Đứng dưới cơn mưa kim loại, Dương lặng nhìn vầng khói sáng phủ quanh cơ thể mình, hắn biết bản thân đang trong trạng thái rất giống Thiên Địa Hữu Tình, nhưng người kích hoạt trạng thái này lại không phải hắn.
“Là do Google?” Dương thầm suy đoán, không phải một Google vô cảm hỏi gì đáp nấy, mà là một Google có cảm xúc riêng.
Trong trạnh thái hiện tại, Dương cảm thấy đầu óc minh mẫn lạ thường, khá giống với trạng thái Thiên Long nhưng khác ở chỗ, lần này hắn cảm thấy trí tuệ có được không thật sự thuộc về mình. Hơn nữa, lần này Bảo Ngọc không tan biến vào Dương mà đang ngủ trong nhẫn không gian trên tay hắn, chiếc nhẫn không gian do Diễm My mang đến.
Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Dương: “Gây sự đủ rồi, đi thôi!”
“Đi đâu?” Dương hỏi, hắn không bất ngờ trước sự trở lại của Google, trong trạng thái hiện tại hắn đủ trí tuệ để dự tính điều này.
“Về bán đảo Sơn Trà!” Google đáp.
“Có chuyện lớn gì sắp xảy ra sao?”
Bán đảo Sơn Trà là nơi ở của Bích Diệp, Dương hiểu hắn cần về đó để giải trừ lời nguyền vì Thần Phong đã rời khỏi linh hồn hắn, không còn phải lo chuyện xung đột thuộc tính. Nhưng với lượng hành như núi từng ăn qua, Dương biết Google sẽ không cho hắn thoải mái dễ dàng như vậy.
“Ngươi cần trạng thái sức mạnh tốt nhất để đi đến một nơi và giành lấy cơ hội đột phá.”
“Đột phá? Thành Đế?”
Google không đáp.
Sau khi tưởng tượng đến ngày đột phá và trở lại Long thành, Dương sực nhớ đến Thiên Ý liền nhìn sang, nhưng bóng dáng quen thuộc kia đã biến mất...
“Ngươi không tìm thấy nàng đâu, sẽ đến ngày gặp lại.” Google lại lên tiếng.
“Chúng ta đi thôi!” Dương quay sang nói với Diễm My sau khi thở dài, hắn muốn tìm Thiên Ý, nhưng Google không giúp thì hắn đi đâu má tìm?.
“Dạ!” Diễm My ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng Ngân lão vẫn còn đứng trên cao: “Đi đâu được nữa? Ta sẽ giết ngươi ngay tại đây!”
Dương bình tĩnh nhìn lên Ngân lão và đáp: “Giết ta? Bà đã bỏ qua cơ hội duy nhất trong đời rồi!”
Trong khi Dương nói, kim loại vụn từ vụ va chạm dần tụ tập về phía Truy Ảnh mà Dương vừa mang ra, khiến Truy Ảnh nhanh chóng thay đổi thành hình dạng một xe hơi mui trần sành điệu khiến tất cả mọi người, kể cả Ngân lão, cũng phải lé mắt săm soi.
Dương bế Diễm My đặt nàng lên ghế ngồi, còn hắn ngồi vào ghế lái xe trước những ánh mắt hâm mộ và thèm thuồng.
Ngồi chễm chệ trên xe, Dương vẫy tay chào Ngân lão và nhắn nhủ: “Cho ta gửi lời xin lỗi Th... Thế Kim, sẽ có ngày ta đến tìm nàng để sửa chữa lỗi lầm!”
Nghe Dương nói, Vân Phi gật gù với vẻ mặt hâm mộ, trong lòng thầm nhủ: “Thật là một tình yêu vượt qua định kiến! Chị dâu vợ, ta ủng hộ người!”
Cũng may là Vân Phi nói thầm, chứ nếu Dương nghe được chắc ói máu mà chết, cũng như Vân Phi sẽ ói máu mà chết nếu biết sự thật.
