“BÌNH THƯỜNG!” Mai Linh tuyệt vọng gào lên khi chứng kiến đầu Bình Thường tứa máu sau cú đá bằng chân nhện của 21.
Nhưng Bình Thường đã bất tỉnh, hắn không có kinh nghiệm chiến đấu, cũng không biết dùng linh lực nhập thể để phòng ngự...
Thấy Bình Thường bại trận quá dễ dàng, 21 nghi ngờ nói: “Yếu như sên, làm sao nó giết được 69?”
Một ả nhện có xăm số 60 trên bụng liền nịnh nọt: “Không phải nó yếu mà do chị quá mạnh, đến mức nó không kịp dùng niệm.”
21 gật gù: “Có lẽ vậy, nhược điểm của người luyện niệm cấp thấp là mất thời gian để niệm chú...”
“Bình Thường! Ngươi còn sống không? Bình Thường!” Mai Linh miệng không ngừng gọi Bình Thường, đồng thời cố thoát khỏi bó tơ đang quấn chặt nàng nhưng vô ích.
“Con mèo kia câm miệng! Cố gào to để hy vọng có người đến cứu hả!” Nhện số 21 dễ dàng đoán ra ý định của Mai Linh, lập tức bắn tơ trói miệng nàng lại, sau đó phất tay ra lệnh: “Giải chúng về!”
“Khoan đã!”
Một giọng nói vang lên khiến bọn nhện khựng lại, Mai Linh nghe tiếng nói quen luộc nhưng không biết nên mừng hay vui vì đó là giọng của Siêu Phàm.
Chính là Siêu Phàm, sau khi cùng Trác Việt ám toán nhện số 69 rồi đỗ tội cho Bình Thường, gã âm thầm nấp một bên chờ đợi thời điểm thích hợp để diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân.
Bước đến với phong thái lịch sự và không chút lo sợ, Siêu Phàm chắp tay chào nhện số 21 rồi nói: “Các vị... Cho hỏi sư đệ và sư muội của ta đã phạm lỗi lầm gì mà bị bắt như vậy?”
Đáng lý ra Siêu Phàm định hùng hổ bước ra rồi tỏ ra nguy hiểm tuyên bố không ai được động đến sư đệ và sư muội hắn, giống như phong thái bố đời của Hắc Vũ Tiên Long Võ Phi Dương mà Mai Linh sư muội hâm mộ. Nhưng chứng kiến sức mạnh và sự đông đảo của băng nhện nên Siêu Phàm đành đổi ý, chọn diễn theo phong thái hào hoa phong nhã đốn tim biết bao thiếu nữ của Vô Sắc Tiên Vũ Nguyễn Hoài Bão.
Nhưng gu của số 21 và đa số nhện góa phụ trắng lại là dạng hoang dã ngầu lòi như Bạch Long Bá Vương Sùng Hạo. Nên khi thấy Siêu Phàm xuất hiện, số 21 không nhiều lời, lập tức ra lệnh: “Thêm một tên, bắt nó!”
Phản ứng của nhện 21 nằm ngoài tầm dự đoán của Siêu Phàm, gã e dè lùi lại: “Có chuyện gì từ từ nói...”
Nhưng lời nói của Siêu Phàm không có tí trọng lượng nào, bầy nhện bắt đầu phóng tơ khiến hắn hoảng sợ bỏ chạy mất hút, chỉ còn âm thanh vọng lại: “Sư muội đừng lo, ta sẽ trở lại cứu muội và Bình Thường!”
“Hèn nhát!” Số 21 khinh bỉ mắng Siêu Phàm rồi ra lệnh giải Bình Thường cùng Mai Linh về ổ nhện.
Trên bầu trời, Vô Thiên Bạch chứng kiến toàn bộ diễn biến, nhìn Bình Thường đầu đổ máu bị bầy nhện bắt đi, gã gật gù vỗ tay thán phục: “Chiến thuật cua gái thật lợi hại! Giả làm nai tơ yếu đuối đáng thương rồi chờ phút cuối hóa sói để giải cứu người đẹp lúc nàng tuyệt vọng nhất! Quá lợi hại, quá lợi hại!” Bình Thường mở mắt trong khung cảnh u tối với tơ nhện phủ đầy xung quanh, bản thân hắn bị trói chặt trên tường, bên cạnh là Mai Linh, nàng còn đang hôn mê.
