Lối vào hầm mỏ của nhà họ Châu là một hố sâu thâm thẫm xuyên xuống lòng núi, trên miệng hố, hai kẻ áo đen đang đứng canh chừng cẩn mật, chợt có hai người đàn ông một già một trẻ tiến đến.
Lão già vừa tiến đến hỏi hai tên canh gác: “Phạm Nhân đâu?”
Một trong hai tên canh gác đáp: “Dạ, ngài ấy đang ở bên trong hầm.”
Lão già gật đầu, hất đầu bảo người trẻ hơn phía sau lão: “Phạm Pháp, vào đó với anh mày xem sao, tao ở đây đề phòng thằng già Châu Thái!”
“Vâng thưa cha!”
Phạm Pháp gật đầu rồi nhảy xuống hố...
Sâu trong hầm mỏ, Phạm Nhân đứng xem xét ở một hốc đá đang đào dở, phía cuối hốc đá lộ ra một bức tượng kim loại mang hình dạng một cô gái khỏa thân có kích thước tương đương kích cỡ người thật, bức tượng được tạo ra một cách tỉ mỉ đến từng chi tiết với cơ thể gần như hoàn mỹ, nhưng gương mặt của bức tượng lại phẳng lỳ như người đúc tượng cố ý không làm ra khuôn mặt. Trên tay cô gái nâng niu một đóa hồng đỏ tươi như hoa thật, tay còn lại nàng giơ ngửa ra như đang ngoắc gọi ai đó mà cũng như đang chờ ai đó nắm lấy tay nàng...
Cô gái cong lưng ra sau, thân hình hoàn mỹ tựa vào một hình tròn bám đầy bụi bẩn, Phạm Nhân đưa tay lau bụi mới nhận ra mặt phẳng tròn này chính là một tấm gương...
“Cổng linh cảnh!” Phạm Nhân mừng rỡ thốt lên, hắn tin chắc rằng đây là một cánh cổng linh cảnh và gần như còn nguyên vẹn... Cổng linh cảnh chắc chắn có khóa, nhưng điều làm Phạm Nhân mừng rỡ là vì hắn tin rằng một cánh cổng linh cảnh bị chôn vùi trong lòng núi thì chắc chắn có niên đại không dưới nghìn năm, nghĩa là có tỷ lệ rất cao rằng những chủ nhân của cánh cổng đã chết, cổng này vô chủ và cũng như những chiếc nhẫn balo vô chủ, mã khóa sẽ tự động bị hủy bỏ...
Nghĩ vậy, Phạm Nhân lập tức đưa tay truyền linh lực vào nhằm mục đích kích hoạt cánh cổng...
Bang!
Đặt tay vào không sao, nhưng khi vừa truyền linh lực vào mặt gương, một phản lực kỳ lạ liền bộc phát đánh Phạm Nhân đập lưng vào đá.
Phạm Pháp vừa tiến đến, vội vàng chạy đến đỡ Phạm Nhân dậy: “Anh bị sao vậy?”
Phạm Nhân được Phạm Pháp đứng dậy, miệng phun máu* rồi đáp: “Do cánh cổng!”
*Thật ra chả biết lấy cơ sở khoa học nào mà bọn tàu cứ hễ bị đánh là phun máu, nhưng đây là cách diễn tả nội thương đơn giản hiệu quả nhất nên cứ dùng vậy, ai đòi logic thì cứ xem như thằng Phạm Nhân ăn sáng bằng tiết canh đi!
“Cánh cổng?” Phạm Pháp nhìn tấm gương rồi nghi hoặc hỏi lại, dù là Thánh Bảo cao cấp cũng không có khả năng tự động đánh văng một Đại Vương như Phạm Nhân.
Tò mò, Phạm Pháp thử đưa ngón tay lên gương, truyền một lượng linh lực cực nhỏ và phủ linh lực lên toàn thân để phòng thủ...
Bang!
