“Cháu đến Giả kim thành để làm gì ạ?” Dương hỏi.
Thiên Lý thánh sư đáp: “Trung tâm của Giả kim thành có một tòa nhà chọc trời tên là cao ốc Trí Tuệ. Cứ 4 năm một lần, cao ốc Trí Tuệ lại mở cửa cho những giả kim thuật gia đạt đủ chỉ tiêu tiến vào vượt ải.”
“Chỉ tiêu là gì ạ?”
“Rất đơn giản, mỗi tấm bằng là một tấm vé. Ví dụ ngươi có bằng Thuật Sĩ thì ngươi được vào một lần, đến khi có bằng Đại Sư, ngươi được vào lần thứ hai, rồi đến Tông Sư, Thánh Sư, Thần Sư, nghĩa là mỗi người chỉ có tối đa 5 cơ hội tiến vào.”
Thiên Lý thánh sư nói tiếp: “Cao ốc có 101 tầng, mỗi tầng đều bố trí những câu đố khó. Vượt qua mỗi tầng sẽ có một phần thưởng với giá trị tăng dần. Thuật Sĩ tối đa chỉ được tiến đến tầng 20, Đại Sư tối đa chỉ đến tầng 40, Tông sư có thể đến tầng 60... Cuối cùng là Thần Sư tối đa đạt đến tầng 100.”
“Vậy còn tầng 101?” Dương hỏi.
Thiên Lý thánh sư lắc đầu: “Không rõ, tầng này bố trí một lớp phong ấn cực kỳ mạnh, kèm theo đó là một câu hỏi mà chưa ai trả lời đúng.”
“Câu hỏi gì ạ?”
Thiên Lý thánh sư nhíu mày: “Sử sách ghi lại, có hai vị Thần Sư từng thành công tiến đến tầng 100, và không thể tiến vào tầng 101. Câu hỏi mà họ nhận được chỉ có 3 chữ: Ngươi - là - ai?”
“Ngươi là ai? Một câu hỏi đơn giản và dễ đáp, nhưng để đáp đúng theo yêu cầu của cao ốc Trí Tuệ thì cực kỳ phức tạp nếu không nói là vô vọng!” Như Mộng trầm ngâm.
“Dùng một câu hỏi như vậy, phải chăng tầng 101 kia đang chờ đợi người nào đó? Và vật cất giữ trên đó với phong ấn cực mạnh, chẳng lẽ là một Thần Bảo?” Dương đoán.
“Rất có thể là như vậy!” Thiên Lý thánh sư đồng tình.
Tò mò, Dương liền thầm hỏi Google, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.
“Sao? Thú vị chứ?” Thiên Lý thánh sư hỏi Dương.
Dương gật đầu: “Cháu muốn tham gia!”
Thiên Lý thánh sư gật đầu: “Tham gia là quyền của ngươi, nhưng để cưới Mộng thì ngươi phải lên đến tầng 40!”
“Vậy nếu qua tầng 20 thì chỉ được cưới Lệ thôi đúng không ạ?” Dương lém lỉnh hỏi.
Thiên Lý thánh sư vuốt râu: “Ừ, thì vậy!”
“Tức là cứ lên được 20 tầng thì được cưới một người?”
“Ừ! Sao ngươi hỏi lắm vậy?”
“Nhưng đúng là vậy không ạ?”
Thiên Lý thánh sư đáp: “Ừ đúng! Thì sao?”
Dương nhếch mép cười gian xảo: “Vậy tức là nếu vượt qua 60 tầng, cháu được cưới cả Lệ, Mộng và My?”
“Ừ thì 60 tầng được 3 người... Hả! Ngươi làm gì có bằng Tông Sư mà đòi qua 60 tầng?”
Thiên Lý thánh sư ngạc nhiên, còn Mộng gương mặt ửng hồng liếc Dương thầm mắng: “Tên dâm tặc tham lam...”
Dương hí hửng: “Cho cháu hỏi cao ốc Trí Tuệ khi nào mở cửa ạ?”
“Một tháng sau!” Thiên Lý thánh sư vừa đáp vừa dò xét, trong mắt lão, Dương giống như một thằng choai choai đang tỏ ra nguy hiểm.
