.
Mà lúc này, Dương nhẹ nhàng rút khúc thịt của hắn ra.
Khi khúc thịt to đầy gân xanh rút khỏi khe suối đỏ hồng, Điệp Tú khẽ rên một tiếng cực kỳ quyến rũ, vẫn liếc Dương bằng cái liếc gợi tình và hỏi: “Chưa làm chuyện này lần nào phải không?”
Sở dĩ Điệp Tú nghĩ Dương là trai tân, ngoài vì Dương trẻ tuổi và cú đẩy như dốt vừa rồi, còn vì theo kinh nghiệm của nàng, những thiên tài trẻ tuổi thường trong đầu chỉ có tu luyện và tiêu chí chọn bạn tình rất cao, như bọn Ngân Hà, Độc Hành, Đoạn Tuyệt, Thiên Minh, Vân Phi và cả Tiêu Hồn đều như vậy.
Dương tỏ ra ngây ngô gật đầu.
Với khả năng cảm nhận linh lực vượt xa cùng cấp và kiến thức bao la về linh trận nói chung và phong ấn nói riêng, Dương thừa biết Điệp Tú đang cố ý đánh lạc hướng hắn để âm thầm tạo ra một dạng phong ấn nào đó, nhưng hắn vẫn giả vờ ngây thơ, vừa sướng vừa khỏi phải mang tiếng hiếp dâm.
Cái gật đầu ngây ngô của Dương khiến Điệp Tú mừng thầm trong lòng, với cảnh giới linh lực hữu ý, Điệp Tú có thể vừa đánh lạc hướng Dương bằng hành động gợi tình, vừa sử dụng linh lực tạo ra một phong ấn chậm rãi và âm thầm.
Đã diễn thì cùng diễn, Dương tỏ ra lóng ngóng ôm eo Điệp Tú định đẩy khúc thịt của hắn vào người nàng lần nữa, nhưng Điệp Tú liền đưa tay tóm lấy dương v*t của hắn để ngăn lại, quyến rũ khẽ nói: “Từ từ... Có muốn học cách làm phụ nữ sướng không?”
Được bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào dương v*t, Dương tê sướng gật đầu như gà mổ thóc.
Dương không sợ Điệp Tú đột nhiên bóp chết dương v*t hắn, Điệp Tú cũng không có ý định làm vậy vì sau một hồi vật lộn, nàng biết khả năng phòng ngự của Dương hoàn toàn vượt quá khả năng tấn công của nàng.
Dương ngồi bệt ra khi Điệp Tú bò dậy, hai bầu ngực no tròn lủng lẳng đong đưa khiến Dương không thể không đưa tay hái lấy.
“A...” Điệp Tú khẽ rên khi bầu vú mịn màng mềm mại của nàng bị tay Dương ngây ngô xoa nắn.
Mà tay nàng cũng đang nhẹ nhàng vuốt ve dương v*t của hắn, và lúc này Điệp Tú mới phát hiện ra cái khúc thịt vừa đâm nàng đau điếng sao mà trông hấp dẫn vô cùng, to lớn, thẳng tắp, trông lực lưỡng và đầy gân guốc. Điệp Tú nuốt một ngụm nước bọt, cái thứ này thật sự quá hấp dẫn, nếu nó không phải thuộc về kẻ thù của con nàng thì nàng cũng rất muốn trải nghiệm một lần...
Điệp Tú giật mình vội xua đi ý nghĩ trong đầu, nàng đang mê hoặc Dương để thoát thân, không thể bị hắn mê hoặc.
Thấy Dương mân mê đôi gò bồng của mình như đứa trẻ khám phá đồ chơi mới, Điệp Tú cong eo ưỡn ngực ra trước và dụ hoặc hỏi: “Thích ngực ta sao? Có muốn nếm thử mùi vị nó như thế nào không?”
“Muốn! Muốn!” Dương mừng như điên nói, nhưng lại tỏ ra lóng ngóng không biết làm thế nào.
Dương diễn ngây ngô như thật (vì xem qua quá nhiều jav) khiến cho Điệp Tú phì cười, nàng đưa tay ôm đầu hắn và kéo đầu hắn cúi xuống áp mặt vào ngực nàng.
Cảm giác mềm mịn ấm áp lan khắp gương mặt cùng với mùi da sữa tỏa vào mũi khiến cho Dương si mê không ngừng cọ và ngửi.
“Ngực cô thơm và mềm quá! Tiêu Hồn và Tiêu Bổ thật là có phúc!” Dương tỏ ra ganh tỵ nói.
Điệp Tú khẽ cười nụ nười bẽn lẽn, nhưng trong lòng thì kềm nén cảm xúc muốn bóp chết Dương ngay lập tức, hạ nhục con nàng, giờ lại làm nhục nàng, nàng cố kềm chế để hoàn thành phong ấn, sau đó tha hồ mà xé xác Dương cho hả giận.