Lại như vậy, linh lực vừa đưa vào, ngón tay Phạm Pháp lập tức bị đánh bật ra, cánh tay hắn cũng bị bật ngược ra sau, trật luôn cả khớp...
“Ui da... Thứ quái gì thế này?” Phạm Pháp tức giận mắng trong khi Phạm Nhân chỉnh khớp tay lại cho hắn.
“Thôi cứ mang cánh cổng này về rồi tính!”
“Mang kiểu gì khi mà không thể chạm vào nó?” Phạm Pháp nói.
Phạm Nhân đáp: “Mày ngu vậy? Không dùng linh lực được thì dùng sức khiêng ra!”
“Ừ...”
Phạm Pháp gật gù, hai tên tiến đến hai bên cánh cổng, hè nhau dùng sức nâng lên...
“Hự! Sao nặng quá!”
Hai tên linh vương không ngờ cũng không thể nhấc nổi cánh cổng...
Bên ngoài, nhóm ba người nhà họ Châu gồm Châu Thái, Châu Sơn và Châu Giám cùng với Dương đã tiếp cận hầm mỏ, cùng nấp bên một vách đá cách đó không xa.
Thấy phía hầm mỏ chỉ có 3 người, lão Châu Thái cười khinh: “Ha! Thằng Phạm Thượng khinh thường ta nên không thèm phái người canh gác vòng ngoài!”
Sơn hỏi: “Vậy giờ mình đánh úp nó hả?”
Lão Thái đáp: “Đánh úp thế nào được? Đạt đến Linh Đế thì phạm vi cảm nhận linh lực của nó khá rộng, trừ khi tốc độ ra đòn vượt xa tốc độ tránh né của nó, nếu không chỉ cần ta tung chiêu là nó sẽ nhanh chóng nhận ra rồi tránh đi thôi!”
Dương có Truy Ảnh Cuồng Pháo, nếu để Linh Đế như Châu Thái dùng thì Phạm Thượng khó mà tránh kịp, nhưng vấn đề là muốn vận hành khẩu pháo này cần có bí kỹ Cuồng...
Lão Châu Thái nói tiếp: “Chúng nó có mỗi thằng Phạm Thượng và hai thằng Linh Tướng, tranh thủ xử tụi nó, hạ thằng Phạm Thượng rồi tính gì thì tính!”
“Lên!”
Lão Châu Thái ra hiệu rồi rút ra một cây đao dẫn đầu lao thẳng đến chỗ Phạm Thượng.
Phạm Thượng phát hiện ra Châu Thái, liền cười to: “Ha ha! Thằng già ngu độn, định liều mạng già với tao sao?”
Vừa cười vừa giơ tay lên, trên cánh tay hắn liền mọc ra một lớp gỗ sần sùi, lớp gỗ này mọc dài thành một dây roi lớn quất về phía Châu Thái.
Lúc sắp va chạm, cây đao của lão Châu Thái đột nhiên bốc lửa, đồng thời dây roi của Phạm Thượng cũng được phủ một lớp băng, lưỡi đao chém đứt một đoạn roi nhưng bị phần roi còn lại quấn chặt, lớp băng trên dây roi liền lan ra bám vào ngọn đao, khiến lửa trên thân đao dần suy yếu...
“Ha ha! Xem ra linh lực của mày cũng già yếu như chính bản thân mày!” Phạm Thượng cười đắc thắng, lợi dụng lúc vũ khí của Châu Thái đang bị khống chế để xông đến, tay còn lại tạo thêm một sợi roi quất vào đầu Châu Thái.
Châu Thái giơ tay chụp roi, tuy đã tận lực phòng ngự nhưng vẫn bị đánh tứa máu tay, hai sợi roi của Phạm Thượng liền mọc dài quấn chặt hai cánh tay Châu Thái.