Còn trong mắt Dương, Thiên Lý thánh sư đã bị hắn gài hàng, trừ câu hỏi ở tầng 101, những tầng còn lại sao làm khó được hắn?
Thiên Lý thánh sư lúc này dường như nghi ngờ điều gì, nhìn Dương và hỏi dè chừng: “Đừng nói với ta là một thằng nhóc chưa đủ 18 tuổi như ngươi định thi lấy bằng Tông Sư?”
“Đúng vậy ạ!”
“Kiêu ngạo! Đúng là tuổi trẻ kiêu ngạo! Được! Thi tuyển Tông Sư mỗi năm chỉ diễn ra 1 lần, nhưng bản Thánh Sư có thể dùng danh hiệu Sài Thành đệ nhất Thánh Sư, trao cho ngươi tấm bằng Tông Sư danh dự để có đủ tư cách tiến vào tầng 41 đến 60 của cao ốc Trí Tuệ. Nhưng nếu ngươi không đến được tầng 60 thì đừng mơ lấy được bất kỳ người nào của nhà họ Hoa!”
Đây chính là điều Dương mong muốn, sau một hồi tỏ vẻ kiêu căng để kích động Thiên Lý Thánh Sư, Dương chuyển sang cung kính cúi đầu: “Cháu sẽ không làm ngài thất vọng!”
“Vậy thì nữa tháng sau đến giả kim hội nhận bằng Tông Sư!”
Để lại một lời hẹn, Thiên Lý thánh sư rời đi.
Nữa tháng tiếp theo, Dương ở lại học viện Nữ Thần, hưởng thụ sự bình yên thoải mái nơi học viện cùng lũ bạn, đương nhiên cũng không thiếu những đêm mây mưa sóng gió cùng Lệ và Mộng nơi hòn đảo nhỏ, thỉnh thoảng đến thăm Nguyệt, sẵn tiện ghé giả kim hội tìm My nhưng hay tin cô nàng đã đến Giả kim thành ôn luyện chờ ngày tiến vào cao ốc Trí Tuệ.
Ngày nhận bằng Tông Sư cũng đến, Dương đến giả kim hội như đã hẹn.
Bằng Giả kim danh dự là loại bằng cấp đặc biệt được đặc cách trao cho những người có cống hiến lớn cho ngành giả kim tương đương với cống hiến của một vị Thuật Sĩ, Đại Sư hoặc Tông Sư mà không thi đỗ bằng cấp thông thường. Về hình thức thì rất giống bỏ tiền ra mua bằng nên những người nhận tấm bằng này thường không được xem trọng như một vị giả kim thuật gia chân chính, vì vậy mà những buổi lễ trao bằng danh dự cũng ít trang trọng hơn hẳn, và rất ít người đến tham gia.
Nhưng trường hợp của Dương hoàn toàn khác, khi Dương đến, khán đài tuy cũng không nhiều người, nhưng tất cả đều là giả kim tông sư trở lên, bao gồm Vũ tông sư từng dẫn dắt Dương ngày thi lấy bằng Đại Sư, cả Lâm tông sư, người tặng Dương mảnh vỡ của giáp Phù Đổng Thiên Vương. Một thiên tài lấy bằng Đại Sư từ năm 13 tuổi thì chuyện trở thành Thánh Sư, thậm chí là Thần Sư chỉ là vấn đề thời gian, cho nên những người biết về tấm bằng Đại Sư của Dương thì không ai nghĩ tấm bằng Tông Sư hắn nhận được chỉ là tấm bằng danh dự, hơn nữa là tấm bằng do chính Sài thành đệ nhất Thánh Sư đặc cấp, tính ra còn đáng giá hơn bằng Tông Sư thật sự.
Dương nhận bằng trong tràng hoan hô nhiệt liệt, sau đó được Thiên Lý thánh sư dẫn đến một căn phòng trên tầng cao của tòa nhà giả kim hội. Trong phòng đặt một tấm gương lớn, chính là cổng linh cảnh tiến vào Giả kim thành.
Thiên Lý thánh sư mở cổng và nói: “Ta đã khai báo danh tính cho ngươi từ trước, tấm bằng Tông Sư danh dự này chính là vé thông hành trong Giả kim thành, ngươi hãy tiến vào, tìm đến phủ thành chủ Giả kim thành đăng ký vượt cao ốc Trí Tuệ.”
