Dương gục xuống giữa đất trời sụp đổ, những vệt nứt lan dài chia tách mặt đất thành những mảnh nhỏ giữa biển dung nham đỏ rực. Những người và cả linh thú còn sống sót cũng dần tụ hội, cùng nhìn Lý Hữu Thực đang quỳ lặng lẽ một cách thảm thương, trong lòng đầy cảm xúc.
Long Ngạo cũng quỳ xuống, mắt trân trối nhìn về khoảng trống mà vừa rồi là vị trí của Thiên Ý, hắn đau đớn, hắn giận dữ, hắn muốn phanh thây Độc Nhãn Ma Nham, nhưng không còn sức lực, hắn muốn đấm thẳng vào mặt Lý Hữu Thực, nhưng nhìn Lý Hữu Thực đáng thương kia, hắn không nỡ ra tay, nên hắn quỳ, mặt không còn cảm xúc.
Rồi Đế Băng tiến về phía Lý Hữu Thực, tạo ra một lớp băng bao bọc bên vai vừa nổ mất cánh tay để cầm máu giúp hắn.
Rồi Dương đứng dậy, dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng hắn đã tỉnh táo hơn, hắn biết, còn rất nhiều sinh mạng đang bị kẹt trong linh cảnh này, và người duy nhất có thể dẫn dắt họ rời khỏi đây chỉ có hắn, nhưng không phải lúc này, bởi hắn cần một chút thời gian để khôi phục đủ linh lực...
Chợt Lang Đế mình đầy thương tích rú lên một tiếng thê lương, trên tay nó là một cơ thể già nua khô khốc, Dương gượng dậy, tiến về phía Mạc Kính Vũ. Hoài Bão, Sùng Hạo và Long Ngạo cũng tiến lại...
Hoàng đế Mạc Kính Vũ giờ đây chỉ còn là một lão già thoi thóp chuẩn bị lìa đời, thứ duy nhất còn nhìn ra sức sống là đôi mắt đang nhìn ngắm trời xanh...
“Các ngươi rất xuất sắc...” Mạc Kính Vũ gượng nói khi bốn người Dương, Long Ngạo, Sùng Hạo và Hoài Bão tiến về phía lão. Với cảm giác linh hồn cấp Chúa Tể nên Mạc Kính Vũ đương nhiên nhận ra Lý Hữu Thực vừa ngăn cản Lục Văn Minh và Thiên Long Võ Phi Dương đã hạ bệ lão là cùng một người.
Nhìn bốn thanh niên, Mạc Kính Vũ nhắm mắt nói tiếp: “Ra tay đi...”
Nhưng không có phanh thây hay trảm đầu như Mạc Kính Vũ chờ đợi, có chăng là “ra tay” theo đúng nghĩa đen, Long Ngạo sau một giây phân vân đã nhìn sang Sùng Hạo và Hoài Bão cùng Hữu Thực rồi đem cánh tay mà hắn đoạt được từ Mạc Kính Vũ đặt lại chỗ bị đứt của lão, nhẫn không gian vẫn còn nguyên vẹn...
Ai cũng đến lúc trưởng thành, đây là điều mà bọn Dương, Hạo và Bão cùng nghĩ khi thấy hành động của Long Ngạo.
Nhìn cánh tay cùng với cả gia tài triều Mạc trở lại bên người, Mạc Kính Vũ cuối cùng rơi lệ...
“Cảm... cảm ơn... cảm ơn...”
Là lời cảm ơn từ tận đáy lòng, Mạc Kính Vũ biết rằng Mạc triều đã tận, đại nghiệp đã vong, nhưng trong lòng cũng không còn thù hận, không còn gánh nặng...
Thở dài, Mạc Kính Vũ kể: “Năm đó Hậu Lê suy tàn, hôn quân bất tài vô đức, Mạc Thái Tổ cũng vì muốn chấn hưng đất nước nên đã tạo phản soán ngôi... Cuối cùng nhà Mạc bại trận...”
“Thắng làm vua, thua làm giặc, lịch sử là do kẻ thắng tạo ra, nên có lẽ lịch sử của các ngươi biết hiện nay đã không còn ghi nhận bất cứ công lao nào của triều Mạc của trẫm, và e rằng triều Mạc chỉ còn là một lũ phản loạn tham quyền, thậm chí là hèn nhát...”
“Bao nhiêu năm qua, trẫm nuôi mộng phục quốc, chịu đựng cô độc đau khổ, không chỉ là để báo thù, không chỉ để được làm vua, không chỉ để phục hưng nhà Mạc, mà còn là để sửa lại lịch... sử... để... xóa đi ô nhục... mà triều Mạc... gánh chịu...”
