12 Nữ Thần

Chương 297: Chương 297: Đào Thoát




Gã béo thực hiện màn bắt cóc quá nhanh và điêu luyện, hắn ôm Dương lao đi trước bao ánh mắt ngỡ ngàng.

Nhưng mà, chỉ chạy được vài bước, gã béo vác Dương như va phải một bức tường vô hình, hắn bật ngược lại còn Dương thì rơi xuống đất, ngay bên cạnh Trục Nhật đang ngất xỉu.

Đầu Dương va trực tiếp với bức tường vô hình nhưng quái lạ là hắn cảm giác như có thứ gì đó mềm mềm trên đầu đã đỡ cho mình. Dương đưa tay sờ đỉnh đầu và giật mình phát hiện đầu mình có mọc lên một thứ hình trụ vừa tay cầm, mềm mềm dài dài, đỉnh đầu thứ này sờ như đầu buồi.

“Chẳng lẽ mình mọc trym trên đầu?” Dương kinh hoảng thầm nghĩ.

“Khoan đã! Là nấm đầu buồi!” Lúc này Dương đã hiểu nguyên nhân vì sao hắn liên tục lỡ mồm trong buổi đấu giá và lúc nói chuyện với Trịnh Thiên Minh.

Nấm đầu buồi, một loại nấm có hình dạng giống như dương v*t người, nó mọc kí sinh trên đầu sinh vật và điều khiển sinh vật làm những điều ngu ngốc mà kẻ bị điều khiển không hề hay biết mình bị điều khiển.

Dương di chuyển nhiều nơi trong Địa Tâm Cảnh nên vô tình dính một hạt giống của nấm đầu buồi mà không hề hay biết.

“Phải gỡ nó xuống mới được, giờ nó còn ngắn bị tóc che đi, lúc nó mọc dài thì mặt mũi đâu mà nhìn đời nữa?” Dương thầm nghĩ trong lúc đang tiện tay thó hòn đá trong tay Trục Nhật cất vào nhẫn không gian.

Trong khi đó, mọi người đang chú ý đến người đã tạo ra kết giới vô hình ngăn cản gã béo, chính là Âm Hậu Thục Trinh.

Lúc này nàng tiến đến đứng chắn trước người Dương, nàng không mở miệng lên tiếng nhưng ai cũng đều hiểu rằng muốn động đến Lý Hữu Thực thì phải bước qua xác của nàng.

Trước phong thái tuyệt sắc của Thục Trinh, có người tấm tắc khen: “Trước mặt là ngàn người quần hùng, sau lưng là ngàn tên Bá Vương Trùng hung hãn, vậy mà nàng dám đứng giữa che chắn cho người mình yêu, ai chẳng mơ ước có được một người tình như vậy?”

Thấy Thục Trinh được tung hô, Đoan Trang sau lưng Tiêu Hồn ghen tức nói: “Có gì ghê gớm, nếu người nằm đó là Tiêu công tử, ta cũng sẵn sàng làm như vậy!”

Tiêu Hồn mỉm cười vuốt tóc Đoan Trang và nói: “Nàng không cần làm vậy, vì ta sẽ không bao giờ thảm như Lý Hữu Thực, làm đàn ông mà cần người phụ nữ của mình bảo vệ!”

Đoan Trang phụ họa: “Đúng vậy! Thập Tiễn Tiêu Hồn phải đạp lên trên quần hùng!”

Lũ bá vương trùng dường như đã quyết định khai chiến...

Dương nằm đó, trong lòng cảm động trước sự che chở của Thục Trinh, Dương là kẻ hèn nhát khi cần lo cho riêng bản thân mình, nhưng khi cần lo cho người hắn yêu thương thì hắn lại can đảm hơn bất cứ ai.

Dương đứng dậy, nắm tay kéo Thục Trinh để ôm nàng vào lòng, nhìn sâu vào đôi mắt bối rối của Thục Trinh, Dương thì thầm: “Ai cho phép nàng liều lĩnh như vậy?”

Khi Dương dứt câu, Đạo Tử Quan đang nằm yên đột nhiên bật đứng dậy, nắp quan tài mở ra, Đạo Tử Quan lúc này trông như một cánh cửa địa ngục âm u ma mị. Từ cánh cửa này, hàng trăm sinh vật đủ mọi hình dạng cùng lao ra và quỳ phục sau lưng Dương.

Một trăm sinh tử binh cấp Vương, đây mới là quân đoàn bất diệt của Dương.

Đặt Thục Trinh, Trục Nhật và Thu Cúc trong vòng vây bảo vệ của năm âm binh cấp Đại Vương, Dương nhìn qua nghìn người sau lưng Trịnh Thiên Minh và lạnh lùng nói: “Muốn sống thì đừng động đến ta!”