“Con người... loại sinh vật vô tình, tàn nhẫn và đáng ghét nhất...”
Một giọng nói phát ra từ góc tối, Bình Thường liếc mắt sang và nhìn thấy trong tối là một con nhện trắng khổng lồ.
Thấy Bình Thường nhìn mình bằng ánh mắt bình tĩnh, Bạch Hậu ngạc nhiên: “Ngươi không sợ ta sao?”
Bình Thường đáp: “Có sợ... Nhưng tại sao lại bắt chúng tôi?”
“Tại sao ư?” Bạch Hậu nhướng mày: “Vậy tại sao các ngươi dám giết con ta?”
Bình Thường ngạc nhiên: “Có phải nhầm lẫn gì không? Đây là lần đầu tiên tôi và sư tỷ đến nơi này, sao lại dám giết con của bà?”
Bạch Hậu cười nhạt: “Không cần nhiều lời, loài người các ngươi có câu giết người đền mạng nhỉ? Loài nhện của ta thì khác... các ngươi sẽ không chết, mà sẽ sống không bằng chết!”
Bạch Hậu vừa nói vừa tiến về phía Mai Linh đang hôn mê, bà hạ người xuống, dùng cánh tay như tay người nâng cằm Mai Linh lên rồi nói: “Một cô bé xinh đẹp, nhưng lại đi cùng một tên vô dụng...”
“ĐỪNG!”
Bình Thường gào to khi chứng kiến Bạch Hậu nhe răng để lộ ra hai chiếc nanh nhện nhọn hoắc và cắn phặp vào cổ Mai Linh.
“ĐỪNG LÀM HẠI SƯ TỶ! ĐỪNG!”
Mặc cho Bình Thường gào lên trong vô vọng, Bạch Hậu tiêm nọc độc vào người Mai Linh rồi quay sang Bình Thường: “Sao? Nhìn người yêu chết trước mặt mình còn đau hơn cả chết đúng không?”
“Muốn làm gì ta cũng được, nhưng làm ơn đừng làm sư tỷ đau...”
“Yên tâm, con bé còn chưa chết đâu!” Bạch Hậu khoái trá cười rồi nâng cằm Bình Thường lên...
Lúc này, Mai Linh tỉnh dậy trong cơn đau nhức từ vết cắn và nhìn sang Bình Thường: “Bình Thường? Không! Thả hắn ra! Thả hắn ra!”
Cũng như Bình Thường, Mai Linh hét lên khi chứng kiến cặp nanh nhện nhọn hoắc từ miệng Bạch Hậu cắm sâu vào cổ Bình Thường...
“Thả hắn ra! Đừng mà!” Hoảng loạn cùng cực, Mai Linh khóc không thành tiếng...
Nọc độc của nữ hoàng nhện góa phụ trắng nhanh chóng hòa vào dòng máu lan ra khắp cơ thể, Bình Thường lập tức cảm thấy đau nhức dữ dội ngay khi Bạch Hậu thu nanh khỏi hắn, nhưng hắn không quan tâm đến cơn đau của bản thân, điều làm hắn đau hơn cả nọc độc chính là nỗi đau của Mai Linh.
Hắn nhìn sang Mai Linh, cố ngăn lệ đang rưng trên mắt và nói: “Sư tỷ... đệ không bảo vệ được tỷ... đệ vô dụng... khiến sư tỷ thất vọng...”
Mai Linh định lắc đầu phủ nhận, nhưng thôi, bởi thật sự trong lòng nàng tràn trề tuyệt vọng, giờ phút cận kề cái chết này, Bình Thường không hề lộ diện thành một Võ Phi Dương uy phong như nàng mong đợi, hắn thực sự chỉ là một Bình Thường bình thường...
Nhưng nàng không hề thất vọng về hắn...
Bạch Hậu bật cười độc địa: “Ha ha... Mùi mẫn lắm... Nhưng cứ yên tâm, ta cho hai ngươi một cơ hội...”
