Chứng kiến lệnh bài chân truyền lệnh số 7 trên tay Bình Thường, mắt Siêu Phàm trợn trắng khó tin, khó tin vì để được chọn làm đệ tử chân truyền của Vô Lực bang, ngoài tài năng thiên bẩm còn phải trải qua quá trình thử thách suốt nhiều năm trời, kết hợp với sự hậu thuẫn mạnh mẽ của hai vị trưởng lão, một là trưởng lão Chấp pháp điện Ngộ Sát, hai là trưởng lão Y điện Siêu Thị Tiên Kiếm (trong Vô Lực bang có tin đồn bà là em ruột của ông nội Siêu Phàm nên cất nhấc Siêu Phàm nhưng bà bác bỏ và khẳng định không có người thân trong Vô Lực bang). Vậy mà Bình Thường, tên phế vật gia nhập Vô Lực bang nữa năm, chỉ là một đệ tử tục gia hèn mọn không có chút gia thế mà đạt được cái vinh dự lớn lao này để sánh ngang với thiên tài như Siêu Phàm, thật sự Siêu Phàm không tiêu hóa nổi...
“Là giả! Chắc chắn là giả!” Siêu Phàm chỉ thẳng vào mặt Bình Thường và đắc thắng nói: “Ta nhớ rồi! Ngươi từng thấy chân truyền lệnh của ta nên dựa theo đó làm thẻ giả!”
“Im miệng!” Ngộ Sát quát lên khiến Siêu Phàm giật mình, lão nghiến răng ngăn cơn ghen tức trong lòng, cũng như Siêu Phàm đối với Bình Thường, Ngộ Sát đối với Vô Thanh cũng là cảm giác ghen tị bất mãn. Ngộ Sát khi còn là đội trưởng đội đệ tử chấp pháp từng bị kết tội nhũng nhiễu tham ô tiền của các đệ tử, bị cách chức và đuổi khỏi Vô Lực bang, nhưng lão chạy chọt trở lại Vô Lực bang lần nữa và dùng pháp danh Ngộ Sát để che giấu quá khứ. Nhờ có ý thức phấn đấu, sau nhiều năm không ngừng nỗ lực đầu tư phong bì quà cáp, mua được nhiều thành tích thi đua khen thưởng, được bêu tên trên cột cờ mỗi sáng thứ hai hàng tuần... nên đã được lên chức hộ pháp, sau đó rất lâu mới đạt đến ngôi vị chấp pháp trưởng lão, vậy mà Vô Thanh vào bang không lâu đã lên chức hộ pháp, rồi chỉ sau vào năm cống hiến thì ít, rong chơi ăn nhậu thì nhiều đã lên chức trưởng lão.
Khác với Siêu Phàm, Ngộ Sát biết sự tồn tại của nhân vật có quyền hơn cả bang chủ đang ẩn tu trong cấm địa này, nên cũng biết lệnh bài của Vô Thanh và Bình Thường là thật, và biết do chính người đó ban cho. Vậy nên không còn nghi ngờ gì về chuyện Vô Thanh trở thành trưởng lão tục gia đầu tiên và Bình Thường cũng trở thành đệ tử chân truyền tục gia đầu tiên.
Hiểu biết hơn Siêu Phàm và cũng tỉnh táo hơn Siêu Phàm, Ngộ Sát tự trấn tỉnh sau phút kinh ngạc rồi cười nhạt với Vô Thanh: “Không biết ngươi dùng cách nào để mua được hai cái chức kia, nhưng nhớ cho kỹ, đi đêm thì phải đi cho kín đáo, để lộ ra thì nhục nhã lắm...”
“Còn nữa, đừng tưởng có được cái chức trưởng lão thì có thể huấn luyện ra thiên tài, và dù được đãi ngộ như đệ tử chân truyền thì cóc ghẻ cũng không thể hóa rồng đâu!”