Không ai dám phản bác, với đội quân một trăm Linh Vương, Dương hiện tại đủ sức thay đổi cục diện trận chiến, có thể nói, hắn đứng về phe nào thì phe đó gần như chắc thắng.

Lúc này, Dương đưa mắt hắn hướng về cơn mưa bá vương trùng đang ầm ầm đổ xuống.

“LÊN!” Dương ra hiệu cho quân đoàn bất diệt xông lên tấn công bá vương trùng.

Hai cơn bão va vào nhau, có bá vương trùng ngã xuống, có sinh tử binh bị phanh thây.

Nhưng những kẻ khác chỉ đứng nhìn, bọn hắn có chung một ý nghĩ, chờ Dương và bá vương trùng đánh nhau, còn mình ngư ông đắc lợi.

Dương thừa biết điều này, nên quân đoàn bất diệt mà hắn gọi ra đều là những âm binh được gọi dậy từ trước bằng sinh tử nguyền ấn, những âm binh này không cần Dương phân tâm điều khiển, cũng không gây hao tốn nhiều linh lực lẫn Tử Vong Khí và Sinh Mệnh Lực của hắn. Dương chừa lượng linh lực dồi dào gấp nhiều lần người khác của mình để làm chuyện khác.

Hắn đứng bên rìa chiến trường, khi số lượng bá vương trùng ngã xuống đã đủ nhiều, Dương bộc phát tử khí khắp người rồi giậm chân xuống đất.

Sát Thần - Ngự Tử Thuật!

Tử khí theo cái giậm chân của Dương len lõi vào thi thể lũ bá vương trùng đã chết và gọi chúng dậy.

Quân đoàn bất diệt của Dương tăng lên, còn quân bá vương trùng tiếp tục giảm xuống. Còn Dương lấy một viên bảo đan nuốt vào, đó là Tử Khí Thánh Đan, bảo đan giúp hồi phục một lượng lớn tử vong khí, là đan dược Dương lấy trong Lục Diện.

Nhiều người đứng xem bắt đầu run sợ, nếu tình hình này tiếp diễn thì quân đoàn cả ngàn bá vương trùng cuối cùng sẽ thực sự trở thành quân đoàn bất diệt của Dương.

Lúc này nhiều người bắt đầu nghĩ đến chuyện đứng về phe của bá vương trùng để diệt trừ Dương.

Dương cũng đoán ra điều này, hắn hường mắt về phía đám người, hất cằm lạnh lùng nói: “Tao thách tất cả chúng mày!”

Cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ tự tin, lời Dương nói khiến quần hùng chùn bước, nhưng không ai biết rằng, câu nói ngạo mạn này là vì ảnh hưởng của nấm đầu buồi Dương chưa kịp tháo ra khỏi đầu mình.

Tất nhiên không phải ai cũng sợ Dương, như Tiêu Hồn, Trịnh Thiên Minh, Thích Đông, nhưng bọn hắn còn đang xem xét tình hình.

Còn năm người Bạch Thiên Đường, đứng đầu là Bạch Tạng thì nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn Dương, Dương đang phá nát âm mưu mượn máu quần hùng vỗ béo bá vương trùng của bọn hắn.

Bạch Tạng muốn tự ra tay tàn sát nhưng có bọn Trịnh Thiên Minh, Thích Đông ở đây, lại thêm hàng ngàn người đều có thực lực không thấp, bọn hắn khó có thể thành công.

Vấn đề vẫn là phải giải quyết từ Dương, Bạch Tạng nheo mắt nhìn Dương, ngón giữa và ngón trỏ của hắn cong đầu vào nhau rồi búng một cây kim cực nhỏ về phía Dương với tốc độ như chớp mắt.

Kim cắm vào lưng Dương, hắn tỏ ra giật mình quay lại nhìn vào đám đông rồi giận dữ quát: “Các ngươi dám!”

Dương dần quỵ xuống...

“Giết hết bọn chúng!” Dương ra lệnh trước khi ngã gục xuống trong khi Thục Trinh lo lắng chạy đến.

Theo lệnh Dương, quân đoàn bất diệt liền quay đầu lao vào đám đông, đồng thời lũ bá vương trùng cũng lao vào theo.

Nhưng kì quái là, quân đoàn bất diệt của Dương chỉ nhè đầu năm người Bạch Thiên Đường cùng bọn Tiêu Hồn, Lương Diệt, Trịnh Thiên Minh mà đánh, để mặc những người khác chiến đấu với bá vương trùng.