“Độc ta tiêm vào hao ngươi là loại phát tác chậm và có thể giải trừ... Vậy nên trong vòng 3 giờ, một trong hai ngươi phải giết người còn lại để sống!”
Nghe câu sau, Mai Linh chỉ càng thêm tuyệt vọng, bởi nàng sẽ không giết Bình Thường... Và nàng quay sang Bình Thường, thấy trên mặt hắn bừng lên một nụ cười, nụ cười của kẻ tìm được đường sống trong cõi chết...
“Chỉ đơn giản như vậy thôi?” Bình Thường vui mừng nói.
Trong khoảnh khắc, Mai Linh giật mình vì tưởng Bình Thường muốn sống, nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, nàng lần nữa bật khóc khi thấy ánh mắt hắn nhìn sang nàng, nàng nhận ra Bình Thường chấp nhận chết để nàng được sống.
Nhưng Bạch Hậu không dễ dàng cho hắn toại nguyện...
“Một trong hai phải bị người còn lại giết chết và ăn hết máu thịt! Còn nếu một trong hai ngươi có ý định tự sát thì kẻ còn lại cũng không thể sống, thậm chí còn thê thảm hơn hiện tại! Cũng đừng mơ đến chuyện cùng tự sát hoặc cùng chờ chết, nếu làm vậy thì cả hai đều phải chịu hình phạt.”
Nói đến đây, Bạch Hậu đảo mắt suy nghĩ hình phạt thật thê thảm: “Để xem... nếu thằng đực tự sát... thì con cái sẽ được dâng tặng cho tất cả thú đực trong khu rừng này! Còn nếu con cái tự sát... thằng đực sẽ bị búng đến nổ trym, sau đó rải muối và mật ong vào vết thương cho kiến cắn!” (Hóng thánh nào trải nghiệm và review cảm giác.)
Cười lên một tràng dài khoái trá, Bạch Hậu cắt tơ trói Bình Thường và Mai Linh rồi rời khỏi gian phòng.
“Sư tỷ...”
Nọc độc thấm vào cơ thể, đau nhức đến mức Bình Thường không thể đứng lên mà phải trườn người về phía Mai Linh.
Mai Linh cũng đau đớn không kém, nàng ngồi tựa lưng vào vách tường phủ đầy tơ nhện, hơi thở thoi thóp đến đáng thương.
“Bình Thường... ngươi có mang theo con dao nào không?” Mai Linh hỏi.
“Sư tỷ... ta không thể giết tỷ đâu!” Bình Thường lắc đầu nguầy nguậy.
Mai Linh mỉm cười: “Vậy thì để ta giết ngươi...”
Bình Thường vẫn lắc đầu: “Ta cũng không muốn sư tỷ giết ta... Làm vậy chỉ khiến lương tâm tỷ cắn rứt suốt đời...”
“Tên ngốc... Cứ cho ta mượn một con dao, hoặc vật nhọn gì cũng được...”
Thấy ánh mắt Mai Linh không hề có chút gì gọi là ý định tự sát hoặc lóc thịt hắn, Bình Thường cẩn thận lấy Nghịch Thiên kiếm từ trong nhẫn ra. Nhìn thanh kiếm, trong đầu Bình Thường phân vân không biết có nên phát động niệm trong thanh kiếm hay không, vì hắn sợ sẽ kéo vị sư phụ bí ẩn kia vào hiểm nguy.
Trong lúc Bình Thường đang phân vân, Mai Linh đột nhiên nhoài người đến đẩy Bình Thường ngã ra và bóp cổ hắn.
“Sư... tỷ...” Bình Thường kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt Mai Linh thay đổi, một ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng.
“Sư đệ... ngươi thật sự rất ngốc! Ta biết ngươi rất thích ta... nhưng ta... không hề thích ngươi!”
“Sư tỷ...”
“Ta đến đây để được... ngắm tuyết rơi... không phải... để chết cùng tên phế vật nhà ngươi... “
Bình Thường không còn tin vào tai và mắt mình nữa, mọi thứ hắn cảm nhận được như đang sụp đổ, sư tỷ mà hắn thầm yêu mến đang bộc lộ bản chất...