Chợt cảm giác kích thích làm Điệp Tú không kềm được khẽ rên, hóa ra là thằng Dương đã há miệng ngoạm lấy bầu vú nàng, lưỡi hắn liếm lên đầu ti hồng nhạy cảm làm nàng phải run rẫy và khẽ rên rĩ.
Vừa rên rĩ, Điệp Tú vừa vuốt ve đầu Dương như đang cổ vũ hắn, nhưng trong lòng thì thầm mắng mồm của tên chết tiệt này sao lại lợi hại như vậy, cảm giác ghê tởm thì có ghê tởm nhưng cũng khiến nàng quá kích thích, thậm chí còn khiến giữa hai chân nàng bắt đầu rỉ ra dâm dịch.
Sau một hồi mút gặm không biết chán, Dương chồm lên người Điệp Tú hòng đè nàng xuống, nhưng Điệp Tú vội ngăn hắn lại, nàng không muốn cho Dương chạm vào cửa mình, đồng thời cũng phải câu giờ để hoàn thành phong ấn. Cuối cùng, Điệp Tú liếc xuống cái dương v*t to tướng đang giương về phía nàng và thầm nghiến răng quyết định.
“Khoan nào...” Điệp Tú ngăn Dương lại, tay nàng khẽ vuốt dương v*t của Dương trong khi mắt nàng liếc hắn cài liếc đầy gợi dục, sau đó nàng cúi đầu, đưa lưỡi liếm nhẹ lên đầu khấc của Dương.
Có thể cảm nhận được Dương đang nghiền răng rùng mình sung sướng, Điệp Tú đắc ý tiếp tục đưa lưỡi mềm liếm khắp dương v*t nóng hừng hực của Dương, vừa liếm, mắt nàng vừa liếc nhìn Dương một cách đầy khiêu khích và lẳng lơ, nhưng trong lòng nàng thầm nguyền rủa: “Cứ tận hưởng đi, chờ phong ấn hoàn thành thì bà cho mày biết cảm giác của quý bị cắt ra từng lát mỏng!”
Dương thì chả quan tâm Điệp Tú nghĩ gì, chỉ sung sướng vừa hưởng thụ vừa vuốt ve đầu Điệp Tú như vuốt ve thú cưng.
Nếu Tiêu Hồn biết mẹ hắn đang ngoan ngoãn bú cu cho kẻ thù không đội trời chung của hắn thì chắc cũng phải phun máu mà chết.
Còn Điệp Tú, ban đầu nàng miễn cưỡng bú liếm cho Dương, nhưng càng bú liếm thì nàng càng cảm nhận được sự hấp dẫn không chỉ ở bề ngoài mà còn cả sự cứng rắn lẫn mùi vị cũng vô cùng hấp dẫn, thậm chí nàng có cảm giác đê mê đến nỗi có thể bú liếm cho khúc thịt này cả ngày mà không chán.
“Tại sao lại hấp dẫn đến vậy?” Điệp Tú tràn ngập tò mò, ngay cả của chồng nàng cũng chưa từng khiến nàng có cảm giác này, nhưng khúc thịt của Dương lại tỏa ra khí chất khiến nàng bị chinh phục vô điều kiện.
Khiến kẻ thù cũng phải say mê, trên đời có chuyện ảo diệu như vậy không?
Có!
Điệp Tú bừng tỉnh, nàng đã hiểu cảm giác này từ đâu mà ra! Chính là vì trong Dương mơ hồ ẩn hiện sự pha trộn của hai loại thuộc tính phi nguyên tố, Sắc Dục và Tình Yêu!
Mà khi Điệp Tú ngơ ngác nhận ra thì Dương cũng đã không kềm chế nữa, hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt đẹp quyến rũ của nàng lên, hắn cúi mặt mình xuống và âu yếm hôn vào làn môi thơm ướt át của nàng.
“Um!” Điệp Tú thất thần bị Dương hôn lấy, mất vài giây nàng mới tỉnh ra và vội vã tìm cách đẩy Dương khỏi người mình, nhưng Dương đã ôm chặt cơ thể trần trụi của nàng, mặc nàng giãy giụa, hắn tham lam mơn trớn đôi môi hồng ngào ngọt, lưỡi hắn xông phá tìm bắt chiếc lưỡi thơm nàng đang tìm mọi cách giấu đi trong vô vọng.
“Khốn khiếp! Khi phong ấn hoàn thành ta sẽ băm nát lưỡi ngươi!” Điệp Tú thầm nghĩ, trong khi lưỡi nàng bị lưỡi Dương bắt được, hai chiếc lưỡi quấn chặt vào nhau.
Ngực Dương áp vào ngực Điệp Tú, một tay hắn vuốt ve tóc mềm, một tay hắn lướt khắp từ bờ vai gầy, qua tấm lưng thon, xuống làn eo mảnh, đến bờ mông tròn.