“Ơ? Cứ thế mà vào thôi ạ? Không ai đi cùng cháu ạ?” Dương hỏi.
“Chứ ngươi muốn sao? Hay bắt ta phải theo làm hướng dẫn viên kiêm nô tỳ chăm lo miếng ăn giấc ngủ cho ngươi?”
“Ạch! Cháu không dám...”
“Vậy thì vào đi, đăng ký xong tìm thuê một căn nhà mà ở, không thì ngủ lang cũng được vì an ninh Giả kim thành rất tốt, ngoài ra có rất nhiều thư viện để ngươi ôn luyện chờ ngày cao ốc mở cửa.”
“Vậy My đang ở địa chỉ nào ạ?”
“Lão phu đẹp trai chứ đâu có ngu! Nói ngươi biết để ngươi thịt nó luôn à?”
Đáp xong, Thiên Lý thánh sư tung cước vào mông Dương, sút hắn văng vào gương.
Khi đứng vững lại, Dương đã đặt chân sang Giả kim thành, vị trí hắn đứng là một quảng trường có mái vòm, xung quanh đặt 4 cổng linh cảnh liên thông với 4 tòa đại thành.
Khác với tưởng tượng về một tòa thành hiện đại, ồn ào và sầm uất trong đầu Dương, Giả kim thành thật ra là một tòa thành nhỏ cổ kính trang nghiêm và yên tĩnh, đường lót gạch sạch sẽ đến không một mảnh rác, cây xanh rợp bóng khắp nơi, người qua lại đa phần đều lịch sự mặc đồng phục của giả kim thuật gia, một loại áo trắng tương tự áo blouse trắng của bác sĩ trong thế giới cũ của hắn.
Sau một lúc ngắm khung cảnh xung quanh, Dương bước ra khỏi quảng trường, và nhận ra thêm một điều đặc biệt, nơi này không có xe cộ, mọi người đều đi bộ hoặc di chuyển nhanh bằng những đôi giày lắp bánh xe để đảm bảo sự yên tĩnh và sạch sẽ.
Nhiệm vụ đầu tiên của Dương là tìm đến phủ thành chủ ở phía trung tâm tòa thành. Diện tích thành khá nhỏ, lại có Google chỉ đường nên Dương không khó khăn tìm đến địa chỉ cần thiết.
Phủ thành chủ của Giả kim thành là một tòa nhà đặc biệt được xây dựng với hình dạng một quyển sách đang mở, có tên là tòa nhà Tri Thức, ngay bên cạnh chính là tòa cao ốc Trí Tuệ cao chọc trời.
Sau một quy trình kiểm tra bằng cấp khá nghiêm ngặt, Dương được cấp phép tiến vào tòa nhà Tri Thức, khu vực đăng ký tiến vào cao ốc Trí Tuệ. Trong khu đăng ký có vài người ngồi chờ, Dương lấy số xếp hàng rồi tiến đến ngồi xuống ghế chờ đến lượt, bên phải hắn là một thanh niên trông cũng khá trẻ tuổi.
Thấy Dương, người này cởi mở bắt chuyện: “Chào nhóc, trẻ tuổi thế này mà đã muốn vào cao ốc Trí Tuệ à?”
Dương lịch sự đáp: “Vâng! Em muốn đi thử cho biết, hy vọng có thể leo đến tầng 10...”
“Ha ha! Có ý chí! Ta lần đầu tiến vào năm 21 tuổi, chỉ lên đến tầng 8, năm nay 29 tuổi, vừa kịp có bằng Đại Sư để tiến vào lần thứ 2.”
“Vậy ạ? Còn em năm nay mới 17 tuổi, chắc khó qua tầng 8 rồi...”
“Ha ha... trùng hợp vậy, bạn gái anh cũng 17 và cũng vào cao ốc Trí Tuệ lần này. Nghe giọng thì chắc nhóc là người Nam Bộ giống anh nhỉ?”
“Đúng ạ!”
Gã thanh niên kề sát lại nói nhỏ vào tai Dương: “Nói cho chú hết hồn chơi, bạn gái anh chính là cháu cố của Sài thành đệ nhất thánh sư Hoa Thiên Lý đấy!”