Nói xong, Ngộ Sát dẫn Siêu Phàm đi vào một lối khác, Vô Thanh chả để những câu của lão lọt vào tai nên sắc mặt không đổi, dẫn Bình Thường đi chọn một gian phòng trống.
Khi Bình Thường và Vô Thanh vào phòng, một cánh cửa đá liền tự động khép lại bịt kín căn phòng nhưng những luồng niệm màu vàng lấp lánh vẫn tỏa được vào phòng, lý do vì niệm phát sáng nhưng không phải niệm là ánh sáng, ánh sáng bị vật chất ngăn cản nhưng niệm mạnh mẽ có thể đi xuyên qua vật chất.
Đưa Bình Thường vào phòng, Vô Thanh nói: “Được rồi, ngươi luyện đi, nhớ kĩ khi nghe ba tiếng chuông dài nghĩa là trời đã sáng, phải rời khỏi cấm địa trở về khu tục gia, ban ngày tháp Xá Lợi sẽ mạnh mẽ hơn, đệ tử có niệm yếu như ngươi có thể bị niệm từ Xá Lợi tác động làm thay đổi tính cách, thậm chí là tẩu hỏa trở thành điên điên khùng khùng.”
“Dạ, đệ tử sẽ nhớ kĩ. Nhưng... đệ tử luyện gì trong này ạ?” Bình Thường lễ phép hỏi.
Vô Thanh đáp: “Hiện tại ta là sư phụ ngươi, nhưng đó chỉ là danh nghĩa để ngươi có được chức đệ tử chân truyền. Còn người chịu trách nhiệm dạy dỗ ngươi sẽ là người hiểu rõ ngươi nhất...”
Vô Thanh ngừng lại rồi hỏi: “Ngươi còn nhớ lúc bị Ngộ Pháp bắt giam cùng Phương Trang phu nhân, trước khi ngất đi ngươi đã làm gì không?”
“Dạ?” Bình Thường vắt óc nhớ lại rồi đáp: “Có hai lần, lần đầu đệ tử la lên rồi bị lão niệm chú đánh ngất, lần thứ hai đệ tử định dùng thanh kiếm...”
Vô Thanh gật đầu: “Ừ! Vậy thì dùng thanh kiếm, người chịu trách nhiệm dạy dỗ ngươi sẽ xuất hiện! Mà nhớ đừng gây chuyện, trong cấm địa này thì ta không đỡ nổi cho ngươi đâu! À đây, có thể ngươi cần thứ này,“
Nói xong, Vô Thanh ném cho Bình Thường một cây bút và quyển sổ rồi rời đi, để lại Bình Thường với muôn vàn nghi vấn, nhất là hai câu cuối, Bình Thường không biết câu này là Vô Thanh nhắc nhở một hắn khác chứ không phải hắn hiện tại.
Ngồi một mình trong gian phòng đá, Bình Thường lấy Nghịch Thiên kiếm ra quan sát rồi thử làm theo lời Vô Thanh, kích hoạt thanh kiếm bằng niệm của bản thân...
Dương mở mắt, nhớ lời Vô Thanh vừa dặn dò nên liền thu liễm Hắc Niệm để tránh bị phát hiện, sau đó hắn ngồi thử cảm nhận niệm tỏa ra trong khắp phòng và nhận ra những luồng niệm này đang bị hút về phía Nghịch Thiên kiếm cắm bên cạnh một cách chậm rãi.
“Thanh kiếm này giống như một cái lỗ đen vũ trụ!” Dương cảm thán, hắn có cả ký ức của Bình Thường nên biết thanh kiếm này có thể hút cả linh lực mang thuộc tính lẫn niệm, thanh kiếm này mang Hắc Niệm cùng 12 thuộc tính linh hồn nên Dương nghi ngờ rằng, thanh kiếm hút được cả thời gian và không gian, giống như tính chất của lỗ đen vũ trụ theo kiến thức Dương biết từ thế giới cũ.