“Ta phải sống... sống để được gặp lại người ta yêu... Vậy nên ngươi buộc... phải chết!”
Bình Thường cắn răn kềm chế cơn thất vọng tột cùng... Cũng dễ hiểu, nàng yêu Võ Phi Dương, tình yêu khiến nàng bất chấp tất cả...
“Được... vậy ta sẽ chết cho nàng toại nguyện... Sư tỷ... ta yêu nàng...” Nuốt ngược nước mắt, Bình Thường thổ lộ tình cảm trong cơn đau đớn chưa từng có trong đời...
Nhưng Mai Linh chỉ đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ: “Phế vật như ngươi không có tư cách!”
Câu nói như vết dao chí mạng cứa sâu vào lòng Bình Thường. Mọi thứ hoàn toàn sụp đổ, mọi ước mơ, mọi hy vọng dường như cũng đổ máu... “Không có tư cách! Không có tư cách! Không có tư cách...” Bốn chứ vang vọng trong đầu Bình Thường như búa tạ liên tục đóng vào đầu hắn...
“Ngươi nghĩ ngươi có cơ hội... được một người như ta... để mắt đến ư?” Mai Linh càng cứa sâu hơn vào tim Bình Thường.
“Một người như nàng...” Bình Thường lắc đầu: “Không... người ta thích là một Mai Linh sư tỷ hiền lành... tốt bụng và đáng yêu... Chứ không phải ngươi...”
Mai Linh cười nhạt: “Đời là vậy đó! Sống thật... chỉ dễ bị ghét thôi! Phải... giả tạo để được người khác... yêu thích chứ! Đưa thanh kiếm cho ta... ngươi sẽ chết... thoải mái... Ha... ha ha ha...”
Nhìn nụ cười độc địa của Mai Linh, tìm cảm dành cho nàng trong lòng Bình Thường như thủy tinh vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn...
Những câu Mai Linh nói vẫn khắc sâu vào lòng hắn: “Không có tư cách... Một người như ta... sẽ chết...”
Rồi chợt Bình Thường bừng tỉnh, những từ mà Mai Linh nói ra được hắn ghép lại thành một nghĩa khác: “Một người như nàng không đáng để yêu, không đáng để hắn phải hy sinh!”
Kiếm trong tay Bình Thường! Phải! Nàng mới là người phải chết, giết một người độc ác như nàng sẽ không khiến hắn cắn rứt, không khiến hắn hối hận!
Đúng!
Bình Thường giương kiếm lên... đưa mũi kiếm hướng vào ngực trái Mai Linh... nhưng rồi hắn dừng lại, vì cuối cùng hắn không nỡ...
Mai Linh cũng không còn giả vờ được nữa, nàng lại bật khóc rồi mất một lúc sau mới có thể nói: “Tại sao? Tại sao lại không giết ta? Ta... đáng ghét như vậy... còn không đủ để ngươi ra tay sao? Giết ta... mà không sợ lương tâm cắn rứt... tại sao lại không làm...”
“Sư tỷ...” Nước mắt cũng rơi khỏi mắt Bình Thường, hắn đã hiểu, rằng Mai Linh cố tình khiến hắn ghét bỏ để có thể giết nàng mà không thấy có lỗi...
Tình yêu, tưởng chừng như thủy tinh tan vỡ thành ngàn mảnh là hết, nhưng thật ra những mảnh vụn kia lại càng khó vỡ hơn...
Mai Linh ngã gục lên người Bình Thường, gò má nàng kề mặt hắn, nước mắt ướt đẫm hòa vào nhau: “Ta không thích ngươi... nên ngươi không cần... phải chết vì ta...”
Nấc nghẹn, nàng nói tiếp: “Ta mới là người nên chết... vì đời này có lẽ ta không còn cơ hội... được hắn yêu...”
Dứt câu, Mai Linh chợt cảm thấy có gì đó thay đổi, quanh người Bình Thường tỏa ra những chữ Hắc Vạn yêu dị. Hắn, đã kích hoạt Nghịch Thiên kiếm và tiến vào trạng thái thức tỉnh...