Nói xong, Dương phi xe phóng thẳng lên cao, phá thủng bầu trời nhân tạo để tiến lên mặt đất.
Ngân lão không đuổi theo, vì bà đã hiểu tại sao Dương tự tin đến thế...
“Thật là... Thằng nhóc đó có thể nhận ra sự hiện diện của ta sao?” Một giọng nam nghe có vẻ trẻ trung phát ra ngay bên cạnh Ngân lão.
Ngân lão nhìn sang, từ khoảng không hiện ra một gã đàn ông trông cũng trẻ trung nhưng tóc đã bạc trắng, Ngân lão không mấy ngạc nhiên: “Ngươi phái hắn đến để làm nhục chúng ta?”
Người đàn ông lắc đầu: “Ta chỉ định đến xem ai gây ra Thần Lôi Thẩm Định, nhưng không ngờ lại là tân thành chủ Giả Kim thành. Nhóc Đức Cường tìm được một kho báu quý đến vậy, bảo sao ngay cả chìa khóa và chức thành chủ cũng giao cho nó.”
Người đàn ông ngập ngừng rồi tiếp tục nói: “Ta nghĩ... Thù hận nên kết thúc rồi, ngành giả kim bây giờ thuộc về thế hệ mới...”
“Đừng hòng! Kim, nhớ cho rõ, thù hận chỉ chấm dứt khi Giả Kim thành của các ngươi tiêu vong!”
Kim nhìn Ngân lão, muốn nói gì đó nhưng chỉ thở dài rồi rời đi sau khi chắc chắn Dương đã an toàn...
Cuộc so tài luyện kim đầy giông bão cuối cùng cũng chinh thức khép lại, đám đông khán giả tản dần đi, riêng một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần vẫn nán lại mà không ai nhìn thấy...
Trên vai thiếu nữ, một sinh vật áo xanh nhỏ bé mang hình dáng mỹ nhân vỗ tay tán thưởng: “Tên Võ Phi Dương này thật lắm trò! Thấy không, Thần cũng không giết được hắn.”
Thiếu nữ hừ nhẹ: “Dựa dẫm người khác thôi!”
Sinh vật nhỏ bé tròn xoe mắt: “Ngân Hà, sao cứ nhắc đến hắn là ngươi như thành người khác vậy? Thái độ thật khó chịu.”
Ngân Hà đáp: “Ngươi ngửi mùi rác rưởi thì có cảm thấy dễ chịu như ngửi hoa thơm không?”
“Về thôi, ta rất nóng lòng muốn biết Địa Tâm Cảnh kia có gì đáng sợ...” Nói xong, Ngân Hà cũng rời đi...
Bên dưới, Thiên Kim bị giam trong phòng riêng nhưng vẫn có thể theo dõi diễn biến qua màn hình, ngực trái nàng có những vệt máu đỏ tươi, do chính nàng gây ra khi bấu tay vào, để ngăn trái tim đau nhói vì chứng kiến cảnh Bình Thường trúng một búa của Ngân lão.
Hai hàng lệ vẫn tuôn qua những cảm xúc từ đau đớn đến vui mừng, nàng thầm nhắn nhủ: “Bình Thường, Võ Phi Dương, ta sẽ chờ...”Truy Ảnh phá xuyên lòng đất bay thẳng lên trời xanh, mui xe đã đóng lại nhưng trong suốt nên Dương và My có thể nhìn rõ trời mây...
Xe bay chậm, rất chậm, tựa mây trôi...
Dương và My nhìn nhau, cùng mỉm cười, có chút hồng ửng lên trên gương mặt diễm lệ...
Dương hôn vào làn môi hồng thơm phức ngọt ngào...
Cúc áo bung ra, áo ngực rơi xuống, bàn tay thô ráp mân mê gò ngực căng mềm...