Hai tay bị khống chế, Châu Thái gầm lên, giơ chân đạp mạnh vào ngực Phạm Thượng, tên này lập tức tạo ra một lớp giáp gỗ dày cản lại, đồng thời từ ngực hắn mọc ra một chùm dây gỗ quấn chặt lấy chân lão Châu Thái. Châu Thái vận hỏa linh lực xuống chân, định đốt cháy những sợi dây nhưng Phạm Thượng lại truyền một lớp băng vào dây, hoàn toàn áp chế lửa của Châu Thái.
“Tại sao lại như vậy?” Châu Thái ngạc nhiên nói, tuy lão già và suy yếu nhưng không nghĩ rằng thực lực lại chênh lệch xa đến mức không thể phản khán như vậy.
Phạm Thượng ngược lại cười đắc thắng: “Tại sao ư? Ha ha... Tất nhiên chênh lệch giữa tao và mày còn chưa xa đến mức khiến mày thua nhục nhã như vầy, nhưng mà tao có thứ này!”
Phạm Thượng tạo ra một dây leo để thay thế cánh tao tháo tung ngực áo hắn ra, lộ ra một dây chuyền có mặt hình một viên đá màu xanh như băng.
“Thánh Bảo?” Châu Thái kinh ngạc nói.
“Đúng vậy! Là Thánh Bảo hạ cấp cường hóa thuộc tính Băng! Tao đem tất cả gia tài nhà tao tích góp mấy trăm năm ra đổi lấy món này chỉ để tiêu diệt Châu gia của mày đấy!”
Châu Thái hỏi: “Tất cả gia tài? Tức là cả gia tài của mày chỉ đủ để đổi một món này?”
Phạm Thượng khó hiểu: “Chứ sao? Chẳng lẽ gia tài nhà mày nhiều hơn? Đây là Thánh Bảo dạng đặc biệt đó! Mày tưởng dễ đổi lắm sao?”
Châu Thái hỏi tiếp: “Vậy ư? Thật sự chỉ có một món?”
Phạm Thượng đáp: “Mày khinh thường món này ư? À! Tao hiểu rồi! Mày ganh tỵ! Ha ha... Chết đi!”
Lúc này, cánh tay không cầm đao của Châu Thái bộc phát hai loại linh lực lôi và hỏa, nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Phạm Thượng. Phạm Thượng cho rằng Châu Thái đang vẫy vùng trong vô vọng nên mặc kệ, gọi ra một con dao rồi dùng dây leo đâm con dao này vào ngực Châu Thái.
Nhưng khi con dao còn chưa đến mục tiêu, những dây leo bám đầy tay Châu Thái đột nhiên đứt ra thành nhiều đoạn. Cánh tay giải phóng, Châu Thái vốn giấu Lôi Hỏa Thánh Liên trong tay từ sau khi chụp roi, bông hoa đang xoáy dữ dội được đưa vào sợi dây cầm dao của Phạm Thượng, làm sợi dây này bị lực hút của Lôi Hỏa Thánh Liên cuốn lấy, Châu Thái lập tức giật lấy con dao đâm vào ngực Phạm Thượng nhưng tên này kịp thu roi nhảy ra sau tránh né trong gang tấc.
“Đó là... Thánh Bảo?” Phạm Thượng ngạc nhiên hỏi.
“Ờ!”
Phạm Thượng hừ lạnh: “Hừ! Cùng có Thánh Bảo nên mày vẫn không thể mạnh hơn tao!”
Châu Thái bật cười: “Ha ha! Mày nghĩ tại sao tao muốn xác định rằng mày chỉ đổi được một Thánh Bảo?”
Phạm Thượng như hiểu ra, liền hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ... mày có hai món?”
Châu Thái cười càng to hơn: “Ha ha! Chỉ có một! Nhưng đây không phải hạ cấp như của mày! Mà là Thánh Bảo trung cấp!”
Phạm Thượng khó tin, nhưng uy lực vừa rồi dễ dàng phá tan linh lực của hắn, quả thực nếu Châu Thái dùng Thánh Bảo hạ cấp không thể dễ dàng làm được...