Và từ những phát hiện từ Nghịch Thiên kiếm, Dương dần đoán ra thêm nhiều điều về Thuận Thiên kiếm: “Vậy thì Thuận Thiên có thể giống như lỗ trắng, thay vì hút mọi thứ vào thì lại đẩy mọi thứ ra.”
“Vậy nếu cả hai thanh kiếm kết hợp lại như cũ thì sẽ thành cái gì?”
Dương không biết và cũng không tưởng tượng ra nổi, nhưng hắn suy luận rằng nếu lỗ đen và lỗ trắng kết hợp thì khả năng chia tách thế giới là hoàn toàn có thể, vậy nên thanh kiếm mà lão già lao công kể lại gần như chắc chắn là Thiên kiếm, một Thiên kiếm hoàn hảo lúc ban đầu chứ không phải Thiên kiếm mà Lạc Long Quân từng sử dụng.
Càng nghĩ càng nhức đầu, Dương lắc đầu xua tan tò mò rồi thử ngồi xếp bằng luyện niệm theo những gì Bình Thường được học. Nhưng kết quả là hắn đầu hàng trong chưa đầy một phút, Dương không thể luyện niệm giỏi như Bình Thường.
“Bảo sao lão Phong lại nói mình dạy dỗ Bình Thường, lão biết rõ mình không thể tự luyện tốt bằng Bình Thường.”
“Đành tự làm sư phụ của bản thân!” Dương thở dài và lắc đầu, lấy những quyển sách trong nhẫn ra xem sơ qua một lượt rồi ghi ghi chép chép vào quyển sổ do Vô Thanh để lại.
Niệm từ tháp Xá Lợi vẫn chậm rãi cuốn vào Nghịch Thiên kiếm và dần tạo thành một cơn lốc xoáy vàng rực quanh thân kiếm, Dương quay sang nhìn và kinh ngạc trong giây lát rồi chuyển sang mừng rỡ, lý do niệm không bị hút trực tiếp vào lưỡi kiếm là vì niệm này mạnh mẽ hơn nhiều so với niệm của Ngộ Pháp và gần đạt đến đẳng cấp của Hoàng Niệm, Hoàng Niệm và Hắc Niệm tương khắc, vì vậy nên nảy sinh xung đột và những luồng niệm từ Xá Lợi đang cố gắng kháng cự trước lưỡi kiếm Nghịch Thiên. Và sự kháng cự này khiến Bình Thường hưởng lợi, lượng niệm trong gian phòng này nhiều gấp hàng trăm lần các phòng khác nhưng vẫn ôn hòa vì bị Hắc Niệm ảnh hưởng, giống như nước nóng hòa vào nước lạnh thành nước mát hoặc nước ấm, nên Bình Thường có thể an tâm tu luyện mà không sợ bị tẩu hỏa, lại có thể tu luyện nhanh gấp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần so với người khác...
Thời gian đạt được trạng thái lấy lại ký ức mà Dương tự đặt tên là thức tỉnh không còn nhiều, hắn xem sơ qua các quyển sách, lại ghi chép rồi nhắm mắt...
Bình Thường mở mắt ra, hoàn toàn quên sạch những việc hắn đã làm trong trạng thái thức tỉnh. Nhìn quyển sổ và cây bút trên mặt đất, Bình Thường ngạc nhiên khi thấy trên bìa quyển sổ từ khi nào đã xuất hiện ra một dòng chữ to tướng: “Bí kíp cua gái”
Bình Thường tò mò cầm quyển sổ lên, lật trang đầu tiên thì thấy một dòng chữ khác: “Muốn có người yêu hay muốn làm anh gái mưa? Tất nhiên là muốn có người yêu, nên cứ đọc tiếp trang kế!”