Thích Đông cũng bị vạ lây, cả chục âm binh bá vương trùng liều mạng dí theo làm hắn vừa ôm đầu chạy vừa la oai oái: “Mô phật! Bần tăng có làm gì đâu?”

“Ai biểu mày âm mưu bắt cóc tao!” Dương đang gục ngã đột nhiên lên tiếng rồi đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Công tử không sao?” Thục Trinh vui mừng hỏi.

Dương gật đầu: “Ta không sao!” Rồi hắn mỉm cười âu yếm nhìn Thục Trinh và hỏi: “Nàng lo cho ta sao?”

Thục Trinh đỏ mặt không đáp, thời gian gặp nhau không lâu, nhưng không hiểu sao Lý Hữu Thực này tạo cho nàng những cảm giác rất đặc biệt.

Dương ngắm nhìn vẻ ngại ngùng xinh đẹp của Thục Trinh, rồi lại quay sang nhìn đám đông đang hỗn loạn. Âm mưu của hắn đã thành công.

Từ sau lần đụng độ trước với Bạch Thiên Đường, Dương cải trang thành Lý Hữu Thực, hắn tách Phù Đổng Thiên Vương Giáp ra khỏi Hắc Phù Đổng để mặc vào người, vừa tăng cường phòng ngự vừa đề phòng ám khí.

Biết sau khi trốn theo Thích Đông không thành, không thể tránh khỏi cuộc chiến, cũng biết có thể mình là kẻ bị diệt trừ đầu tiên, Dương chọn cách chủ động ra tay.

Biết hành động của mình sẽ phá âm mưu của Bạch Thiên Đường, Dương cũng biết Bạch Tạng sẽ quen thói ra tay ám toáng mình nên hắn thuận nước đẩy thuyền, khiến cho đám người phải vừa chiến đấu với âm binh và bá vương trùng vừa phải đề phòng lẫn nhau.

Lúc này Dương thu một xác bá vương trùng nguyên vẹn vào Đạo Tử Quang, gọi trong quan tài ra một con bọ rầy to tướng rồi sai nó đào đất dẫn bọn Thục Trinh rời đi.

Lúc này có nhiều người phát hiện ra, nhưng vì bận chiến đấu với bá vương trùng, lại bị lũ âm binh liều chết ngăn cản nên không ai kịp đuổi theo, Dương xóa dấu vết rời đi mất dạng.

Thật ra có một người đuổi theo mà Dương không hề hay biết, một cô gái có ngoại hình hết sức bình thường...

Bọn Dương dừng chân tại một hang động nhỏ hoang vu, Dương tranh thủ lúc nghỉ ngơi tiến ra chỗ vắng ngồi tìm cách tháo cây nấm đầu buồi ra khỏi đầu mình.

Nhưng vấn đề là cây nấm kí sinh vào não và điều khiển não bộ Dương nên hắn không cách nào tự gỡ được, cứ loay hoay mãi không thành.

Lúc này, giọng trong trẻo pha chút hờn dỗi của Thục Trinh chợt vang lên: “Công tử lại ép Bỉ Ổi ăn tinh dịch phải không!”

“A! Đâu có!” Dương vội vàng rụt tay khỏi đầu nhưng Thục Trinh đã phát hiện.

“A! Đầu công tử bị sao vậy? Có phải do bị thương lúc va vào kết giới của ta không?”

“Không, ta không sao mà!”

“Sưng một cục nè! Để ta xem...” Thục Trinh cúi người đưa tay vạch mái tóc Dương để xem chỗ u.

Hôm nay Thục Trinh mặc áo cổ hơi rộng, lúc nàng cúi người, cổ áo trễ xuống làm Dương đang ngồi nhìn thấy rõ hai quả đào trắng muốt tròn xinh đang khe khẽ đong đưa.

“A! Đây là cái gì?” Thục Trinh kì quái hỏi.

Dương cười khổ đáp: “Là nấm đầu buồi, nó kí sinh trên đầu ta, điều khiển não bộ ta, khiền cho ta có những lời nói và hành động bất thường.”

“Nó khống chế ta nên ta không thể nào tự gỡ ra được...”

Nghe thế, Thục Trinh nói: “Vậy ta có thể giúp công tử không?”

Dương gật đầu đáp: “Được! Để ta hướng dẫn nàng. Đầu tiên, vừa gặp là ta đã yêu nàng.”

Nghe Dương nói, Thục Trinh tròn mắt nhìn hắn khó hiểu.

Dương xua tay giải thích: “Là do cây nấm, nang đừng bận tâm. Nàng chạm vào cây nấm, dùng linh lực cảm nhận tình cảm sâu thẳm trong tim ta...”