“Mày lấy đâu ra thứ đó?” Phạm Thượng hỏi.
Thấy nét mặt thất thần của Phạm Thượng, Châu Thái đắc ý trêu tức: “Thứ này ư? Chỉ là lấy một phần mười gia tài ra đổi thôi mà...”
“Nói láo! Có phải là mày tìm được từ di tích dưới hầm mỏ không?”
“Không phải hầm mỏ mà là hầm mộ! Để tao đưa mày xuống đó thử vận may!” Châu Thái không nhiều lời nữa, một tay cầm đao, một tay cầm hoa xông đến tấn công dồn dập. Nhưng Phạm Thượng vẫn còn lợi thế mạnh hơn về linh lực, tuy những đòn tấn công của hắn liên túc bị Lôi Hỏa Thánh Liên hút lấy nhưng vẫn đủ sức cản đòn từ Châu Thái, hai gã Linh Đế cấp một liên tục xoẹt qua xẹt lại như thần tốc, âm thanh va chạm liên hoàn, lửa, băng, điện và gỗ văng tung tóe khiến người ngoài nhìn hoa cả mắt.
“Ha ha! Mày thua chắc rồi!” Châu Thái đắc thắng nói, cứ giằng có thế này, khi linh lực giảm sút thì phòng ngự cũng giảm sút, nhờ có Lôi Hỏa Thánh Liên mà lão không sợ đòn đánh của Phạm Thượng, nhưng ngược lại Phạm Thượng sẽ trở nên mong manh trước đòn đánh của Châu Thái.
Phạm Thượng không phủ nhận điều này: “Đúng vậy! Nếu cứ thế này tao sẽ thua, nhưng tao thua chẳng qua vì mày có Thánh Bảo trung cấp mà thôi, đừng đắc ý!”
Châu Thái đáp: “Vậy còn mày lấy lý do gì mà trước đó lại đắc ý? Chẳng qua do mày trẻ hơn tao!”
“Hừ! Nhiều lời! Tao chỉ nói là “nếu cứ thế này tao sẽ thua”, chứ không nói là tao sẽ thua!”
Châu Thái hỏi: “Là sao?”
Phạm Thượng vừa tránh đao vừa cười khinh bỉ: “Cho mày biết, đại tư tế Hải Hạ của Tử Cung từng giao cho ta một bản vẽ cách đây nhiều năm và bảo ta tìm kiếm thứ trong bản vẽ ở vùng Bảy Núi này. Bản vẽ đó giống hệt thứ mà các ngươi đào được trong hầm mỏ!”
“Đại tư tế có vẻ rất quan tâm đến di tích này, ngài bảo nếu phát hiện thì lập tức thông báo, ngài sẽ...”
Phạm Thượng nhấn mạnh từng chữ như một lời đe dọa: “Đích - thân - đến - xem!”
Hiện tại, hai tên Linh Tướng phe Phạm Thượng sau khi tránh khỏi trận chiến của hai Linh Đế liền đ-ng phải Châu Giám và Châu Sơn, bị hai người này đánh bại nhanh chóng.
Dương vẫn đang nấp chờ cơ hội ăn hôi, nghe Phạm Thượng nhắc đến Hải Hạ liền giật mình dùng Google tìm kiếm những người đang hướng đến hầm mỏ...
Quả nhiên, Hải Hạ đang di chuyển đến gần... Dương lập tức quay đầu định bỏ chạy ngay lập tức...
Nhưng danh sách những người tiến đến vẫn còn... Diễm My vốn tưởng đã nghe lời khuyên của Dương để theo Hỏa Liên, Châu Đốc đến Sài thành, nhưng giờ đang Tiên hóa bay đến rất gần...
Và...
Long Hán...
Long Chúc Diễm...
Ý định bỏ chạy của Dương hoàn toàn tan biến...
Hết chương 133