Bình Thường cảm thấy quái dị lại lật sang trang kế: “Nghịch Thiên kiếm đang tập trung niệm từ tháp Xá Lợi vào một chỗ, hãy cố gắng tranh thủ cơ hội này chuyên tâm tu luyện để phát triển niệm của bản thân. Luyện đến gần sáng thì về phòng, sư huynh Đỗ Đạt sẽ hỏi nên cứ nói thẳng là được trưởng lão Vô Thanh huấn luyện đặc biệt, sư huynh ban đầu sẽ khó tin, sau đó là có chút buồn tủi nhưng sư huynh sẽ vui mừng cho ngươi nên nhớ phải cảm ơn sư huynh và đừng an ủi, chỉ khiến sư huynh thêm buồn.”
Đọc đến đây, Bình Thường kinh ngạc vì chỉ sau vài dòng, hắn thấy rõ người viết ra những dòng này không những hiểu rõ Bình Thường mà còn biết rõ tính cách của Đỗ Đạt sư huynh. Nếu là Vô Thanh trưởng lão thì người cần gì phải che giấu thân phận? Còn nếu không phải người thì là ai?
Bình Tường đọc tiếp và giật mình: “Sẽ có ngày ngươi biết ta là ai. Còn bây giờ cứ chuyên tâm luyện tập để đánh bại Siêu Phàm. Buổi sáng về đừng luyện niệm theo lịch trình của đệ tử tục gia, hãy lấy sách Kim Cang Thể ra đọc.”
Bình Thường thắc mắc: “Nhưng trong giờ tu luyện đâu được làm chuyện khác?”
Hắn đọc tiếp thì thêm một lần giật mình: “Ngu thế! Giờ ngươi là đệ tử chân truyền đó, ngươi thích làm gì đố ai dám ý kiến! Đến giờ cơm thì cứ tiếp tục mang thức ăn đến biếu lão lao công và cố gắng moi thêm thông tin từ lão, bảo lão kể chuyện nào càng kì bí, càng khó tin càng tốt!”
Đọc đến đây, Bình Thường ngước đầu nhìn khắp xung quanh để xem có phải có người đang vừa quan sát hắn vừa viết ra những dòng này hay không mà có thể hiểu rõ những gì hắn suy nghĩ, biết cả chuyện hắn và lão già lao công.
Bình Thường đọc tiếp: “Quanh nhà lão già có rất nhiều hoa, hái một ít đem tặng cho Phương Trang và Mai Linh, nhưng trước đó phải ghé qua kho bang lấy một chai rượu sâm Ngọc Linh tặng cho hộ pháp Thanh. Khổ quá, ta biết ngươi không có tiền, cứ giao thẻ chân truyền ra là có nhé!”
“Ặc!” Lần này thì Bình Thường sốc nặng, không những đoán được hắn nghĩ gì mà còn biết quan hệ giữa hắn và gia đình Mai Linh.
“Còn nữa, dùng thẻ chân truyền quẹt vào khe nhỏ đối diện cửa ra vào phòng, lối vào phòng vệ sinh sẽ hiện ra, đi tè cho đã đi rồi đọc tiếp.”
“Thậm chí còn biết mình đang mắc tè?” Bình Thường lạnh sống lưng.
Bình Thường đi giải quyết xong vào đọc tiếp: “Hết rồi. Đêm mai lại đến và kích hoạt Nghịch Thiên kiếm, ta sẽ viết tiếp những gì ngươi cần làm vào sổ. Mà nhớ là cứ để Nghịch Thiên kiếm như vậy, cơn lốc mạnh đến một mức độ nào đó thì sẽ bão hòa nên đừng sợ quá tải.”
Đọc hết chữ từ lâu và đã bắt đầu luyện tập nhưng tim Bình Thường vẫn đập mạnh, đây là gì chứ? Một vị sư phụ bí ẩn có thể thấu hiểu suy nghĩ của hắn, biết rõ thông tin về hắn và thậm chí còn dạy hắn cua gái, bá đạo quá rồi!