“Xin lỗi, là dùng linh lực cảm nhận từng sợi rễ của cây nấm len lõi trong não ta.”

“Tiếp theo, nàng thật xinh đẹp, thật đáng yêu, bên cạnh nàng khiến trái tim khô khan của ta xao động mãnh liệt, ta biết, đời này ta không thể sống thiếu nàng...”

Dương tuông ra một tràng dài rồi im bặt khi Thục Trinh giơ cây nấm ra cho hắn xem, hóa ra nàng đã hái được cây nấm ra từ sớm mà Dương vẫn còn nói.

“Đừng đùa giỡn như vậy nữa!” Thục Trinh tỏ vẻ giận dỗi nói rồi quay lưng đi.

Nhưng Dương nắm tay kéo nàng xoay người ngã vào lòng hắn.

Ôm lấy thân thể mềm mại, ngửi lấy hương da thơm ngát.

Dương nhìn sâu vào đôi mắt đẹp long lanh.

“Xin lỗi... Ta chỉ mượn cơ hội này để nói lên nỗi lòng mình...”

Thục Trinh đấm nhẹ lên ngực Dương và khẽ nói: “Có điên mới tin công tử.”

Dương trợn mắt ngạc nhiên: “Ta không ngờ nàng xinh đẹp đến thế mà bị điên!”

“Công tử mới điên!”

Thục Trinh đẩy Dương, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng Dương xoay người đè nàng nằm xuống, hắn giữ chặt tay Thục Trinh và thì thầm vào tai nàng: “Ừ ta điên... Vậy ta sẽ cho nàng thấy ta điên đến mức nào!”

Nói xong, môi Dương bắt lấy môi Thục Trinh mặc cho nàng ra sức chống cự.

Thục Trinh không hiểu tại sao cơ thể không nghe lời nàng nữa, dù vẫn kháng cự nhưng cực kỳ yếu ớt, thậm chí cơ thể nàng còn muốn nép sát vào cơ thể hắn hơn, tay nàng còn muốn ôm chặt lầy hắn hơn, môi nàng còn muốn hòa tan vào môi hắn hơn.

Nàng chịu thua, nụ hôn đầu đời, thơm thơm ngọt ngọt, dâng trọn vào môi Dương.

Nhưng rồi, nàng sực tỉnh, lấy lại quyền khống chế cơ thể và đẩy Dương ra.

Nàng đứng dậy, quay lưng, trong lòng dâng lên cảm xúc vừa thương vừa tiếc.

Rồi nàng cất lời: “Xin lỗi công tử, ta đã có hôn ước...”

“Hôn ước?” Nhìn Thục Trinh run run bờ vai vì phải che giấu nỗi khổ tâm, trong lòng Dương dâng lên thương cảm.

“Một hôn ước được định ra từ trước khi ta được sinh ra, và ta không thể tự ý hủy bỏ, cho nên ta định sẽ tìm gặp người kia để hỏi ý hắn, nếu hắn đồng ý, ta theo hắn cả đời, nếu hắn chết, ta ở góa cả đời...”

“Vậy chỉ cần hắn không đồng ý...” Dương nói.

“Ta sợ không có chuyện hắn không đồng ý, vì theo những gì ta nghe ngóng được, kẻ này là một kẻ dâm dê, đê tiện, tham lam, bỉ ổi, hèn hạ...”

“Ắt xì!” Dương ắt xì một cái như trời đánh, trong lòng lầm bầm chửi: “Mẹ kiếp đứa nào nhắc tao vậy?”

Rồi Dương giận dữ nói: “Trên đời có thằng khốn nào như vậy sao? Nó không xứng với nàng, để ta đi giết hắn!”

Thục Trinh can ngăn: “Nếu chàng muốn giết hắn, hãy giết luôn cả ta, vì ta không thể phản bội hôn ước này.”

“Nàng quên ta là ai sao? Âm Vương Hữu Thực, không chuyện ác nào ta... dám làm. Ta sẽ giết hắn và bắt cóc nàng về làm vợ để cưng chiều nàng tới già!”

“Mà khoan!” Dương sực nghĩ đến một chuyện, trong đầu hắn thầm nghĩ: “Một kẻ dâm dê, đê tiện, tham lam, bỉ ổi, hèn hạ...” Chẳng hiểu sao nghĩ đến những mô tả này, trong đầu Dương lại hiện ra gương mặt của chính hắn.

Rồi Dương nhớ lại trước đó Thục Trinh từng tò mò về Võ Phi Dương.

Dương khẽ mỉm cười...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.