Mạc Kính Vũ, vị hoàng đế cuối cùng của triều Mạc, băng hà, cả xác và hồn đều bị Tử Vong khí ăn mòn, chìm dần vào dung nham...
Không nói đến lịch sử đúng hay đã sai, những gì bọn Dương thấy được là con đường của Chúa Tể, từ Kinh Vô Nguyệt đến Đại Đức và Mạc Kính Vũ, một con đường đầy máu tanh, đầy thù hận...
Rồi Dương phun một ngụm máu...
Hoài Bão cảm thấy sư phụ hắn dường như đang lắc đầu và thở dài...
“Tên đó không ổn hả sư phụ?”
Lão sư phụ đáp: “Không ổn hơn cả không ổn... Xem ra hắn đã nuốt cùng lúc vài viên Thánh đan và một viên Thần đan... Để tạo ra những đan dược này thì cần những dược liệu siêu mạnh, siêu hiếm, và đương nhiên sẽ gây ra tác dụng phụ...”
“Tác dụng gì ạ?”
“Đầu tiên là tác dụng tốt, dược lực còn tồn đọng từ những dược liệu còn quý và tốt hơn mộc tinh quả sẽ giúp linh hồn hắn phát triển vượt bậc, thậm chí là từ Linh Tướng cấp một xông thẳng lên Linh Vương trong thời gian ngắn...”
“Nhưng... vì dùng quá nhiều thuốc, cơ thể và linh hồn đều chịu không nổi áp lực nên tổn thương nghiêm trọng và chịu di chứng lâu dài, e rằng hắn sẽ không thể cử động mạnh, càng không thể dùng nhiều linh lực, cộng với việc mất hai cánh tay thì hắn đã trở thành một phế nhân thật sự...”
“Nhưng phải nói thêm là ta cũng không thể đánh giá số phận của tên này, trong cái may hắn lại có cái rủi, và trong cái rủi hắn vẫn có cái may, giống như tạo hóa rất công bằng với hắn... ngươi nhìn xem, trên cổ hắn là gì?”
Hoài Bão nhìn sang cổ Dương, phát hiện từ lúc nào đã có một mặt dây chuyền hình khối hộp nhỏ xíu được đính vào một thứ giống như chiếc chìa khóa.
“Đó là... con từng thấy thứ này trong tài liệu... Một trong 32 siêu cấp thánh bảo, thánh bảo hệ không gian, Lục Diện! Lục Diện là sáng tạo của một vị thành chủ Giả kim thành, đến thời chiến tranh Lê - Mạc thì không còn thấy Lục Diện xuất hiện nữa, chẳng lẽ... chẳng lẽ chính là vì được dùng làm Chiến Thần điện?”
Lão sư phụ gật gù: “Xem ra chính là vậy, tên nhóc này không phải chỉ lấy vài viên thuốc mà còn rinh luôn cả tòa Chiến Thần điện...”
Sau khi phun một ngụm máu, Dương gượng dậy và nói: “Đến lúc đưa tiễn rồi...”
Sau đó, khối Lục Diện trên ngực Dương lóe sáng và bắt đầu phóng lớn ra thành hình một khối lập phương cao quá đầu người, rồi một cánh cửa mở ra, hiện ra bên kia là khung cảnh vùng chiến trường Tử Vong khí nơi có cổng vào bí cảnh.
“Mau vào nhanh! Ta không giữ được lâu đâu!” Dương quát lên khi thấy những người xung quanh đang vừa mừng rỡ vừa trầm trồ, hắn đã không còn nhiều linh lực, và khi dùng linh lực thì cảm thấy một cơn đau nhức khủng khiếp lan khắp toàn thân.
“Nhanh lên...” Dương giục khi thấy Hoài Bão và Sùng Hạo phân vân.
“Không! Ta phải ở lại tìm Thiên Ý!”
BINH!
Người nói là Long Ngạo, còn âm thanh là do Dương tung cước sút vào đít Long Ngạo để đá tên này qua cổng sau khi Sùng Hạo và Hoài Bão đã qua...
“Đế Băng và các linh thú khác! Nhanh!”
Đế Băng nhìn Dương rồi lướt qua cửa, khi cô bé vừa qua được thì cảnh cửa cũng khép lại, lần này người ở lại là Dương, hắn đã không còn chút linh lực nào, khối Lục Diện cũng thu nhỏ trở lại thành mặt dây chuyền cùng với nhẫn không gian trên cổ hắn.
Nhìn quanh linh cảnh đã sụp đổ gần như hoàn toàn, Dương thở dài: “Thiên Ý, xem ra chúng ta được đoàn tụ sớm rồi...”
Dương còn chưa dứt câu thì một khối dung nham khổng lồ trồi lên cao, chính là Độc Nhãn Ma Nham, nhưng con thú này dường như đang rất đau đớn và không ngừng gầm thét, quanh thân nó xuất hiện những tia bóng đen...