“Ta sẽ bẻ từng đốt xương trên tay ngươi!” Điệp Tú thầm nghĩ trong khi cơ thể nàng uốn éo hòa theo sự vuốt ve của tay Dương, hai tay nàng luồn qua tay Dương để ôm siết tấm lưng rắn chắc của hắn.
Dương đè Điệp Tú nằm xuống, chân và hông hắn luồn lách để ép hai chân Điệp Tú dang ra, mở đường cho dương v*t cương cứng tiến đến gõ cửa thiên đường.
“Không được! Thứ dơ bẩn của ngươi sẽ không thể chạm vào ta! Phong ấn sắp hoàn thành rồi!” Điệp Tú thầm nói, trong khi hai chân nàng chủ động co lại, mông nàng ưỡn lên và uốn éo trong khi dương v*t của Dương cọ sát vào hai khe âm đ*o đỏ hồng đã ướt đẫm d*m thủy.
Dương vẫn ôm chặt Điệp Tú, vẫn hôn nàng say đắm, và đẩy hông đưa đầu khấc dương v*t lách qua hai mép thịt chuẩn bị chui vào...
Dừng lại.
Cả Dương và Điệp Tú cùng dừng lại, tựa như thời gian lắng đọng.
Phong ấn đã khởi động, Điệp Tú nhìn Dương, không hiểu sao trong lòng luyến tiếc...
Phải chi nàng phong ấn chậm hơn, để môi lưỡi nàng hòa tan vào môi lưỡi hắn.
Phải chi nàng phong ấn chậm hơn, để cơ thể nàng hòa tan vào cơ thể hắn.
Phải chi nàng phong ấn chậm hơn, để dương v*t hắn...
“Ư!” Điệp Tú giật mình bật ra tiếng rên đầy khoái cảm, bởi vì Dương vừa đẩy trọn dương v*t hắn vào âm đ*o nàng.
Nhìn vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa sướng khoái của Điệp Tú, Dương vừa đẩy đưa dương v*t ra vào âm đ*o nàng vừa bật cười hỏi: “Đây có phải cách làm phụ nữ sướng không, thưa cô?”
Điệp Tú vẫn ngơ ngác, đi kèm với đó là khoái cảm tột cùng, vừa hứng chịu từng cú đẩy, nàng vừa rên rỉ vừa hỏi: “A... Ngươi... không bị... phong ấn? A...”
Trong khi hỏi, hai tay Điệp Tú vô thức ôm lên bờ vai Dương.
Dương lắc đầu: “Người bị phong ấn là nàng!”
Điệp Tú lần nữa giật mình, nàng phát hiện ra linh hồn nàng đã suy yếu rất nhiều, đây là tác dụng của phong ấn nàng muốn gây ra cho Dương.
Thấy Điệp Tú khó hiểu, Dương vừa vuốt ve tóc nàng vừa đẩy nhanh hơn và giải thích: “Tuy nàng dùng loại phong ấn chậm rãi và âm thầm, nhưng từ đầu ta đã phát hiện ra và biết loại phong ấn nàng muốn tạo, đồng thời ta tạo ra một phản phong ấn, khi phong ấn nàng kích hoạt, chính là lúc phản phong ấn kích hoạt và hướng phong ấn vào linh hồn nàng.”
Lúc này Điệp Tú mới hiểu, nàng tưởng mình chơi Dương, hóa ra toàn Dương chơi nàng.
“Khốn khiếp! Ngươi chơi ta!” Điệp Tú tức giận mắng, nhưng trong tiếng mắng của nàng lộ rõ giọng nũng nịu xấu hổ. Tuy mắng, nhưng hai chân nàng giơ cao quặp chặt vào eo hắn, một tay nàng ôm lấy đầu hắn, một tay nàng vuốt ve gương mặt hắn, ánh mắt nàng nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt vừa giận, vừa ghét, lại vừa có nét động tình...
Dương đẩy càng nhanh, càng mạnh...
Hắn nhe răng cười và đáp: “Đúng! Ta đang chơi nàng!“. Ngôn Tình Sắc
Chơi, theo nghĩa nào cũng đúng...
Điệp Tú đang làm mặt giận cũng phải bật cười...
Dương đẩy một cú cuối cùng.
Cả hai cùng rùng mình, tử cung Điệp Tú hứng trọn từng luồng tinh dịch từ kẻ thù của con trai nàng.
Nàng và hắn thở gấp nhìn nhau, cùng cười, rồi áp vào môi nhau nụ hôn nồng nàn say đắm...
Trong khi đó, ở cách đó một quãng.
Một nhóm người bị đánh te tua nằm la lệt trên mặt đất.
Một người trong nhóm tức giận nói: “Mẹ kiếp! Mày dám đánh tụi tao, chờ tộc trưởng phu nhân xử xong thằng nhóc kia rồi sẽ đến lượt mày!”
Gần đó, Long Chúc Phong ngồi dưới gốc cây ngửa mặt nốc cạn một lon bia, tỏ ra không quan tâm lời tên kia nói.