“Ách!” Dương giật mình muốn nhảy luôn khỏi ghế, 17 tuổi có bằng Thuật Sĩ, lại là cháu cố của Hoa Thiên Lý thì đương nhiên chính là cô bé My. Dương có hỏi Google một ít thông tin về My, nhưng chưa bao giờ nghĩ cô nàng đã có bạn trai nên không hỏi về vấn đề này.
Gã thanh niên tiếp tục khoe khoang: “Thế nào? Ghen tỵ với ta lắm phải không? Nàng ta có thể nói là hoàn hảo, thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp tuyệt trần, về luyện hồn cũng xếp vào hàng tài năng tuyệt thế!”
Thấy mặt Dương đổi màu, gã che miệng nói thêm: “Còn nữa, nếu lần này ta mà vượt qua tầng 30, nàng ta hứa sẽ cho ta phá trinh đấy! Nghe là thấy phê rồi đúng không? Nhưng anh đang tìm cơ hội xơi trước chứ dễ gì qua được tầng 30. Ha ha...”
“Ừ... Dễ gì...” Mặt Dương lúc này xám ngoét và cứng đơ.
Lúc hai người chưa biết nói gì thêm, một giọng ngọt ngào từ cửa phòng phát ra: “Thái Tống, anh đợi em có lâu không?”
Nghe giọng đã biết là ai, nhưng Dương đang trong cơn ghen cực kỳ khó chịu, không thèm quay mặt nhìn. Còn Thái Tống đứng dậy tươi cười rạng rỡ đáp: “Không lâu! Anh chờ em cả đời cũng không sao, lại đây anh giới thiệu cậu bạn này, cũng bằng tuổi em đấy!”
“Vâng ạ!”
My gật đầu, rồi được Tống nắm tay kéo đến đứng trước mặt Dương để giới thiệu.
“Anh tên Thái Tống, còn đây là Diễm My, bạn gái anh, còn nhóc tên gì vậy nhỉ?”
Bản mặt cứng đơ của Dương cố ngước lên gượng một nụ cười: “Em tên...”
“Dương!” My thốt lên, cô nàng bất ngờ đến nỗi buông tay làm chiếc túi xách trên tay rơi bịch xuống đất.
“Chào My, lâu quá không gặp.” Dương cố rặng ra từng chữ với vẻ mặt trơ như tượng.
Thái Tống bất ngờ: “Hai người quen nhau sao?”
“Là bạn học cũ.” Dương giải thích.
“À ra vậy! Bảo sao hai đứa cùng tuổi. Ha ha...”
Khi Dương về học viện Nữ Thần thì My đã tiến vào Giả kim thành nên nàng không biết Dương đã về. Rồi My và Dương hỏi thăm nhau vài câu trong tình thế gượng gạo, sau đó My ngồi xuống ghế bên phải Tống.
Mỗi lượt có hai người đăng ký, Tống đã lấy số cho My nên cả hai lên đăng ký cùng lúc rồi ra về khi Dương bước vào bàn đăng ký.
Ngồi sau bàn là một gã đàn ông tuổi chừng 50, thấy Dương đến, gã lịch sự chào: “Chào cháu, đưa bằng Thuật Sĩ cho ta kiểm tra tư cách.”
“Không ạ, cháu muốn tiến vào cao ốc với tư cách Tông Sư.”
Gã đàn ông nhướng mày dò xét: “Tông Sư? Đưa bằng của cháu cho ta xem.”
Dương đưa tấm bằng ra, gã đàn ông kiểm tra rồi đáp với thái độ kém lịch sự đi hẳn: “Bằng Tông Sư danh dự? Tuy bằng này vẫn được tính tư cách vào tầng 41 đến 60, nhưng cậu đâu có leo được tới đấy đâu, đăng ký làm gì?”
Người ở bàn đăng ký bên cạnh nghe chuyện, liền cười châm chọc: “Dùng bằng danh dự đăng ký vượt cao ốc Trí Tuệ ư? Thánh mặt dày đã xuất hiện, ha ha...”
Dương đang khó chịu chuyện của My, gặp chuyện này càng thêm khó chịu: “Thì cứ đăng ký cho cháu!”
“Được thôi, nếu cậu thích rước nhục vào mình...”