ẦM!
Một tiếng nổ rền trời, Độc Nhãn Ma Nham đã nuốt phải con mồi cứng là Lục Văn Minh, kết quả tên này không cam chịu số phận mà dùng chút Thần lực còn sót lại để phá hủy trái tim của Ma Nham, làm con thú này đau đớn rồi nổ tung như bong bóng...
Dương cũng ngất đi trong vụ nổ... Rừng quốc gia Pù Mát...
“LŨ KHỐN KIẾP! THẢ THÁNH NỮ RA!”
Tiếng một lão già gào lên vang vọng núi rừng, rồi tiếng người khác đáp lại: “Câm miệng, nếu không nể Kỳ Lân tộc thì bọn ta trảm cả tộc nhà ngươi rồi!”
Người vừa gào to là tộc trưởng tộc Đan Lai, toàn thân lão đầy máu me thương tích và đang nằm trên mặt đất, tay bám chặt cổ chân một người áo đen, người áo đen này đang vác trên vai một cô gái xinh đẹp, chính là Phong Linh Nhi.
Lão già nói như nài nỉ: “Thả thánh nữ ra... Nếu không.. thành chủ Hoàng thành... sẽ không tha... cho...”
Tung cước đá lão tộc trưởng văng ra xa, gã áo đen cười lạnh: “Ý ngươi là Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên? Bản thân hắn còn tự lo chưa xong, hơi đâu lo cho con bé này?”
“Và bây giờ thì hắn cũng trở thành cựu thành chủ rồi! Ngươi là một trong số ít người vinh hạnh được biết về tân thành chủ Hoàng thành, đương kim Hoàng Đế, Dạ Vũ bệ hạ!” Hoàng cung Hoàng thành...
Ngồi trên ngai vàng hiện tại không còn là vị thành chủ thiên tài Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên, thay vào đó là một cô cái trẻ cực kỳ xinh đẹp, khoác trên mình bộ hoàng bào lộng lẫy, nàng ngồi chéo chân chống cằm với vẻ mặt lạnh lùng ma mị. Cảnh tượng một mỹ nữ tuyệt thế mặc áo vua và ngồi trên ngai vàng có thể nói là cực kỳ kích thích ham muốn chinh phục của mọi gã đàn ông, nhưng trước mặt nàng không kẻ nào dám có ý nghĩ đó, chỉ có một triều đình run sợ quỳ phục trước vị nữ hoàng đế lạnh lùng tàn nhẫn... Trở lại rừng Pù Mát vào lúc sáng tinh mơ hôm sau...
“Đừng mà... nhột...” Dương đang say ngủ chợt mơ hồ cảm thấy nhồn nhột ở chân giữa, trong đầu mơ màng nghĩ đến cảnh một ai đó đang hôn vào “thằng em”, liền sướng khoái ngửa người ra, mắt vẫn nhắm...
Trong cơn mớ ngủ, hắn nghe giọng nói như từ một cô bé: “Xúc xích... ngon... nhoam nhoam...”
Rồi có cảm giác cả hàm răng cắn phập vào chân giữa...
“UI DA!!!!!!!!!!!”
Dương giật mình la lên rồi bật dậy rồi hoảng sợ phát hiện dương vật của hắn đã tứa máu vì bị một hàm răng cắn sâu vào trong, hung thủ là một cô bé trông chỉ khoảng 12 - 13 tuổi nhưng có gương mặt vô cùng xinh xắn cùng với bộ ngực đồ sộ trước tuổi...
“Nhả ra!” Dương vừa quát vừa hẫy mông để cứu thoát “cậu em đáng thương” ra khỏi hàm răng sắc bén.
“Nhoam nhoam... xúc xích ngon...” Cô bé cũng đang mớ ngủ, khi Dương vẫy thoát thì bé càng cắn chặt hơn như muốn xé món “xúc xích” ra...
Sau một hồi chật vật vì không có tay, Dương cuối cùng cũng thoát khỏi số phận bi thảm, lúc này hắn nhìn cô bé xinh xắn và ngạc nhiên: “Ủa? Con bé nhà ai mà nhìn quen thế này? Giống như...”
“Tử Linh? Đúng rồi, rất giống Tử Linh! Hả? Thấy mẹ chưa không lẽ mới bị mình hốt một lần đã có con? À không đúng... mới hơn một năm mà... Mà khoan...”
Dương săm soi cô bé kỹ hơn, gương mặt giống Tử Linh, nhưng ánh mắt và trang phục lại khiến hắn nghĩ đến một người: Nữ Thần Sinh Mệnh - Bích Diệp. Dương kinh ngạc đến mức quên cả thắc mắc tại sao hắn lại ở nơi này...
Hết chương 171