Váy vén lên, quần lót mỏng manh vướng lại nơi cổ chân trắng ngần...
Khối trụ cứng dài xâm vào khe suối mềm mại...
Anh trai và em gái...
Rên, thở, va chạm...
Tay bấu chặt vai, cong người, co giật...
Hứng trọn những dòng tinh...
Thỏa mãn, cả dương lẫn Dương cùng teo nhỏ trong My, hắn trở về hình hài đứa bé.
“Sao vậy?” Dương âu yếm hỏi khi thấy My đỏ mặt quay đi.
“Có... có chút không quen...” My xấu hổ nói, không quen bởi Dương hiện tại mang gương mặt khác và còn bị teo nhỏ thành một đứa bé.
Dương phì cười: “Cũng may là xong rồi mới nhỏ lại, chứ không thì càng không quen, ha ha...”
Nghĩ đến cảnh quan hệ với Dương trong hình hài đứa bé cao chưa đến ngực mình, Diễm My càng thêm đỏ mặt.
Lúc này, Hắc Phù Đổng đam đảm nhiệm vai trò tự động lái xe chợt cất tiếng hỏi: “Thưa chủ nhân...”
“Gọi là sếp đi cho sang chảnh! Có chuyện gì?” Dương hỏi.
Hắc Phù Đổng nói: “Dạ thưa sếp, em... em cũng muốn có bạn trai, à nhầm, bạn gái!”
Dương trợn mắt: “Bạn gái? Bạn gái thì không có, nhưng mi có một chị gái.”
Hắc Phù Đổng mừng rỡ: “Chị gái? Xinh không?”
Dương gật đầu: “Xinh cực! Nhưng bị thằng cha Vô Địch tịch thu rồi!”
Hắc Phù Đổng cay cú: “Bà mẹ thằng Vô Địch! Nhà nó ở đâu? Cấp bao nhiêu? Em đến vả nó rụng răng chứ dám nờ tê rờ với chị gái của em à!”
Dương đáp: “Lão ở Cường Dương cung, Cực Hạn Chúa Tể.”
“Hừ! Chỉ là Cực Hạn... Ây, hẳn là chị gái sống hạnh phúc lắm, mình không nên phá hoại gia can người khác, sếp thấy em nói đúng không?”
Dương chề môi khinh bỉ, hắn thầm nghĩ tính cách của Hắc Phù Đổng thật sự quá khó ưa...
Chợt Diễm My khều Dương rồi hỏi nhỏ: “Anh, nờ tê rờ là cái gì vậy?”
Dương đảo mắt rồi đáp: “Em không biết thì hơn... Mẹ Lệ và dì Mộng vẫn khỏe chứ?”
Thế là My và Dương trò chuyện với nhau trên suốt quãng đường về bán đảo Sơn Trà...Tây Bắc Bộ, ven sông Đà, nơi tộc Giao Long cư ngụ.
Rất đông người mặc trang phục da thú của Giao Long tộc đang tập trung quanh một bia đá khổng lồ, một số người bị thương đang được cứu chữa.
Trpng số người bị thương, người đàn ông to khỏe nhất bật dậy sau khi được sơ cứu, gã nhìn quanh rồi gầm lên: “KHỐN KIẾP! NÓ BẮT ĐƯỢC TÀN HỒN CỦA TỔ TIÊN RỒI!”
“Tộc trưởng yên tâm, chúng ta đã bao vây bốn phía, nếu...”
“Ngu ngốc! Nó không chạy đường cũ, lần này nó chạy xuống lòng đất!” Tộc trưởng Giao Long nóng nảy vừa quát tháo vừa chỉ vào một hố sâu gần bia mộ rồi nói tiếp: “Nó chạy lối này, mau đuổi theo, đồng thời báo tin cho Huyết Nha, bảo nó dò xét tin tức hung thủ bên dưới lòng đất.”Long thành, điện thờ Long Thần.
Long Ẩn với gương mặt trầm tĩnh, đôi mắt nghiêm túc suy tư đọc từng dòng chữ hướng dẫn sử dụng trên chai nước rửa bồn cầu hiệu con vịt, sau đó răng hắn nghiến lại, hơi thở ngưng trệ, gương mặt hắn dần lộ nét đau khổ cùng cực...
Chợt...
“Long Ẩn!” Cửa nhà vệ sinh bất ngờ mở ra theo tiếng gọi của Long Ngạo.
Trước mặt Long Ngạo, Long Ẩn đang ngồi trên bồn cầu, quần kéo xuống gối, răng cắn chặt môi, mắt trợn trừng, hai bàn tay run rẩybấu chặt chai nước rửa bồn cầu.
Rồi Long Ẩn thở phì phò, miệng lắp bắp: “Sắp ra rồi, ngươi làm ta giật mình rụt vô lại! Có biết táo bón cả tuần đau khổ lắm không?”
“Cần hỗ trợ không?” Long Ngạo hỏi, đồng thời thánh thương Ngạo Thế hiện ra bay lơ lửng bên cạnh.
“Thôi khỏi, có chuyện gì?” Long Ẩn kéo quần đứng lên và hỏi.
Long Ngạo nhướng mày: “Không chùi à?”
“Có ra đâu mà chùi!” Long Ẩn cay cú.
Long Ngạo không thích đôi co, liền hỏi vấn đề chính: “Địa Tâm Cảnh là ở đâu?”
Long Ẩn ngạc nhiên: “Sao ngươi biết nơi đó?”
“Nghe Long Hán nói với ông nội. Hắn bảo Địa Tâm Cảnh sắp mở nhưng sợ ta chưa đủ khả năng nên tốt nhất không cho ta biết.”
Long Ẩn nhướng mày: “Ngươi dám phung phí Thần lực của ta chỉ để ẩn thân nghe lén tộc trưởng và đại trưởng lão nói chuyện?”
Long Ngạo đáp: “Ờ! Chứ không dùng Thần lực thì lão phát hiện ngay làm sao mà nghe?”
Long Ẩn gật gù, đưa tay ngoáy mũi và nói: “Địa Tâm Cảnh là một trong Thất Đại Tuyệt Địa, những nơi nguy hiểm và bí ẩn nhất đất nước này.”
“Nhưng càng nguy hiểm càng giá trị. Nếu sống sót ra khỏi đó thì con đường tu luyện của ngươi sẽ tiến một bước dài. Thậm chí trực tiếp đột phá từ Vương lên Đế là chuyện trong hoàn toàn có thể xảy ra.”
Long Ngạo ngạc nhiên: “Thật sao? Nhưng cấp bậc tăng quá nhanh...”
“Trong Địa Tâm Cảnh thì đó không phải vấn đề, tại sao ư? Ngươi đi rồi sẽ hiểu.” Long Ẩn nói.
“Ngươi cho ta đi?” Long Ngạo ngạc nhiên.
Long Ẩn gật đầu: “Đi đi, nhớ đóng cửa lại...” Nói xong, Long Ẩn chuyển vẻ mặt sang lạnh lùng, kéo quần ngồi xuống bồn cầu.
“Nhưng mà... Ngươi chưa cho ta biết cái tuyệt cảnh đó ở đâu làm sao mà đi?” Long Ngạo nói.
“Ừ nhỉ, ta quên, Địa Tâm cảnh nằm ở tâm của Trái Đất. Hự... hự...””Địa Tâm cảnh? Ở đâu?” Sùng Hạo hỏi khi nghe Thần Kim Quy nhắc đến Địa Tâm cảnh.
“Sâu dưới lòng đất! Ta nghĩ nơi đó có thể giúp con có đủ linh lực để đột phá cấp bậc mới...” Thần Kim Quy đáp.